Không ngờ, Hạ lại gặp Trung trên xe. Hạ thở dài đau dớn. Nhưng bây giờ Hạ không còn sức để nghĩ đến những điều ấy. Hạ gạt nó sang một bên và bước về phía bệnh viện.
Phòng làm việc của bác sĩ Minh lúc nào cũng vậy rất ngăn nắp và sạch sẽ. Khác với các bác sĩ khác trong bệnh viện, bác sĩ Minh luôn có rất nhiều thời gian rảnh rỗi. nếu bình thường, anh chỉ làm việc 1- 2 tiếng một ngày. Chỉ hôm nào có việc gấp thì thời gian ấy mới kéo dài ra. Nhưng lương của anh thì lại là một con số mà bất kì người nào cũng mơ ước.
Có được điều ấy cũng phải thôi vì anh là một người rất giỏi. Hơn thế nữa những bệnh nhân của anh không phải là người thường. Đó là những con người làm việc cho địa ngục và bóng đêm.
Hạ bước vào phòng làm việc của bác sĩ Minh
- Xin lỗi, em lại làm phiền anh rồi- Hạ cười nhẹ
- Ceo, em sao vậy ?- bác sĩ Minh vội vã khi thấy gương mặt của Hạ. Ceo là cái tên thận mật mà anh đặt riêng cho Hạ và cũng chỉ có anh gọi Hạ như vậy
- Vẫn như mọi khi mà anh- Hạ gượng cười. Một lúc sau, bác sĩ Minh đã hoàn tất việc kiểm tra và tiêm thuốc giảm đau cho Hạ
- Có vẻ như nửa năm chưa đủ để cánh tay trái của em lành hẳn- Bác sĩ Minh thở dài
- Không sao đâu mà, dù sao anh cũng đã cố hết sức rồi – Hạ trèo xuống khỏi cái giường bệnh
- Anh nghĩ em nên nằm viền một tuần để kiểm tra lại chắc chắn
- Việc ấy để tính sau. Bây giờ em có việc phải làm rồi
- Ceo này, em nên để ý đến cứ khỏe của mình một chút. Anh không muốn em bị liệt đâu- Bác sĩ Minh nói như mếu
- Thôi nào, bây giờ em vẫn bình thường mà. nhưng nếu bị liệt thật thì em vẫn sống chứ có chết đâu mà lo- Hạ cười . Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra, Trung bước vào. Trung nhìn Hạ đầy ngạc nhiên. Hạ nhìn Trung nhưng chỉ là cái nhìn lướt qua trong vài giây ngắn ngủi
- Trung, em đến rồi à – bác sĩ Minh mừng ra mặt.
- Thôi, em đi đây – Hạ quay ra nói với bác sĩ Minh. Hạ đi qua Trung và gật đầu nhẹ- Xin chào- Cánh cửa khép lại, Trung vẫn đứng đó đầy ngạc nhiên
- Em làm gì như người mất hồn vậy ?- Bác sĩ Minh đập vào vai Trung. Trung quay lại cười
- Em tưởng anh chỉ điều trị cho tt thôi chứ - Trung nhanh chóng ngồi xuống cái ghế trước bàn làm việc của bác sĩ Minh
- Đây là trường hợp ngoại lệ- Bác sĩ Minh cười
- Thôi, em cũng không xía mũi vào chuyện của anh. Nhưng anh có thể cho em biết dạo này Hàn Băng thế nào không ?- Trung dịu giọng
- Ceo không ổn lắm. Anh khuyên con bé nhiều lần rồi nhưng nó không chịu vào viện. Cứ để thế này thì anh e…- bác sĩ Minh bỏ lửng câu
- Anh có thể cho em biết đã có chuyện gì xảy ra không ?- Trung hỏi
- Chuyện này thực sự rất khó nói. Nhưng dù gì cũng nhiều năm rồi, anh sẽ cho em biết- Bác sĩ Minh ngừng một lát- Anh chỉ biết vào một buổi sáng Ceo được đưa vào bệnh viện với đầy những vết thương khắp người. Vết thương nặng nhất là ở vai bên trái. Ceo gần như là không qua khỏi. ca phẫu thuật đươc xem là khá thành công nhưng Ceo mất một năm mới thoát khỏi trạng thái hôn mê
- Chuyện đó xảy ra khi nào hả anh ?
- Sau đám tang ông một này. Anh có hỏi chú nhưng chú bảo chuyện đó chú cũng không rõ. Anh chỉ biết là có chuyện gì đó rất ghê ghớm đã xảy ra và khiến nội công của Ceo ảnh hưởng rất lớn. chính nội thương đã khiến vai trái của Ceo hiện giờ có nguy cơ bại liệt
- Anh có biết bây giờ cô ấy ở đâu không ?
- Xin lỗi, anh không thể nói được. Em cũng biết tính Ceo mà rất cố chấp và ngang bướng
chap 9 (tiếp)
Ở một nhà thờ nằm ở ngoại ô
Trong một căn phòng nhỏ, một nữ tu sĩ đang ngồi cầu nguyện. Sau khi tìm ra được sự thật, bà đã báo tin cho Hạ. Và bây giờ trong lúc chờ Hạ tới, bà đang cầu nguyện. Bà cầu nguyện cho Hạ mong đấng tối cao sẽ cứu rỗi đứa con thân yêu của bà, để cho đứa con ấy không phải chịu những đau đớn về tinh thần. Bà vốn là người yêu và tin vào đạo. Trước đây, bà làm việc trong một trại trẻ mồ côi, ở cái nơi mà mọi bất hạnh đều khiến lũ trẻ của bà trở nên đáng thương. Vào một ngày mưa, khi bà đến bệnh viện chăm sóc mấy người già, tình cờ bà được trao cho một bé gái. Người mẹ ngay từ lúc sinh ra đã không muốn nuôi đứa bé. Người mẹ ấy sinh đôi hai đứa con gái nhưng hai đứa trẻ lại khác nhau. Và người mẹ đã vứt bỏ đứa trẻ không chịu khóc, lúc đó gần như nó sắp chết. Người mẹ ấy không bận tâm, trao cho bà với mong muốn không phải ôm đứa bé chết yểng trên tay trước mặt mẹ chồng.
Hạ bước vào. Nữ tu sĩ ngừng cầu nguyện. Bà nhìn đứa con của mình âu yếm
- Lâu rồi, không gặp con – Nữ tu sĩ ôm Hạ vào lòng. Kể từ ngày, trại trẻ đóng cửa, Hạ biệt tích. Còn bà, bà vào làm tu sĩ ở nhà thờ này với hy vọng những đứa con của mình nhất là Hạ sẽ được sự bao bọc của đấng tối cao. Ngày nào bà cũng cầu nguyện cho chúng. Rồi cách đây 2 năm bà gặp lại Hạ như một định mệnh
- Dạo này, mẹ vẫn khỏe chứ ? Nhận được tin của mẹ là con đến liền
- Mẹ vẫn khỏe. Cuối cùng, mẹ cũng tìm được…..
….. Hạ tạm biệt nữ tu sĩ và ra về. Gương mặt chất đầy vẻ mệt mỏi. Mọi điều nữ tu sĩ đã kể từ cái ngày Hạ chỉ còn là một đứa trẻ sơ sinh. Hạ thở dài ngao ngán. Cuộc đời này thật nhiều đau đớn. Tuy nữ tu sĩ cố giấu Hạ nhưng nhìn vào đôi mắt Hạ cũng thấy được những điều đã xảy ra. Hạ là một sát thủ địa ngục. Và điều ấy giúp cô có thể đọc được ý nghĩ của mọi người ở những nơi linh thiêng và khi con người ta thực sự sợ hãi.
Trung nói chuyện với bác sĩ Minh được một lúc thì rời bệnh viện. Trung đến phòng làm việc của bố mình tại công ti. Trung bước vào với đôi mắt buồn
- Bố có thể cho con biết bây giờ cô ấy đang ở đâu không ạ ?- Trung ngồi xuống cái ghế trước bàn làm việc.
- Con muốn tìm Hàn Băng ư ? Sao bây giờ con lại muốn tìm con bé ?– Ông Mạnh, bố Trung ôn tồn nói
- Trước kia con tưởng mình đã quên được cô ấy. Và hơn thế, con tưởng chuyện đó chỉ đơn giản nhưng thực sự không phải vậy – Trung thở dài
- Ta hỏi con – Ông Mạnh nhìn thẳng vào mắt Trung- Đã bao giờ con thực sự tin con bé ? Con có thực sự hiểu con bé không ?
- Chuyện này… chuyện này…- Trung bất ngờ- Thực sự con chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Nhưng con yêu cô ấy
- Trong khi con bỏ mặc con bé thì con bé phải trải qua thời gian khó khăn nhất – Ông Mạnh dừng lại một lúc – Con hãy tự hỏi mình xem liệu con có thực sự yêu con bé không ? Bao giờ con có câu trả lời thì khi ấy bố sẽ trả lời câu hỏi của con. Còn bây gờ…
- Con thực sự yêu cô ấy – Trung khẳng định
- Con thực sự yêu con bé ?- Ông Mạnh mỉm cười- Đừng vội vàng khẳng định với ta như vậy. Ta không muốn con bé chịu thêm đau khổ nữa vì lời nói vội vàng của con. Bây giờ thì con đi ra đi
- Bố...bố- Trung gọi nhưng nhìn gương mặt nghiêm nghị của ông Mạnh Trung đành phải bước ra.
Đã bao giờ Trung thực sự hiểu Hàn Băng chưa ? Đã bao giờ Trung thực sự tin Hàn Băng ? Trung tự hỏi mình nhưng rồi Trung cũng nhanh chóng nhận ra câu trả lời cho những câu hỏi đó. Phải rồi, chưa bao giờ, chưa bao giờ, Trung thực sự hiểu Hàn Băng cả. Có lẽ Trung cũng giống như mọi người chỉ nhìn thấy sự lạnh lùng đến vô cảm của cô mà thôi. Trung chưa bao giờ thực sự hiểu cô cả. Trung yêu Hàn Băng vì một đôi mắt buồn, vì một lần được nhìn thấy cô, vì một Hàn Băng chăm chỉ khi tập luyên...Và liệu sau những điều đó đã bao giờ Trung yêu con người thật sự của cô ? Đã bao giờ Trung tự hỏi đằng sau chiếc mặt nạ kia, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng là một con người như thế nào ? Đằng sau sự kiên cường kia có phải là một con người yếu mềm ? Trung chưa bao giờ nghĩ đến những điều đó. Trung chỉ biết yêu, chỉ biết chạy theo một hình bóng luôn hiện hữu trong tim. Và Trung cũng chưa bao giờ đặt niềm tin vào cô. Chẳng phải Trung cũng như mọi người chỉ nhìn thấy sự thờ ơ, lãnh đạm của Hàn Băng khi đưa ông về với thế giới bên kia. Chẳng phải Trung đã nghĩ cô không có một chút tình thương với ông sao ? Chẳng phải Trung đã trốn chạy khỏi những ý nghĩ đó khi chúng bủa vây lấy Trung sao ? Trung không đủ niềm tin vào Hàn Băng để xóa những ý nghĩ đó ra khỏi tâm trí mình. Trung cũng không đủ can đảm để nhấc chiếc mặt nạ của Hàn Băng ra để tìm hiểu con người thật của cô và cả sự thật. Nhưng tất cả những gì Trung có thể làm là chốn chạy, là vứt bỏ cô. Liệu Trung có thực sự yêu Hàn Băng ?..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT