…10h tối

Hạ rời khỏi nơi bắt đầu của gió. Sau khi cô cất cây đàn tranh vào một căn hộ cách đó không xa lắm( căn hộ này vốn là của anh hai cô nhưng sau đó anh trao lại cho cô), cô mới đến biệt thự.

Cô bước vào trong mà không một lời giản thích với người quản gia. Cô là thế. Ghét giải thích và không muốn giải thích, bất cứ việc gì.

Sau khi lấy một quả táo trong tủ lạnh, Hạ ung dung bước lên tầng đến phòng của mình. Khi cô đi ngang qua một căn phòng thì nghe thấy tiếng rên của một người con gái, Hạ khẽ nhếch mép,. Cô cười rồi trở về căn phòng của mình.

1h sáng

- Ở đây không có việc của cô nữa. Mau mặc quần áo vào rồi đi đi- Trung lạnh lùng, rút ví ra ném cho cô ta một sấp tiền

- Em ở lại đây với anh đêm nay không được sao ?- Cô gái ấy nhõng nhẽo

- Biến đi trước khi tôi xử cô- Một gióng nói lạnh lùng vang lên nhưng đầy uy lực. Cô gái kia không nói gì nữa mà lẳng lặng mặc quần áo vào rồi ra khỏi phòng.

Trung thở dài. Ba năm nay, cậu sống như thế, một cuộc sống vô nghĩa mà chính cậu cũng không biết làm cách nào có thể giải thoát được. Rượu, máu… cậu chìm trong những thứ đó nhưng rốt cuộc cũng chẳng thể nào quên, chẳng thể quên người con gái đó, chẳng thể quên.

Nước từ vòi hoa sen xối thẳng vào mặt cậu. Cảm giác lạnh buốt nhưng cũng thật dễ chịu. Lúc này, cậu có thể quên đi mọi chuyện, không nhớ gì, rất thoải mái.

Bước ra khỏi phòng tắm. Cậu nhanh chóng mặc quần áo vào rồi với lấy chiếc ga trải giường, cầm xuống phòng giặt đồ. Cậu không thích những thứ nhàu nhĩ và đặc biệt lại không thích những tấm ga có mùi của người con gái khác. Hơn nữa, cậu cũng đang đói nên nhân tiện xuống dưới kiếm gì đó cho vào bụng luôn.

Hạ rời khỏi bể bơi. Cô với lấy chiếc áo sơ mi, mặc vào. Cô đi qua bếp, mở tủ lạnh với lấy một hộp kem rồi đi lên phòng. Vừa đi cô vừa ăn những muỗng kem mát lạnh.

Trung đi từ trên xuống. Hạ đi từ dưới lên. Họ gặp nhau. Hai đôi mắt nhìn nhau không rời hồi lâu. Trái tim Hạ có chút gì đó xáo động. Người con trai trước mặt cô rất đẹp, một vẻ đẹp hoàn mĩ nhưng cô còn cảm thấy điều gì đó len lỏi trong trái tim mình. Một sự yêu thương, một tình cảm đặc biệt mà chính bản thân cô cũng không hay.

Còn Trung, trái tim cậu cũng lỡ một nhịp rồi. Người con gái trước mắt cậu rất đẹp. Gương mặt lạnh lùng nhưng toát ra vẻ gì đó rất thân quen. Đôi mắt ấy, ánh mắt này rất giống Hạ, rất giống, một đôi mắt buồn, tực hồ như không có gì chạm vào được. Bất giác Trung thả tấm ga xuống, ôm cô vào lòng. Cảm giác ấm áp này thật dễ chịu, cảm giác rất thân quen, gần gũi.

Bất ngờ trước hành động của Trung, Hạ đơ người. Cô không thể kháng cự và chính bản thân cô cũng cảm thấy rằng có cái gì rất ấm áp, có điều gì đó rất thân quen.

- Hàn Băng- Trung khẽ gọi

- Xin lỗi, anh nhầm người rồi- Hạ nói rồi đẩy Trung ra. Thực sự, cô cũng không muốn rời khỏi vòng tay ấm áp này nhưng khi nghe cái tên này cô bỗng cảm thấy trái tim nhói đau

- Xin lỗi – Trung lí nhí.

Hạ lướt ngang qua người Trung rất nhanh. Cô biết, cô biết rằng Hàn Băng chính là tên gọi khác của mình. Nhưng trong giây phút đó bỗng nhiên cô cảm thấy muốn chạy trốn, không muốn thừa nhận. Chính cái tên này, chị Yến đã gọi cô lần đầu khi cô tỉnh dậy. Cô mơ hồ cảm nhận được qua cái tên ấy là một quá khứ khổ đau. Nhưng cô muốn chạy trốn hay chính bản thân cô không muốn đối mặt với nó. Cô chưa sẵn sàng, ít nhất là bây giờ.

Trung nhìn người con gái đi khuất hành lang rồi cười khổ. Trong giây phút đó, cậu bỗng cảm giác như Hạ trở về, người con gái trước mắt cậu là Hạ. Nhưng cậu đã nhầm. Hạ không thể trở về được. Chắc tại cậu quá yêu cô, quá nhớ cô, nhiều đến mức nhận lầm mà thôi.

chap 83 : phần 2. ngày đầu ở trường

Sáng hôm sau

Trung thức dậy sau một giấc ngủ dài, hơi mệt mỏi. Cậu bước xuống nhà, trong đầu có chút thắc mắc về người con gái hôm qua

- Quản gia, người con gái trong nhà hôm qua là ai ?- cậu hỏi người quản gia

- Thưa thiếu gia, đó là khách của ông chủ- Người quản gia nói và rót cho cậu một tách cà phê- Ông chủ dặn là cô ấy sẽ ở đây trong một thời gian. Hình như cô ấy là em gái của cậu Minh

- Ra vậy- Trung cầm tách cà phê lên nhấm một ngụm- Cô ta đâu rồi ?

- Thưa thiếu gia, mới sáng sớm cô ấy đã ra ngoài rồi ạ. Cô ấy có dặn là tối sẽ về muộn- Người quản gia đáp

- Thôi, tôi phải đi học đây. Cảm ơn ông- Trung nói rồi bước ra khỏi phòng. Cậu leo lên chiếc ô tô yêu quý của mình, phóng nhanh đến trường.

Hạ rời khỏi xe buýt, cũng không khó để tìm đến ngôi trường này. Cô thở dài, lấy chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu. Cô bước vào trường. Cô cũng không mấy khó khăn để tìm được phòng hiệu trưởng nhưng trước khi vào, cô đeo một chiếc mặt nạ vào mặt, một chiếc mặt nạ do chính cô làm để che đi dung mạo thật của mình.

- Vào đi – Khoa nói khi nghe thấy tiếng gõ cửa. Anh đang chuẩn bị đi dạy. Tuy là hiệu trưởng nhưng anh vẫn thích đi dạy.Một cô gái với gương mặt bình thường, hơi đen một chút, không có gì đặc biệt bước vào. Cô ấy nhanh chóng ngồi xuống ghế khi chưa được sự đồng ý của anh

- Xin lỗi, cô có chuyện gì muốn tìm tôi ?- Khoa tiếp tục hỏi. Nhưng cô gái kia chẳng thèm để ý đến lời nói của anh. Cô thản nhiên rót cho mình một tách trà

- Trà ngon- Cô đặt táchtrà xuống- Khẩu vị của anh cũng không tồi

- Cảm ơn vì lời khen nhưng tôi không nghĩ cô đến đây để uống trà – Khoa tiếp tục hỏi.. Cô gái kia quay lại nhìn anh bằng đôi mắt lạnh lùng, sắc bén

- Nếu tôi chỉ đến đây để uống trà thì sao ?- Hạ nhướn mày

- Thì xin lỗi, bây giờ tôi có tiết rồi- Khoa đứng dậy, ra khỏi ghế. Cùng lúc đó, Hạ ném xuống bàn một tập hồ sơ, trước mặt anh

- Không có tính kiên nhẫn- Cô phán một câu xanh rờn- Ngay cả anh cũng không nhận ra không bằng cả Bi và Bun- Cô thở dài-. Mình phục mình thật- Cô cười nửa miêng. Nhanh chóng, Khoa nhận ra người con gái trước mặt mình là ai

- Anh thì làm gì có tài năng đó hả cô nương ?- Khoa cười. Còn Hạ vẫn lạnh lùng- Anh bảo em mấy lần là về nước mà em không chịu về. Vậy mà anh hai chỉ kêu một tiếng là em về rồi sao ? Em thiên vị quá đấy – Khoa ngồi xuống trước mặt cô, trách móc

- Tại lúc trước không thích- Hạ nhún vai

- Thế sao ?- Khoa hỏi đểu- Vậy sao em không để mặt thật?

- Không thích- Hạ đáp lại thờ ơ

- Quà của anh đâu ?- Khoa hỏi và chìa tay ra đòi quà như trẻ con

- Anh làm gì mà như trẻ con vậy. Còn hơn cả Bi và Bun – Hạ lắc đầu

- Kệ anh- Khoa cười. Nhanh chóng, Hạ lôi trong cặp ra một chiếc hộp nhỏ

- Này – Hạ ném cho Khoa. Anh bắt lấy, mở hộp ra. Anh thấy một đôi găng tay trong suốt.

- Cái này thằng Hùng cũng chế tạo được – Anh lắc đầu ngao ngán

- Dùng thử đi, nó không phải là đồ bình thường đâu- Hạ đứng dậy- Nếu anh không thích thì thôi. Trả đây

- Quà tặng rồi không được đòi lại- Anh nhanh chóng cất nó đi trước khi cô đổi ý

- Đến giờ về lớp rồi thì phải ?- Cô nhanh chóng đổi chủ đề. Khoa nhìn lên đồng hồ

- Ừ, đến rồi- Anh cũng đứng dậy- Anh sẽ đưa em về lớp đằng nào anh cũng có tiết ở đấy

- Hiệu trưởng mà phải đi dậy sao ?- Hạ hỏi

- Anh thích- Khoa đáp- Mà anh cũng là chủ nhiệm lớp đó nữa

- Vậy thì khổ rồi- Hạ đáp lạnh lùng nhưng anh hiểu rằng cô đang đá đểu mình

chap 82 : (tiếp)

Anh đi trước. Hạ đi sau, hai tay đút vào túi quần, tai thì đeo heartphone, lại còn đội mũ nữa chứ, trông có bí hiểm mà ương ngạnh.

Tiếng trống vang lên, sinh viên ổn định chỗ ngồi. Tuy nói là trường đại học nhưng cũng chẳng khác gì cấp ba cả. Số lượng sinh viên hạn chế, mõi lớp chỉ có từ 30-35 sinh viên thôi. Vì trường kinh tế chỉ là cái vỏ thôi nên mọi thứ đều phải cẩn thận.

Khoa bước vào, toàn bộ sinh viên đứng dậy

- Cảm ơn các bạn, bây giờ các bạn có thể ngồi được rồi- Khoa dứt lời thì cả đám ngồi xuống- Hôm nay chúng ta sẽ có một sinh viên mới- Anh dút lời thì cả đám ồn ã lên

- Sinh viên mới ?-một người hỏi

- Trường mình có bao giờ tuyển sinh giữa kì đâu nhỉ ?

- Không biết là con gái hay con trai ? có xinh không nhỉ ?

- Chắc là nhan sắc không phải loại thường mà tài năng cũng thộc dạng hiếm có nên mới vào lớp ta …

- Mọi người trật tự hết đi- Khoa quát. Lập tức, tất cả dừng lại- Vào đi- Cô nhanh chóng bước vào trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Nhan sắc bình thường mà da có phần hơi đen nữa. Ăn mặc cũng thuộc dạng tầm thường nốt

- Anh đăng kí cho em vào câu lạc bộ bắn súng ?- Hạ hỏi Khoa mà chẳng thèm để ý đến mọi người

- Anh hai bảo thế - Khoa đáp lại

- Hai không bảo thế nhưng anh tự quyết định ?- Cô nhướn mày- mà còn cái vụ thi đấu ghép đôi là sao ? Sao em lại cùng một đội với hắn ?- Hạ nói và chỉ thẳng tay vào bàn cuối nơi Trung đang ngồi

- Vụ câu lạc bộ là do anh – Khoa thừa nhận- Còn vụ kia em đi hỏi hai đi. Hai với mọi người quyết định chứ không phải anh – Khoa cười cười vẻ vô tội. Thực chất đó là ý kiến của anh mà. Nhưng nhận bây giờ thì chỉ có nước chết với cô. Mọi người lần đầu tiên nhìn thấy hiệu trưởng của mình sợ sệt cũng cảm thấy thích thú

- Anh đừng tưởng qua mặt được em – Hạ buông một câu rồi tiến về phía bàn cuối, nơi Trung đang ngồi- Làm ơn, tránh ra giùm- Trung đang nghe nhạc, thấy cô hơi tức giận nhưng vẫn tỏ vẻ lạnh lùng

- Đây là chỗ của tôi- Cậu nói, hơi nhướn đôi lông mày lên

- Và từ giờ đây cũng là chỗ của tôi- Hạ nói, vẫn giọng lạnh lùng, đáp trả Trung

- Cô đi kiếm chỗ khác mà ngồi đi- Trung nói, quay lại lườm cô

- Trung, ra cho bạn ấy ngồi- Khoa lên tiếng- Ba em đã đồng ý chuyện này rồi- Trung liếc xéo cô, khinh bỉ và đứng dậy, ra khỏi chỗ cho cô vào

- Cô quen ba tôi ?- Trung hỏi khi cô bước vào

- Có chút gọi là quen biết – Cô trả lời. Ngồi xuống, cô nhanh chóng lấy laptop ra và không bận tâm đến việc xung quanh nữa mà chỉ chăm chú vào chiếc máy tính mà thôi

- Nhân tiện đây tôi thông báo tới các bạn là năm nay chúng ta sẽ không thi giữa kì nữa chuyển thành các trận thi đấu. Luật thì tôi không phải nhắc lại nữa. các đội vẫn như năm ngoái còn Trung sẽ cùng một đội với sinh viên mới. Các bạn được nghỉ một ngày để chuẩn bị. 9h sáng, một ngày sau cuộc thi bắt đầu- Đến bây giờ thì cả lớp như bùng nổ. Bỗng một cánh tay từ phái dưới giơ lên

- Jen, có chuyện gì ?- Khoa hỏi cô bé đang giơ tay

- Bạn sinh viên mới chưa giới thiệu ạ - Cô cười hồn nhiên. Jen ngồi trên Hạ, cạnh Nam, là người yêu của cậu

- Đúng đó ạ- Lin lên tiếng

- Hai người lắm chuyện quá đấy- Cô hững hờ- Không nhận ra thì thôi làm gì bắt bẻ tôi phải giới thiệu này giới thiệu nọ. Không thích- Jen và Lin cùng quay lại. Họ ngạc nhiên, còn cô vẫn cái vẻ lạnh lùng không quan tâm. Lin nhanh chóng rút điện thoại ra và gọi điện cho nhỏ bạn thân. Chuông điện thoại của cô reo- Mày có bị khùng không vậy ?- Cô hét vào điện thoại

- Su- cả hai cùng hét lên. Lin và Jen vui mừng- Con quỷ về bao giờ mà không nói với chúng tao

- Hôm qua- Hạ nhún vai- Quên mất- Cô đáp

- Con quỷ, mày đáp một câu quen là xong ư ? Hãy đợi đấy- Jen lườm cô

- Thôi, mọi người trật tư đi. Bây giờ cúng ta đi thực hành- Khoa nói rồi nhấn cái nút gì đò. Trên bức tường bỗng hiện ra bốn cánh cổng dịch chuyển đến khu tập bắn súng. Mỗi tổ lại đến một khu riêng. Hạ, Trung, Ken, Jen, Lin, Nam, Hoàng, Mai , Tường Vi, Kiên, Thư và Phong một tổ

chap 83

Tại khu tập bắn của tổ Trung.

Đây là một khu khá rộng, có trang bị đầy đủ tất cả mọi thứ. Đây là nhận xét của Hạ. Hơn nữa, tổ của Trung toàn người trong câu lạc bộ bắn súng nên được ưu tiên, anh Khoa cũng đi cùng.

Trung bắt đầu lượt bắn với mười viên đạn cùng chui qua một lỗ. Mọi người trong tổ cũng không mấy ngạc nhiên trước thành tích này của Trung. Họ quá quen rồi. Còn cô, chỉ nhún vai, nghĩ thầm rất giỏi, ngang ngửa với anh Khoa.

- Người mới, tiếp theo đến lượt cô-Trung ra lệnh. Cậu là chủ tịch câu lạc bộ bắn súng mà

- Xin lỗi, tôi không biết bắn súng và cũng chưa từng học bắn nó- Hạ nhún vai

- Lần đầu tiên ư ?- Trung nhếch mép- Thử đi- Cậu ra lệnh

Vậy là không tránh được rồi. Hạ thở dài. Bây giờ cô bắt buộc phải bắn súng. Thế thì phải diễn cho đạt, phải diễn y như thật.

Những động tác lóng ngóng của cô khi cầm súng đã đợc hai đôi mắt tường tận ghi lại. Hai phát súng bắn ra, không phát nào bắt vào bia. Đã thế cô còn để rơi hàng chục viên đạn nữa chứ. Khoa đứng gần đó mỉm cười : ‘Em gái, em diễn khá thật’

- Bắn như vậy mà cũng đòi bắn ư ?- Ken cười khẩy. Hạ quay lại. Bây giờ, cô đã nhận ả cậu nhóc này. ‘ Bị lừa rồi’. Cô cười thầm

- Lần bắn đầu tiên- Trung nói- Quá dở

- Cậu...- Hạ giả vờ. Đôi mắt ngấn lệ- cậu..- nói xong, cô bỏ đi. Thấy vậy, Mai, Jen, Lin và Thư liền đuổi theo cô. Cô chạy vào nhà vệ sinh. Mệt thật

- Trung không có ý xấu đâu . Cậu ấy chỉ là trêu cậu thôi ?- Mai khuyên khi thấy Hạ ngồi thụp xuống trong nhà vệ sinh và đang khóc nức nở. Cô không nói gì. Người run lên bần bật

- Cậu...- Hạ nghẹn ngào- Cậu là ai ?

- À – Mai cười- Tớ tên Mai.

- Su- Jen và Lin gọi

- Ở đây- Mai lên tiếng- Các cậ ở đây với cậu ấy. Tớ đi xuống phòng y tế lấy thuốc. Có vẻ Su đang hoảng loạn- Nói rồi, Mai phóng đi. Thấy bóng Mai khuất, cô đứng dậy lấy giấy lau những giọt nước mắt còn sót lại

- Su, nhất thiết mày phải diễn như thế à ?- Jen hỏi

- Muốn làm người thường thôi- Hạ nhún vai rồi bỏ ra ngoài. Jen với Lin cũng đi theo. Nhỏ Su vốn rất khó hiểu.

Khi họ trở lại hu tập bắn đã không thấy một bóng người. Hạ thở dài. Như vậy cũng tốt

- Hai bà không tập à ?- Cô hỏi

- Có tập chứ ?- Cả hai đồng thanh- Chỉ là..

- Là sao ? – Hạ hỏi

- Không có ai hướng dẫn- Lin đáp

- Mấy bà làm sát thủ bao lâu rồi mà không bắn nổi vậy ?- Hạ hỏi

- Nhưng tụi tui chưa bắn kiểu này bao giờ- Jen nói

- Bắn thử đi – Hạ ra lệnh. Nhanh chóng hai người bắn thử. Nhưng rốt cuộc thì cả hai viên tuy đều trúng hồng tâm nhưng lại là hai lỗ khác nhau

- Cũng tốt đấy chứ - Hạ nói- Bây giờ nghe tôi hướng dẫn. Trước khi bắn phải...- Hạ hướng dẫn cho hai đứa bạn. Sau một hồi – Băn slaij đi- Hạ ra lệnh

- Bà làm như dễ lắm không bằng – Lin kêu

- Bà bắn thử coi – Jen lên tiếng

- Nếu trúng ?- Hạ hỏi

- Bà muốn gì cũng chiều – Cả hai đồng thanh

- Một bữa kem – Hạ nói

- Ok. Chuyện nhỏ- Jen đáp. Cùng lúc đó, Hạ giơ súng lên. Cô bắn liên tiếp mười phát, cả mười viên đạn chui qua cùng một lỗ

- Trời- Hai người kai há hốc mồm

- Ngậm miệng lại đi- Hạ bỏ súng xuống

- Vậy là ngang ngửa trình chủ tịch Trung – Jen nói

- Kém hơn- Hạ nói- Thời gian chậm hơn chừng một phần nghìn giây giữa các phát bắn. Trình độ cậu ta ngang ngửa anh Khoa

- Bà thế là giỏi rồi- Cả hai đồng thanh

- Mà sắp hết giờ rồi. Đi thôi- Hạ nói. Cả ba rời khỏi khu tập.

Đằng sau bức tường gần đó, Trung bước ra. Ngay từ lúc người con gái đó cầm súng cậu đã nhận thấy đây là dân chuyên nghiệp rồi. Cách cầm súng tuy nhìn bề ngoài lóng ngóng như người lần đầu nhưng thực chất là để che giấu kĩ năng thực sự. Nếu không phải là người cẩn thận và có trình độ cao thì không thể nào nhận ra điều đó.

Lại còn cái tài diễn xuất nữa. Hai phát bắn đều ra ngoài, nước mắt ngắn nước mắt dài khi nghe ****. Quả thật, người con gái này rất giỏi. Lừa được tất cả mọi người. Đến ngay bản thân cậu cũng suýt chút nữa bị lừa. Nhưng tại sao phải làm vậy ? Có điều gì bí ẩn sao? Cậu nhất định phải tìm ra. Xem ra, cô ta cũng khá thú vị.

chap 83 : (tiếp)

Trung cười rồi cũng bỏ đi khỏi khu tập.

- Bà tập súng được bao lâu vậy mà không nói cho tụi tui biết ?- Jen hỏi

- Nhiều chuyện- Hạ đáp hờ hững rồi chú tâm vào chiếc laptop của mình. Đúng lúc đó, tiếng trống vang lên, hết giờ học, Jen và Lin nhanh chóng kéo Hạ xuống căng tin.

Ở ngôi trường này, không chỉ được trang bị rất nhiều thiết bị tối tân mà ngay cả căng tin cũng hoành tráng. Thật không hổ danh ông anh yêu quý của cô.

Hạ bị Lin và Jen kéo ngồi xuống một cái bàn cùng những người trong tổ

- Su, lúc trước chưa kịp giới thiệu bà với mọi người- Jen nói

- Bây giờ thì màn làm quen, chào hỏi bắt đầu- Lin tiếp lời – Đây là Ken, 19 tuổi, sức mạnh là lửa đang là trưởng bộ phận quảng bá của công ti MATS

- Chào chị- ken cười. Còn Hạ, cô chẳng bận tâm. Thực chất tất cả mọi người ở đây, co đều biết là ai rồi. Chỉ là không ngăn được hai con bạn nên mới để chúng làm việc thừa thãi này. Hạ không để ý nữa àm chú tâm vào cái laptop

- Đây là anh Hùng, là bác sĩ trong trường, người yêu của Mai- Jen chỉ

- Chào em- Hùng cười

- Đây là Mai, bằng tuổi bà, sức manh là vũ- Lin tiếp lời

- Chào bà- Mai cũng cười- Rất mong được làm bạn tốt với bà

- Kia là Trung, sức mạnh là gió, tổng giám đốc công ti MATS, oánh chưa ? nhưng tính tình thì như tảng băng – Lin nói

- Còn đây là...- Jen chỉ vào Nam. Khổ, hai anh chị này là một đôi nên e thẹn

- Mà nãy giờ bà có để ý không đấy ?- Lin huých tay vào người Hạ. Cô ngẩng đầu lên. Nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm

- Miễn màn giới thiệu đi- Hạ hờ hững- lấy gì đó cho tui ăn đi

- Đúng thật là– Lin nói- Thế bà rốt cuộc đã nhớ hết tên mọi người chưa ?- Lin hỏi. Hạ bỏ tai nghe ra

- Lấy gì cho tui ăn đi- Hạ lặp lại- Không tý nữa tui nôn hết ra đây bây giờ. Ai chẳng biết hai anh chị là một đôi mà còn e thẹn, đỏ mặt nữa. Người ngoài nhìn vào lại tưởng là đang đi gặp mặt – Hạ nói và chỉ tay về phía Jen. Jen thấy vậy quay sang nhỏ bạn nạt

- Bà nói ai đấy hả ?- Jen tức tối. Hạ nhún vai hờ hững

- Hỏi trời

- Thôi, cho tôi xin- Lin nói rồi kéo cả Jen, Nam và Hoàng đứng dậy đi lấy thức ăn

- Mà em tên gì vậy ?- Hùng hỏi. Hạ im lặng

- Tên Su – Mai xen vào

- Có vẻ đó chỉ là biệt danh thôi nhỉ ?- Long hỏi

- Thế tên thật của em là gì ?- Hạ không trả lời, giả bộ không nghe thấy và tảng lờ nó đi. Đơn giản, cô không thích trả lời

- Xem ra chúng ta lại có thêm một tảng băng nữa rồi- Ken nói nửa đùa nửa thật

- Đúng đó- Phong tiếp lời- Hai tảng băng di động- Không hẹn mà gặp hai đôi mắt cùng liếc xéo Phong- Thư ơi, cứu anh. anh sợ quá- Phong tỏ vẻ sợ sệt

- Nè ông, bắt bớ gì mà kêu người yêu tui vậy ?- Kiên xen vào

- À, nhầm- Phong cười cười- Chị Tường Vi ơi, cứu em

- Nhóc, hoa đã có chủ. Cấm động- Long nói

- Trời ơi, tình thế nguy cấp. Anh tha cho em đi- Phong nói

- Mấy người ồn ào quá- hạ và Trung đồng thanh. Lại một lần nữa, không hẹn mà gặp hai người nhìn nhau khó hiểu

- Hai người hợp ý nhau quá ha ?- Phong nói

- Người ta gọi là tâm đầu ý hợp đó- tường vi xen vào.

- Mấy người… thật là – Trung bực tức. Đúng lúc đó, điện thoại của cậu reo lên

- Ba à ?- Trung hỏi

- Không con nghĩ là ai ?- Ông Mạnh hỏi

- Sao ba lại gọi con giờ này ?- Trung nói

- Ba không cấm chuyện con dẫn người khác về nha. Nhưng từ nay con hạn chế đi. Dù gì trong nhà cũng có khách- ông Mạnh nói

- Ba nói ai ?- Trung hỏi lại- Cô ta á ?

- Con ăn nói cẩn thận chút đi- ông Mạnh nhắc nhở

- Con biết rồi – Trung đáp

- Con bé có ở cạnh con bây giờ không ?- Ông hỏi

- Ai cơ ạ ?

- Ha….- Ông Mạnh đang định nói thì sực nhớ ra

- Ai ạ ?

- Là Su. Con bé có ở đây không ?- Ông hỏi, suýt chút nữa là lộ bí mật rồi

- Có ạ- Trung nói và đưa mắt sang nhìn người con gái đó, khó hiểu

- Đưa máy cho con bé đi- Ông Mạnh ra lệnh. Trung đưa điện thoại cho cô

- Ba tôi bảo cô nghe máy – trung lạnh lùng

- Con dâu tương lai à nha – Mấy người kia đồng thanh. Hạ cầm lấy điện thoại từ tay Trung

- Bác ạ - Hạ hỏi

- Con thấy nhà ta thế nào ? Tốt chứ ?- Ông hỏi

- Dạ, tốt ạ- Hạ nói nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng đó

- Mà vụ ở sân bay cảm ơn con nha. Còn nữa, con vừa mới về mà lại giao nhiệm vụ cho con. Ta xin lỗi -Ông nói

- Không có gì ạ- Hạ đáp- Bác không còn chuyện gì thì con trả máy lại đây- Như lần trước, không đợi ông đồng ý, Hạ đã vội đưa máy lại cho Trung. Trung cầm điện thoại thì thấy cuộc gọi đã kết thúc rồi

- Rốt cuộc, cô có quan hệ gì với ba tôi ?- Trung hỏi vẻ hơi giận dữ

- Bác- cháu- Hạ đáp

- Mà cô là người đến nhà tôi hôm qua ?- Trung như phát hiện ra điều gì. Hạ nhún vai, rồi gật đầu

- Hai người sống chung ?- Mấy người kia hét lên

- Thú vị à nha- Phong cười đểu

- Quả này chắc lại có hôn ước rồi- Ken thêm vào. Trung bực tức, quay ra thằng bạn thì điện thoại cậu reo. Là chị Yến

- Có chuyện gì vậy chị ?- Trung hỏi

- Đưa máy cho Su đi – Yến ra lệnh

- Sao lại gọi cho em? Chị đi mà gọi cho cô ta – Trung bực tức cúp máy. Vài giây sau, Yến gọi là và cậu miễn cưỡng phải đưa máy cho cô

chap 83 : (tiếp)

- Quả này thì anh Trung hết đường trốn rồi – Kiên trêu cậu trong lúc Hạ đang nghe điện thoại

- Chúng ta sắp được ăn kẹo rồi- Hùng cười cười

- Mấy người thích chết không vậy ?- Trung nói gằn từng chữ một

- Điện thoại này- Hạ nói rồi đưa lại cho Trung

- Bộ cô không có điện thoại hay sao ?- Trung tức giận. Còn Hạ, cô vẫn lạnh lùng, bình thản đến mức khó tin

- Tôi không có quyền xen vào chuyện cậu quan hệ với người khác vì dù gì đó cũng là nhà của cậu nhưng mấy ngày nữa, Bi và Bun sẽ sang đây đến lúc đó tôi mong cậu kiềm chế chút- Hạ nói. Đôi mắt vẫn dán vào cái máy tính

- Có người đang ghen kìa ?- Long xen vào

- Tôi không muốn hai đứa trẻ thấy việc đó- Hạ vẫn tiếp tục mà không để ý đến mấy người kia. Đúng lúc đó, ả Hoàng Phương từ đâu chạy tới, ngồi xuống canh Trung, õng ẹo

- Anh à, vụ ở sân bay cảm ơn anh nhiều nha – Phương nói

Bỏ tay tôi ra- Trung bực tức- Tôi chẳng hiểu cô đang nói cái gì cả ?

- Anh à, anh làm mà còn muốn giấu em hay anh muốn làm em ngạc nhiên – Phương vẫn tiếp tục

- Tôi không làm gì cả. Cô làm ơn ăn nói cẩn thận chút đi – Trung cáu- Cô chẳng là gì của tôi cả

- Bạn Phương à, tôi nghĩ bạn nên xem lại hành động của mình đi. Đừng tỏ ra thân mật như thế ở nơi công cộng- Mai nãy giờ im lặng đột nhiên xen vào

- Phải cảm ơn bạn Mai đã nhắc tôi điều đó- Phương gằn giọng- Nhưng tôi nghĩ chính bạn mười nên xem lại hành động của mình đấy. Bộ sợ người khác cướp mất anh Hùng hay sao mà bám dai như đỉa thế - Phương nói. Mai giận dữ.

- Đừng gắp lửa bỏ tay người thế chứ - Mai nói- Tôi lại thấy có người bám dai như đỉa không chịu buông kia kìa – Mai nói. Phương tức giận nhưng không nói lại được, một phần lại sợ vì dù gì Mai cũng là người trong tổ chức. Phương quay đi. Bỗng nhiên thấy Hạ, Phương liền đổi mục tiêu, tìm nơi trút giận

- Mà bạn gì ơi, bạn không thấy bất lịch sự sao ?- Phương nói chỉ tay vào Hạ. Cô im lặng

- Ăn mặc trông có vẻ nhà nghèo, sắc đẹp thì có hạn mà tài năng lại càng không. Nghe nói, bạn bắn hai phát súng mà trượt cả hai đúng không ? Không hiểu tại sao một người như bạn lại có thể vào được đây và ngồi lớp chọn nhỉ ?- Phương đá đểu cô

- Phương, bạn quá đáng rồi đấy- Tường Vi xen vào

- Tôi đâu nói chuyện với bạn- Phương nói. Còn mấy người kia ngồi im, họ muốn xem cô sẽ phản ứng như thế nào

- Bạn câm ư hay không thể nói lại vì nói trúng tim đen rồi ?- Phương cười lớn

- Tôi nghĩ một siêu mẫu là con nhà danh giá ít ra ăn nói cũng phải có chút lịch sự chứ - Hạ đáp lại- Thật là không ngờ

- Cô nói gì vậy hả?- Phương gằn từng chũ Mấy người kia cười thầm xem ra chọc phải ổ kiến lửa rồi

- Tôi có nói gì đâu – Hạ nhún vai

- Bạn có biết nếu đắc tội với tôi thứ bạn nhận được sẽ là điều không ? Là cái chết đó – Phương dọa

- Chết ư ? Không tầm thường- hạ cười nửa miệng. Và nụ cười đó bị Trung ghi lại một cách cẩn thận àm chính xác hơn là mọi hành động, cử chỉ của Hạ đều bị cậu theo dõi, quan sát

- Trước khi chết, bạn sẽ phải chịu đau đớn trăm ngàn lần và ước mình giá như mình chưa từng làm điều ấy- Phương tiếp tục dọa. Cô ta cứ nghĩ Hạ sẽ sợ, quỳ xuống van xin cô ta. Nhưng trái lại, Hạ dửng dưng, lạnh lùng đến khó đoán và khiến người khác phải sợ

- Tôi chờ điều đó- Hạ dứt lời thì bốn người kia trở lại với một đống đồ ăn

- Mọi người có chuyện gì vậy ?- Jen hỏi. Hạ lắc đầu

- Đồ ăn của bà nè- Lin đưa cho Hạ một cái bánh mỳ và một hộp sữa

- Cảm ơn- Hạ đáp. Thấy Trung Nam, Phương liền đưa cho cậu một bức ảnh

- Điều tra người này hộ tôi- Phương nói. Nam nhận bức ảnh

- Có chuyện gì ?- Cậu hỏi lại. Phương không đáp. Hoàng ngồi cạnh, giật lấy bức ảnh

- Em nào mà xinh dữ vậy ?- Cậu trêu Nam. Thư nhìn bức ảnh

- Chị này cứu em hôm qua- Thư nói. Mọi người cũng tò mò thế là mấy cái đầu túm tụm vào chỗ bức ảnh

- Con nhỏ này nôn vào người tao- Hùng nói

- Chị này em gặp ở công ti- Ken tham dự. Jen và Lin nhìn bức ảnh cười trừ

- Đừng điều tra, không được gì đâu- Lin phán. Không ngờ nhỏ bạn mới về nước mà đã gây ra nhều rắc rối thế

- Sao ?- Mấy người kia đồng thanh. Lin đang không biết thế nào thì Long vứt xuống mặt Trung một tờ báo

- Xem này – Long đưa Trung- anh tưởng vụ này mấy chú làm chứ ?- Trung không hiểu lờt qua tờ báo, chỗ Long chỉ

- Không – Trung đáp

- Nhưng rất giống với mọi lần mà ?- Long hỏi lại. Đúng lúc đó, điện thoại Trung báo có tin nhắn. Trung mở ra xem rồi quay lại phía mọi người

- Đi thôi, chúng ta có việc rồi- Trung nhanh chóng đứng dậy. Sau lời nói của Trung, Nam, Hoàng, Phong, Ken, Kiên, Thư, Mai, tường Vi, Jen, Lin đều đứng dậy

- Chiều tụi này đi chơi với bà nha- Lin chỉ kịp nới kêu đó rồi đi thẳng. Hạ liếc mắt nhìn qua tờ báo rồi cười khẽ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play