Thứ ánh sáng yếu ớt của mùa đông tắt dần. Màn đêm buông xuống nhẹ nhàng như một dải lụa. Màn đêm huyền bí, đầy bí ẩn, nguy hiểm và cả sự chết chóc. Không khí dường như cũng cảm thấy điều gì đó bỗng trở nên ngột ngạt, lạnh lẽo.
Gió rít qua từng kẽ lá. Lá reo lên những âm thanh lạ lùng. Một bản nhạc mà thứ nhạc điệu vô thanh với một nhạc trưởng ẩn mình ngân nga, da diết, dữ dội, hãi hùng và lạnh lẽo, đáng sợ như chính nơi đây : nơi bắt đầu của gió. Một bản nhạc dường như chỉ có gió và lá, một bản nhạc không phải do con người tạo ra.
Nhưng có lẽ ai đó đã nhầm. Bản nhạc lạnh lẽo đáng sợ kia là do con người tạo ra. Và thứ nhạc điệu vô thanh kia là do một cây đàn tranh trong rừng tạo ra. Thứ nhạc điệu gần như im lặng đó hòa vào gió, vào lá đến nỗi không phân biệt nổi đâu là tiếng gió, tiếng lá. Thứ âm thanh hãi hùng đó ngân lên mà dường như lại là trong vô thức. Màn sương vô hình chắc chắn hơn và mỏng hơn.
Những cơn gió vẫn không ngừng thổi. Từ con đường trước mặt, những chấm sáng nhỏ li ti rồi lớn dần. Tiếng động cơ xé toạc tiếng gió. Hàng loạt những chiếc xe mô tô dừng lại. Gió như gào, như hét lên dữ dội. Thứ ánh sáng duy nhất chiếu sáng nơi đây vụt tắt. Từng đoàn người bước lên đồi, nơi có một bãi đất rộng và một khu rừng.
Đoàn người chia làm hai bên. Giữa họ như có một ranh giới vô hình. Chỉ cần họ vô tình bước qua ranh giới đó thì trận chiến sẽ bắt đầu. Không khi xung quanh họ ngột ngạt và căng thẳng hơn. Bầu không khí như trùng xuống và bị xé toạc ra bởi những cái nhìn đầy hận thù.
Hai bên vẫn chưa có động tĩnh gì. Chưa bên nào động thủ, cũng chưa bên nào mất bình tĩnh. Dường như họ còn đợi một điều gì đó, đợi một cái gì đó gọi là thời điểm hay bản thân họ đang cố gắng thăm dò đối phương.
Không khí dường như ngày càng nặng nề hơn, càng căng thẳng hơn. Giữa lúc đó, ông Lâm nói
- Lâu lắm không gặp ông – Ông cười nhạt
- Lâu rồi không gặp- Ông mạnh cũng đáp lễ bằng một nụ cười
- Chúng ta bắt đầu chứ ?- Ông lâm hỏi. Nhưng thực chất, ông không đợi trả lời cũng không chờ sự đồng ý của ông Mạnh. Ông đi vào khu rừng trước mặt. Ông Mạnh cười nhạt rồi đi theo. Hai người đàn ông khuất dạng trong bóng tối cũng là lúc trận chiến bắt đầu.
Qua bìa rừng, ông Lâm đạp chân xuống đất nhảy lên không trung. Ông Mạnh cũng làm tương tự như vậy. Bây giờ, hai người đàn ông đang ngồi thoải mái giữa không trung, trước mặt họ một bàn cờ vây xuất hiện. Bàn cờ vây này hết sức bình thường chỉ có điều mặt trên của bàn cờ là bản đồ thế giới thu nhỏ. Bất cứ nước đi sai nào, quân cờ đều biến mất. Nếu là cờ của ông mạnh thì thảm họa sẽ ập xuống vùng đất nơi đặt quân cờ đó. Và tất nhiên nếu là cờ của đối thủ thì ông có thể cứu thế giới. Ván cờ này, ông mạnh không được phép thua vì ván cờ này đã đặt cược cả thế giới, con người, sinh linh, địa ngục, thiên đàng tất cả.
Trái với sự yên lặng bên trong rừng, trên bãi đất trống cuộc chiến đã nổ ra. Dữ dội, chết chóc và có cả sự hận thù.
Ở phía gần khu rừng nhất là trận chiến giữa một người giấu mặt với Hùng, Long và Ken. Một chọi ba, như vậy chắc chắn là sẽ thua rồi chỉ có điều sớm hay muộn thôi. Nhưng có lẽ tất cả mọi người đã nhầm. Con người giấu mặt đó không phải là người bình thường càng không phải không có sức mạnh. Anh là một người cực kì tài giỏi với con mắt thứ ba trong truyền thuyết. Anh là sát thủ địa ngục, sát thủ địa ngục cấp cao và là một bác sĩ giỏi. Không ai khác đó chính là bác sĩ Minh.
Long, Hùng và Ken lao vào bác sĩ Minh như những con mãnh hổ sẵn sàng xé nát con mồi của mình. Nhưng tất cả chỉ là vô ích. Với con mắt thứ ba của mình, anh không chỉ nhìn được bảo ảnh thân hộ pháp mà còn nhìn thấy được cả những đòn đánh của đối thủ trước khi người đó ra đòn. Anh tránh, né một cách nhẹ nhàng. Còn phản công ư ? anh không thể.
Không khí xung quanh bác sĩ Minh bị bóp nghẹt. Long dùng bàn tay của mình, dùng hết lực bóp nghẹt không khí. Xung quanh anh, không phải một mà mấy chục cái xoáy không khí ôm lấy cơ thể anh. Những xoáy này ngày càng nhỏ dần. Trên những xoáy nước hàng ngàn chiếc gai nhỏ, nhọn hoắt nhô ra. Gai bằng lửa, bằng không khí. Tất cả đang chĩa thẳng vào người anh. Anh không thể thoát ra. Phải, anh đã hết đường lui. Đã đến lúc, anh phải tấn công rồi.
Trong bàn tay của bác sĩ Minh một cây tiêu nhỏ được rút ra. Gương mặt anh vẫn vô cùng bình tĩnh. Anh không dùng cây tiêu để thổi. Dù muốn thổi nhưng trong không gian chật hẹp như này cũng không thể. Cây tiêu bay lên khỏi tay anh, đập vào những xoáy nước. Trong cái khoảng cách ngày càng gần giữa cơ thể anh và những chiếc gai, cây tiêu chui lọt. Những chiếc gai chọc thẳng vào cây tiêu rồi bị gẫy. Không chỉ một mà hàng ngàn chiếc gai gẫy cùng một lúc. Hàng chục xoáy nước vỡ tan rồi biến mất trước sự ngạc nhiên của chủ nhân của chúng. Chiêu này của H.K.L chưa ai có thể phá được.
Anh Minh nhìn họ cười nhạt. Còn ba con người kia lại càng tức tối hơn. Ken tạo ra một quả cầu lửa vô cùng lớn rồi ném thẳng về phía anh. Anh nhanh chóng xoay người né quả cầu. Cũng vừa lúc đó, một mũi tên bằng không khí vô cùng sắc bay thẳng đến anh. Cũng may, anh tránh kịp. Sém chút nữa là vào da rồi. Nhưng mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy. Những đòn đánh tới tấp, không những không yếu đi mà ngày càng mạnh hơn với tốc độ đáng sợ.
Trước những đòn đánh liên tiếp của họ, cuối cùng điều gì đến rồi cũng phải đến. Bác sĩ Minh phản công nhưng anh không dùng hết sức mạnh. Tất nhiên, anh biết không được làm thế vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến Ceo. Mỗi đòn đánh của mọi người bay vào trong không khí rồi cũng đập vào kết giới, lá chắn mà Ceo tạo ra. Dù khi ấy lực không còn mạnh như ban đầu nhưng cũng đủ khiến Ceo nội thương. Vì thế, anh không dùng hết sức và hơn nữa anh biết không cần phải làm vậy.
Trong không khí, những bông tuyết bằng gió và lửa bay thẳng đến chỗ ba người ấy. Ba người đó đều tránh được. Long dùng một lưỡi kiếm bằng không khí chém tan bông tuyết, Hùng lại sử dụng một chú chim nhỏ quẫy đuôi, đập tan bông tuyết. Còn Ken dùng lửa đốt chúng.
Nhưng đâu có đơn giản như vậy. Những bông tuyết sau khi bị ba người phá tan lập tức biến thành một thứ bụi trắng bay lơ lửng trong không khí. Một cơn gió nhỏ từ bàn tay anh tạo ra. Thứ bụi ấy bay về phía ba người. Ken dùng lửa thiêu cháy thứ bụi đó trong không khí. Bụi đã nhỏ nay càng nhỏ hơn và đã hòa lẫn vào không khí. Lửa do Ken tạo ra thì dần dần lụi tắt giữa không khí. Long nhanh chóng dùng không khí giữ những hạt bụi ấy lại ném về phía anh. Nhưng vô ích. Long đã không còn nhìn thấy chúng.
Thứ bụi trắng bay lơ lửng trong không khí, chạm vào da thịt ba người. Nóng rát, bỏng và lạnh buốt. Toàn thân họ như tê liệt. Những mạch máu dường như bị co bóp một cách giữ dội. Họ cảm thấy khó thở. Những hơi thở dần trở nên yếu ớt hơn. Nhưng họ không đầu hàng cũng không chịu thua một cách đơn giản như vậy.
Hùng nhanh chóng lôi ra trong túi một lọ nhỏ và đưa cho hai người kia uống. Họ uống xong, cơ thể đã cảm thấy khá hơn. Và cuộc chiến giữa họ tiếp tục.
Cách họ không xa là cuộc chiến sớm muộn gì cũng xảy ra giữa Khoa và Trung. Tình yêu, hận thù. Giữa họ có quá nhiều những ân oán, những điều cần giải quyết. Mà với hai con người ấy thì không còn cách nào khác là dùng nắm đấm.
Không khí giữa họ không chỉ căng thẳng, bị xé toạc, bị bóp nghẹt mà còn trở nên ngộp thở, nóng bức. Không khí ấy bị bao trùm bởi hận thù, bởi giận giữ và cả căm ghét.
Giữa không khí ấy một ngọn lửa xanh bùng cháy dữ dội. Ngọn lửa xanh tuyệt đẹp, bỏng rát mang theo hận thù và đau đớn. Nhưng cùng lúc đó, một cơn gió lạnh lẽo ôm trọn lấy ngọn lửa, bao quanh ngọn lửa như muốn hút trọn ôxi, muốn nuốt chửng ngọn lửa xanh. Ngọn lửa vẫn tiếp tục cháy, dữ dội và mạnh mẽ hơn. Ngọn lửa nuốt trọn cơn gió, bay với tốc độ ánh sáng về phía Trung. Nhanh như cắt, Trung dùng tay bóp nát ngọn lửa bằng không khí.
Trung trở lại tư thế ban đầu thì cũng là lúc một viên đạn xé toạc không khí, bay thẳng vào người cậu. Không kịp tránh, viên đạn găm thẳng vào cánh tay Trung. Bỏng, rát. Từ chỗ viên dạn bắn vào, một ngọn lửa nhỏ bùng cháy. Ngọn lửa xanh đang cháy, lớn dần trên da thịt Trung.
Trung tức giận nhìn Khoa. Anh cười khẩy. Rồi giơ súng lên tiếp tục bắn. Hàng loạt viên đạn bay như tới tấp vào người Trung. Nhưng lần những viên đạn bị xé đôi trong không khí bởi những mũi tên nhỏ trước khi chạm vào người Trung.
Khoa hơi bất ngờ. Thừa cơ, một cơn gió độc xuyên qua người Khoa. Anh đã sơ hở, mất cảnh giác trong vài giây. Và Trung đã lợi dụng vài giây ngắn ngủi ấy để khiến Khoa bị thương. Cánh tay anh bắt đầu tê liệt, không cử động được. Nhưng như thế đâu có nghĩa là Khoa chịu chết. Trên không trung, một con phượng hoàng lửa xuất hiện. Phượng hoàng mở miệng, phun ngọn lửa xanh vào người Trung. Trung tránh được nhưng ngọn lửa đập vào kết giới. Hạ đau đớn.
Phản công lại đòn của Khoa, Trung tạo ra một con quỷ nhỏ bằng gió. Con quỷ mở miệng, thả vào bầu không khí một ngọn gió lạnh lẽo. Con phượng hoàng của Khoa tránh được. Và một lần nữa ngọn gió đó không trúng đối thủ mà đập vào kết giới.
Con phượng hoàng và con quỷ kia không ngừng tấn công đối phương. Nhưng rốt cuộc lại không ai trong hai người bị thương. Và cuối cùng, tất cả những đòn đánh đó đập vào kết giới khiến Hạ đau đớn.
Trên khóe miệng cô, một thứ chất lỏng đỏ tươi trào ra, rơi xuống phía cây đàn. Và bây giờ những sợi dây đàn dã bị nhuốm bởi thứ chất lỏng đó. Đau đớn nhưng Hạ vẫn không ngừng dừng lại. Từ mười đầu ngón tay cô cũng bật máu. Giờ đây, bóng tối và máu bao trùm lên cơ thể bé nhỏ và yếu ớt của cô.
Tiếng đàn tranh vẫn ngân vang và cuộc chiến vẫn tiếp tục. Khu rừng và bãi đất trống dần được nhuốm một thứ màu đỏ tươi và hàng ngàn xác chết. Máu đã đổ, người đã chết nhưng cuộc chiến vẫn chưa dừng lại.
chap 76 :
ngoại truyện
…. Ở một nơi cách đó không xa
Ngoại hướng mắt qua cửa cổ nhìn về nơi bắt đầu của gió. Trên bầu trời những ngọn lửa thi nhau xuất hiện, những thứ ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt. Lòng bà thắt lại, nhói đau như có ai đó cầm dao đâm vào trái tim bà vậy. Rốt cuộc, bà cũng phải chứng kiến cảnh này. Cháu gái bà đang phải chịu đau đớn, chịu hàng trăm hàng ngàn những đòn đánh vô tình.
- Cô …?- Bà Trần mở cánh cửa bước vào. Ngoại quay lại nhìn bà với ánh mắt lạnh lùng, buồn, xót thương
- Cô sao vậy ?- Bà Trần hỏi. Ngoại không nói gì, chỉ tay ra phía cửa sổ. Bà Trần đến gần nhìn về phía tay ngoại chỉ. Những tia sáng lóe lên trước mắt bà trên nền trời. Bà nhìn chúng ngạc nhiên rồi đau đớn, bà khụy xuống như không còn sức lực. Cõi lòng tan nát, bà cảm thấy mình như một kẻ tội đồ
- Lẽ nào..lẽ nào…- bà ấp úng- Trận chiến bắt đầu rồi sao ? – Đúng lúc đó Mai từ cửa xông vào
- Mấy người nói đi đó có phải sự thật không ? Có phải mọi chuyện đều do Hạ bịa ra không ?- mai hét toáng lên. Tường Vi chạy vào, ôm chặt Mai
- Ngoại với mẹ đừng bận tâm cậu ấy chỉ là kích động quá thôi- Tường Vi nói xong thì mới để ý thấy thai độ lạ lùng của mẹ và ngoại – hai người sao vậy?- Hai người phụ nữ đều lặng yên. Tường Vi buông Mai ra, cô cũng đến bên khung cửa sổ. Mai cũng vậy. Trước mắt hai cô bé 16 tuổi, hiện ra một bầu trời với thứ ánh sáng lung linh như một màn biểu diễn pháo hoa
- Có chuyện gì vậy ạ ?- Tường Vi ấp úng
- Con nghĩ rằng chị con có thể làm những việc đó ư ?- Ngoại lên tiếng-Con nghĩ rằng nó có thể từ bỏ chúng ta một cách dễ dàng ư ?- ngoại tiếp tục hỏi
- Con.. con- tường Vi ấp úng
- Hai đứa có tin Lam Hạ không ?- Ngoại quay mặt vào trong, nhìn thẳng hai đứa hỏi. Tường Vi và Mai lặng yên
- Thật không dễ gì để hai đứa hiểu được con bé. Hai đứa còn quá nhỏ. Nhưng con bé cũng vậy. Nó còn quá nhỏ dể gánh vác mọi chuyện- Ngoại thở dài- Trận chiến đã bắt đầu rồi- Tường Vi và Mai nhìn nhau khó hiểu
- Chẳng lẽ... ?- hai người đồng thanh. Đúng lúc đó, Kiên và chị Yến chạy vào
- Ngôi nhà bị tấn công rồi- Họ hét lên. Ngoại bình thản nhìn xuống dưới đường. Hơn chục kẻ do ông ta phái đến đang cố tiếp cận ngôi nhà
- Mấy đứa đừng quá lo lắng. Hạ đã lo cả rồi- Nói xong, nhất loạt đôi mắt đều hướng ánh nhìn về phía cổng của ngôi nhà. Phải, ngôi nhà đã được kết giới bảo vệ và không kẻ nào có thể tiếp cận ngôi nhà được.
chap 76:
phần 2. trận chiến không cân sức và nỗi đau
.... Trở lại trận chiến
Điều gì đến rồi cũng phải đến. Những vết thương trên cơ thể Hạ ngày một đau đớn hơn. Những hơi thở của cô trở nên nặng nhọc hơn. Thứ chất lỏng kia không ngừng tuôn ra. Nhưng cô không thể dừng lại. Bây giờ, chỉ cần tiếng đàn dứt thì tất cả những việc cô đã làm sẽ trở nên vô ích. Cô sẽ ngừng nhưng không phải bây giờ.
Ngoài cánh rừng, hai bên vẫn không ngừng lao vào nhau. Người chết nằm ngổn ngang, máu nhuộm cả đất, cả cỏ cây. Tang tóc. Nhưng họ đâu để ý đến điều đó. Với họ, bây giờ tất cả chỉ còn là đối thủ, là việc phân thắng bại.
Khoa không ngừng phóng những quả cầu lửa màu xanh về phía Trung nhưng tất cả đều bị Trung né một cách dễ dàng. Và chúng đập vào kết giới một cách không thương tiếc. Những ngọn lửa cháy dữ dội, bỏng rát đập vào kết giới như thiêu đốt chính cơ thể Hạ. Mỗi đòn đánh khiến cơ thể cô như yếu dần, như sắp ngã quỵ nhưng rồi cô vẫn tiếp tục, bỏ mặc sự đau đớn của bản thân.
Đáp lại Khoa, Trung dùng gió chăng một loại mạng nhện giữa không trung. Những quả cầu lửa của Khoa bị dính vào mạng nhện không thể di chuyển tiếp được. Mạng nhện với những quả cầu lửa nhanh chóng bị Trung quấn lại và tạo ra một con nhện khổng lồ. Nhện nhả tơ. Thứ tơ dính và chắc chắn từ lửa và gió về phía Khoa. Khoa né. Những sợi tơ chăng đầy xung quanh người anh khiến anh dường như phải đứng yên một chỗ.
Khoa dùng lửa đốt những sợi tơ ấy nhưng vô ích. Chúng vô cùng chắc. Những sợi tơ phóng ra ngày càng gần co thể anh hơn. Anh không thể tránh được vì những sợi tơ đã cố định vị trí của anh. Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc ấy, Khoa đánh liều rút súng bắn một viên đạn về phía con nhện. Con nhện không chết. Nhưng đó không phải mục đích chính của Khoa. Anh đánh lạc hướng Trung bằng cách bắn vào con nhện rồi từ đó tìm cách thoát ra khỏi đống tơ này.
Kế hoạch của anh thành công. Trong vài giây, Trung chỉ chú ý vào đòn phủ đầu của Khoa nên đã không lường trước được việc Khoa thoát ra khỏi những sợi tơ. Và khi Trung phát hiện ra điều đó thì đã muộn, Khoa đang dí súng vào đầu Trung.
- Thế nào, còn lời chăng chối gì không ?- Khoa mỉa mai
- Anh nghĩ tôi chết ?- Trung hỏi lại
- Sao lại không chứ ?- Khoa cười – chỉ một viên đạn thôi. Đơn giản lắm mà chú em cũng không còn đường thoát đâu
- Anh coi thường tôi quá đấy – Trung đáp lại
- Chỉ là một thằng nhóc con việc gì phải sợ chứ ?- Khoa kích đểu
- Nhóc con ư ? Rồi anh sẽ thấy- Trung dứt lờ thì một cơn gió cơn gió lạnh thổi đến. Nhanh chóng, Trung quay người lại giật khẩu súng trên tay Khoa
- Mày nghĩ chỉ đơn giản thế ư ?- Khoa cười rồi nhanh chóng từ đâu một khẩu súng nữa dơ lên. Không gian như dừng lại, Khoa bóp cò. Tiếng đạn vang lên, xé toạc khoảng cách gần như rất ngắn ngủi giữa hai người- Tạm biệt- Khoa nói. Viên đạn bay gần đến gương mặt của Trung, lập tức bị bóp vụn, vỡ nát
- Anh nghĩ với thứ này có thể giết chết tôi ư ? Lầm to – Trung cười. Cậu dùng chính khẩu súng của Khoa bắn hàng loạt viên đạn về phía anh. Khoa bất ngờ, quay người lại. Trung vẫn chưa chết. Và trước mặt, hàng chục viên đạn đang bay tới tấp về phía anh như muốn cướp đi mạng sống của anh
- Mày cũng khá đấy- khoa nhếch mép. Một ngọn lửa trong không trung xuất hiện. Những viên đạn bùng cháy rồi biến mất.
- Anh chỉ có vậy thôi ư ? Tầm thường quá đấy – Trung kích đểu. Không gian lại một lần nữa bị xé toạc bởi những mũi tên kì lạ, vô hình. Những mũi tên của gió và lửa từ chính những viên đạn của Khoa
- Còn mày đã quá khinh thường tao rồi đấy. Mày nghĩ tao chỉ có vậy ư ? hãy chờ xem – khoa nói. Cùng lúc đó những mũi tên lập tức quay ngược trở lại phái Trung. Những mũi tên nhọn hơn và lửa bùng cháy dữ dội hơn. Giờ chúng là những mũi tên lửa, thứ lửa màu xanh nóng rát đến bội lần
- Anh đã nói vậy thì tôi sẽ chờ để xem điều đó như thế nào- trung nói rồi tạo ra một cơn gió thổi bay những mũi tên .
Những mũi tên bị gió thổi đi chệch hướng và cắm phập vào kết giới. Kết giới xuất hiện những vết nứt nhỏ. Có vẻ sẽ không lâu nữa kết giới sẽ vỡ. Còn Hạ, cô thổ huyết. Máu lênh láng xung quanh cây đàn. Gương mặt đau đớn, bất thần. Cơ thể cô không chịu nghe lời cô. Những đau đớn dằn vặt cơ thể nhỏ bé ấy. Những ngọn lửa xanh vô hình dường như đang cháy trên chính cơ thể cơ thể cô. Bỏng rát, nóng và lạnh. Những cơn gió len lỏi trên da thịt cô như cắt cứ như làm cho cơ thể cô yếu hơn
Đến lúc rồi. Hạ thở khó nhọc. Đôi tay cô lướt nhanh trên những chiếc dây đàn đầy máu. Một khúc nhạc khác vang lên nhưng vẫn trong câm lặng. Khúc nhạc không ai oán, da diết mà trầm bổng du dương như một bản hòa ca của thiên nhiên, vui tươi, rộn ràng. Bản nhạc ngân vang hòa vào gió vào cỏ cây. Tiếng gió cũng không rít lên từng hồi rùng rợn nữa mà nhẹ nhàng, dìu dịu, rì rào. Cây lá hòa theo khúc nhạc đó. Trên không trung, trước mặt Hạ một cây kiếm dài xuất hiện, một cây kiếm sắc bén và đang phát sáng trong bóng tối. Cây kiếm được tiếng đàn tiếng gió, tiếng cỏ cây tạo ra, trong suốt tuyệt đệp. Cây kiếm là vật truyền từ đời này sang đời khác của những truyền nhân bảo ảnh thân hộ pháp. Mỗi một đời, tùy vào truyền nhân mà cây kiếm có những hình dạng, kích thước và đặc tính khác nhau. Cây kiếm trước mặt Hạ là Vũ Lôi Phong, cây kiếm tượng trưng cho gió và nước đồng thờ cũng có sức mạnh vô cùng lớn.
Cây kiếm đã được gọi ra chứng tỏ cuộc chiến sắp đi vào hồi kết. Nhưng trước lúc đó, trước lúc mở nút thắt vô hình này, bản thân Hạ phải cố gắng để cây kiếm đạt được sức mạnh tối đa của nó. Và trước lúc ấy,trận chiến vẫn tiếp tục.
phần 2. trận chiến không cân sức và nỗi đau
Không xa nơi Trung
và Khoa đấu nhau là cuộc chiến giữa Trung Nam và Phong. Trận chiến tuy
không nảy lửa, căng thẳng hay hận thù như cuộc chiến giữa hai người ấy
cũng không mèo vờn chuột như giữa bác sĩ Minh với 3 người kia. Giữa họ
là một khoảng cách. Cả hai người đều là đối thủ đáng gờm của nhau. Họ
đấu với nhau bằng ánh mắt, bằng trí não. Trận chiến giữa họ là thể lực
và chiến thuật. kẻ tám lạng người nửa cân. Liệu ai sẽ may mắn hơn để
giành phần thắng ? số phận sẽ mỉm cười với ai ?
Phong nhìn
Trung Nam với ánh mắt khiêu chiến, đầy thách thức. Cậu muốn chọc tức
con người này. Nhưng đối thủ trước mặt cậu không phải là một con người
đơn
giản.
Bắt gặp ánh mắt đó của Phong, Trung Nam cười khẩy. Cái
trò đó làm sao mà Nam không biết được. Nếu cách đây 9 năm, khi bị nhìn
bởi ánh mắt đó Trung Nam sẽ lao vào đánh cho người ta một trận thừa
sống thiếu chết. nhưng bây giờ cậu đã có đủ bình tĩnh hơn để biết đâu
là cái bẫy đang giăng sẵn chờ mình mắc vào.
Không thể chọc tức
đối
thủ, Phong lập tức chuyển sang thế tấn công. Một cơn gió lạnh, buốt len
lỏi trên da thịt của Trung nam. Thoáng chút giật mình, Trung Nam cười
khẩy rồi dùng một bàn tay của mình nắm lấy cơn gió đó, lôi chiếc roi
dài đập thẳng vào không gian. Cơn gió biến mất. Da thịt Trung Nam cũng
không bị gì sau đòn đánh đó. Nhân cơ hội này, cậu phản công. Cậu quất
chiếc roi vào trong không trung tạo thành những lực mạnh, dài bay thẳng
về phía Phong. Phong di chuyển như một vũ công tránh, né những lực đó.
Trong khi đó, não bộ của cậu hoạt động hết công suất để tìm ra sơ hở
của đối phương và kế hoạch tác chiến.
Trung Nam cũng như vậy. Đôi
mắt hờ hững kia quét lên người Phong một cái nhìn sắc lạnh. Trung Nam
đang phân tích đối phương. Lần trước, khi gặp Phong, cậu cũng đã có một
số thông tin cơ bản. Nhưng nhiêu đó không đủ để tham gia vào trận chiến
với con người này. Tuy nhiên, có vẻ Phong khá giống cậu. Mọi thứ đều
được phân tích kĩ càng, được mất trước khi ra đòn. Như vậy càng khó đối
phó hơn.
Hai bộ não vận dụng hết nơ- ron thần kinh tập trung
cho việc phân tích, đánh giá đối phương và đưa ra kế hoạch tác chiến.
Nhưng cũng vì vậy mà nhịp độ trận đấu có vẻ khá chậm và nhầm chán.
Những cơn gió liên tiếp nhau tấn công Trung Nam. Còn chiếc roi da của
Trung nam lại liên tục đập tan chúng thành những mảnh vụn vô hình.
Những đòn đánh liên tiếp được tính toán kĩ càng, không sai một li. Ăn
miếng
trả miếng, không ai nóng vội và không ai bị thương.
Trái ngược
hoàn toàn với trận đấu giữa Trung Nam và Phong là cuộc chiến đầy nóng
vội của Hoàng và Hoa. Hoàng mới làm tử thần chưa được bao lâu, kinh
nghiệm cũng không có nhiều và đặc biệt sự bình tĩnh trong con người này
lại càng không. Còn Hoa, cũng như Hoàng, cô không chỉ nóng vội mà cái
tính bốc đồng, không chịu kém cạnh ai cũng khiến cô hành động một cách
nhanh chóng mà chẳng cần suy nghĩ hay lường trước hâu quả.
Những chiếc phi tiêu có độc bay thẳng vào người Hoàng như muốn cướp đi
mạng sống của cậu. Còn Hoàng, cậu cũng chẳng vì thế mà run sợ. những
chiếc phi tiêu bay về phía cậu rồi lần lượt rơi xuống một cách không
thương tiếc bởi những ngọn lửa lơ lửng trong không khí.
Hoa
không vì thế mà dừng lại. Những chiếc phi tiêu có độc, rồi hàng trăm
cơn chim độc từ đâu bay tới mổ tới tấp vào da thịt Hoàng. Nhưng có một
điều mà cả cô và Hoàng đều bất ngờ, những con chim của cô không thể đưa chất độc vào người Hoàng bởi toàn thân cậu đã được bao bọc bởi một kết giới
vô hình.
Hoa sững người, lẩm bẩm gìi đó. Hoàng nhận thấy đây là cơ hội của mình vội vàng rút trong người ra một khẩu súng. Những tiếng
đạn vang lên, lao đi vun vút trong không khí. Hoa bất ngờ, không kịp
tránh nên dính đạn
- Đồ tiểu nhân – Hoa hơi khụy xuống
- Đó gọi là chớp thời cơ thôi, nhóc con ạ. Có gì về học hỏi thêm đi nha- Hoàng cười
- Anh cứ đợi xem.
Dứt lời, Hoa dùng một con dao, nhanh chóng lôi đạn ra khỏi cánh tay
mình trước sự ngạc nhiên của Hoàng. Cô không băng bó lại. Máu cũng
không chảy nữa. Một chiếc phi tiêu như gió trong phút chốc cắm phập vào chân
Hoàng. Cậu đã sơ sẩy trong vài giây ngắn ngủi. Và không chờ cho Hoàng
có cơ hội phản kháng, hàng ngàn chiếc lá như những mũi dao lao thẳng về
phía cậu. những chiếc lá vô hình, hữu hình thoắt ẩn thoắt hiện như
những bóng ma nhưng không chạm được vào cơ thể cậu.
Lấy lại tinh
thần, Hoàng bắn hàng chục phát đạn về phái Hoa. Cùng lúc đó, những chấm
lửa li ti trong không gian cũng bay về phái cô. Hoa tránh, né. Những
chấm lửa tiếp xúc với bộ đồ của cô, cháy xem. Bực mình, Hoa gom tất cả
những phi tiêu có độc thành một vòng tròn. Những chiếc phi tiêu tạo
thành xoáy bóp nát tất cả trên đường chúng đi tiến về phía Hoàng.
Hoàng cũng nhanh chóng tạo thành một cái xoáy tương tự nhưng là bằng
những chấm lửa Chúng va chạm vào nhau, tạo nên một tiếng nổ lớn, kinh
hoàng. Cả hai xoáy nước giờ tạo thành một cái xoáy khổng lồ rồi vỗ tung
ra. Cả phi tiêu, cả những chấm lửa bay tứ tung. Rất nhiều người bị
thương trong đó có cả Hoàng và Hoa nhưng vết thương của Hoa nặng hơn.
Bác sĩ Minh nghe hấy tiếng nổ, vội quay người lại. Chớp lấy thời cơ
ngàn vàng, ba con người kia tấn công anh. Những chú chim bằng không khí
thoắt ẩn thoắt hiện xung quanh cơ thể anh. Những cột nước cao như những
bàn tay khổng lồ nắm chặt cơ thể anh. Và những quả cầu lửa mang một thứ
ánh sáng đẹp đẽ nhằm thẳng vào người anh. Bác sĩ Minh đang trong tình
trạng tiến thoát lưỡng nan, bi bao vây tứ phía.
Hơi bất ngờ khi phát hiện ra tình trạng của mình nhưng ngay sau đó anh lấy lại được
bình tĩnh. Trong không khí một cột nước khác được tại ra ôm trọn những
quả cầu lửa. Lửa vụt tắt. Còn những chú chim kia bị những mũi tên bằng
gió cắm phập vào thân, rơi xuống. Và bàn tay bằng nước đang bóp chặt cơ
thể anh bị một lưỡi kiếm bằng gió chém đứt. Bàn tay nước vỡ ra. Ba người kia sững sờ trước sự đáp trả của anh.
chap 76: phần 3.
3.1 : ván cờ
Trong cánh rừng, tuy đang đánh cờ nhưng hai người đó vẫn để ý đến trận chiến bên ngoài
- Ông dậy dỗ thằng bé đó rất tốt- Ông Lâm cười
- Ông cũng không kém đâu- Ông mạnh cũng cười - Thằng bé đó cũng đã trưởng thành rất nhiều
- Nhưng còn kém thằng anh nó ?- Ông Lâm nói nửa đùa nửa thật- Tôi phải học hỏi ông nhiều rồi
- Ông quá khen rồi- Ông Mạnh cười
- Đó là sự thật- Ông Lâm đáp
- Sự thật ư ? – ông mạnh hỏi lại- Ông cũng đã tiến bộ rất nhiều
- Tiến bộ ư ?- ông Lâm ngờ vực- Ông cũng đâu kém phần.
Cuộc nói chuyện có vẻ diễn ra khá vui vẻ. Nhưng đó chỉ là bề ngoài.
Hai con người, hai cây cổ thụ, đã quá hiểu nhau, đã quá thừa kinh
nghiệm để hiểu rằng cuộc chiến giữa họ không chỉ là ván cờ kia. Cuộc
chiến giữa
họ đã bắt đầu từ lâu lắm rồi chứ không phải chờ đến ngày hôm nay. Và
những lời nói kia họa chăng cũng chỉ là sự giả tạo mà thôi.
Còn ván cờ, từ đầu đến giờ hai bên vẫn giằng co nhau. Vị thần may mắn vẫn
chưa mỉm cười với ai cả. Vì thế, ván cờ giữa họ trở nên căng thẳng,
ngột ngạt. Trên bàn cơ, những ô trống đã bị lấp đầy bởi những quân cờ
đen
trắng. Rốt cuộc, ai sẽ là người dành chiến thắng ?
Ông Mạnh
nhìn vào bàn cờ . Miệng hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười nửa miệng
được che đậy kĩ càng. Nhưng nụ cười ấy không thể lọt qua đôi mắt của
ông Lâm. Ông thừa biết rằng về tài trí, ông không bằng ông Mạnh. Và ván cờ
này ngay từ đầu đã phân rõ thắng bại. Nhưng ông không đến đây để thua,
ông không chờ từng ấy năm để nhận lại sự thất bại.
Những quân
cờ có sự biến chuyển. Một quân cờ trắng của ông Mạnh biến mất trên bàn
cờ. Đúng, quân cờ ấy đã bị chiếm bởi một quân đen. Quan trắng biến mất
trên tấm bản đồ, trên vị trí của nước Nhật.
Cách đó rất xa,
những con sóng ngầm trên biển nổi lên. Mây đen ùn ùn kép đến như một
con quỷ dữ của biển cả. Sóng nổi lên, gió rít lên, quấn phăng tất cả.
Ngoài khơi hình thành một con sóng thần hung dữ. Trong đất liền, dưới
mặt đất bằng phẳng những dư âm nổi lên.
Tại một thành phố của
Nhật,
đêm, phố xá đã không còn đông đúc. Mọi người đã chìm vào giấc ngủ.
Nhưng rồi, những trận động đất liên tiếp diễn ra. Nhà cửa rung chuyển
rồi sụp đổ. Hàng trăm người đã bị vùi sâu trong lớp đất đá. Cả một khu
sầm uất
biến mất trong vài phút ngắn ngủi. Hàng chục con người chạy ra khỏi nhà
trong sự hoảng loạn. Mặt đất rung chuyển. Họ hoảng loạn, sững người,
thất thần, không biết phải làm gì. Đâu đâu cũng là những tiếng hét vang
lên. Những âm thanh của sự sụp đổ. tất cả chỉ còn là đống đổ nát.
Ngoài khơi, một cơn sóng thần hung hăng đổ ập vào thành phố. Cuốn
phăng tất cả. Cơn sóng thần như muốn nhấn chìm tất cả. Con người chưa
hết sợ
hãi, chưa kịp định thần thì lại phải đối diện với một tai họa khác.
Trong giây phút ngắn ngủi giữa sụ sống và cái chết ấy, họ chạy, chạy
hết sức có thể. Nhưng cuối cùng họ cũng không thoát được. Cơn sóng thần
nhấn chìm rất nhiều người. Cả thành phố giờ tan hoang, đổ nát.
Ông Mạnh tái mặt. Mọi thứ như một thảm cảnh hiện ra trước mặt ông.
Nhưng đó không phải là ác mộng. Đó là sự thật, là hậu quả cho việc đi
sai một nước cờ.
- Ông thấy thế nào ?- Ông Lâm cười
- Ông đúng là ác độc – Ông Mạnh tức giận. Ông Lâm tiếp tục cười
- Ông nói rất đúng- Ông Lâm cười lớn- Đó mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Ông Lâm nói rồi đặt một quân cờ đen lên bàn cờ. Trên bàn cờ, một quân
cờ trắng biến mất. Nơi biến mất của quân cờ lại chính là thành phố này,
là nơi bắt đầu của gió.
- Ông hãy nhìn xem ?- Ông Lâm cười đắc
thắng rồi chỉ tay lên bàn cờ. Ông Mạnh đã nhận ra điều gì đó. Gương mặt
ông tái nhợt, biến sắc
- Chẳng lẽ…?- Ông Mạnh ấp úng
-
Chỉ vài phút nữa thôi. Tất cả chúng sẽ biến mất- Ông nói rồi chỉ tay về phía ngoài khu rừng. Mấy phút nữa, thảm cảnh sẽ diễn ra.
Ông
lâm ngồi đó cười hả hê. Còn ông Mạnh, một nỗi đau xâm chiếm cả tâm hồn
ông. Và thời gian, cứ như trêu chọc con người. Từng giây, từng phút
trôi qua thật chậm, như muốn kéo dài, như muốn dừng lại. Nhưng cuối
cùng
điều gì đến cũng phải đến, giây phút tai họa ập đến.
Ông Lâm
sung sướng khi tưởng tượng ra cái viễn cảnh tất cả mọi thứ nổ tung
trước mắt ông, khi mà máu bao trùm khắp nơi. Ông đợi, đợi giây phút đó
thành
hiện thức nhưng sao lâu quá vậy ? Đáng nhẽ nó phải diễn ra rồi.
chap 76 :
3.2 trận chiến sinh tử và kết thúc
Hạ ở
cách đó không xa. Cây kiếm Vũ Lôi Phong đã hoàn thành. Thứ chất lỏng
màu đỏ trên khóe miệng cô đã khô lại giờ bỗng trào ra. Có một lực rất
lớn
đã tác động lên nơi này. Và Hạ đã phải hứng chịu tất cả lực đó để không
ai bị thương.
Những ngón tay cô yếu dần trên cây đàn. Những dây đàn rung lên những âm thanh khó nhọc. Cái chết đã cận kề với cô. Nhưng
cô chưa thể chết. Nhiệm vụ, sứ mệnh của cô chưa hoàn thành. Dù máu có
chảy nhiều hơn nữa nhưng cô vẫn phải tiếp tục sống.
Ông Lâm tái mặt khi mọi thứ không diễn ra theo đúng kế hoạch của mình. Không thể
sai được, quân cờ đã biến mất ở nơi đây. Nhưng sao thảm cảnh chưa diễn
ra? Chắc chắn phải có kẻ nào đò xen vào ?
Trong không gian tĩnh lặng, ông lâm bỗng nghe được thứ âm thanh lạ lùng. Phải rồi, ông đã
không để ý rằng cô con gái của ông chưa xuất hiện. Chắc chắn là nó rồi,
đồ con bất hiếu giờ lại trở thành kì đà cả mũi ông.
Ông hướng
mắt vào khu rừng và đã phát hiện ra Hạ. Một bàn tay trong không trung
tiến về phía Hạ. Cô mất cảnh giác. Bàn tay khổng lồ bóp chặt cổ Hạ, kéo
cô về phía ông.
- Không ngờ lại là mày – Gương mặt ông hằn lên
những tia giận dữ. Đôi mặt nâu đen đột ngột biến thành màu đỏ. Giờ, con
quỷ trong người ông đã trỗi dậy
- Ông không người sao ?- Hạ
nhếch mép. Sâu trong trái tim cô đang nhói đau. Người ba mà bấy lâu
nay, cô yêu thương đã trở về nhưng người đứng trước mặt cô không phải
là
ông. Cô không thể tin điều đó. Và cô lại càng không thể giết người đàn
ông này
- Hàn Băng ?- Ông mạnh hét lớn định tiến về phía cô
nhưng vô ích. Xung quan ông, một kết giới bằng không khí đã được tạo
nên. Một quả cầu lớn với hàng chục quả cậu nhỏ bay xung quanh. Ông không thể di chuyển. Đôi mắt ông nhìn Hạ đau đớn.
- Bây giờ, chính tay tao sẽ giết mày – Ông Lâm nói
- Liệu ông có thể ư ?- Ông cười khẩy. Máu trên khóe miệng cô tiếp tục
trào ra. Những hơi thở của cô nặng nhọc hơn- Ba, hãy đợi con. Con sẽ
giải thoát ba khỏi con quỷ đó. Hạ dứt lời, cây Vũ Lôi Phong lao thẳng
đến bàn tay khổng lồ đó. Cây kiếm chém đứt bàn tay ấy. Hạ thoát ra. Cô
rơi tự do trên không trung. Mọi người ở ngoài bìa rừng nghe thấy tiếng
động thì dừng lại. Bác sĩ Minh chăm chú nhìn thân ảnh đang rơi tự do
trên không kia hét lên
- Ceo- Tiếng hét của anh làm trận đấu
giữa mọi người dừng lại. Trung đưa mắt về phía giọng nói vừa phát ra.
Đó chắc chắn là anh Minh. Cậu nghĩ thầm rồi lại đưa mắt về thân ảnh
đang
rơi kia. Trái tim cậu nhói lên. Cậu muốn lao đến phái Hạ nhưng bước
chân cậu bỗng khựng lại. cậu không thể di chuyển được.
Và cả
bác sĩ Minh cũng vậy. Nhưng nếu nói chính xác thì tất cả mọi người đều
đang
trong tình trạng không thể di chuyển trừ Hoa ra. Những quả cầu lớn với
những quả câu nhỏ di chuyển xung quanh cơ thể mỗi người. Phải, đó là
kết giới do Hạ tạo ra. Cũng nhờ thứ dung dịch mà Hạ đưa cho cả 2 bên.
Đó
không chỉ là kết giới mà còn là bảo ảnh thân hộ pháp nữa.
chap 76: 3.2 trận chiến sinh tử và kết thúc
Cơ thể Hạ đang
rơi, rất nhanh. Đôi mắt cô nhắm nghiền.Đầu cô cảm thấy trống rỗng. Một
cảm giác thoải mái, không lo âu hay vướng bận điều gì. Ông ta cũng lao
theo cô. Khi cơ thể cô cách mặt đất mấy mét thì cây Vũ Lôi Phong lao
xuống cắm phập vào mặt đất. Hạ từ từ di chuyển cơ thể mình. Cô đứng
trên không khí. Cuối cùng đôi chân cô chạm vào cán của cây kiếm. Miệng
cô
khẽ cười. Ông ta hơi ngạc nhiên
- Không ngờ mày tiến bộ nhanh
đến thế - Ông ta cười. Hạ mở mắt ra. Đôi mắt màu nâu đen đã chuyển
thành màu tím bạc. Một đôi mắt buồn, lạnh lẽo, cô độc. Bây giờ, trước
mặt ông ta không còn là Hạ nữa mà là truyền nhân của bảo ảnh thân hộ
pháp. Cả
người cô tỏa ra một thứ ánh sáng lạ lùng.
- Ông quá khen rồi- Hạ nhếch mép- Bây giờ, chúng ta bắt đầu chứ ?
- Tất nhiên rồi, con gái của ta- Ông ta cười.
Ông ta lao về phía cô như một con quỷ dữ, lồng lộn, giận dữ. Còn Hạ, cô cười nhạt rồi trở lại vẻ lạnh lùng. Cô đã sẵn sàng.
Một quả cầu nóng lao về phía cô. Nhanh chóng Hạ nhảy lên, rút cây kiếm
Vũ Lôi Phong ra khỏi mặt đất chém đôi quả cầu lửa. Cùng lúc, cô dùng
gió phi cây kiếm về phía ông ta. Ông ta tránh rồi lại dùng không khí
tạo
thành một bàn tay lớn bóp chặt cơ thể cô. Hạ mỉm cười. Ông ta không
hiểu gì. Mất phút sau, ông ta cảm thấy cơ thể mình nóng rát lên khó
chịu,
còn Hạ đã thoát ra khỏi bàn tay đó từ bao giờ.
Cây Vũ Lôi Phong trở lại trên bàn tay của cô. Hạ nhảy lên trên không trung đến bên chỗ
ông Mạnh. Ông nhìn Hạ lo lắng. Còn cô khi nhìn thấy ông cô cười nhạt.
Cô vung kiếm, bàn cờ vỡ đôi, những quân cờ bay tứ tung. Ông lâm tức
giận,
nhìn cô đầy hận thù. Đôi mắt đỏ ngầu hằn lên những tia giận dữ, ghe
người.
Ông lao ra khỏi cánh rừng tiến về phía Trung. Ông ta
dùng tay đập tan kết giới bảo vệ cậu. Không kịp phản ứng, Trung bị ông
ta khống chế. Đôi bàn tay to lớn, đầy sức mạnh siết chặt cổ cậu. Đau
đớn, khó chịu. Cơ thể cậu yếu dần, cậu đang ngạt thở.
- Dừng lại, nếu không cậu ta sẽ chết – Ông ta hét lên. Hạ lơ lửng trên không trung, nhìn ông ta cười
- Ông nghĩ có thể uy hiếp tôi sao ?- Cô lạnh lùng- Đúng là chó cùng bứt giậu
- Mày không yêu nó sao ?- Ông ta cười
- Không phải vậy- Hạ cũng cười- Chỉ là tôi đủ sức để cứu người ấy ra
khỏi tay ông thôi- Hạ nhún vai. Vừa dứt lời, cây Vũ Lôi Phong lao thẳng
về phía ông ta. Thấy vậy, ông ta liền lấy Trung ra làm lá chắn cho mình.
- Bị lừa rồi- Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau
ông. Cây kiếm trước mặt ông biến mất như chưa từng tồn tại. Đó chỉ là
ảo ảnh. Cây kiếm thật đang trong tay Hạ. Cô cười nhạt rồi xuyên lưỡi
kiếm
qua cơ thể ông. Lúc này, cây kiếm đã trở thành một con doa găm nhỏ để
tránh thương tích cho Trung. Lập tức, đôi tay ông buông Trung ra. Trung
ho sặc sụa. Máu trê cơ thể ông ta chảy ra. Chỉ chờ lúc đó, Hạ nhanh
chóng lập lại một kết giới xung quanh Trung. Còn ông ta vội vàng bay
lên không trung
- Hạ - Trung gọi lớn khi cô định đuổi theo ông ta. Hạ quay mặt lại nhìn Trung rồi cười
- Em sẽ không sao – Hạ nhẹ nhàng
- Đừng đi – Trung lo lắng
- Ngốc- Nói rồi, Hạ bay thẳng lên không trung.Trung nhìn theo Hạ lo
lắng, đau đớn. Rốt cuộc, cậu cũng không thể bảo vệ cô. Sao lúc này, cậu
cảm thấy mình thật nhỏ bé, thật yếu ớt và thật vô dụng.
Ông ta
và Hạ giờ đang lơ lững giữa không trùng. Hạ nhìn ông ta khinh bỉ. Đôi
tay cô giơ lên trước mặt. Lập tức cây Vũ Lôi Phong trở lại hình dáng
ban đầu của mình, tự động rút ra khỏi cơ thể ông ta trở lại trên đôi
bàn
tay của cô.
- Đầu hàng đi – Cô lạnh lùng
- Mày nghĩ ta sẽ đầu hàng ư ?- Ông ta cười lớn- Mày nhầm rồi. Mày có biết tao đang
giữ một người thân mà mày không bao giờ cứu được không ?- Hạ im lặng-
Ông ta đang phải chịu đau đớn. Mày có nghe thấy không ?
- Hạ, mặc ba. Con hãy giết ông ta đi – Một giọng nói khác vang lên trong không gian. Đó chính là ba cô – Mặc ba
- Mày nghe thấy gì không ?- Ông ta cười. Gương mặt Hạ tái nhợt. Đôi
tay cô run lên. Cô lao về phía ông ta đầy giận dữ, phi thẳng cây Vũ Lôi
Phong về phía con người đó. Trong phút chốc, gương mặt ba cô ngày xưa
ùa về. Ông đang cười với cô. Cô khựng lại, không tin vào mắt mình. Và
chỉ
cần có thế, ông ta phóng một quả cầu lớn về phía cô. Không kịp né, quả
cầu xuyên thẳng qua người cô. Đôi mắt cô nhìn người đàn ông đó, buồn vô
hạn, nước mắt lăn dài. Cùng lúc đó, cây Vũ Lôi Phong cắm phập vào trái
tim ông ta. Một bóng đen thoát khỏi người ba cô xuyên thẳng qua người
cô. Hạ và ông ta cùng ngã xuống. Cây Vũ Lôi Phong biến mất. Cùng lúc
đó, một tiếng nổ lớn vang lên, phá vỡ kết giới.
Trên bầu trời, một luồng sáng lóe lên, làm sáng rực cả bầu trời. Sau đó vụt tắt. Kết giới
đã vỡ tan thành nghìn mảnh. Tất cả mọi người đều ngã xuống.
Nhanh chóng, ông Mạnh lấy lại chút sức lực của mình đến bên người bạn thân lâu năm của mình.
- Hãy cứu lấy con gái tôi- Ông Lâm thì thào
- Nhất định- Ông mạnh khẳng định- Nhất định, bằng mọi giá tôi sẽ cứu nó- Nghe xong, Ông lâm mỉm cười
- Cảm ơn ông, người bạn tốt của tôi- Nói xong, ông Lâm nhắm mắt lại và vĩnh viễn không bao giờ trở lại nữa.
Cách đó không xa. Trung cố gắng gượng dậy nhưng không được. Trước mắt
cậu, Hạ đang nằm bất tỉnh. Cậu cố gắng đến bên cô nhưng không được. Mí
mắt cậu nặng dần. Mọi thứ mờ đi, nhòa đi. Hạ vẫn nằm đó. Còn Trung, cậu
đã lịm dần vì đau đớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT