Hạ vẫn đang ung dung nghe nhạc, mắt dán vào quyển truyện. Hạ không mấy hứng thú với giờ chào cờ, phải chăng đó chỉ là thời gian để Hạ ngồi quan sát mọi người hay ngồi hóng những chuyện trên trời dưới bè của bọn bạn hoặc đọc truyện như lúc này.
- Hạ, bà nhìn kìa- Mai lay lay người Hạ
- Nhìn gì chứ - Hạ bực mình- Yên để tui đọc truyện nào- Hạ cáu. Lập tức, Mai đập thật mạnh vào cánh tay Hạ
- Làm gì mà ra tay mạnh thế- Hạ xoa xoa cánh tay của mình- Nhìn thì nhìn- Đập vào mắt Hạ là hình ảnh Khoa đang đứng thuyết giảng dưới cột cờ
- Sao hắn lại ở đây nhỉ ?- Mai thắc mắc. Hạ nhìn Khoa với ánh mắt vô hồn, thờ ơ. Khoa dù đang đứng cách xa Hạ cũng có thể cảm nhận được ánh mắt đó
- Chẳng liên quan- hạ nói. Gương mặt không chút cảm xúc. Hạ cúi mặt xuống tiếp tục công việc của mình.
Khoa đã thấy hết những hành động của Hạ và cũng có thể đoán được phần nào những gì cô nói. Khoa cảm thấy buồn. Buồn vì dường như với cô, anh không là gì cả. Cô nhìn anh với ánh mắt như người dưng, không quen biết. Nếu cô tức giận hay tỏ một chút thái độ nào khác cũng được. Cô không thể vui khi gặp anh. anh biết. Nhưng ít ra cô cũng bộc lộ cảm xúc gì đó. Đằng này, gương mặt cô hông biểu lộ gì cả. Đối với cô, anh thực sự là gi ?
Trung ngồi gần đó cũng nghe và chứng kiến tất cả. Trung không biết làm sao nhưng cậu cảm thấy lo lắng. Một phần vì hắn đã xuất hiện, hắn đã có thể gặp Hạ đường đường chính chính ngay trong trường học. Hắn có thể tiếp cận Hạ bất cứ lúc nào. Nhưng cậu lo cho Hạ nhiều hơn. Từ sáng tới giờ, Trung luôn thấy Hạ mệt mỏi, thấy sâu trong ánh mắt cô là sự đau đớn. Trung cảm thấy Hạ đang cố che giấu điều gì đó mà cậu không biết. Một điều gì đó có liên quan tới cơn ác mộng tối qua
Mai hơi bất ngờ trước thái độ đó của Hạ. Nhưng rồi Mai cũng hiểu. Hạ không phải là không có cảm xúc gì chỉ đơn giản là Hạ đang cố giấu nó đi, đang trốn tránh hiện thức bằng cách chìm vào thế giới những con chữ.
Hạ có những điều khó nói và có cả những hành động khó hiểu. Đến ngay bản thân Mai đã có lúc nghi ngờ Hạ, nghi ngờ những việc Hạ làm. Nhưng cuối cùng, Mai cũng biết con người ấy chỉ cố tạo cho mình một cái vỏ bọc mạnh mẽ, vô cảm, dửng dưng trước cuộc đời, cho mọi người thấy một con người quái dị. Đằng sau đó là một trái tim đã chịu nhiều vết thương.
chap 59 ( tiếp)
Trống báo hiệu giờ chào cờ kết thức. Hạ đứng lên, gập quyển truyện lại và cùng Mai về lớp. Lúc lên cầu thang, Hạ không may va phải một người con gái.
- Xin lỗi bạn- Hạ nói
- Con nhỏ kia mày đi không có mắt hả ?- Liên hét lên. Người Hạ va phải không ai khác chính là người con gái chanh chua này
- Tôi đã nói xin lỗi rồi- Hạ đáp lại- Hay bạn không nghe thấy
- Mày dám nói tao điếc hả ?- Liên hét lên giữa cầu thang. Mọi người đều quay lại nhìn
- Tôi đâu có nói gì bạn đâu.Bạn tự nhận mà. Còn bây giờ xin thứ lỗi- Nói rồi, Hạ kéo tay Mai bước qua trước mặt Liên
- Cô cứ chờ đây- Liên bực tức
- Bà có biết con nhỏ đó là ai không ?- Mai hỏi
- Không quan tâm- hạ đáp dửng dưng
- Đó chính là con nhỏ hotgirl khối 11. Nó vừa đá anh Hoàng xong- Mai kể
- Không ngờ lại là con nhỏ đó- Hạ cười nhạt
- Mà lúc nãy tui quên bảo với bà từ bây giờ lớp 12 A1 sẽ chuyển lên tầng năm, sát vách lớp ta luôn. Thé này thì có người sướng rồi nha- Mai cười đầy ẩn ý. Hạ cầm quyển truyện gõ vào đầu Mai
- Sướng cái đầu bà ý- Hạ nói
- Chẳng sướng quá còn gì – Mai cười – Đó gọi là thẹn hay người xưa còn có câu ‘ Tình trong như đã mặt ngoài còn e’- nói rồi, Mai chạy một mạch
- Bà có đứng lại cho tui không thì bảo – Hạ đuổi theo
- Có ngu mới đứng lại- Mai cười- Nói trúng tim đen rồi hả ? Đúng là có tật giật mình
- Đợi đến lúc tui bắt được thì bà có chạy đằng trời- Hạ đe dọa rồi nhanh chóng đuổi theo Mai.
Tiếng cười vang lên khiến ai cũng nhìn họ với con mắt tò mò, thích thú và xem chút dửng dưng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT