..... 7h tối tại văn phòng công ty MATS

Nam đến bên bàn cô thư kí trước cửa phòng của Trung

- Chị, Trung về chưa ạ ?- Nam khẽ hỏi

- Trung chưa về em ạ. Từ lúc đi họp về nó cứ nhốt mình trong phòng làm việc. Chị có chuyện muốn nói mà cũng chẳng dám vào – Chị thở dài

- Chuyện gì vậy chị ?- Nam tò mò

- Có một cô gái khoảng 10h đến tìm Trung nhung Trung đang họp nên cô bé ấy chờ rồi cuối cùng sau 2 tiếng cô bé ấy bỏ đi- Chị thuật lại

- Chuyện đó có gì to tát đâu. Ngày nào cũng phải có 2-3 em người mẫu đến tìm Trung- Nam cười

- Nhưng cô bé này khác Chị cảm nhận như vậy- Chị nói- Trông cô bé ấy hật tội nghiệp, xanh xao, gương mặt tái nhợt bàn tay trái còn bị thương nữa và có vẻ ra rất nhiều máu

- Chắc là diễn kịch để chị xem ý mà- Nam giải thích

- Thôi em vào nói vớ Trung hộ chị một câu- Chị nhờ vả- Em cứ nói là có cô Lam Hạ đến tìm

- Lam Hạ ?- Nam hỏi lại

- Ừm, Lam Hạ- Chị nói

- Cảm ơn chị- Nói rồi, Nam vội vã bước vào phòng làm việc của Trung

Trung mệt mỏi, ngồi trên ghế mơ màng. Hôm nay, Trung đã làm việc rất nhiều. Thực sự, cậu không bận đến nỗi như vậy. Nhưng bản thân Trung lại không muốn cho đầu của mình được nghỉ ngơi. Vì mỗi lúc nghỉ ngơi, Trung lại càng nhớ đến Hạ nhiều hơn. Gương mặt xanh xao sáng ngày in đậm trong tâm trí Trung. Trung muốn gọi điện về nhà hỏi tình hình của Hạ nhưng rồi lại sợ. Trung muốn về nhà nhưng lại không biết phải đối mặt với Hạ ra sao, phải nói với cô những gì. Và hơn thế, Trung cũng giận Hạ khi bỏ đi mà không nói năng câu gì rồi lại trở về với đầy những vết bầm dập trên người. Trung xót Hạ. Cậu cũng lờ mờ đoán ra được rằng Hạ đi làm công việc mà cô ghét nhất và đi gặp hắn. Nhưng cái Trung cần là ít ra Hạ cũng nói với Trung. Đằng này cứ lẳng lặng bỏ đi. Trung không muốn, không muốn chuyện gì Hạ cũng giấu Trung.

Trung cũng đoán rằng Hạ sợ, sợ khi cô nói Trung sẽ ngăn cản cô. Nhưng liệu cô có nghĩ đến cảm giác của Trung không ? Mấy ngày qua, Trung lo lắng, mệt mỏi. Trung thấp thỏm không yên. Và bây giờ khi thấy Hạ trái tim Trung lại quặn đau. Trung ước những vết thương kia là trên người Trung chứ không phải là Hạ. Nhìn Hạ, Trung đau xót.

Nam đạp tung cánh cửa bước vào. Trung quay ra nhìn Nam

- Có chuyện gì vậy ?- Trung lạnh lùng hỏi

- Tao nghĩ mày nên về nhà đi – Nam đáp

- Có chuyện gì ?- Trung lặp lại câu hỏi

- Sáng nay, Hạ đã đến công ti. Không gặp mày nên cô ấy đã về- Nam nói

- Thì sao ?- Trung cố tỏ vẻ dửng dưng

- Điều quan trọng là nghe chị thư kí nói cô ấy ra rất nhiều máu ở bàn tay trái. Gương mặt xanh xao, tái nhợt, mệt mỏi..- Nam chưa nói hết câu thì Trung đã vội vàng đứng dậy, với lấy chiếc áo vest và lao ra khỏi phòng

- Về sau nha- Trung nói và chạy biến

- Đúng là cái thằng...- Nam vừa cười vừa lắc đầu.

Trung đang trên xe ô tô. Lòng thấp thỏm không yên. Trung gọi điện cho bác sĩ Minh

- Anh à, tình trạng của Hạ như thế nào ?- Trung sốt sắng hỏi

- Mở mồm ra đã hỏi Hạ rồi. Em không quan tâm đến anh à ?- Bác sĩ Minh trêu chọc

- Anh...- Trung gọi

- Thôi được rồi- Bác sĩ Minh cười- Hạ đã ổn hơn. Mất khá nhiều máu nên chưa bình phục nga được. Trên người có nhiều vết thương nhưng chỉ là vết thương ngoài da không đáng lo ngại. Nhưng phải chú ý việc ăn uống không thì còn lâu mới khỏe được

- Anh nói cụ thể đi – Trung hỏi

- Bây giờ, anh sẽ gửi vào e-mail một cái danh sách về những đồ ăn mà Hạ có thể ăn được. Lưu ý là đừng cho con bé ăn linh tinh không nó sẽ nôn hết ra đấy- Bác sĩ Minh dặn dò

- Vâng ạ. Anh gửi luôn đi- Nói xong, Trung cúp máy, với laptop mở sẵn e-mail rồi lấy điện thoại ấn số gọi cuộc thứ hai

- Thưa thiếu gia – Người quản gia trả lời

- Tình hình Hạ thế nào rồi ?- Trung hỏi

- Cô ấy đã ăn một chút cháo nhưng lại bị nôn ra rồi ạ- Người quản gia lo lắng

- Bây giờ cô ấy đang làm gì ?- Trung hỏi

- Tiểu thư nhốt mình trong phòng sách của cậu từ chiều đến giờ- Người quản gia kể. Cùng lúc đó hộp thư e-mail của Trung nhận được thư

- Thôi được rồi- Nói rồi, Trung cúp máy. Trung nhanh chóng mở thư, nhìn danh sách một lượt

- Bây giờ đang ở đâu vậy ?- Trung hỏi anh lái xe

- Thưa thiếu gia ở đường Trần Nhật Duật – Anh lái xe trả lời

- Vậy dừng xe trước cửa hiệu bánh Lucky – Nói xong, Trung nhìn lại danh sách một lượt- Trong lúc em vào thì anh đi phô tô danh sách này hộ em

- Vâng, thưa thiếu gia- Anh lái xe đáp.

chap 55 (tiếp)

…. Tại nơi bắt đầu của gió

Cường đã đến. Nhưng anh ta không thể lường trước điều gì sẽ chờ mình.

- Tao tưởng mày sợ- Khoa nhếch mép

- Tao mà lại đi sợ cái thằng như mày ư ?- Cường cười khẩy- Nằm mơ

- Rồi mày sẽ thấy- Khoa cũng cười

- Mà chẳng phải chính mày mới là người sợ tao hay sao ?- Cường nói rồi chỉ tay vào mấy người đứng sau. Không ai khác đó là Long, Hùng, Ken và Phong- Đây chẳng phải H.K.L huyền thoại sao ? Mày sợ tao đến mức thế cơ à ?- Cường phá lên cười

- Tao sợ mày ư ? – Khoa cười nhạt- Dù có hay không có bọn họ thì mày cũng không thể động vào một cái lông chân của tao

- Mày khinh người thật- Cường nói

- Hơn nữa, tao kêu mày ra đây không phải là để đấu với mày 1 trận mà để xử tội mày- Khoa nói

- Xử tội ?- Cường nhắc lại

- Tối qua, mày đã làm bị thương người của tao – Khoa nhắc

- Ai cơ ?- Cường lục tìm trong trí nhớ- Con bé Lam Hạ đó ư ? Không ngờ loại kém cỏi như thế lại là người của mày- Cường nói mỉa

- Kém cỏi ?- Khoa cười-Chắc mày lại dùng thủ đoạn gì rồi phải không ?- Khoa hỏi

- Thủ đoạn gì ? Chẳng qua nhân lúc con bé đó không để ý nên tao ra tay thôi. Có trách thì phải trách con bé đó không cẩn thận- Cường cười

- Không cẩn thận ?- Khoa cười nhạt- Bây giờ tao sẽ dùng chính sự không cẩn thận đó của mày-Khoa dứt lời, một quả cầu gió nhỏ do Phong tạo ra đã cắm phập vào người Cường

- Mày chỉ có thế thôi ư ?- Cường cười. Anh ta không hề hán gì sau cú đòn đó. Khao cười nhẹ

- Tất cả tránh ra- Khoa ra lệnh cho những người đứng sau. Mọi người đi ra. Chỉ còn lại Khoa và Cường

Cường không dại gì mà đánh cự li gần với Khoa. ở đó, Khoa mạnh hơn. Nghĩ vậy, anh ta phóng ra hàng loạt cây dây leo bất tử nhằm thẳng về phía Khoa. Khoa tạo một khiên chắn bằng lửa. Dây leo bất tử không thể xuyên thủng.

Cường tức giận, ra tăng sức mạnh cho những cây dây leo của mình rồi từ chỗ Khoa đứng một mầm cây chồi lên rồi nhanh chóng quấn lấy người Khoa. Cường cười đắc ý. Khoa tháo bỏ khiên lửa. Dây leo quấn chặt vào người Khoa. Anh không lo lắng gì.

Nhân lúc Cường không để ý, một quả cầu nhỏ bằng khí với những ngọn lửa cháy dữ dội bên trong găm thẳng vào ngực Cường. Cường không kịp né. Nhưng dường như anh ta cũng không hề hấn gì

- Các người chỉ là một lũ ăn hại mà thôi- Cường cười lớn. Khoa cười nhạt

- Chờ rồi xem- Khoa vừa dứt lời thì lập tức những dây leo bất tử nhả Khoa ra và nhanh chóng tiến về phía Cường. Tình thế thay đổi 180 độ, bây giờ người bị dây leo quấn là Cường. Anh không tin nổi vào mắt mình. Toàn thân anh bất động

- Tại sao ?- Cường hỏi

- Anh quá xem thường chúng tôi- Phong xen vào

- Hai quả cầu đó không phải la loại thường- Hùng giải thích- Nó được gọi là cầu phản công. Khi bị nó đánh trúng, mọi lực đánh lên đối thủ sẽ quay người trờ lại nhằm vào chính người vừa ra đòn

- Bây giờ thì xem tao xử mày như thế nào- Nói rồi, Khoa dùng tiêu thổi lên ngọn lửa xanh bất diệt của mình.

Ngọn lửa lớn dần, bao bọc lấy người Cường. anh ta bị dây leo bất tử quấn nên chẳng có cách nào khác là đứng yên chịu đựng. Ken cũng tham gia vào trò chơi này. Từng quả cầu nhỏ nhỏ màu đỏ cứ nhằm trúng ngực Cường mà găm vào. Đau đớn, bỏng rát. Phong gẩy tay. Những cơn gió nhỏ luồn vào trong đám lửa đang cháy. Cơn gió nhỏ lướt qua da thịt Cường. Ban đầu có cảm giác dễ chịu, mát mẻ nhưng sau chúng găm thành những vệt dài trên cơ thể, nơi chúng đi qua. Lửa cũng từ đó mà vào sâu da thịt Cường hơn.

Ngọn lửa cháy thật đẹp mắt. Màu đỏ và màu xanh hòa lẫn vào nhau. Máu Cường chảy do những cơn gió của Phong. Máu hòa vào lửa, lửa hào vào gió. Mọi thứ như một bức tranh sống động của nỗi đau, của sự hành xác. Một bức tranh mà ở đó sự đau đớn đã lên đến cực độ.

Khoa nhìn cảnh này chỉ mỉm cười lạnh lùng. Ai động vào Hạ đều phải nhận một kết cục là như thế. Hắn cũng không ngoại lệ. Một con người nham hiểm, thủ đoạn như hăn mà lại được làm linh hồn hộ mệnh cấp cao. Thật nực cười. Nợ cũ nợ mới, hôm nay tao sẽ trả đủ những gì mày đã dành cho tao. Đúng như mày nói. Có trách cũng chỉ tách mày quá bất cẩn, quá khinh địch mà thôi.

Ngọn lửa tuyệt đẹp đang cháy dữ dội thfi từ đâu một cơn gió bay đển quấn Cường đi xa

- Anh, có cần đuổi theo hắn không ?- Phong hỏi

- Chắc là do bọn linh hồn hộ mệnh cấp cao làm- Long lẩm bẩm

- Không cần. Hôm nay như vậy là đủ rồi. Không gì thì gì hắn cũng là anh họ của Tường Vi – Khoa nói

- Nhưng hôm nay chơi chưa đủ- Ken phụng phịu

- Chúng ta sẽ sớm gặp lại hắn thôi. Còn nhiều cơ hội mà- Nói rồi, Khoa bỏ đi. Những người khác nhanh chóng theo Khoa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play