.... Tại nhà của Trung

Chiều nay, Kiên có đến thăm Hạ nhưng đã về rồi. Còn Trung vẫn chưa về tối rồi mà.

- Mọi người thấy cháu giỏi chưa ? – Hạ cười thật tươi khi đứng trên đôi chân của mình. Hôm nay Hạ đã tập đi nhưng cô còn rất yếu và lẽ tất nhiên Hạ ngã không phải một lần mà rất nhiều lần. Trên người cô đầy những vết thương

- Tiểu thư, cô cứ như thế này thì kiểu gì khi thiếu gia về chúng tôi cũng bị mắng đó- Những người hầu ái ngại

- Cháu sẽ bảo vệ cho – Hạ cười. Cô rất cố chấp. Đúng lúc đó, Trung bước vào- Nè, anh thấy em có siêu không ?- Hạ cười tươi. Trung mệt mỏi nhìn Hạ. Người cô đầy những vết thương mới băng. Trung tức giận. Trung không nói gì bế thốc Hạ lên trên phòng.

Trung để Hạ nằm lên giường rồi ra khỏi phòng không nói năng câu gì.

Hạ vô hồn nhìn vào cánh cửa nơi Trung vừa khép lại.

- Nè Hạ, sao bà phải cố gắng vậy ?- Mai hỏi. Câu hỏi vang lên trong đầu Hạ( những sát thủ địa ngục có cùng đặc tính có thể nói chuyện với nhau mà không cần gặp nhau hay nhìn vào mắt nhau trong một không gian hẹp). Hạ im lặng. Mai nói tiếp

- Bà không muốn trả lời tui phải không ? Có phải bà đã biết chuyện gì ?- Mai vẫn tiếp tục hỏi

- Gió có thể nghe thấy mọi thứ cho dù con người cố giấu diếm- Hạ bật cười trong nước mắt

- Bà không được hủy hoại sức khỏe của mình- Mai hét

- Tui còn không lo bà lo cái gì- Hạ gượng cười- Cố gắng duy trì mấy ngày nữa tui có việc cần bà

- Nè, bà lại định làm gì thế hả ?

- Đi gặp người quen cũ

- Bà không được làm như vậy. Hắn rất nguy hiểm

- Bà đừng lo. Mà chuyện này tạm thời bà không được nói với ai nha

- Tui sẽ nói. Bà đi quá nguy hiểm. Hắn bây giờ mạnh hơn trước rất nhiều. Tui không thể để bà đi vào chỗ chết

- Làm gì đến nỗi ấy- Hạ cười

- Bà ý lúc nào chẳng không sao , không sao

- Nhớ giữ bí mật nhé cô nương- Sau đó Hạ tắt ngúm liên lạc qua ý nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play