.... Tại phòng bệnh 307

Khoa bước vào nhẹ nhàng. Khoa nhìn Tường Vi với đôi mắt âu yếm

- Đã lâu không gặp em gái nhỏ của ta ?- Khoa hôn nhẹ lên trán Tường Vi. Đúng lúc dó Cường đi vào. Khoa hơi giật mình. Ngẩng mặt lên nhìn Cường đầy ẩn ý rồi cười- Đã lâu không gặp

- Sao tự dưng mày lại về đây thế hả ?- Cường cũng nhếch mép cười

- Tao về mà cũng cần có lý do sao ? Mà mày chăm sóc em gái tao thế này ư ?- Khoa nói giọng đe dọa. Cường dựa lưng vào tường nhìn Khoa với ánh mắt không mấy thiện cảm

- Em gái mày ư ? Đó là một con nhỏ ngốc nghếch mà thôi .- Cường cười

- Nè mày là anh họ của Tường Vi đó

- Thì sao ? Chẳng liên quan. Mày thích thì cứ đem nó đi. Tao không giữ- Cường nói giọng đầy thách thức

- Mày tưởng mày là ai ? Linh hồn hộ mệnh cấp cao ư ? – Khoa khinh bỉ- Tao thừa biết rằng mày thích làm sát thủ địa ngục hơn nhưng đời đâu như mày mong muốn- Khoa cười

- Mày…- Cường bực tức. Khoa đã chọc đúng vào nỗi đau của Cường

- Tao làm sao ? Mày đừng có xúc động như vậy- Khoa nhếch mép

- Mày cút đi cho tao- Cường hét lên

- Làm gì mà nóng dữ vậy- Khoa cười- Thôi không nói với mày nữa tao đi đây- Khoa nói rồi trèo lên bậu cửa sổ. trước khi đi Khoa quay người lại- Mà tao nhắc để mày nhớ mày mà khiến Tường Vi có thêm bất kì tổn hại nào thì người chết không phải hai người kia mà chính là mày đó.

‘ Tường Vi tuy bây giờ em không nhớ anh là ai nhưng em sẽ sớm nhớ ra người anh trai nuôi này thôi. Sẽ có một ngày anh mang em đi khỏi những con người xấu xa đó. Em hãy chờ anh…’

‘ Hạ, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi’ Khoa nói trong vô thức. Sau đó Khoa nở một nụ cười, một nụ cười ấm áp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play