Hạ nói rồi bỏ đi. ‘ Chị ruột của em’. Những tiếng ấy vang vọng trong tâm trí Hạ. Kiên không biết. Cả Hạ chỉ vài giờ trước, Hạ vẫn nghĩ mình là đứa con nuôi không có máu mủ gì với Kiên cả. Nhưng tất cả đã thay đổi. Mọi thứ thay đổi nhanh quá khiển hạ nghẹn thở, khiến Hạ đau đớn hơn. Hạ không biết, không biết nên nói với Kiên thế nào. Và Hạ cũng không biết làm thế nào để đối mặt với sự thật. Hạ không biết. Hạ chỉ thấy mệt mỏi, rất mệt mỏi. Hạ muốn buông xuôi, muốn vứt bỏ tất cả. Hạ muốn đi thật xa, đi thật xa…

Hạ ngồi xuống một chiếc ghế ở đầu hành lang. hạ cần nghỉ ngơi một chút. Và Hạ nhận ra người ngồi cùng hàng ghế chính là Cường, anh trai của Tường Vi. Hạ đã từng gặp Cường vì trước đây, hai đứa còn là bạn thân cho đến ngày Hạ phát hiện ra Tường Vi là chị của Kiên.

- Tôi không ngờ anh con đủ tỉnh táo để bình tĩnh như thế - Hạ lạnh lùng nói. Cường quay lại nhìn Hạ rồi cười

- Sao anh lại không đủ tỉnh táo cơ chứ ? Chẳng phải em cũng đang rất bình tĩnh sao ?- Cường nhận ra Hạ

- Sau những gì anh đã gây ra với Tường Vi thì thật là, dù sao anh cũng là anh trai của cô ấy ?

- Anh chưa bao giờ là anh trai của Tường Vi cả. Con bé không liên quan đến anh- Hạ đứng lên và tiến đến gần Cường

- Tôi nói cho anh biết anh mà làm chuyện gì để ảnh hưởng đến Tường Vi thì đừng trách tôi – Giọng Hạ đanh lại

- Anh chẳng làm gì cả. Mà so với nỗi đau em đã gây ra cho nó thì chuyện lần này có thấm tháp gì-Cường đứng dậy

- Chẳng làm gì ư ? Anh phủi tay nhanh thật

- Chẳng qua là nhìn người ta làm chuyện ấy không đúng lúc thôi chứ có chuyện gì to tát đâu

- Anh cũng tò mò quá đấy. Anh giống hệt bố anh. Bố thì làm chuyện đó giữa ban ngày ban mặt còn con lại đi xem những chuyện đó ở trường- Hạ cười chua chát. Cường tức giận, mặt đỏ bừng lên

- Em ăn nói cho cẩn thận- Cường đe dọa. Đúng lúc đó, bà ta đi ra

- Mày định làm gì ? Mày hại em mày chưa đủ sao? Mày chỉ là đứa gây rắc rối thôi hãy tránh xa những đứa con của tao ra- Bà ta quát. Hạ và Cường quay lại. ‘ tránh xa những đứa con của tao ra’. Hạ bật cười, một nụ cười chua chát và đau đớn. Hạ cũng là máu mủ với bà ta nhưng rốt cuộc Hạ chỉ là cái gai trong mắt bà ta thôi. Bà ta không coi Hạ là con. Hạ biết và Hạ cũng đâu có coi bà ta là mẹ. Nhưng tại sao trong lòng Hạ vẫn có gì đó nhói lên, vẫn có gì đó tủi thân khi bị hắt hủi bới chính người thân của mình

- Bà chưa bao giờ đủ tư cách làm mẹ tôi. Và tôi cũng chưa bao giờ coi bà là mẹ. Vì vậy đừng lớn tiếng nói rằng tôi là con của bà- Hạ chưa kịp nói gì thì Cường đã lên tiếng

- Mẹ chỉ muốn bảo vệ con thôi. Mẹ chỉ muốn con tránh xa loại người vô lương tâm này- Bà ta phân trần

- Tôi không phải là con bà. Tôi cũng không cần bà phải bảo vệ. Tôi tự biết ai là người đáng tin – Nói rồi, Cường bỏ đi. Bà ta cũng đi theo. Chỉ còn lại mình Hạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play