Hạ ngồi thoải mái trên ghế sofa, tay với lấy đĩa bánh ngọt đã được chuẩn bị sẵn. Trung ngồi cạnh, kéo cô vào lòng.
- Á- hạ kêu lên rồi quay ra lườm Trung- Anh có thể để em ăn nốt không vậy ?- Trung cười, véo má cô
- Cho em chừa- Trung nhìn Hạ âu yếm
- Anh lắm chuyện vừa thôi- hạ nói rồi cho nốt miếng bánh vào miệng
- Có mỗi một chuyện mà- Trung nói, hôn nhẹ vào trán cô – Vợ à, anh nhớ em nhiều lắm- Trung thì thầm
- Em tưởng anh đang bận bịu bên mấy cô người mẫu ?- Hạ giận dỗi, đẩy Trung ra
- Em vẫn còn trách anh ?- Trung hỏi
- Em mà thèm trách anh cơ chứ- Cô phụng phịu chẳng khác nào trẻ con. Trung cười
- Mà anh bảo em bao nhiêu lần rồi là không được mặc như thế này ra đường mà- Trung đổi chủ đề- Em là phụ nữ đã có gia đình rồi đó chứ không phải là thiếu nữ- Trung cáu
- Kệ em- Hạ gân cổ lên cãi.
- Em…- Trung bó tay trước lý sự cùn của cô. Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra
- Đại ca- Cậu thanh niên đó lên tiếng. Có vẻ cậu ta khá bất ngờ với cảnh tượng trước mắt mình. Ba năm theo Trung, cậu chưa từng thấy anh thân mật với một người con gái nào. Nhưng cô gái này thì…
- Cứ nói đi – Trung lạnh lùng
- Ở trường đua có kẻ quậy phá- Cậu thanh niên báo cáo
- Biết rồi- Trung đáp gọn lỏn. Cùng lúc ấy quay ra nhìn Hạ- Em muốn đi ?
- ừ- Hạ khẽ gật đầu. Trung nhếch mép
- phạt, ở nhà- Trung nói. Gương mặt Hạ trở nên nhăn nhó nhưng ngay sau đó cô cười
- không cho thì thôi- cô nói rồi đứng dậy đi ra cửa rồi dơ chùm chìa khóa lên-không cho em đi để xem anh làm cách nào vào được xe- trung khẽ lắc đầu
- coi như anh thua em, được chưa ?- Trung nói. Hạ khẽ cười. Cậu thanh niên ngây người ra nhìn hai người, ngạc nhiên tột độ.
- Anh nói sớm hơn có phải tốt không- Hạ cười rồi đi ra cửa trước. Trung theo sau, trước khi ra cửa, cậu quay người lại nhắc nhở
- Thu dọn đồ đạc của tôi và của khách phòng 307 mang về biệt thự. Phòng đó coi như miễn phí- Trung trở lại thái độ lạnh lùng. Nói xong, cậu vội quay đi khiến người thanh niên sực tỉnh. Chỉ trong vòng mấy phút mà cậu như chong chóng bị quay cho chóng hết cả mặt.
Tại trường đua
Mới hơn 8h tối mà ở đây đã tập trung rất đông người. cũng phải thôi trường đua này không chỉ là nơi những tay đua tài giỏi giao lưu, thi đấu với nhau mà còn là nơi thế giới ngầm giải quyết mâu thuẫn bằng cách ‘ đường hoàng’ nhất. Tuy nói vậy nhưng thế giới ngầm với là nơi trắng đen lẫn lộn, trong cái gọi là đường hoàng vẫn có những trò xấu xa, bẩn thỉu.
với những tay đua chân chính, họ sẽ đua ở đường bên cạnh ngăn cách với đường đua của thế giới ngầm. còn với những kẻ muốn giải quyết mâu thuẫn với nhau sẽ đua ở đường đua tử thần. trên đường đua, được phép dở bất kì thủ đoạn nào cũng được. không có luật chính là quy tắc trên đường đua này.
Nghĩ đến đây, Hạ mỉm cười, xem ra sẽ có trò vui rồi. thêm nữa, nhân cơ hôi này cô sẽ được thử nghiệm chiêu mới. còn nơi nào tốt hơn đường đua tử thần. Trung quay sang nhìn Hạ hơi nhíu mày nhưng rồi cũng khẽ cười. Cậu muốn xem thử cô lại giở trò gì.
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại ở đường đua tử thần. Trung và Hạ bước xuống xe dưới con mắt ngạc nhiên của mọi người. cũng phải thôi Trung chưa bao giờ đến đây với một cô gái và cũng chưa từng có cô gái nào có cơ hội ngồi trong xe Trung lúc cậu đua.
- Đại ca- một tên đàn em nhanh chóng chạy đến chỗ Trung
- Hắn đâu ?- trung lạnh lùng hỏi
- Không ngờ đích thân tổng giám đốc Đặng Minh Trung lại ra tay thật hân hạnh cho tôi quá- tên đó mỉm cười khi nhìn thấy Trung. Trung cười khẩy
- Đừng lằng nhằng nữa bắt đầu đi- Trung ra lệnh
- Làm gì phải nóng vội thế ?- Hắn cười
- Muốn gì ?- Trung hỏi lại
- Sao chúng ta không để những cô gái thi đấu trước nhỉ ?- hắn nhướn mày hất cằm về phía Hạ. Cùng lúc đó, Loan xuất hiện. Hạ cười khẩy. Tại sao cô không sớm nghĩ ra trò này của Loan nhỉ
- Điều kiện ?- Trung tiếp tục hỏi
- Nếu mày thau thì nhường cô gái kia và địa bàn lại cho tôi
- Được- cả Trung và Hạ đều đồng thanh. Hắn và Loan cười sảng khoái. ở đây, Loan được mệnh danh là nữ yêu. Cô ta không chỉ có một tốc độ đáng kinh ngạc khiến tất cả tụi con gái đều sợ sệt và nhiều thằng con trai phải kính nể. không chỉ vậy, cô ta còn nổi tiếng với những trò chơi bẩn của mình. Vì thế, hắn và Loan nghĩ mình đã nắm chắc phần thắng trong tay
- Chuẩn bị xe- Trung ra lệnh cho đàn em rồi quay lại phía Hạ. Lúc này cô đang chúi mũi vào màn hình máy tính- em làm gì vậy ?- Trung hỏi
- Xem địa hình- Hạ đáp
- Em nhớ đi cẩn thận, gió ở đây lạnh lắm- Trung nhắc nhở. Hạ mỉm cười
- Hay em nhận thua ?- Hạ trêu chọc. Trung cười
- Em dám ?
- Sao lại không ?- Hạ nhún vai, thách thức
- Hai người có vẻ vui quá nhỉ ?- Một giọng nói đầy ghanh ghét vang lên
- Chẳng nhẽ lại khóc ?- hạ hỏi lại
- Để xem cô còn lên mặt được với tôi đến bao giờ- Loan mải mai rồi đi về phái xe của mình. Hạ cũng nhanh chóng vào vị trí xuất phát.
Tiếng súng vang lên, hai chiếc xe nhanh chóng lao vào đường đua. Mọi người đều hồi hộp chờ kết quả. Hắn ta đắc chí. Còn tụi đàn em của Trung thì lo lắng vì vốn nghe danh Loan đã lâu. Riêng Trung thì thảnh thơi, dựa lưng vào xe.
Gần mười phút sau
- Liệu có chuyện gì xảy ra không ạ ?- Một tên đàn em cả gan tiến lên hỏi Trung. Trung ngẩng đầu lên
- Không chắc chắn thì cá cược làm gì- Trung vừa dứt lời thì Hạ trở về. cô tháo mũ và xuống xe trước sự ngạc nhiên của mọi người-em làm gì mà lâu vậy ?- trung hỏi
- Không thuộc địa hình- hạ thở hắt
- Bắt đầu thôi chứ ?- trung quay ra hỏi hắn ta. Cùng lúc ấy Loan cũng trở về nhưng quần áo cô ta có vẻ bẩn thỉu, đôi chỗ còn rách. Trên người cô ta cũng không ít vết thương. Hắn ta giận dữ nhìn loan rồi quay sang Trung
- Bắt đầu thì bắt đầu- Hắn ta nói và nhanh chóng vào xe.
Cuộc đua lại một lần nữa bắt đầu. Hai chiếc xe phóng đi với tốc độ đáng kinh ngạc và dần dần chìm vào bóng tối.
Tuy mới chỉ bắt đầu nhưng hắn đã giở không ít thủ đoạn. Chiếc xe của hắn liên tục kèm sát xe Trung, không cho xe Trung chút cơ hội nào đẻ vượt lên. Cô nàng Loan bên cạnh cũng không kém phần. chốc chốc, cô ta lại phóng những tia nước nhọn hoắt về phía xe Trung. Nhưng tất nhiên là không có chút hiệu quả nào. Hạ đưa tay lên làm một động tác rất nhẹ nhàng nhưng cũng đủ khiến những tia nước kia biến mất. Loan tức giận nhanh chóng sử dụng một loạt những mũi tên độc bằng nước rồi hắn ta cũng tham gia với hàng chục quả cầu lửa lớn nhỏ khác nhau. Trước những đòn công kích liên tiếp, Trung vẫn bình thản. Còn Hạ, cô nhanh chóng mở cửa kính đưa bàn tay của mình ra ngoài rồi tạo một vòng xoáy trông như hố đen suốt dọc thân xe trung. Những mũi tên và những quả cầu đánh vào xe Trung đều bị quả cầu ấy hút vào tâm rồi biến mất. hắn ta và Loan không khỏi ngạc nhiên trước điều đó.
- Em lại nghĩ ra chiêu mới à ?- Trung hỏi
- Nó gọi là hố đen- Hạ giải thích- Tuy chưa hoàn thiện lắm nhưng đơn giản mà hiệu quả
- Dạy anh- Trung đề nghị. Hạ mỉm cười thích thú
- Anh mà cũng thích học ư ?- cô mỉa mai- nằm mơ đi
- Em dám lên mặt với anh à ?- Trung hỏi lại. Hạ nhếch mép cười nhưng không nói gì. Trung quay sang nhìn cô rồi lắc đầu, cười cười.
Sau đó chiếc xe của Trung nhanh chóng vượt lên và về đích, không nằm ngoài dự đoán của mọi người. Sau khi kết thúc cuộc đua, Trung đưa Hạ trở về biệt thự của mình.
Chiếc xe dừng lại trước cửa biệt thự. Trung quay sang nhìn Hạ thì cô đã ngủ từ bao giờ. Trung khẽ lắc đầu. Chắc cô mệt lắm. Trung nhẹ nhàng tháo dây an toàn rồi bế cô lên phòng.
1h sáng
Hạ nhẹ nhàng chui ra khỏi vòng tay ấm áp của Trung rồi đi ra khỏi giường. Cô kiếm cho mình một tách trà rồi ngồi trầm ngâm trước khung cửa sổ. Những cơn gió mùa hạ thổi vào người cô lành lạnh. Hạ thu mình lại. Tay nhẹ nhàng nâng tách trà đưa lên miệng. đôi mắt cô nhìn vào xa xăm.
Gần tháng nay cô bị mất ngủ. Cô cũng chẳng biết vì sao nữa. đôi khi cô cảm thấy thật mệt mỏi, có chút lo lắng. Cô sợ, sợ gia đình bé nhỏ của mình sẽ bị ai đó phá nát, sợ Trung sẽ bị ai đó cướp mất. cô sợ chính bản thân mình sẽ phá hủy gia đình của mình.
Trút một tiếng thở dài, cô đưa mắt lơ đãng vào không trung. Con người thật kì lạ, cố kiếm tìm hạnh phúc, ước mơ có được một cuộc sống bình yên tràn ngập niềm vui. Nhưng khi có được hạnh phúc lại nơm nớp lo sợ rằng hạnh phúc kia rồi sẽ có một ngày biến mất.
Những cơn gió không ngừng thổi và người cô. Từ đằng sau Hạ một vòng tay bỗng ôm chặt cô. Hạ hơi bất ngờ quay mặt lại. Gương mặt Trung đập vào mắt cô
- Anh- hạ khẽ gọi
- Em không ngủ được à ?- Trung ân cần
- Em cũng mới thức dậy thôi- Hạ chối
- đừng nói dối anh- giọng trung đanh lại, siết chặt vòng tay hơn- bao lâu rồi ?- trung hỏi nhưng hạ im lặng. Một lúc sau, hạ mới cất lời
- muộn rồi, anh đi ngủ đi mai còn phải đến công ty- cô khuyên nhưng trung cương quyết
- không được- trung cương quyết- bao giờ em đi ngủ thì anh mới đi – hạ khẽ lắc đầu vì sự trẻ con này của cậu
- vậy em xin lỗi nha- trung chưa kịp hiểu gì thì đã ngất đi. hạ dùng sức mạnh lấy chiếc chăn trên giường đắp vào người cậu, khẽ thở dài. 6 giờ sáng cô mới chợp mắt được một chút.
Hơn 7 giờ sáng,
Hạ thức giấc thì đã thấy mình nằm trên giường. Trên môi cô có cảm giác ấm áp kì lạ. Khẽ lắc đầu, hạ ra khỏi giường làm vệ sinh cá nhân
- Thưa thiếu phu nhân- người quản gia lên tiếng khi thấy cô từ trên lầu xuống- thiếu gia dặn bao giờ thấy cô dậy thì bảo cô sau khi ăn sáng xong thì đến công ty
- Cháu biết rồi- hạ nói- anh ấy đi khi nào hả bác ?
- Thiếu gia vừa mới đi- người quản gia báo.
- Cảm ơn bác- hạ nói rồi nahnh chóng ngồi xuống bàn ăn nhưng cũng chẳng bao lâu sau cô đứng dậy. đồ ăn trên bàn gần như còn nguyên vẹn ngoại trừ cốc sữa. ăn xong, cô nhanh chóng đến công ti
- Vâng, thiếu phu nhân đang đến công ty- người quản gia gọi điện thông báo cho Trung
- Cô ấy ăn sáng chưa ?- trung hỏi
- thiếu phu nhân uống hết một cốc sữa còn lại mọi thứ đều chỉ ăn vài miếng- người quản gia đáp- như vậy có vẻ không ổn lắm- ông lo lắng
- Bác chuyển sang thực đơn cũ đi- trung ra lệnh
- Tôi biết rồi- người quản gia đáp rồi cúp máy.
Hạ đến công ty chỉ trong vòng vài phút. Cô dùng thẻ nhân viên lên thẳng phòng Trung trước sự ngạc nhiên của lễ tân. Cô rất ít xuất hiện nên nhiều người không biết cũng phải.
Chiếc thang máy mở ra, Hạ sải bước đến chỗ của nguời thư kí. đó là một cô gái trẻ
- Xin lỗi, tôi muốn gặp tổng gáim đốc- Hạ nói. Người thư kí ngước lên nhìn cô bằng ánh mắt khá ngạc nhiên vì cô ăn mặc rất đơn giản : áo phông, quần jean. Tuy nhiên cũng phải nói là cô rất đẹp
- Cô tên gì để tôi vào báo ?- ngưofi thư kí vẫn kông tin vào mắt mình
- Lam Hạ, Lê Lam Hạ
- Vậy cô đợi tôi chút- người thư kí vào trong chưa đầy mấy phút đã quay ra. Gương mặt còn biến sắc hơn lúc nãy
- Cô vào đi- cô gái trẻ ngập ngừng. Hạ mỉm cười rồi nhanh chóng bước vào phòng
- Em dám dùng trò đó với anh ahr ?- Trung kéo Hạ vào lòng quở trách
- Tại anh thôi- hạ mỉm cười
- Mấygiờ đi ngủ ?- trung chuyển câu hỏi
- Không nhớ- hạ thành khẩn. Trung cười một nụ cười đầy ẩn ý, đặt nhẹ lên môi cô một nụ hôn rồi cắn nhẹ vào tai cô
- Bây giờ sẽ đến lượt anh- Trung dứt lời, hạ chưa kịp hiểu gì thì đã ngất đi. Trung bế cô đặt lên giường
- Bé con, ngaon ngoãn ngủ đi, đợi anh về- Trung hôn nhẹ lên trán cô rồi cầm tập hồ sơ ra khỏi phòng. Cậu có cuộc họp. Trước khi Trung vào phòng họp còn dặn dò thư kí
- Tuyệt đối không được cho ai vào phòng tôi- trung ra lệnh- nếu có gì sai sót cô chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi là vừa- Trung dứt lời thì đi thẳng vào phòng họp khiến người thư kí càng ngạc nhiên hơn.
9h 30,
Cuộc họp đã gần kết thúc. Người thư kí thở phào vì không có chuyện gì xảy ra. Nhưng đúng lúc cô đang vui mừng thì cửa thang máy bỗng mở ra, siêu mẫu Lê Thanh phương bước vào. Cô thư kí trẻ đổ mồ hôi hột
- Anh Trung đâu ?- Phương hỏi
- Tổng giám đốc đang họp- người thư kí thông báo. Lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi
- Vậy tôi vào trong phòng đợi- Phương định bước vào trong thì bị thư kí ngăn lại
- Xin lỗi cô phương tổng giám đốc có dặn không cho ai vào phòng trong khi anh ấy đang họp- người thư kí sốt sắng
- Cô có biết tôi là ai không ? – phương bực dọc- cô muốn mất việc hả ?
- Xin lỗi, xin lỗi tiểu thư- người thư kí lo lắng- đây là lệnh của giám đốc tôi không có cách nào
- Cô thông minh thì hãy buông tay tôi ra- Phương gằn từng chữ- bộ trong phòng này có ma hay là có thứ không thể cho người khác biết – phương giận dữ. Sáng nay vừa đọc báo là cô đã rất tức giận, vội đến công ty ngay. Trên trang nhất là hình ảnh của cô, loan và một cô gái hoàn toàn xa lạ. được biết là tối qua cô ta với Trung đã có những hành động rất thân mật. Cô sẽ không chịu ngồi yên trong vụ này. Bao nhiêu công sức bấy lâu của cô không thể đổ xuống sông xuống biển một cách vô ích như vậy. một cô gái đầy mưu mô, thủ đoạn như Loan cô cũng có thể đối phó huống hồ là con nhỏ vắt mũi chưa sạch này
- Xin lỗi, tôi không thể- Người thư kí năn nỉ
- Đặng Minh Trung anh ra đây cho em – phương hét lớn- Đặng Minh Trung nếu anh nghĩ đến tình nghĩa của chúng ta bao lâu nay thì mau ra đây, mau giải thích cho em. Đặng Minh Trung- phương hét lên. Cuộc họp vừa tan, mọi người vội ùa ra xe có chuyện gì. tiếng xì xào bàn tán ngày càng nhiều
- đặng Minh Trung- phương tiếp tục hét. đám người vây quay cô hóng chuyện ngày càng đông. Trung điềm tĩnh ra khỏi phòng họp. mọi người bỗng im bặt
- cô làm rất tốt- Trung nói với người thư kí- bây giưof đi lấy cho tôi hai tách cà phê- trung ra lệnh- cô muốn gì ?- Trung quay lại phái Phương
- Anh giải thích đi – phương ném tờ báo vào mặt Trung. Cô đang giận dữ và cô hy vọng sau khi trung đọc được tờ báo này sẽ cho cô một lời giải thích thảo đáng. Trung cầm tờ báo lên, lướt qua và mỉm cười. mọi người đều nín thở
- Không có gì cần phải giải thích cả- Trung dứt lời cánh cửa phòng cậu mở ra. Mọi người và phương ngạc nhiên tột độ.
- Em dậy rồi sao ?- trung thay đổi 180 độ. Phút trước còn lạnh lùng thì giờ lại dịu dàng, ân cần
- Cô ta là ai ?- không để hạ trả lời phương xen vào
- Không liên quan đén cô- hạ cất lời
- Là vợ tôi- trung lên tiếng. mọi người một lần nữa được phen hoảng hồn
- Là…vợ…- phương ấp úng
- Bây giờ mời cô đi cho- trung lạnh lùng- tôi nghĩ chuyện vợ chồng tôi như thế nào không cần cô can thiệp- cùng lúc đó, bảo vệ của công ty đã lên đến nơi- mang cô ta ra ngoài- trung ra lệnh. Phương được lôi đi, Trung kéo hạ vào trong
- Sao anh lại làm thế ?- Hạ ngây thơ hỏi. Trung cười hiền
- Đã đến lúc cho mọi người biết rồi- trung nói- vì em, anh đã phải chịu bao nhiêu tai họa đấy- Trung dựa đầu vào vai cô thở dài
- Anh lúc nào cũng như một đứa trẻ lớn xác vậy- hạ cười
- Anh mặc kệ- trung hôn nhẹ vào cổ hạ. đúng lúc đó, cánh cửa mở ra, người thư kí bước vào. Thấy cảnh này suýt chút nữa là cô làm đổ hai ly cà phê
- Có người vào kìa – hạ nhắc nhở
- Kệ cô ấy- Trung thì thầm- em là của anh và cả thế giới sẽ biết điều đó- trung cười. Hạ cũng cười. biết mình làm kì đà cản mũi nên người thư kí đặt hai tách cà phê xuống và nhanh chóng ra khỏi phòng
Và cái tin động trời về mối quan hệ giữa Trung - Hạ lan đi nhanh chóng, trở thành chủ đề của nhiều tờ báo, của nhiều chuyện bàn tán trong công ty, ngoài đường, đâu đâu cũng có. Đúng là vị tổng giám đốc trẻ tuổi Đặng Minh Trung có sức hút lớn thật. thêm nữa, sự bí ẩn về Lam Hạ lại càng khiến mối quan hệ này nổi tiếng. Các tờ báo đang thi nhau lục tìm mọi ngõ ngách, mọi nơi có chút thông tin về cô gái trẻ
- Xem ra em trở nên nổi tiếng rồi đấy- trung vừa mở mấy trang mạng xã hội vừa mỉm cười
- Nếu em nhớ không nhầm thì mười năm trước trên báo cũng có ảnh em và anh mà- Hạ chau mày suy nghĩ- Sao họ chưa lục lại nhỉ ?
- Chắc họ quên- trung cười. hạ ngước lên nhìn đồng hồ cũng 2h chiều rồi
- Thôi, em không làm phiền anh nữa- Hạ đứng dậy rồi cầm lấy túi xách
- Em định đi đâu ?- trung hỏi
- Gặp bồ của anh- hạ cười rồi đi ra khỏi phòng. Đây không phải là lần đầu tiên cô đối mặt với những chuyện này.
Tại một quán cà phê cách đó không xa, Phương đã ngồi sẵn ở một chiếc bàn ở góc khuất. Tuy vậy, có thể ví như đây là một talk show được truyền hình trực tiếp thì đúng hơn. Ngoài cửa, hàng chục nhà báo, phóng viên xếp hàng dài. cạnh chiếc bàn còn có mấy máy quay, máy ghi âm nữa. nhất cử nhất động của hai người đều sẽ được truyền hình trực tiếp trên ti vi và một số trang mạng xã hội. như vậy,chẳng khác nào một bộ phim.
Hạ bước vào quán bình thản tới nỗi khiến đám phóng viên sững người. tất cả mọi người đều trầm trồ khen ngợi vẻ đẹp của cô gái trẻ. Và trong số họ, một số phóng viên già dặn đã nhận ra cô gái của mười năm về trước.
- Cho tôi một tách cà phê- Hạ vừa ngồi xuống vừa nói với nhân viên phục vụ
- Bản lĩnh cô cũng không tồi nhỉ ?- phương mỉa mai- trong hoàn cảnh này vẫn có thể bình tĩnh như vậy
- Cô quá khen rồi- hạ cười- bản lĩnh của tôi dù lớn đến đâu cũng làm sao sánh được với siêu mẫu Lê Thanh phương nổi tiếng khắp trong, ngoài nước chứ
- Cô nói hơi quá rồi- Phương khiêm tốn. tất nhiên là trong lòng cô ta đang vui như mở hội rồi. một cô gái vô danh tiểu tốt làm sao có thể sánh với một người nổi tiếng như cô được chứ
- Đó là sự thật mà cô không cần quá khiêm tốn như vậy- hạ cầm tách cà phê lên và quay lại cảm ơn người phục vụ- nhưng tôi vẫn không hiểu cô hẹn tôi ra đây có chuyện gì ? – hạ nói tiếp
- Vậy tôi cũng không vòng vo nữa- phương vào thẳng chủ đề- tôi nghĩ cô cũng biết tôi và anh Trung có quan hệ với nhau. tôi là một siêu mẫu nổi tiếng có thể giúp anh ấy trong sự nghiệp còn cô- phương hắng giọng- theo như tôi biết cô chỉ là một người bình thường. việc giúp đỡ anh ấy gần như là điều không thể. Tôi nói như vậy cô hiểu chứ ?
- Tôi hiểu- hạ khẽ gật đầu
- Vậy cô có thể…?- phương bỏ lửng câu. Không ngờ lại dễ dàng như vậy. xem ra chuyện này lại diễn ra suân sẻ như thế. Nhưng thật đáng tiếc cho cô ta: người tính không bằng trời tính. Sau một vài phút suy nghĩ, hạ mở lời
- Nếu cô Phương đây đã trình bày rõ quan điểm của mình như thế thì tôi cũng không ngại nói cho cô biết suy nghĩ của tôi- hạ trở nên nghiêm túc- thứ nhất, chuyện tôi có giúp được anh ấy trong sự nghiệp không thì tự anh ấy biết không cần chúng ta đem ra bàn luận. thứ hai nếu cô nói cô với anh ấy có quan hệ với nhau thì hãy bảo anh ấy viết đơn ly dị tôi sẵn sàng kí- hạ từ tốn nói. Điều ấy khiến không ít người ngạc nhiên
- Cô không đồng ý ?- sắc mặt Phương trở nên khó coi. Vốn tưởng chiến thắng đã nằm sẵn trong tay ai ngờ
- Cô có thể coi là như vậy- hạ nhẹ nhàng
- Tôi không hiểu- phương lấy lại bình tĩnh tiếp tục đóng vai cáo gài dả dạng nai tơ- cô đã biết chồng của mình có người phụ nữ bên ngoài sao không chịu buông tay. Cô không cảm thấy có chút xấu hổ, nhục nhã hay sao ?
- Cô nói quá rồi- hạ mỉm cười- thông thường những kẻ đi cướp chồng của người khác mới nên cảm thấy nhục nhã và xấu hổ. hơn nữa, hôn nhân được xây dựng không chỉ bằng tình yêu mà còn cả trách nhiệm- hạ bình tĩnh đối đáp
- Cô chưa hiểu ý tôi rồi- Phương cười- cô không cảm thấy bất lực khi không giữ được chồng, không đáp ứng được nhu càu của anh ta khiến anh ta ra ngoài tìm người phu nữ khác không ?
- Đó gọi là chuyện qua đường- hạ thản nhiên- nếu vợ chồng đều bỏ nhau vì chuyện đó thì chẳng phải có rất nhiều cuộc hôn nhân tan vỡ sao ?
- Hay cô cần tiền của anh ấy ? – phương cảm thấy đuối lý nên đành chuyển sang phương án khác- nếu cô chấp nhận chia tay anh ấy thì tôi sẽ cho cô số tiền đủ sống cả đời
- Nghe rất hấp dẫn- hạ bật cười. đây là lần đầu tiên người ta lấy tiền ra dụ cô- nhưng tôi không cần
- Cô nên nghĩ đến tương lai của mình – phương nói thêm- cô còn trẻ không nên phí phạm tuổi xuân của mình
- Xin lỗi, ở đây có sự nhầm lẫn. cô nghĩ tôi bao nhiêu tuổi ?- hạ hỏi
- 24-25 – phương ngây thơ trả lời
- Tôi lớn hơn cô 3 tuổi- hạ thản nhiên đáp. Phương và mọi người đều hết sức ngạc nhiên. Sau vài phút sững người, Phương nói tiếp
- Vậy thì cô càng nên lo cho tương lai của mình hơn- Phương giả giọng quan tâm- thu nhập của cô bây giờ có lẽ cũng không đủ về sau có thể hưorng một cuộc sống an nhàn nếu không dựa vào anh ấy- phương nói có vẻ mia mai
- Cô hoàn toàn sai lầm- hạ thẳng thắn. Lời nói của cô như một gáo nước lạnh dội vào người Phương- tôi chưa bao giờ dựa dẫm vào chồng cả. số tiền tôi kiếm được hoàn toàn dựa vào sức lực của tôi. Thêm nữa đó cũng không phải là một con số nhỏ
- Vậy sao ?- Phương nhún vai, tỏ vẻ nghi ngờ- nhưng cô nên biết mối quan hệ giữa tôi và anh Trung rất thân mật- nói xong, phương để lên bàn một xấp ảnh. Hạ từ từ lật từng tấm xem rồi cười nhạt. sắc mặt không hề có chút thay đổi nào
- trong một mối quan hệ điều tối kị nhất là không có sự tin tưởng lấn nhau và điều bỉ ổi nhất là dùng trò này để đoạt lấy người đàn ông mình yêu- hạ lạnh lùng- thêm nữa nếu quan hệ giữa hai người thực sự tốt đến vậy thì cô sẽ biết anh ấy ghét nhất loại người lấy mấy trò này ra để uy hiếp mình. Vả lại, nếu đã mặn nồng đến nỗi không thể tách rời thì anh ấy đã bỏ tôi lâu rồi. như vậy chỉ có một lý do để cô hẹn tôi ra đây là để cố li gián chúng tôi, cố đoạt lấy thứ không thuộc về mình
- Cô nói láo- Phương tức giận- tôi đã quen anh ấy 3 năm chẳng nhẽ lại không hiểu được tính cách của anh ấy
- 3 năm ư ? Dài thật !- Hạ cười nhạt
- Cô biết điều nên buông anh ấy ra không thì đừng trách – phương giận dữ
- Vậy ư ?- hạ mỉa mai
- Cô mà còn cứ bám lấy anh ấy thì quãng đời còn lại của cô sẽ rât thê thảm- Phương mạnh mồm đe dọa
- Nếu tôi sợ những ấy thì tôi đã mất chồng lâu rồi- Hạ cười khẩy rồi đứng dậy- trong mười năm làm vợ anh ấy tôi dã gặp không ít người như cô có, hơn cô có. Tất cả họ đều nói những lời rất khủng khiếp thậm chí còn giở cả thủ đoạn bỉ ổi nên xem ra cô còn kém xa họ nhiều. vì vậy, tôi khuyên cô trước khi lâm trận phải tìm hiểu rõ ràng đối phương. Đừng để một chút thông tin về họ cũng mù tịt- Hạ nói xong đi thẳng ra cửa. phương quá tức giận chẳng nói thêm được lời nào
- Cô có phải là nhà thiết kế B.S không ?- một phóng viên bất chợt hỏi khi cô đi ra cửa
- Xin lỗi, tên tôi là Lê Lam Hạ- cô cười thật tươi
- Thiếu phu nhân, xin mời đi lối này- mấy tên vệ sĩ đã mở đường cho cô giữa một rừng phóng viên. Hạ nhanh chóng theo bước họ vào xe
- Không ngờ miệng lưỡi em ghê ghớm thật ?- trung cười rồi kéo Hạ vào lòng
- Là tại ai chứ ?- hạ giận dỗi
- Em cũng không phải vừa đâu- trung kể lể- em có nhớ vụ canh chàng hoa hồng không ?- hạ ngẩn mặt ra rồi bật cười (vụ đó cách đây 4 năm. Khi ở bên Anh, thi thoảng Hạ có đến bệnh viện giúp đỡ bác sĩ Minh. Và trong một lần tình cờ, cô đã gặp anh càng David, một bác sĩ tài giỏi và cũng là một thiếu gia giàu có. Ngỡ tưởng cô chưa có chồng, anh chàng này hàng ngày theo đuổi cô bằng cách không ngừng tặng những bông hồng tuyệt đẹp. Nhưng hạ một mực từ chối. đến khi biết cô đã có chồng, anh ta quyết không từ bỏ. Ngày nào cũng đến gặp Trung thuyết phục anh ly dị cô. Thậm chí anh ta còn giả mạo giấy li dị giữa hai người. Nhưng rốt cuộc, anh ta không những không có được Hạ mà còn bị Trung đá sang châu Phi làm tình nguyện viên mười năm liền)
- Có mỗi một vụ. còn anh ở đâu cũng có – Hạ phân trần
- Vậy chúng ta tuyên bố chính thức đi- trung đề nghị
- Anh làm rồi còn gì ?- hạ đáp
- Vậy tối nay đi- Trung dường như cố tình bỏ ngoài tai câu nói của Hạ- tối nay có tiệc ở nhà Vi
- Lâu lắm rồi em cũng chưa gặp con bé- giọng Hạ trầm xuống
- Bây giờ phải đi kiếm đồ cho em mặc đã- Trung nghĩ ngợi
- ở nhà có mà- hạ nói- em muốn về nhà
- mệt rồi hả ?- Trung ân cần- anh ấy chạy về biệt thự
- vâng thưa thiếu gia- người lái xe mỉm cười đáp
8h tối,
Chiếc xe của Trung dừng lại trước cổng biệt thự. Hàng chục con mắt của phóng viên, của những người khách đều đổ dồn về phái cửa xe. Trung xuống trước rồi đến Hạ. Hôm nay, Trung mặc âu pục trông ất lịch lãm và điển trai. Còn Hạ, cô ăn ặmc hết sức đơn giản : một chiếc váy xanh quá đầu gối hở vai. Tuy là một chiếc váy trông hết sức bình thường nhưng người sành nghề có thể nhận ra đây là thiết kế của B.S
- mừng cô trở về- người quản gia cúi đầu. Hạ mỉm cười, gật đầu
- cảm ơn – hạ dứt lời thì một cô bé 5 tuổi chạy ra
- mẹ - cô bé hét lớn khiến mọi người đều ngạc nhiên. đây là Gia Linh, con gái của Tường Vi và Long. Hạ mỉm cười rồi cúi xuống hôn nhẹ vào trán cô bé
- Gia Linh đã lớn thế này rồi cơ à ?
- Mẹ không mang quà về cho con à ?- cô bé nũng nịu
- Có, có chứ. làm sao mẹ quên Gia Linh của mẹ được
- Có mẹ rồi quên ba luôn- Trung giả vờ giận dỗi
- Không có đâu, con yêu ba Trung nhất- Gia Linh quay sang Trung. Cậu liền bế cô bé lên.
- Chị- Tường Vi gọi rồi chạy đến ôm cô. Hạ xúc động
- Đã làm mẹ rồi cứ như trẻ con ý- Hạ nghẹn ngào
- Chị- Kiên đã đứng cạnh cô từ bao giờ
- Em lớn quá- Hạ lấy tay lau nước mắt rồi buông Vi ra
- Chúng ta vào nhà đi đứng đây nói chuyện không được tự nhiên lắm- trung đề nghị khi cả đám phóng viên đang thi nhau chụp ảnh. Khách khứa bên trong cũng đang ùa ra cổng để xem
- Chúng ta vào nhà thôi- Vi kéo tay Hạ vào trong. Mấy người trò chuyện đến quên luôn cả những người xung quanh
- Xin hỏi – một người khách bạo gan xen vào- cô đây là ... ?- ông ta chỉ vào Hạ
- Đây là vợ tôi, Lê Lam Hạ- Trung tươi cười giới thiệu. Hạ hơi cúi đầu chào ông
- Họ lê ?- Ông khách trầm ngâm- là trưởng nữ của gia tộc sao ?
- Ông quá lời rồi- hạ cười nhẹ
- Xin mọi người chú ý – Kiên gõ nhẹ vào cái ly. Mọi người đều hướng mắt về phía cậu- như các vị đã biết hôm nay chúng tôi mở buổi tiệc này là để giới thiệu một bộ trang sức hết sức có giá trị của tập đoàn chúng tôi. Nhưng trước hết tôi xin giới thiệu một vị khách rất đặc biệt, người có công không nhỏ trong việc hoàn thành bộ sưu tập này. Xin được giới thiệu, chị gái tôi, trưởng nữ của gia tộc họ Lê, Lê Lam Hạ- Kiên dứt lời thì một tàng vỗ tay vang lên. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Hạ lắc đầu miễn cưỡng đi lên
- Em trai tôi đã quá lời rồi- cô cười nhẹ- bộ sưu tập này là công sức của rất nhiều nhà thiết kế trong tập đoàn chứ không chỉ riêng tôi. Tập đoàn gia tộc họ Lê có được thành công như hôm nay cũng phải cảm ơn họ rất nhiều. Và cuối cùng tôi mong công sức của chúng tôi sẽ không làm quý vị thất vọng- hạ dứt lời một tràng vỗ tay nữa vang lên
- Xin hỏi, cô có phải là vợ của tổng giám đốc Đặng Minh Trung đúng không ?- một phóng viên bạo dạn hỏi
- Cô ấy là vợ tôi- hạ chưa kịp trả lời thì Trung đã lên tiếng. Sau đó, trung nhanh chóng bước lên đứng cạnh Hạ. bàn tay còn rất tự nhiên vòng qua eo cô. Kiên tủm tỉm cười rồi rút xuống.
- Vậy tại sao hai người không công bố ?- một người khác hỏi
- đây là chuyện cá nhân tôi không muốn trả lời- hạ bình tĩnh
- nếu tôi không nhầm thì mười năm trước hai người đã có hôn ước rồi ?- phóng viên hỏi. Hạ nhận ra đây chính là người năm đó phỏng vấn anh Khoa
- tôi nghĩ anh đã có câu trả lời rồi- hạ cười nhẹ- mười năm trước anh cũng đã hỏi chúng tôi về hôn ước này ?
- vậy hai người đã cưới được 10 năm rồi sao ?- một người ngạc nhiên
- đúng vậy- trung cười- chúng tôi đã có hai đứa con và tới đây chúng tôi sẽ kỉ niệm mười năm ngày cưới tại nơi đã diễn ra hôn lễ của chúng tôi mười năm trước
- xin hỏi cô có suy nghĩ như thế nào về mối quan hệ giữa tổng giám đốc Trung với siêu mẫu Lê Thanh Phương ?
- tôi nghĩ tôi đã nói rõ với mọi người chiều nay rồi- hạ bình thản trả lời
- chiếc váy cô đang mặc có phải là của nhà thiết kế B.S không ?
- chính xác- hạ đáp
- cô có quan hệ gì với cô ấy ?
- thực ra tôi chính là nhà thiết kế B.S- hạ trả lời- hai chữ cái B.S có nghĩa là blue summer, là tên tiếng anh của tôi- hạ giải thích
- chúng tôi sẽ tổ chức họp báo vào mấy ngày tới. đến lúc đó, mọi người có thể hỏi gì tùy thích. Còn bây giờ, chúng tôi xin phép- trung nói rồi nhanh chóng kéo Hạ bước xuống. Mọi người sau một hồi xôn xao cũng bắt đầu hòa mình vào bữa tiệc.
- Anh đi nói chuyện với họ một chút. Em ở một mình được chứ ?- trung thì thầm vào tai Hạ
- Anh làm như em còn bé bỏng lắm không bằng- Hạ trêu chọc
- Với anh, em luôn là trẻ con- Trung hôn nhẹ vào gò má cô rồi đi ra chỗ mấy người khách. Hạ khẽ lắc đầu
- Cô vui vẻ quá nhỉ ?- mộ giọng nói đầy ghanh tị vang lên. Hạ từ từ quay lại. Còn ai vào đây khác ngoài siêu mẫu Lê Thanh Phương
- Cô nói quá rồi- Hạ cười nhẹ đáp lại
- Nhưng cô không được hưởng thụ nó lâu đâu- Phương cười- đối với một người mẹ, con cái là quan trọng nhất. để tôi cướp đi thứ quan trọng này của cô thử xem cô còn có thể vui được nữa không ?
- Cô cứ thử nếu đủ khả năng- hạ nhún vai. Nghe xong, Phương tức giận bỏ đi
- Cô ta nói gì với chị vậy ?- Vi tiến lại phía cô và hỏi
- Không có gì- hạ cười- cô ta dọa làm hại hai đứa nhóc
- Chị để yên sao ?- Vi lo lắng
- Em nghĩ cô ta có đủ khả năng để làm hại hai đứa cháu của em sao ?- Hạ bật cười- chưa biết chừng kết cục của cô ta còn rất thê thảm- Vi nghe xong ngẩn người ra một lát rồi cũng bật cười
- Xem ra có trò vui để xem rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT