- Không ngờ vết thương ở đầu gối bà cũng có nguyên nhân sâu xa vậy- Mai nói- Vậy bà trả lời anh ý sao ?
- Bà nghĩ tui có cơ hội từ chối ?- Tường Vi hỏi và cúi xuống ăn tiếp cốc kem
- Tất nhiên là không- Mai hồn nhiên đáp- Tui chỉ hỏi có lệ thôi- Mai dứt lời thì Tường Vi cốc nhẹ vào đầu cô
- Á, đau- Mai kêu lên
- Biết mà vẫn hỏi bôj bà tính chọc ngoáy vào vết thương người khác lắm hả ? Ai đời đi tỏ tình mà ép buộc người ta như anh ý vậy trời ?- Vi khẽ than
- Tại bà chứ bộ- Mai giải thích- Với tính cách của bà anh Long mà đợi bà đồng ý chắc ảnh già mất. mà bà cũng thích người ta chứ bộ còn bày đặt
- Nói qua cũng phải nói lại đi thế vụ bà với ông Hùng thế nào ?- Tường Vi khéo léo chuyển đề tài
- Có gì đâu mà thế nào ?- Mai nói vẻ bình thản
- Thôi đi nha- Tường Vi cười- Đã yêu nhau rồi còn bày đặt
- Ai yêu cơ chứ bà đừng đổ vấy cho tôi thế - Mai gân cổ lên cãi
- Biết rồi, biết rồi- Tường Vi cười
- Thôi, không nói chuyện với bà nữa. Tui có việc đi trước đây- Mai nói rồi đứng dậy
- Việc gì vậy ?- Tường Vi tròn mắt hỏi
- Chút việc ấy mà- Mai nói rồi nhanh chóng đi ra khỏi quán. Tường Vi băn khoăn không hiểu.
Mai lang thang trên đường. Trong lòng cô, cảm giác buồn bã len lỏi. Không buồn sao được. Hôm nay kỉ niệm ngày hai đứa làm bạn với nhau. Vậy mà …? Mai trút một tiếng thở dài, lang thang trên đường. mai không thể nói với Tường Vi. Vi cũng như cô đều cố gắng quên đi sự mất mát ấy. Vi đã phải rất khó khăn mới trở lại như ngày hôm nay. Cô không thể khơi lại nỗi đau đó.
Những cơn gió mùa hạ thổi vào người cô. Một cảm giác mát, dịu nhẹ lan tỏa khắp người cô. Mùa hạ luôn đẹp thế, luôn tràn đầy sức sống thế. Vậy mà nhìn cô xem, cô đã sống thế nào ? Luôn luôn đau khổ, luôn luôn sống trong quá khứ.
Lại một tiếng thở dài nữa. Mai mệt mỏi, chán nản, một cảm giác vô định choán lấy tâm trí cô. Trống rỗng, không còn chút gì. Mai bỗng cảm thấy mọi chuyện thật vô nghĩa, không còn chút sức lực nào nữa. Cô đưa mắt nhìn dòng người hối hả trên đường dường như chỉ còn lại một mình cô bơ vơ, trơ trọi
- Em gái à ? Em đi đâu một mình vậy ?- Một thằng con trai vừa bước ra khỏi bar tiến đên bên cạnh cô. Mai quay người lại, hướng đôi mắt gần như không còn chút sức lực nào giận dữ nhìn hắn.
- Tránh ra đi- Mai nói nhỏ nhưng gần như là ra lệnh. Mai đang chán nản, mệt mỏi. Những lúc như thế này cô rất hay cáu. Và khi cáu, cô có thể làm tất cả mọi chuyện
- Em à, đi chơi với anh một lúc thôi mà – tên đó tiếp tục cợt nhả tiến sát lại gần cô hơn. Hắn đã say rồi. Và hắn cũng động phải một ổ kiến lửa.
Mai không còn đủ kiên nhẫn để cảnh báo hắn. Lý trí không đủ sức ngăn cô lại. Trong vài giây ngắn ngủi, cô đẩy hắn vào bức tường gần đó, đấm tới tấp vào bụng hắn và vào tường. Cô không làm chủ được đích đến nắm đấm của mình. Hắn bị thương và cô cũng vậy. Bàn tay cô đấm không ngừng vào tường, bật máu. Cô không cảm thấy đau. Ngược lại, dường như trong cô mọi thứ đã được giải tỏa.
Sau vài phút trút hết sức lực vào người hắn và bức tường. Cô buông hắn ra, thở hổn hển. Hắn lồm cồm bò dậy rồi chạy vào trong bar chắc kêu người ra đánh cô. Mai dựa vào bức tường rồi dần dần ngồi phịch xuống đất. Cô như không thể đứng vững trên đôi chân mình. Người cô run lên và nước mắt bắt đầu rơi. Như giọt nước tràn ly, cô khóc, khóc rất nhiều. Cô không thể kìm nén được nữa.
- Đại ca, chính là cô ta- Tiếng của tên đó vang lên trên đầu cô. Một người con trai dừng lại trước mặt cô. Mai ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn hắn. Bây giờ, cô rất mệt. Mí mắt cô thật nặng, mỏi mệt. Đôi mắt cay xè còn đầu óc lại choáng váng
- Mai- Hùng kêu lên, hơi ngạc nhiên. Lúc đôi mắt Mai ngước lên nhìn anh, anh dường như không tin vào mắt mình. Nhưng cũng chỉ mất vài giây để anh hiểu tình hình của cô bây giờ. Nhẹ nhàng cúi xuống bên cạnh cô, anh bế thốc cô lên. Mai vô thức dựa đầu vào ngực anh
- Tụi bay tránh ra- hùng nói. Ngữ điệu lạnh lùng và khẩn trương. Tụi đàn em bất ngờ rồi nhanh chóng tản ra. Hùng bế Mai đặt vào trong xe trước con mắt ngạc nhiên của mọi người. Mai đã thiếp đi từ lúc nào.
Căn hộ của Hùng vẫn sáng đèn. Tuy giàu có nhưng Hùng lại thích sống trong chung cư.Vì vậy, anh đã chọn một khu chung cư cao cấ ở đối diện biệt thự của Mai. Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, lúc này anh mới phát hiện trên mu bàn tay phải của cô trầy xước, máu đã khô lại. Có lẽ cô đã dùng lực rất mạnh.
Khẽ thở dài, anh nhanh chóng vào nhà vệ sinh lấy nước và khăn rửa vết thương cho cô. Anh trở lại với một chậu nước, hai cái khăn và một đống gạc, băng, thuốc sát trùng. Anh nhẹ nhàng thấm cái khăn thứ nhất vào chậu nước và lau mặt cho cô. Những giọt nước mắt cạn khô trên khóe mi cô, lòng Hùng se lại. Rồi anh lau vết thương cho cô rồi cẩn thận băng lại. Cuối cùng cũng đã xong.
Anh lặng lẽ ngồi bên mép giường nhìn cô ngủ. Có cảm giác bình yên và ấm áp lạ thường. Hùng khẽ cười rồi lôi máy ảnh ra ghi lại khoảnh khắc này. Trong một năm qua, anh đã luôn chụp trộm cô. Và bây giờ, anh có hẳn một cuốn anbuml toàn ảnh cô trong mọi khoảnh khắc : lúc cô buồn hay lúc cô mỉm cười, lúc cô suy tư hay vui vẻ… Tất cả đều được anh ghi lại cẩn thận. ..
Nắng nhẹ nhàng chiếu vào khung cửa sổ. Mai dụi dụi mắt rồi ngồi dậy. Cô vẫn đang trong trạng thái ngái ngủ. Đôi mắt không ưa nắng chỉ mở he hé ra để đủ thấy đường đi. Cô không nhớ tối qua đã về nhà bằng cách nào. Đầu có cô trống rỗng hơi đau một chút. Lần nào khóc xong cũng vậy. Cô ngáp một cách rất dài và to rồi tụt xuống giướng. khi cô ra đến cửa thì đâm sầm vào một bức tường to lớn nhưng khá êm
- Em dậy rồi à ?- Hùng hỏi. Anh vừa tắm xong. Mai lười biếng không thèm đưa mắt lên nhìn vật mà mình vừa đâm vào. Mai lấy tay dụi dụi mắt rồi ngáp dài
- Trông em chẳng khác nào con mèo lười – Hùng bật cười trước dáng vẻ vô cùng đáng yêu của cô. Bị tiếng cười làm phiền, Mai chậm chạp ngước đôi mắt lên nhìn anh. Cô sửng sốt.
- A- mai hét kên thất thanh. Nhanh chóng, Hùng bịt chặt miệng cô lại
- Em làm gì vậy ?- Mai trừng mắt nhìn anh rồi nhanh như cắt cắn một cái thật mạnh vào bàn tay anh. Hùng buông tay ra, đau đớn
- Anh làm gì ở nhà tôi vậy ? – cô ngạc nhiên
- Em xem đây là đâu – anh tức giận và chỉ ra cửa sổ. Cô nhìn theo. Trước khung cửa sổ hiện lên hình ảnh ngôi biệt thự của cô. Cô hoảng hốt, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cô quay lại phía anh, ngước đôi mắt đen, to tròn nhìn anh
- Tại sao tôi lại ở đây ?- Mai hỏi
- Em không nhớ gì ư ?- Hùng có chút ngạc nhiên. Cô như kiểu là người tỉnh dậy sau một cơn say rượu vậy
- Đợi tôi chút- Mai nói rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh. Hùng đứng đó lắc đầu không hiểu gì.
Hai mươi phút sau Mai trở lại với gương mặt đã tươi tỉnh hơn. Hùng đang ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách. Mai đứng trước mặt anh, nhìn thẳng vào mắt anh
- Xin lỗi- Mai nói. Hùng nhướn đôi lông mày lên nhìn cô
- Đã nhớ mọi chuyện – anh lạnh lùng. Mai cũng hơi bất ngờ trước thái độ đó của Hùng. Cô cúi xuống nhìn vào vết cắn do cô gây ra
- Vết thương không sâu lắm nhưng có vẻ đau – Mai nói rồi xoa xoa vết răng cắn- Anh muốn tôi làm gì ?- Cô ngảng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh- Coi như là tôi trả ơn anh
- Muốn gì cũng được ?- Hùng nhếch mép
- Miễn là việc có thể- mai nhìn thẳng vào mắt anh. Và cũng chỉ cần có vậy, Hùng lấy tay vuốt nhẹ gò má cô rồi hôn nhẹ lên môi cô. Cùng lúc, anh kéo cô vào lòng mình. Một lúc sau, anh buông cô ra. Mai thất thần. Cô vẫn chưa thể tin vào những chuyện vừa xảy ra. Bây giờ, cô đang ở trong lòng anh
- ở bên anh cả đời- Hùng thì thầm vào tai cô. Mai lặng người. Cô nhìn thẳng vào mắt anh như không tin vào mọi chuyện
- Em vui quá đến nỗi không biết nói gì ư ?- Hùng mỉm cười vuốt nhẹ gò má cô
- Anh lộng hành quá đấy- gò má cô hơi ửng đỏ nhưng lời nói lại hoàn toàn lạnh lùng. Cô vội đứng dậy và bước về phía cánh cửa- Coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Món nợ mà tôi nợ anh tôi nhất định sẽ trả. Có việc gì cứ đến tìm tôi- Mai nói rồi cúi xuống đeo giầy sau đó nhanh chóng cầm lấy chốt cửa
- Anh chỉ muốn một điều duy nhất. Nếu em muốn trả hãy thực hiện diều đó không thì bỏ đi- Hùng ngạo mạn nói
- Nụ hôn đầu của tôi chưa đủ ư ?- Mai lạnh lùng
- Em...- hùng chưa kịp nói hết câu thì Mai đã bước ra ngoài.
Và chỉ cần có thế, Hùng phá lên cười ngặt nghẽo. Anh thừa biết là cô đang cố kìm nén sự xấu hổ của mình. Gò má cô đỏ ửng lên trông thật đáng yêu. Và chỉ trong vài giây ngắn ngủi, anh đã nghe thấy nhịp đập không đều của trái tim cô. Cô cũng thích anh.
Đúng như những gì Hùng nghĩ, Mai đang cực kì xấu hổ. Gò má cô ửng đỏ lên, gương mặt nóng bừng. Hơi thở gấp gáp. Cô đã cố ra khỏi căn hộ đó nhanh nhất có thể trước khi Hùng thấy biểu hiện này của cô. Những cơn gió nhẹ ùa vào gương mặt cô. Cô thở phào như đã thoát khỏi nanh vuốt của thú dữ. Gương mặt cô cũng dần dãn ra. Hơi thở trở nên ổn định hơn.
thở phào nhẹ nhõm, Mai giơ đồng hồ lên nhìn. Chết, muộn mất rồi. Gương mặt cô chuyển sang lo lắng. Giờ này không thể bắt taxi được, giờ cao điểm mà. Khẽ thở hắt, Mai cúi xuống buộc chặt dây rồi. Xong, cô vội đứng dậy và chạy như bay. Tất cả những hành động đó của cô đã được một đôi mắt tinh tường ghi lại.
Biệt thự của Long
Hôm nay là ngày nghỉ nên Tường Vi phải đến nhà Long để thực hiện nốt nhiệm vụ của mình. Trên tay cầm một cái khay đựng cốc cà phê tiến đến trước cánh cửa phòng Long, Tường Vi tưởng tượng ra cảnh anh sẽ phản ứng như thế nào. Chắc anh sẽ rất bất ngờ. Nghĩ đến đây, cô bất giác mỉm cười.
Cánh cửa phòng mở ra. Nhưng không phải anh bất ngờ mà là cô. trước mắt cô anh đang ôm một người con gái khác.
- Phương, cuối cùng em đã trở về - Long xúc động, siết chặt vòng tay hơn
- Anh làm gì vậy ?- Cô gái kia cười khẽ rồi trách- Em đã về rồi. Chúng ta lại như xưa, được chứ?- Cô gái kia nói xong, anh buông cô ấy ra và nói
- Chúng ta sẽ như xưa- Anh cười rồi đặt lên môi Phương một nụ hôn.
Tất cả những hình ảnh đó đập vào mắt Tường Vi một cách đau đớn. Chiếc khay trên tay cô suýt chút nữa là rơi xuống. Sự tuyệt vọng, đau đớn lướt nhanh qua gương mặt tuyệt đẹp ấy trong vài giây ngắn ngủi.
Cánh cửa gỗ nhẹ nhàng khép lại bỏ lại hai con người đang ân ái với nhau sau bao năm xa cách. Tường Vi trở lại dáng vẻ bình thường của mình rồi nhẹ nhàng bước xuống cầu thang
- Em không ở lại à ?- tiếng chị giúp việc theo giờ vang lên. Long vốn không thích có người hầu trong nhà nhưng không còn cách nào khác đã thuê chị theo giờ
- À, em có chút việc bận- Vi mỉm cười thật tươi
- Thế em đã gặp cậu chủ chưa ?- Chị hỏi rồi đón cái khay từ tay cô- Cậu chủ chưa uống cà phê sao ?- Chị ngạc nhiên
- Lúc em đang định gõ cửa thì có điện thoại nên em không vào gặp anh ấy được. Bây giờ, em có việc rồi- Vi giải thích
- Hóa ra là vậy – Chị mỉm cười
- Mà chị đừng nói với anh ấy là em đến. Không lần sau gặp anh ấy lại quở trách em- Tường Vi nũng nịu như trẻ con
- Chị biết rồi- Chị bật cười- À, mà em đợi chị với chị cũng đi luôn- Chị nói
- Vâng ạ-Tường Vi mỉm cười.
Sau khi ra khỏi biệt thự, Tường Vi nhanh chóng đến nhà của bố mẹ Mai.
Mai đang ngồi trong phòng làm việc quen thuộc của mình. Trên người cô chỉ khoác một chiếc áo sơ mi. Đây là thói quen của cô. Sáng ngày, suýt chút nữa cô quên mất là phải gửi bản dịch mật mã cho bác.
Cánh cửa phòng cô nhẹ nhàng mở ra, Tường Vi bước vào. Vi cười thật tươi.
- Có chuyện gì vậy ?- mai vẫn chúi đầu vào máy tính cất giọng hỏi
- Không có chuyện gì đâu – Vi cười cười rồi ngồi xuống bên bàn làm việc. Vi dứt lời, Mai vội ngẩng đầu lên. Đôi mắt cô lướt qua gương mặt Vi và dừng lại ở đôi mắt chất chứa nỗi buồn sâu thẳm
- Bà đừng giấu tui- Mai hắng giọng- Bà có biết rằng mỗi khi có chuyện là cái mặt bà lại như hoa héo không. Nụ cười đó là gượng gạo. Bà có thể qua mặt người khác chứ không thể qua mặt tui đâu
- Tui làm gì có. Bà suy nghĩ quá nhiều rồi – Vi nói. Mai im lặng nhìn Vi hồi lâu, không nói gì
- bà không nói thì thôi nhưng ít nhất hãy khóc cho hết nỗi buồn đi- Một lúc sau, Mai mới cất lời. Và cũng chỉ cần có vậy, Vi òa khóc nức nở. Mai vội đứng dậy ôm con bạn vào lòng. Lòng cô cũng buồn, cũng đau đớn biết bao nhiêu. Và trong tiếng nức nở ấy, Vi đã kể cho Mai mọi chuyện. Tất cả, tất cả những gì cô đã nhìn thấy.
Tường Vi đã khóc, khóc rất nhiều. Những giọt nước mắt đau đớn, mệt mỏi như cuốn trôi đi sự mất mát, hồn nhiên của cô. Đôi mắt Vi đã sớm đỏ hoe, đã sớm như nơi bắt đầu của một dòng thác tuôn không ngừng.
- Bây giờ, bà định làm gì ?- Mai buông Vi ra, lau nhẹ những giọt nước mắt còn sót lại trên khóe mi cô. Vi thất thần, đưa đôi mắt buồn nhìn Mai
- Tạm thời, tui sẽ không gặp anh ấy- Vi nói- tui sẽ trốn, sẽ tránh gặp mặt anh ấy. Có lẽ, tui sẽ ra nước ngoài một thời gian
- Bà nói gì vậy ?- Mai giật mình- Bà định bỏ tui ở lại đây một mình ư ?
- Ngốc- Vi cười nhẹ- Tui chỉ ra nước ngoài làm nhiệm vụ chừng 3-4 ngày tui sẽ về
- Tui tưởng bà bỏ tui lại luôn- Mai giả vờ giận dỗi
- Tui đâu dám- Vi nói- Tui sẽ cố quên anh ấy- Vi thở dài
- Tùy bà- mai nói
- Mà bà đừng nói cho ai biết nha nhất là anh ấy- vi dặn
- Tui biết rồi- Mai cười- bà không nói tui cũng biết. Bà với Hạ là chị em sinh đôi tuy không giống nhau về hình dáng nhưng cái tính ương bướng, cố chấp thì giống hệt nhau. Cả hai người đều tự làm mình đau khổ- Mai nói rồi thở dài. Không khí bỗng chìm vào im lặng. Hai người lặng lẽ nhìn nhau rồi lại nhìn vào khoảng không vô định. Những suy nghĩ đan xen nhau, rối rắm.
8h tối,
Mai vẫn đang trong phòng làm việc của mình. Cô chưa ăn tối mà cũng chẳng có tâm trạng đó. Đầu óc cô không chỉ căng lên vì công việc mà cả chuyện của Vi nữa. Cô không biết phải làm thế nào. Vì thế mà từ chiều đến giờ, cô ngồi lì trong phòng làm việc giải mật mã. Không ăn, không uống, không cho bất cứ ai làm phiền mình ngay cả khi bố mẹ cô về cô cũng không để ý.
Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, một người con trai bước vào. Mai không hề hay biết vì cô quá tập trung vào công việc.
- em chăm chỉ quá nhỉ ?- Một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô. Cô ngẩng đầu lên. Gương mặt của Hùng đập vào mắt cô. Quá bất ngờ, cô ngã khỏi ghế
- Anh làm cái quái gì ở đây vậy ?- Mặt cô nhăn nhó vì đau. Hùng bật cười
- Ba kêu anh lên gọi em – hùng trả lời. Mai vội đứng dậy
- Ba ?- Cô ngẩn người- Ai là ba của anh ?
- Thì ba vợ của anh đó- hùng cười đắc thắng -Em nên xuống nhanh đi trước khi ba nổi cáu- Hùng nhắc nhở rồi vuốt nhẹ lên gò má cô
- Anh làm gì vậy ?- Cô trừng mắt nhìn anh, gạt tay anh ra rồi đi ra cửa-Tôi đi thay đồ, lát tôi xuống
- Em không cần thay đồ đâu- Hùng cười rồi tiến đến ôm cô từ phía sau- Em như này chẳng phải rất đẹp sao ?- Anh thì thầm. Gò má cô bất giác đỏ lên
- Anh nhiều chuyện quá đấy- Gỡ bàn tay Hùng ra, Mai nhanh chóng đi ra khỏi cửa trước khi anh phát hiện ra điều đó. Hùng khẽ cười.
Mười phút sau, cả hai người cùng có mặt tại phòng khách, nơi cả hai gia đình đang bàn chuyện. Mới nhìn sơ qua, Mai cũng đã đoán biết được chuyện gì sẽ xảy ra.
- Con ngồi xuống đi- Ba cô ra lệnh. Mai nhanh chóng ngồi xuống đối diện anh
- Đây là cô Đào, con chào cô đi- mẹ ra lệnh
- Con chào cô- Mai hơi cúi đầu xuống. Mẹ Hùng mỉm cười nhìn cô con dâu tương lai này.
- Hôm nay, ba muốn thông báo với con một chuyện- ba cô nói- Con và...- Đúng lúc đó, điện thoại của Mai và Hùng đều rung lên. Đó là việc khẩn. Mai vội đứng dậy
- Con xin lỗi- Cô nhẹ nhàng- Con biết ba định nói gì. Giữa con và anh ta đã có hôn ước. Chuyện đó bao giờ về, con sẽ sẽ nghe. Con xin lỗi- Mai nói rồi nhanh chóng lên tầng. Mấy phút sau cô trở lại với cái túi quen thuộc
- Mai- Ba cô quát
- Con cũng xin lỗi- Hùng cũng đứng dậy- Bây giờ, con có việc phải đi – nói rồi, hai người nhanh chóng ra khỏi nhà trước sự ngạc nhiên của đôi bên gia đình. Nhưng nhanh chóng, vài phút sau, họ mỉm cười vì đôi trẻ rất hợp nhau
- Tôi có thể đi nhờ xe anh không ?- Mai hỏi. Hùng cười
- Anh rất sẵn lòng để em quá giang
- Anh đừng tưởng bở- Cô buông một câu hững hờ rồi leo lên ô tô của anh. Hùng lắc đầu, cười khổ rồi cũng nhanh chóng lên xe.
Cuộc chiến khốc liệt đã kéo dìa ách đây 2 tiếng. Khi Hùng và Mai đến nơi thì Vi đã bị thương. Cô nằm thoi thóp trên cánh đồng hoang nhuốm đầy máu. Hôm nay cũng tại cô tâm trạng không tốt nên mới dễ dàng để bị hạ gục như thế này. Trong đầu cô, hình ảnh Long và cô gái ấy không ngừng hiện lên. Đau đớn như xé nát trái tim cô. Mệt mỏi, cô thiếp đi. Hôm nay không phải lượt của anh trực anh sẽ không đến đâu, sẽ không đến đâu.
Mai xuống xe và nhanh chóng phát hiện ra chỗ của Tường Vi nhưng Hùng thì không để ý lắm. Hai người nhanh chóng lao vào cuộc chiến. Máu đã nhuộm đỏ cả khung cảnh nơi đây. Gió không ngừng thổi. Không khí ngột ngạt như bị bóp nghẹt lại. Chưa đầy hai mươi phút sau, cuộc chiến kết thúc nhưng Hùng không may bị thương do bảo vệ cho Mai. Anh bị trúng đạn vào bụng tuy không sâu nhưng lại chảy rất nhiều máu.
Mai nhanh chóng dìu anh vào trong xe. Sau đó dùng sức mạnh để đưa Tường Vi vào ghế phụ phía sau.
- Em gọi cho Long đi- Hùng ngồi bên cạnh Mai nói
- Không cần- Giọng Mai sắc lạnh. Chiếc ô tô lao nhanh trên đường. Phía sau, có một lũ người bám theo
- Có người bám theo- Hùng thông báo. Ngay sau đó, anh thấy cô một tay cầm lái, một tay cầm súng. Cô hạ cửa kính xuống giơ khẩu súng ra ngoài. Cô không quay đầu lại mà chỉ nhìn vào gương chiếu hậu
- Em định làm gì vậy ?- Hùng ngạc nhiên hỏi. Mai không trả lời. Ngay sau đó, những tiếng súng khô khốc và lạnh lùng vang lên. Chúng găm thẳng vào đích đã được định sẵn. Mai rút tay vào trong dưới sự ngạc nhiên của Hùng. Đôi mắt cô buồn, xa xăm.
Hùng nhìn cô ái ngại. Lần trước anh thấy cô ở trong trạng thái này là một năm trước đây khi Hạ mất. tuy có vẻ không nghiêm trọng như lần trước nhưng anh vẫn cảm nhận được một điều gì đó đằng sau đôi mắt xa xăm kia. Anh đang lo lắng cho cô rất nhiều. Mỗi lần có chuyện gì là cô đều như vậy.
Một tiếng sau, ở căn hộ của Hùng
Hùng và Tường Vi đều đã được bác sĩ khám và băng bó vết thương. Vi bây giờ đang ngủ ngon lành trong phòng kế bên , còn Hùng ở phòng của mình. Anh vẫn chưa ngủ.
- Em có thể nói cho anh biết đã có chuyện gì xảy ra không ?- Hùng hướng đôi mắt về phía mai. Cô đang đứng bên cửa sổ. Nghe xong, Mai quay lại nhìn về phía giường trong giây lát rồi quay đi
- Anh có hiểu thể nào là đau khổ, là cảm giác bị phản bội không ?- Mai hỏi, hờ hững, lạnh lùng
- Anh không hiểu- Hùng thắc mắc- Em muốn nói điều gì ?- Mai thở dài, quay lại nhìn anh với đôi mắt buồn
- Đàn ông mấy người luôn có mới nới cũ vậy ư ?- Cô hỏi
- Đó có thể là bất kì ai nhưng không phải anh- Hùng khẳng định- Anh chỉ yêu mình em- Hùng nói xong, Mai bật cười chua xót
- Tôi có thể tin anh không ?- Cô nhướn mày rồi bước đến bên cạnh giường. Cô ngồi xuống bên cạnh giường- Liệu tôi có thể tin anh không ?- Cô lặp lại câu hỏi đó một lần nữa. hùng nhìn cô đau đớn. Anh ôm cô vào lòng. Nước mắt cô lăn nhẹ trên gò má.
Sáng hôm sau,
Ánh nắng của mùa hạ tinh nghịch len lỏi qua từng tán lá, qua bậu cửa sổ, chiếu vào trong phòng. Mai như một con mèo lười dụi dụi mắt khi thấy ánh sáng. Hôm qua, mệt quá không biết cô đã thiếp đi từ lúc nào.
- Không biết ai chăm sóc ai đây- Hùng lên tiếng vẻ trêu đùa. Mai chẳng thèm quan tâm, ngáp dài một cái rồi định ngồi dậy nhưng lại bị cánh tay của Hùng giữ lại. Cô mắt nhắm mắt mở ngước lên nhìn anh
- Làm gì vậy ?- cô hỏi. Giọng vẫn còn ngái ngủ. Hùng mỉm cười, nhìn cô âu yếm. Mấy phút sau, anh nói
- Sáng nay, Vi đi rồi. Cô ấy bảo đưa em cái này- Hùng dứt lời. Mai vội ngồi dậy. Đôi mắt mở to hơn bao giờ hết. Và sau đó, nhanh chóng cô chạy ra ngoài. Mấy phút sau, cô uể oải trở lại rồi nhảy xuống giường, trở về chỗ cũ với một tiếng thở dài
- Đưa đây- cô ra lệnh cho anh. anh không nói gì, đưa cho cô lá thư. Mai cầm lấy nó, lăn qua lăn lại một chút rồi ngồi dậy, cô thở dài
- Có phải có chuyện gì đã xảy ra ?- Hùng hỏi. Mai cầm lá thư, không đáp. Đúng lúc đó tiếng chuông cửa reo, Mai đặt lá thư xuống, uể oải bước ra khỏi phòng. Cánh cửa nhẹ nhàng được mở ra, trước mặt cô xuất hiện một người con gái khá xinh đẹp. Nét mặt của Mai hoàn toàn thay đổi. Phút trước cô còn ngái ngủ, buồn phiền nhưng lúc này lại hoàn toàn lạnh lùng, rắn rỏi
- Cô tìm ai ?- Mai hỏi. Đôi mắt lướt nhanh từ đầu đến chân người con gái trước mặt đánh giá cô ta
- Tôi tìm anh Hùng- Phương nói- Nhưng không ngờ lại gặp Đoàn Ngọc Mai, một thông dịch ngôn nổi tiếng ở đây- Phương mỉm cười, cố tình nhấn mạnh những từ cuối
- Anh ấy đang ngủ. Tôi không tiện gọi anh ấy dậy. nếu cần cô cứ để lại lời nhắn không thì khi khác quay lại cũng được- Mai lạnh lùng
- Không gặp anh ấy cũng được. Nhưng tôi có thể gặp cô một lát được không ?- Phương hỏi. Mai hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh
- Vậy mời cô vào.
Lúc này, hai người đang ngồi trong phòng khách.
- Cô không tò mò về tôi sao ?- Phương cầm tách trà lên và hỏi
- Xin lỗi, tôi không có hứng- Mai buông một câu sắc lạnh
- Cô không muốn hỏi tại sao tôi lại đến đây tìm anh Hùng ư ?
- Nếu cô muốn nói thì dù tôi có hỏi hay không có quan trọng gì. Còn nếu không cô đã chẳng rào trước đón sau như thế. Có gì xin cô nói nhanh cho, tôi đang bận- Mai thản nhiên nói
- Cô quả thật rất thông minh- Phương khen- Nếu đã vậy tôi cũng không vòng vo nữa. Tôi đang mang con của anh Hùng- Phương đắc chí, khóe miệng khẽ nhấc lên. Nhưng trái ngược với suy đoán của Phương, Mai không có phản ứng gì. Cô hoàn toàn bình tĩnh
- Cô đang mang con của anh ấy ?- Mai nhếch mép- vậy sao cô còn qua lại với anh Long ?- Mai hỏi. Phương ngạc nhiên
- Tôi cần tìm ba cho con tôi- Phương nói
- Đúng, một người mẹ đi tìm ba cho con mình thì không có gì là sai cả- Mai nhún nhường- Vậy cô đến đây làm gì ?
- Tôi cần anh ấy bù đắp xứng đáng cho những gì tôi đã phải chịu- giọng Phương sắc sảo
- Cô nghĩ mình có thể đạt được mục đích sao ?- Mai cười khẩy- Cô lấy gì để đảm bảo đó là con anh ấy
- Chúng tôi đã quan hệ- Phương khẳng định
- Cô hơn tôi tận 7 tuổi, cũng đã trải đời nhiều như vậy mà lại ngây thơ đến mức nghĩ tôi sẽ tin chuyện này ư ?- Mai nhấn giọng- cô phải biết là anh ấy đã quan hệ với rất nhiều cô gái trước cô. Nếu anh ấy bất cẩn thì không biết đã có bao nhiêu đứa con rồi
- Nhưng đó là con anh ấy- Phương gay gắt- tôi không bắt anh ấy phải chịu trách nhiệm tôi chỉ cần anh ấy gửi tiền để tôi nuôi nó
- Tiền tôi không thiếu. Tôi có thể cho cô- Mai nói rồi ngừng lại một chút- nhưng cô muốn dùng cách này để lấy một chút tiền quả thực là không đáng
- Cô nói gì ?- Phương trợn trừng mắt
- Tô nói gì chẳng nhẽ cô không hiểu ư ?- Mai cười khẩy- Cô muốn lợi dụng cái thai trong bụng mình để đạt được những gì cô muốn. Cô không chỉ có tiền, tiền của anh Hùng, anh Long mà sẽ trở thành một vị phu nhân đáng kính của dòng họ Nguyễn.
- Cô nghĩ quá nhiều rồi- Phương cố gắng trấn tĩnh. Trước mặt cô là một cô gái mới 18 tuổi ư ? Không tin nổi.
- Cô yêu anh Hùng nhưng lại không thể dùng cách này trói buộc anh ấy. Vì vậy, cô đã tìm cho mình lựa chọn khác. Thật sự cô cũng rất thông minh- Mai nhẹ nhàng đứng dậy
- Cô thực sự tin tưởng anh ấy đến vậy sao ?- Phương hỏi
- Không, tôi không tin anh ấy. Tôi chỉ tin vào những điều mà mình điều tra được- Mai giải thích- Nhưng dù sao, so với cô, anh ấy cũng đáng tin hơn nhiều
- Cô đã điều tra tôi ?- Phương tức giận đứng bật dậy
- Cô đừng tức giận như thế, sẽ làm ảnh hưởng đến cái thai này đó. Đến lúc ấy thì sợi dây mà cô buộc anh Long cũng sẽ đứt thôi- Mai châm chọc
- Cô...cô- Phương tức giận- tôi sẽ nói cho anh Hùng biết
- Cứ việc- Mai mỉm cười. Phương tức giận
- Cô muốn lôi cái thai ra dọa tôi ư ? Nằm mơ – Mai nói tiếp gằn từng chữ- Tôi nghĩ cô nên tự lo cho mình đi thì hơn. Cô nghĩ hai người đàn ông ấy ngu ngốc đến mức bị cô dắt mũi, đi, bị cô lừa dối ư ? Cô đã quá coi thường họ rồi đấy. Còn bây giờ, nếu không có chuyện gì nữa thì mời cô về cho- Phương nghe vậy tức tối bỏ đi.- Không tiễn- mai nói với theo. Phương đi khuất Mai tiến lại phái căn phòng của Hùng, nhẹ nhàng mở cánh cửa ra
- Đang bị thương mà còn bày đặt đứng lên đi lại- Cô trách anh rồi nhẹ nhàng dìu anh về phái giường
- Em thực sự không muốn hỏi anh về chuyện với Phương sao ?- Hùng hỏi
- Không cần thiết- Mai nói rồi đứng dậy đi lấy hộp cứu thương. Một lát sau, cô trở lại. Anh nhìn chằm chằm vào cô- Anh không cần nhìn tôi như vậy. Tôi chưa đủ sức để hoàn toàn tin anh nhưng đủ lí trí để biết những lời nói của cô ta là giả
- Em không ghen sao ?- Hùng buột miệng hỏi. Mai im lặng, không trả lời. Cô không phải là không ghen, không tức giận. Chỉ đơn giản là cô đã giấu nó đi. Cô đã tức điên lên được khi biết được anh đã quan hệ với rất nhiều người con gái trước cô
- Anh muốn tôi làm gì ?- một lúc sau, Mai mới cất lời- tức giận đến mức đập phá đồ đạc, mắng mỏ anh, yêu cầu một lời giải thích hay cho cô ta một trận ? Đó không phải là cách của tôi
- Vậy ư ?-Hùng nhướn mày- Vậy xin được hỏi em sẽ làm gì ?
- Làm gì ư ?- Mai cười nhẹ- anh cởi áo ra đi- Cô ra lệnh. Hùng mắt tròn mắt dẹp nhìn cô- Anh đừng nhìn tôi như thể. Tôi không ăn thịt anh cũng chẳng có ý định gì đen tối với anh cả. Tôi chỉ đơn giản muốn thay băng thôi – Mai nói. Hùng ngẩn người. Anh đang bị chọc quê
- Anh...anh- Hùng ấp úng. Mai nhìn anh bằng đôi mắt ra lệnh.Anh nhanh chóng làm theo. Sau đó, Mai cũng nhanh nhẹn thay băng cho anh
- Xong rồi- Vài phút sau, cô đã hoàn thành tác phẩm của mình- Bây giờ tôi đi nấu cháo. Anh gắng chịu chút nha- mai nói và định đứng lên nhưng bị Hùng giữ tay lại.
- Tay em chưa thay băng kìa ?- Hùng nhắc nhở
- Kệ nó- Mai hững hờ. Hùng nhăn mặt khó chịu, kéo cô ngồi xuống bên cạnh giường rồi với lấy băng, gạc, thuốc sát trùng
- Em có thể bỏ mặc bản thân em nhưng anh không thể- nói rồi, Hùng nhẹ nhàng tháo lớp băng cũ ra và băng bó cho cô. Mai nhìn anh như sinh vật lạ từ trên trời rơi xuống
- Em không cần nhìn anh âu yếm như vậy – Hùng cười- Anh với Phương từ trước vốn đã không có quan hệ gì- anh từ tốn giải thích- Anh và Long quen cô ấy ở bên Mĩ. Tụi anh học chung trường cấp 3. Khi đó, có vẻ Phương thích anh nhưng ai không thích cô ấy. Ngược lại, Long lại say mê cô ấy. Rồi mối quan hệ giữa họ có tiến triển, phải nói là rất tốt, gần như là hai người sắp kết hôn với nhau. Nhưng rồi người đó bắt bọn anh phải về Việt Nam, Long đã nài nỉ Phương đi cùng. Nhưng Phương một mực không chịu và hai người đã chia tay. Cách đây 1 tháng khi anh đi công tác, có gặp Phương. Cô ấy nói vẫn yêu anh. Và bọn anh đã không làm chủ được mình
- Anh có biết tôi ghét nhất điều gì không ?- Mai đột nhiên hỏi- Đó là lời giải thích. Ngay từ đầu, tôi đã không cần một lời giải thích. Vì vậy, mọi điều anh nói đều vô nghĩa – Hùng lặng yên nhìn cô. Đôi mắt cô lẩn tránh anh- Tôi không cần biết đúng hay sai, không cần biết quá khứ đã xảy ra chuyện gì. Tôi chỉ tin vào con người hiện tại đang ở trước mắt tôi thôi- nói xong, Mai đứng dậy và đi ra ngoài. Hùng ngồi đó nhìn theo bóng cô một lúc lâu sau mới mỉm cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT