Leo
bước từng bước chậm chậm vào nghĩa trang, trên tay cậu là ba bó hoa cúc trắng
muốt, Leo vẫn không thay đổi gì với mái tóc đỏ rực và tranh phục trắng tinh như
một thiên thần, chỉ có phong cách là chững chạc hơn, hai năm trôi qua đủ để cậu
trưởng thành và bỏ đi hình ảnh cậu học sinh cấp ba quậy phá ngày nào. Bây giờ cậu
đã 20 tuổi, những gì trải qua đối với cậu chỉ ngắn ngủi như một giấc mộng trưa
hè. Và khi cơn mộng đó biến mất cậu cũng thức tỉnh, và cậu nhận ra mình đã mất
đi một thứ rất quan trọng, chỉ có hình ảnh một người con gái bé nhỏ luôn nằm im
trong trái tim cậu…
Hai
năm trôi qua cũng đã có nhiều thay đổi. Hoàng Long đã bị bắt không lâu sau vụ xung
đột tại ngôi biệt thự bên bờ biển. Công ty Blue Rose đang nằm dưới sự điều khiển
của Leo ngày càng phát triển, trong thời gian điều hành công ty Khôi Vỹ đã tìm
cho cậu một dàn nhân viên tài năng đáng tin cậy, nhờ có sự giúp đỡ của họ mà
Leo đã trở thành doanh nhân thành đạt trẻ tuổi nhất trên thương trường. Công ty
Black vì không nhận được sự đầu tư đã dần sụp đổ. Shadow cũng tuyên bố giải
tán. Từ sau vụ tai nạn ở nhà Leo, Trường Dương đã bặt vô âm tín, những chiếc ca
nô cứu hộ sau đó không tìm thấy xác anh cũng không ai biết anh ta ở đâu, có rất
nhiều phỏng đoán về tung tích của con người này. Khôi Vỹ rời khỏi thương trường
cũng tạo ra không ít bất ngờ cho giới báo chí…
Leo
vừa đi vừa mơ màng nhớ về quá khứ. Nghĩa trang buổi sáng mờ ảo bởi làn sương sớm,
mấy bông hoa sứ trắng muốt tỏa mùi hương dịu nhẹ xộc vào mũi càng làm cho không
khí nơi đây trở nên rợn ngợp….
Hôm
nay là ngày 14/2. Đây là ngày mất của Anh Khôi. Leo nhẹ nhàng đặt bó hoa lên mộ
cho ba người. Rồi cậu hơi nhíu mày, bên cạnh ngôi mộ của Anh Khôi có hai bó hoa
hồng trắng. Cát Cát đã đến đây thăm mộ trước cậu, cô bé năm nào cũng đem tới
hoa hồng trắng, loài hoa mà khi còn sống Anh Khôi rất thích, Nhưng sao bên ngôi
mộ còn có một bó hoa khác? không thể có chuyện Cát Cát đem đến hai bó hoa được.
Minh Nhật lại càng không, cái tên ngốc đó lúc nào cũng chỉ đến tay không chứ có
bao giờ mua hoa đâu…
Những
cánh hoa hồng trắng khẽ rung rinh trước cơn gió nhẹ…
Leo
tần ngần suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy. Trong lòng cậu le lói lên một cảm giác
kì lạ, và dường như cậu đang mong chờ một điều gì đó…
Nhưng
rồi cậu lại dằn lòng cố quên đi, hai năm qua cậu đã từng hi vọng rất nhiều điều,
nhưng chẳng bao giờ nó thành hiện thực cả. Thôi đừng cố hi vọng nữa…
Hi
vọng càng nhiều thì thất vọng nhận lại càng nhiều mà thôi…
Cậu
chợt cười buồn, quay đi…
Ở
một nơi khác…
Cát
Cát ngồi trên ghế đá trong công viên tần ngần nhìn hộp sô cô la trên tay. Hộp
quà màu đỏ rực hình trái tim nhỏ. Cô bé giơ lên rồi lại hạ xuống. Hai năm rồi,
lần nào đến Valentine cô cũng bỏ công cố làm một chiếc bánh sôcôla thật ngon rồi
lại tự mình ăn nó. Đơn giản vì Cát Cát không biết nên tặng cho ai nữa, người muốn
tặng đã không còn rồi, năm nào cô cũng tự ăn những miếng bánh đắng nghét và tự
lau nước mắt cho mình…
-Cô
bé ơi, đi chơi với anh không ?
Một
đám côn đồ ở đâu xôn xao đi lại gần cô bé trêu chọc. Cát Cát ngước lên, đây là
lúc mà cô muốn yên tĩnh nhất, mấy thằng cô hồn khất đảng này sao không chịu biết
điều chứ…
-Em
ơi, anh cô đơn quá, đi chơi với anh nhé, Valentine sao lại ngồi đây một mình thế
kia ?
Một
tên sỏ mũi đi lại nắm tay cô bé chớt nhã. Và Cát Cát thì lại là người không được
kiên nhẫn cho lắm…
Chát….
Mặt
tên du côn bị hất văng sang một bên, Cát Cát lạnh lùng phủi tay như vừa lỡ chạm
vào thứ gì bẩn thỉu lắm vậy, mấy tên côn đồ lập tức lao lại.
-Con
nhỏ...xxxx…..này, đẹp một chút mà sao chảnh thế ?
Bốp…
Một
cú đá được giáng vào bụng nó, thằng nhóc ngã lăn ra sau. Cát Cát từ từ quay lại
cười nhạt.
-Mày
vừa sủa cái gì, thằng khốn ?
Mặc
dù hỏi tên xấu số mới nói gì, nhưng Cát Cát lại không để nó có cơ hội nhắc lại,
cô dừng chân đá tới tấp vào mặt nó, khuôn mặt bầm dập biến dạng, mấy tên còn lại
xanh mặt vội lao tới…
Bốp….
Một
thanh sắt giáng lên tay Cát Cát, hộp socola rơi xuống đất, chiếc bánh bên trong
vỡ nát. Cát Cát nhìn theo ánh mắt hơi buồn, mấy tên này lại tiếp tục xông vào…
Bốp…
Bốp…
Bốp…
Và
chưa đầy 30 giây sau bốn tên đã nằm la liệt trên mặt đất, cả người bầm dập thảm
hại. Cát Cát cười nhạt đi lại gần, bọn du côn vội gượng dậy van xin rối rít.
-Chị
ơi, tha cho em….
Cát
Cát trừng mắt nhìn cười nhạt nhìn mấy tên kia đang xanh mặt.
-Tao
cho tụi mày 5 giây, lập tức lăn khỏi đây cho tao…
Mấy
tên này vội vàng bò, trườn, lết…làm đủ mọi cách để đi trước 5 giây. Cát Cát bật
cười quay đi. Cô chỉ hù một chút mà đã sợ vãi linh hồn ra rồi, thế này mà đòi
làm côn đồ sao ? Đi lại bên chiếc hộp sô cô la nằm yên dưới đất cô bé đưa tay
nhặt nó lên. Cát Cát không bóc chiếc bánh ra ăn như năm trước nữa, không biết từ
khi nào mà sôcôla đối với cô thật đắng, không biết có phải vì vị giác của cô
cho thấy nó đắng hay trái tim cô đang cay đắng nữa. Cô bé lặng yên, bàn tay nhỏ
bóp chặt chiếc hộp, chiếc hộp giấy màu đỏ tươi bẹp dúm, Cát Cát lạnh lùng ném
nó ra sau….
Hai
giây trôi qua, cô bé vẫn chưa nghe thấy tiếng chiếc hộp chạm đất…
-Sô
cô la cậu làm ngon như vậy sao lại ném đi, lớp trưởng ?
Cát
Cát ngạc nhiên quay lại. Minh Nhật đang đứng sau lưng cô mỉm cười dịu dàng, đôi
mắt nâu nhìn cô thật thân thương…
-Nhật
Nhật, sao cậu lại tới đây ?
-Vì
tớ biết hôm nay cậu sẽ lại ra đây. Lớp trưởng !
-Chúng
ta đã học xong cấp ba lâu rồi, tớ không còn là lớp trưởng của cậu nữa, đừng gọi
tớ như vậy nữa.
Cát
Cát thở dài đi lại ngồi trên ghế. Hai năm đã qua, cả hai người cũng đã kết thúc
chương trình cấp ba. Bây giờ thì Cát Cát đã học trong một trường báo chí nổi tiếng,
Minh Nhật thi vào đại học luật …
-Vậy
thì gọi là Cát Cát nhé ! Cát Cát, tớ đói bụng quá, cho tớ hộp bánh này nhé ?
Minh Nhật vừa nói vừa vui vẻ mở hộp bánh trên tay ra.
-Bị
vỡ nát hết rồi mà…
-Vẫn
còn ngon lắm…
Minh
Nhật vui vẻ đưa miếng bánh lên miệng. Cát Cát quay sang hơi ngơ ngác. Năm nào
cũng vậy, cứ đến valentine là Minh Nhật lại đến gặp cô. Đến đúng vào những lúc
mà cô sắp bật khóc. Tại sao chứ ?
Ăn
xong chiếc bánh. Minh Nhật ngồi xuống bên Cát Cát, mái tóc màu nâu dẻ của cậu
hơi tung bay, đôi mắt nâu dịu dàng vẫn nhìn xa xăm về phía trước. Cát Cát hơi lúng
túng, mỗi lần ánh mắt dịu dàng đó nhìn cô, Cát Cát lại nhận thấy bao nhiêu tình
cảm yêu thương trong đó, và dù Minh Nhật không nói gì Cát Cát cũng nhớ rằng cậu
ấy đã luôn ở bên cạnh cô suốt hai năm qua, ở bên cạnh và xóa đi sự cô độc cùng
nỗi đau đang cào xé trong trái tim bé nhỏ của cô…
-Cát
Cát ! Đột nhiên Minh Nhật lên tiếng, Cát Cát quay sang mỉm cười nhẹ nhàng.
-Chuyện
gì ?
-Năm
sau cậu tặng sô cô la cho tớ nhé !
Cát
Cát có hơi bất ngờ, đôi mắt nâu dịu dàng đang nhìn cô chằm chằm, cô bé bất giác
hơi đỏ mặt, dường như Minh Nhật có ẩn ý gì khi hỏi cô câu này…
-Ừh…
Nhưng
không hiểu sao Cát Cát lại gật đầu, rồi sau đó cô cúi xuống, nội tâm chiến đấu
loạn xạ. Nhật Nhật xấu xa. Nhật Nhật đáng ghét, sao lại nhìn cô với ánh mắt tha
thiết như vậy chứ? đang muốn tỏ tình với cô bằng cách này sao ? Đột nhiên Minh
Nhật nắm chặt lấy bàn tay cô bé, đôi mắt nâu nhìn cô dịu dàng.
-Cát
Cát ! Tớ không chỉ muốn nhận sôcôla của cậu vào năm sau đâu, mà năm sau nữa,
sau đó nữa…. Không…. Là cả đời mới đúng…tớ muốn suốt đời này mỗi lần valentine đến
đều được ăn sô cô la của Cát Cát làm….Tớ yêu cậu, Cát Cát !!!
Cát
Cát sững người. Nhật Nhật vừa tỏ tình với cô, cậu nhóc thật sự mới tỏ tình với
cô, khuôn mặt Minh Nhật hơi đỏ lên một chút, nhưng ánh mắt nâu vẫn nhìn cô bé dịu
dàng. Cát Cát chằn ăn ngày nào bây giờ ngồi bên cạnh cậu ngoan ngoãn như con
mèo con…
-Tớ…Cát
Cát ấp úng, khuôn mặt cũng hơi ửng hồng…
-Tớ
chờ đợi cậu đã hai năm rồi, Cát Cát. Tớ đã muốn nói với cậu điều này đã hai năm
rồi. Tớ rất yêu cậu, Cát Cát, tớ rất yêu cậu…
-Hai
năm ư ? Cát Cát hơi cúi xuống, Minh Nhật nhìn cô bé lo lắng, trống ngực đập thịch
thịch. Rồi cậu thấy cô bé ngước lên mỉm cười hạnh phúc-Đồ ngốc Nhật Nhật…tại
sao cậu bây giờ mới nói?
-Vì
mãi đến bây giờ tớ mới có đủ can đảm để nói ra…
Minh
Nhật mỉm cười dịu dàng, rồi cậu kéo cô bé lại sát người mình và hôn lên môi cô
bé. Cát Cát mỉm cười…
“Tớ
cũng chờ cậu lâu lắm rồi đó, Nhật Nhật ngốc…”
Bên
bãi biển vắng….
Anh
Vũ đang bước đi, những bước chân trần in hằn trên cát ướt…
Bóng
dáng bé nhỏ, cô độc trước biển cả bao la…
Đã
hai năm rồi, nơi này dường như không có gì thay đổi cả, biển cả vẫn xanh hiền
hòa hàng ngày vỗ sóng. Hai năm sống ở một vùng đất xa lạ cách quê hương cả nửa
vòng trái đất đã làm cho vết thương trong trái tim cô nguôi đi phần nào, nhưng
cơn đau thì chưa bao giờ dứt. Hai năm đằng đẵng trôi qua chưa có một giây phút
nào cô quên đi hình ảnh người con trai tóc đỏ trong tim mình…
Leo…
Bước
chân của Anh Vũ chậm dần rồi dừng hẳn lại, cô nhìn ra biển xanh trước mặt, từng
cơn gió mát lạnh mang hơi mặn của muối ùa qua thổi tung mái tóc dài buông xõa của
cô ra sau vai, Anh Vũ đưa tay lên gạt nhẹ xuống... Biển trước mắt cô đẹp dịu
êm, những cơn sóng xanh bạc màu nhấp nhô theo từng đợt gió. Anh Vũ có cảm giác
như bản thân mình đang dập dờn theo từng cơn sóng, nhẹ nhàng lững lờ trôi, mát
mẻ biết mấy, dịu êm biết mấy.
Đứng
trước biển cả bao la, bao nỗi đau đớn cào xé, bao buồn khổ trong lòng cô như được
phơi trần, biển khiến cô ko thể mãi lặng câm như một con hến, nó bắt cô phải
giãi bày với nó, nói với nó mọi nỗi lòng của mình. Anh Vũ cười buồn. Phải chăng
biển là hiện thân của Leo, lúc hiền dịu, êm mượt lúc lại mạnh mẽ, và dữ dội, có
lúc muốn bảo vệ có lúc lại sẵn sàng nhấn chìm tất cả mọi thứ.
Những
giọt nước mắt nóng hổi chợt nhòe ra khóe mi, ướt đẫm khuôn mặt búp bê nhỏ bé của
Anh Vũ. Sau những ngày sống vật vờ như một bóng ma, một cái xác ko hồn, cuối
cùng cô đã biết khóc, luồng gió lạnh của biển như khơi thông toàn bộ huyết quản
của cô.
Leo…
Hai
năm qua, anh có hạnh phúc không? Tương lai em đã chọn cho anh có yên ổn không? anh có vui không? Đến giờ
phút này cô rất muốn giải thích cho Leo hiểu mọi chuyện, cô muốn Leo biết cô
yêu anh ấy như thế nào. Cần anh ấy đến mức nào… Nhưng còn có ích gì? Kí ức về
cô trong tâm trí Leo vốn đã không trọn vẹn, cô lại còn là nguyên nhân của mọi
đau khổ mà Leo phải chịu đựng. Cô đã chọn cách biến mất khỏi cuộc đời của Leo để
cậu có thể hạnh phúc. Giờ này chắc mọi thứ về cô đã nhạt nhòa trong tim Leo rồi.
Anh Vũ đã bỏ lại cậu một mình quay lưng bước đi, những kí ức về cô với Leo giờ có
lẽ đã là một bóng mờ không xác định, là ảnh ảo của hạt bụi trong nắng chiều, thật
nhạt nhòa…
Hai
năm trời không có một chút tin tức của Leo, trái tim Anh Vũ luôn nhói lên mỗi lần
nghĩ về Leo, rồi cô bé cười buồn, giờ này có lẽ Leo đã kết hôn với Sa Lệ, hoặc
có thể Leo đã không còn ở trong nước nữa. Cô không biết hiện giờ Leo có hạnh
phúc hay không? có được vui vẻ như khi còn ở bên cô hay không? nhưng có một điều
Anh Vũ chắc chắn rằng…Leo vẫn sống, an toàn và khỏe mạnh…Thế là đủ rồi…
Anh
Vũ lại bước đi những bước chậm chạp. Leo là thiên thần, là giấc mơ đẹp của cô.
Khi giấc mơ kết thúc cũng là lúc cô phải rời xa thiên thần, ác quỷ không thể ở bên
thiên thần, đó là số phận… Mặc dù đã cố an ủi mình như thế suốt hai năm qua,
nhưng chưa bao giờ Anh Vũ thấy trái tim mình thanh thản. Tình yêu đầu tiên của
cô giống y như đại dương bao la vậy, nó chưa bao giờ vơi cạn đi dù trải qua bao
năm tháng.
Leo…
Hạnh
phúc của cô, nổi đau của cô… Hai năm qua Leo cứ nằm im trong trái tim bé nhỏ của
cô cho cô hi vọng nhưng cũng khiến cô đau nhói. Đã nhiều lúc Anh Vũ như muốn nổi
điên lên, cô muốn phá nát tất cả mọi thứ xung quanh, cô muốn bất chấp tất cả
quy luật khắc nghiệt của số phận và quay trở về tìm Leo. Nhưng bao nhiêu lần
nghĩ như vậy là trái tim của Anh Vũ như muốn rạn vỡ ra. Hình ảnh Leo ngã xuống
biển. Leo đối mặt với cái chết để bảo vệ cô lại khiến cô dừng lại. Anh Vũ phải
cố chịu đau một mình. Cô đã nói sẽ buông tha cho Leo rồi, cô không thể quay trở
về được nữa. Nếu cô ở bên Leo, Leo sẽ chết. Cô không thể để Leo chết được.
Không thể. Cũng không dưới mười lần cô nghĩ mình sẽ tìm đến cái chết, nhưng mỗi
lần cầm con dao lên, cô lại bật khóc, khóc không phải vì cô sợ hãi cái chết, mà
khóc vì cô không nỡ rời xa thế giới này, thế giới có Leo-người con trai mà cô
yêu thương nhất, và cô luôn muốn được gặp lại Leo một lần nữa. Dù lí trí của cô
có bắt cô phải rời xa Leo thì trái tim bé nhỏ vẫn gào thét với cô muốn cô quay
trở về.
Và
giờ đây Anh Vũ đã trở về….
Nhưng
cô vẫn không đủ can đảm đi tìm Leo…
Không
đủ can đảm để đối diện với số phận…
Liệu
số phận của cô có gắn liền với Leo…
Liệu
cô có thể gặp lại Leo một lần nữa…
Ánh
mắt trong veo của cô ngước ra biển xanh , cô nhớ lại những kỉ niệm với Leo ngày
nào, Dù có cố bắt mình phải quên đi, những mãi mãi Anh Vũ không quên được. Đau
đớn, tuyệt vọng, xót xa, nuối tiếc tất cả như đang giằng xé Anh Vũ. Vất bỏ quá
khứ thật sự rất khó khăn, nhất là với một quá khứ đẹp như mơ, một quá khứ mà cô
thà chết chứ không thể nào để nó bị lãng quên được. Nắm tay cào mạnh xuống cát,
cô như muốn lao ra và chìm xuống biển cùng với quá khứ đẹp đẽ ấy. Rồi cô ngước lên, hai tay nắm chặt chiếc
lọ thủy tinh nhỏ. Leo đã từng nói cho cô về điều ước của biển cả. Thả một chai
thủy tinh nhỏ chứa điều ước, để biển cả mang đi thật xa, điều ước nhất định sẽ
trở thành hiện thực. Anh Vũ mỉm cười, hai năm rồi cô mới lại thả một lọ thủy
tinh nhỏ…
Nhưng
liệu điều ước của cô liệu có thành hiện thực không…
Điều
ước của ác quỷ mong được ở bên thiên thần.....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT