-Leo ! Cậu đã quen với trường mới chưa ?

-Có gì không hiểu thì cứ hỏi tớ nhé.

-Cậu có rảnh không ? Xuống căntin uống nước với bọn tớ đi !

Đã hai tuần qua rồi mà sức ảnh hưởng của hotboy đối với mấy cô nàng trong lớp vẫn không giảm đi chút nào cả. Leo quay sang tặng cho họ một nụ cười rạng rỡ khiến đám con gái lảo đảo, mấy trái tim ngây thơ không hẹn mà cùng duyệt binh rầm rầm trong lồng ngực. Leo bỏ đi rồi mà cả đám vẫn ngồi ngẩn ngơ cười như bị trúng tà mơ màng, ai cũng hi vọng một lần được hotboy quan tâm. Nhưng thật tiếc vì họ không biết rằng cậu hotboy này chỉ để ý đến hai người con gái rất đặc biệt, Sa Lệ : cô gái xinh đẹp, thanh mai trúc mã của cậu. Anh Vũ: con ranh con xảo quyệt, kẻ thù không đội trời chung, cậu đã thề là phải chính tay giết nó!

Sau vài phút cả lớp lại xôn xao lên như một cái chợ, Anh Vũ quay sang Cát Cát đang nhăn nhó nhìn tờ giấy đánh giá đội Karate hôm qua. Một tháng nữa là có hội thể thao cấp tỉnh, Cát Cát là đội trưởng đội Karate, còn Anh Vũ là trụ cột vô cùng quan trọng. Năm nào hai người cũng mang về hai chiếc huy chương vàng danh giá cho trường. Nhưng năm nay có vẻ có chút rắc rối…

-Sao rồi Cát Cát ? Đội hình năm nay thế nào, có hạt giống nào ưu tú không?

-Hừm…Tình hình không khả quan cho lắm. Tớ đã đi thăm dò các trường khác rồi, họ khá mạnh, đội Karate của chúng ta năm nay thì quá yếu. Mấy anh chị trụ cột đã tốt nghiệp hết rồi. Thành viên còn lại của đội chỉ có vỏn vẹn 12 người mà còn toàn là tay mơ…Chán thật ! Cát Cát vất tờ giấy xuống bàn ngã người ra sau thở dài.

-Vậy là năm nay chúng ta phải nhường vé lại cho kẻ khác sao ? Anh Vũ quay lại xếp mấy cuốn sách vào ba lô một cách chậm chạp.-Hay cậu đi tới gặp mấy đội trường kia thương lượng đi, cùng lắm là dùng mĩ nhân kế loại họ ra khỏi vòng sơ khảo, tớ tin Cát Cát thừa sức làm việc này mà.

Kế sách hồ ly à? Nghe Anh Vũ nói vậy, Cát Cát thở dài ảo não.

-Tớ cũng đã từng nghĩ đến phương án đem cậu đi tặng cho họ, nhưng sau khi điều tra mới biết 90% đối thủ đều ở thế giới thứ 3. Nên Anh Vũ…cậu vô dụng rồi.

-Chậc…Không phải Cát Cát cũng ở thế giới thứ 3 sao? Anh Vũ gãi gãi đầu.-Cậu có cách gì không?

-Hừm…Có vài người học võ nhưng không nằm trong đội Karate. Nếu tuyển thêm được những người đặc biệt này thì chiến thắng sẽ nằm trong tay chúng ta. Chỉ cần trường mình có 4 vé vào chung kết như năm trước là được. Vì ngôi vị vô địch sẽ được trao cho đội nào có nhiều huy chương vàng nhất ! Mà 5 trường thi đấu chỉ có 7 người lọt vào chung kết thôi. Thường thì chỉ có hai trường có thành viên vào được vòng này, một là trường mình, còn lại là trường Royal. Chỉ cần có được 4 chiếc huy chương vàng là OK. Cát Cát gấp tờ giấy lại tính toán.

-Ờ…Anh Vũ ngước lên trời suy nghĩ.-Tớ một vé, cậu một vé, còn lại hai vé “cướp” ở đâu được chứ ?

-Hừm…Tớ đang suy nghĩ đây….Cát Cát lúc lắc mái tóc đuôi ngựa, rảo mắt nhìn quanh lớp rồi dừng lại ở đám đang xôm tụ, đột nhiên cô bé nhỏm dậy vổ hai tay mỉm cười rạng rỡ:

-Có rồi, có rồi !!! Hehehe….!

Quỷ đang cười. Anh Vũ thấy hơi lạnh sống lưng nhưng cũng cố ngước lên nhìn cô bạn mình đang đắc ý. Nó đã có cách gì sao? Không hổ danh là bạn thân của cô. Đầu óc cũng nhanh nhạy lắm. Nhưng cô bé thấy, sao nụ cười của nhỏ gian xảo quá !

-Cậu nghĩ ra trò gì rồi ? Cát Cát !

-Hahaha. Cách này cũng khá đơn giản thôi, nhưng tớ cần cậu giúp đỡ, Anh Vũ ! Cậu sẽ vì đội Karate của chúng ta mà hi sinh hết mình chứ ? Cát Cát nhìn Anh Vũ bằng đôi mắt long lanh chờ đợi.

Muốn cô hi sinh? Rất thông minh. Lần nào nghĩ ra trò vui bạn thân mến của cô cũng muốn đem cô ra làm vật hi sinh. Anh Vũ cười. Kinh nghiệm hơn 10 năm quen biết với nó cho thấy cô nên thẳng thừng từ chối.

- Nếu giúp được thì tớ nhất định giúp, nhưng nếu phải chết thì tớ xin kiếu !

-Thế là được rồi, bây giờ tớ sẽ chuẩn bị, cậu tới phòng tập trước đi ! Cát Cát vỗ mạnh vào vai Anh Vũ, con nhỏ này sao tự nhiên hăng hái thế không biết, rõ ràng là không bình thường mà…

-Cậu không cần tớ giúp cậu chuẩn bị sao ? Anh Vũ nhìn lại nhỏ bạn dò hỏi, nhưng cô bé kia nhất định đẩy cô ra ngoài.

-Cậu chỉ cần tới phòng tập chờ là được rồi !

-Thật sao ?

-Cứ tin ở tớ !

Cát Cát vừa nói vừa đẩy Anh Vũ ra cửa, cô bé đành xuống phòng tập trước. Mà không biết rằng, cô bạn mình đang âm mưu điều kinh khủng gì…

Khoảng 30 phút sau đó thì một đoàn gồm mấy chục tên lực lưỡng nhao nhao kéo tới phòng tập Karate. Anh Vũ đang tập cho các thành viên thi đấu dừng lại ngó ra. Đội bóng, đội điền kinh, cờ vua, cầu lông…. Sao những người này lại tới đây chứ…Cô bé còn đang ngơ ngác nhìn mấy vị khách thắc mắc thì lớp trưởng Cát Cát đi tới giữa phòng tập thông báo.

-Các bạn thân mến….yên lặng nghe đây ! Câu lạc bộ Karate của chúng ta đang thiếu những hạt giống ưu tú cho đợt giải hội thể thao sắp tới, mà đội karate năm nào cũng giành ngôi vô địch, không thể có chuyện năm nay chúng ta ra về tay không được, chúng ta phải cố gắng lấy được 4 tấm vé vào chung kết để không làm mất mặt các bậc tiền bối đi trước. Vì vậy với tư cách là một đội trưởng , tôi quyết định sẽ tuyển gấp thành viên vào đội…Và trên tinh thần tự nguyện của học sinh trong trường. Tôi không ép buộc ai cả, có điều…Cát Cát mỉm cười nhìn hết một lượt mọi người rồi nhấn giọng : -Nếu ai trở thành thành viên đội Karate và giành được giải hội thao ở vòng chung kết thì người đó sẽ được nhận một nụ hôn thật ngọt ngào của công chúa Anh Vũ .

-WAO !!!!

Đám con trai xôn xao lên, Anh Vũ thì té ngửa. Bạn Cát Cát thân mến của cô, hóa ra nó đã có ý định đem cô làm vật hiến tế cho đám con trai háu sắc này, hèn chi mà khi nãy nhất quyết đẩy cô tới phòng tập trước. Nó thật cao tay.

Bọn con trai thì nhìn Anh Vũ phấn khích lắm.Vì Anh Vũ rất là đáng yêu, khuôn mặt thiên thần đẹp tựa tranh vẽ, mái tóc xõa nhẹ dài qua vai và mềm như tơ, cộng với đôi mắt trong veo hút hồn người đối diện. Anh Vũ chính là một trong những hotgirl của trường. Tụi này mơ còn không có cơ hội tiếp xúc với cô,vậy mà bây giờ Cát Cát lại đưa ra cái điều kiện béo bở như thế, đúng là cơ hội trời cho mà. Thế là cả đám nhặng xị lên tranh nhau đăng kí.

Anh Vũ thì toát mồ hôi hột. Thật khốn nạn cuộc đời, cô phải hi sinh nụ hôn đầu tiên của mình cho mấy con lợn háu sắc này sao ?

-Cát Cát, Cậu có oán thù gì với tớ hả, sao cậu dám bày ra trò này chứ ? Anh Vũ bẻ tay rắc rắc đi lại hỏi tội Cát Cát, cô bạn này thì lùi ra sau gượng cười:

-Anh Vũ! Bình tĩnh đi, cậu phải biết hi sinh vì tập thể chứ ! Chỉ là một nụ hôn thôi mà !

-Hay lắm ! Chỉ là một nụ hôn thôi sao ? Thế sao cậu không hi sinh mà lại là tớ ?

-Hahaha…

Cát Cát tảng lờ đi chổ khác.

-Nhưng chúng ta có một điều kiện để đăng kí. Vì thời gian có hạn, đội của chúng tôi chỉ chọn những người đặc biệt mà thôi. Vì vậy điều kiện để các cậu được trở thành thành viên là các cậu phải đấu với Anh Vũ và thắng được cô ấy. Cát Cát vui vẻ đặt thêm điều kiện, nhưng đến đây thì đám con trai tỏ ra ngần ngại. Đánh bại Anh Vũ ư ? Cô gái dễ thương này sao, ai lại nỡ xuống tay cho đành chứ.

-Lớp trưởng ơi ! Điều kiện này thì có hơi quá đáng…

-Con trai ai lại đi đánh con gái chứ….

-Ngại gì chứ ? Cái này là thi đấu, không được tính là đánh nhau, mà con nhỏ trâu vật này cũng không giống mấy cô gái yếu ớt bình thường đâu, các cậu cứ thoải mái xuống tay đi ! Đây là cơ hội để các cậu được nhận nụ hôn của Anh Vũ đó. Cát Cát mỉm cười, nhưng đám người kia vẫn nhìn nhau ngần ngại…

-Bọn tớ…

-Không thể…

-Hừ ! Cậu vô dụng thật đó Cát Cát, nhìn tớ mà học hỏi nè ! Anh Vũ vui vẻ đi lại mỉm cười cao giọng.-Các chàng trai thân mến !!! Ai thắng tớ sẽ được trở thành thành viên chính thức của đội karate và các cậu sẽ được hẹn hò với lớp trưởng Cát Cát một ngày ngay hôm nay…

-Ồ Ồ Ồ !!!!!

Cả phòng lại nhao nhao lên, hình như bọn này còn phấn khích hơn điều kiện nụ hôn khi nãy nữa ! Vì Cát Cát cũng dễ thương đâu có kém gì Anh Vũ, hơn nữa điều kiện mới đưa ra còn thực tế hơn nụ hôn với Anh Vũ nhiều.

-Anh Vũ!!!! Cậu có thù oán gì với tớ sao…Cát Cát nghiến răng, trợn mắt nhìn nhỏ bạn thân. Anh Vũ thì mỉm cười tỉnh bơ.

-Thù oán gì chứ ? Chúng ta là bạn bè mà. Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu !

Cát Cát nhìn nó chán ghét. Anh Vũ chỉ nói đúng vế “có họa cùng chịu” thôi. Rõ ràng con nhỏ này đang trả thù cô.

-Anh Vũ…Tôi đấu trước…

-Tôi…

-Tôi…

Đám háu sắc kia bắt đầu nhao nhao lên, Anh Vũ nhìn qua cười nhạt:

-Thế mà bảo là không nỡ xuống tay đánh con gái.Chậc ! Miệng lưỡi đàn ông quả là không đáng tin mà. Cát Cát, cậu muốn hẹn hò với đứa nào đây, nói trước đi tớ chừa lại cho cậu !

-Dẹp hết tụi nó đi, còn sót lại đứa nào tớ sẽ cho nó hôn cậu đó. Cát Cát bực bội quay đi.

-Hazzz ! Cậu đúng là phiền phức mà ! Mang một đám rác về đây, giờ bắt tớ dọn.

RỒI ! TẤT CẢ CÙNG XÔNG VÀO ĐI. CHÚNG TA SẼ GIẢI QYẾT NHANH GỌN TRONG VÒNG 15 PHÚT.

Vứt phăng chiếc khăn lau mồ hôi trên cổ xuống, Anh Vũ cười nhạt rồi bất ngờ xông vào đám xôn xao trước mặt. Cả đám kia cũng lập tức lao vào. Rồi…

Binh…

Bốp…

Rầm…rầm…rầm

Thế là phòng tập lại hỗn loạn lên, và đúng 15 phút sau, hơn 15 tên nằm la liệt khắp nơi, số còn lại mặt mũi tái mét cố lết ra khỏi phòng tập, chạy thẳng. Anh Vũ phủi phủi tay đi lại Cát Cát cười cười:

-Kế hoạch của cậu hay lắm Cát Cát. Toàn là một lũ yếu như sên, thế này thì đi thi sẽ bị loại ngay ở vòng gửi xe chứ đừng có mơ mà vào chung kết.

-Anh Vũ ! Còn một người chưa đấu kìa.Cát Cát mỉm cười quay ra cửa.

Leo đang đứng dựa lưng vào tường nhìn Anh Vũ chằm chằm, cô nhóc giật mình. Oan gia của cô. Cơn gió độc nào đưa gã tới đây?

-Cậu khá đấy ! Nếu cậu mà là con trai, tôi chắc chắn sẽ nhận cậu làm thuộc hạ rồi. Leo cười nhạt nhận xét.

-Cám ơn, nếu thật sự có may mắn đó thì tớ xin được từ chối. Cậu lết tới đây làm gì ?

Cát Cát mỉm cười vui vẻ đi lại trước mặt Leo dụ dỗ:

-Leo ! Hình như cậu chưa đăng kí vào đội thể thao nào cả. Cậu muốn tham gia vào câu lạc bộ Karate của bọn tớ không ? Cậu sẽ được nhận một nụ hôn của Anh Vũ nếu đoạt được huy chương vàng đó.

-Hừ ! Ai mà thèm hôn con nhỏ trâu vật ấy. Tôi tới đây chỉ vì nghe đồn người mạnh nhất trường ở trong đội Karate. Tôi muốn thách đấu với thằng đó. Nó đâu rồi ? Leo cười nhạt nhìn xung quanh.

-Thách đấu ? Cát Cát tròn mắt, nghiêng đầu nhìn anh bạn thắc mắc.- Lí do?

-Hừ…Thói quen của tôi thôi. Ở bất cứ ngôi trường nào tôi tới học, tôi cũng là người mạnh nhất, và ở đây cũng không phải ngoại lệ. Thế kẻ nào là người mạnh nhất trong đội của các người, gọi nó ra đây.

-Hở ? Cậu nghĩ cậu là ai mà có quyền ra lệnh cho bọn tôi ? Cát Cát lơ đãng nhìn lên trần nhà, đúng là khó mà chấp nhận thái độ kiêu ngạo của tên này.

-Hừ ! Tôi cho các người 30 phút. Nếu không gọi kẻ đó ra, tôi sẽ phá nát cái phòng tập này và dợt đẹp bọn khoác lác các người, cho các người hết có cơ hội tham gia hội thể thao luôn !

Leo nói xong và búng tay cái “chóc”, nguyên một đám đàn em hung hăng của cậu trên tay cầm gậy sắt lũi lũi đi vào, các thành viên trong đội Karate cũng không phải là hiền. Một đám bẻ tay rắc rắc đi tới dàn trận trước mặt Leo thách thức.

-Mày nói gì, thằng nhãi này...

-Mới đến mà to gan quá đấy nhóc...

-Đội trưởng, để tụi em dợt đẹp nó nhé !

Cả phòng tập Karate xôn xao lên, có vài tên háu đá thấy Leo sỉ nhục đội mình thì nhào lên định xử cậu. Nhưng Cát Cát đã mỉm cười ra hiệu cho họ im lặng. Liếc nhìn Leo, cô bé mỉm cười đầy ẩn ý.

-Hiểu rồi !…Tôi rất ấn tượng với lòng can đảm của cậu. Mặc dù cậu có hơi chém gió ! Cậu sẽ được đấu với người mạnh nhất trong đội của tôi. Nếu cậu thắng, cậu sẽ được trở thành thành viên của đội.

-Hừ ! Tôi không thích tham gia vào một đội cùi bắp như thế này. Nhưng nếu làm đội trưởng thì tôi sẽ suy nghĩ lại. Leo nhìn cô bé cười đểu. Đến lúc này thì đám thành viên trong đội dường như đã hết giữ được bình tĩnh...

-Thằng nhãi, mày nói gì ?

-Mày muốn giành ngôi vị đội trưởng của Cát Cát à...

-Mày tới số rồi !

Bốp...

Bụp...

Rầm...Rầm....

Ba tên nhào vào Leo đã đo đất sau hai cú đấm và một cú đá của cậu nhóc. Những kẻ khác thấy vậy cũng chợn bước, dù không muốn chấp nhận, nhưng đúng là Leo mạnh hơn họ. Nhìn đám người xôn xao trước mặt, cậu mỉm cười khinh bỉ:

-Chậc ! Đây mà là đội Karate sao? Y như gánh xiếc rẻ tiền.

Phòng tập lại hỗn loạn cả lên, Anh Vũ nhìn cảnh lộn xộn trước mắt mà thở dài ngán ngẫm, còn chưa tìm được thành viên mới mà lại có người tới gây rối. Thật phiền phức quá !

-Quậy đủ chưa? Các cậu còn định làm loạn đến khi nào nữa đây ?

Anh Vũ hét lớn và nhào lên giữ hai tên ném ra phía sau. Hình như những kẻ học võ nửa mùa như tụi này không biết thế nào là kiên nhẫn thì phải. Muốn đánh kẻ thù ít ra cũng phải biết đánh giá thực lực của nó trước xem thế nào, cứ nhắm mắt nhào vô chỉ tổ trở thành bao cát cho người ta đánh. Không có năng lực thì ít ra cũng phải xài thủ đoạn chứ…Đám ồn ào đã im lặng, Cát Cát lên tiếng:

-Được rồi Leo. Tôi cũng rất muốn biết khả năng của cậu đến đâu. Tôi đồng ý. Cậu sẽ được đấu với kẻ mạnh nhất của đội chúng tôi. Nếu cậu thắng, cậu có thể lên làm đội trưởng đội Karate. Nhưng nói trước...Có bị thương thì cũng ráng mà chịu nhé !

Leo nhìn Cát Cát mỉm cười hài lòng. Đám thuộc hạ của cậu cũng cười cợt chế nhạo Cát Cát, cô bé kia vẫn lặng im khắc sâu từng khuôn mặt những đứa đó vào đầu mình, để sau này nhớ tìm tụi nó trả thù.

-Hà Anh Vũ….Cậu có việc rồi đó. Cát Cát quay sang bạn thân mỉm cười dịu dàng. Đang mỉm cười đắc ý, nghe Cát Cát nói Leo ngơ ngác nhìn sang cô bé ngạc nhiên.

-Anh Vũ….Không lẽ, con bé này...

-Anh Vũ là người mạnh nhất đội chúng tôi. Cậu sẽ đấu với cô ấy ! Cát Cát quay sang giới thiệu. Anh Vũ thì nhìn Cát Cát khinh bỉ, bạn ư? Đội trưởng ư? Con ranh này lúc nào cũng đẩy hết khó khăn rắc rối cho cô, nói nó là ông nội cô nghe còn có lí hơn.

-Con nhóc đó ? Không nhầm chứ ? Leo vẫn nhìn cô bé chằm chặp đầy ngạc nhiên, rồi cậu quay lại đám đàn em xác nhận.-Tụi mày có chắc đã đến đúng đội Karate chứ không phải gánh xiếc chứ?

Bộp...

Một chiếc bao tay bay thẳng vào mặt Leo, nhưng cậu đã chụp được. Anh Vũ nhìn cậu với đôi mắt sắc lẻm, lạnh lùng:

-Câm miệng, tự chọn giáp đấu cho mình đi.

-Giáp đấu ? Hahaha ! Không cần đâu. Tôi là kẻ chuyên đi đánh người khác, không phải giống mấy đứa chuyên làm bao cát cho người ta đánh. Leo cười nhạt vất chiếc bao tay sang một bên.

-Hahaha...Đại ca ơi, xử đẹp con nhỏ đó đi...

-Để tụi em dọn sạch phòng tập này luôn cho... đám thuộc hạ của Leo phấn khích hoa tay múa chân reo hò cổ vũ.

-Tụi mày bình tĩnh. Đợi tao xong việc với con nhỏ này, tụi mày muốn làm gì cũng được ! Hừ ! Quay lại nhìn Anh Vũ, Leo cười nhạt đưa tay hất vạt tóc đỏ hơi dài ra sau.-Tôi chưa bao giờ đánh nhau với con gái. Nhưng nếu kẻ đó là cô thì không có vấn đề gì. Đã đến lúc giải quyết món nợ của chúng ta rồi nhỉ ?

-Leo ! Con trai mà thù dai như vậy thì sống không thọ đâu ! Anh Vũ cười nhạt.

-Im đi ! Sau tất cả những gì cô đã làm cho tôi, tôi sẽ không ngần ngại mà xử đẹp cô và đập nát cái phòng tập này đâu !

-Ờ...Nếu cậu có đủ khả năng làm chuyện đó !

Xem ra tên này quyết tâm trả thù mình cho bằng được. Anh Vũ cười nhạt tháo hai chiếc giáp tay bằng xốp vất ra và thủ thế trước mặt Leo. Leo không dùng giáp, cô cũng không cần phải dùng giáp, vậy là công bằng, với lại nếu thi đấu tính điểm thì mới cần giáp bảo vệ, chứ đấu tự do thế này thì chỉ đánh đến khi nào một kẻ gục thì thôi. Mặc giáp chỉ khiến cơ thể di chuyển chậm chạp và ăn đòn của kẻ thù. Anh Vũ thừa sức để đấu mấy trận thực chiến như thế này. Mặc dù khi kết thúc sẽ có không ít vết thương.

Leo cười nhạt cũng đi tới thủ thế trước mặt cô bé…

Đám xôn xao dạt ra hai bên nhường chỗ cho hai đối thủ thi đấu.

1, 2, 3 giây....

Anh Vũ lao tới tung một cú đá ngang ngực Leo, dường như đã đọc được đòn đánh của cô bé, cậu cười nhạt và nhanh tay túm chặt lấy chân cô. Chỉ chờ có thế, cô nhóc dùng luôn chân đang nằm chặt trên tay Leo làm điểm trụ và nâng người lên thúc đầu gối vào thẳng mặt cậu. Leo hơi bất ngờ, nhưng cậu nhóc này cũng phản xạ rất nhanh, trước khi đầu gối Anh Vũ chạm được vào cậu, cô bé đã bị hất xuống đất...

Leo ngay lập tức nhào lên tung một cú đấm xợt qua mặt cô bé, Anh Vũ cũng lách người né được và nắm chặt lấy tay cậu, tay kia nắm cổ áo cậu quật xuống đất. Nhưng….

-Á Á Á....!!!!

-Hừ ! Cô lại chơi ăn gian nữa rồi cô nhóc ! Thực ra cô học Karate hay Judo vậy hả ?

Anh Vũ đỏ mặt giẩy dụa loạn xạ mong thoát khỏi cánh tay cứng ngắc của Leo. Vì ngay lúc cô nhóc dùng một đòn trong Judo quật cậu xuống đất thì cậu cũng kéo theo Anh Vũ ngã xuống cùng cậu, và giờ thì cô đang nằm đè trên Leo dưới sàn. Leo một tay ôm chặt, một tay siết cổ cô nhóc từ phía sau ....

-Buông...buông tớ ra....Anh Vũ hoảng hốt.

-Đừng hòng !

Cô bé càng giẫy mong thoát ra, Leo càng giữ chặt hơn.... Nhưng có một điều cậu quên mất...

Anh Vũ là con gái...

Cậu siết cổ cô bé thì không sao, Anh Vũ cũng quen với đòn này rồi….

Chỉ có điều...cánh tay kia của cậu...

Hình như đặt sai chổ....

Sau một lúc giằng co mà vẫn không thoát được, Anh Vũ nằm im, mặt đỏ bừng bừng. Lúc này Leo vẫn chưa nhận ra vấn đề. Cậu ghé sát vào tai cô bé thì thầm trêu chọc:

-Đau không nhóc con ! Mau khóc lóc cầu xin tôi đi rồi tôi tha cho.

Anh Vũ vẫn im lặng, phòng tập đã bắt đầu xôn xao, vài kẻ cười hài lòng, vài người nhìn với Leo với đôi mắt tóe lửa. Lúc này Cát Cát mới từ từ đi lại nhẹ nhàng...

-Leo ! Trận đấu kết thúc. Buông bạn ấy ra đi...

-Kết thúc gì chứ ? Con nhóc này còn chưa chịu thua kia mà.

Cát Cát nhìn Anh Vũ dưới đất cười cười, mặt nhỏ đang đỏ bừng bừng, nếu nó có thể nói được gì lúc này thì chắc nó cũng nói xin chịu thua rồi…

-Sao vậy nhóc con ? Sợ quá xỉu luôn rồi hả ? Hay nằm trong vòng tay của tôi hạnh phúc quá nên không nỡ đứng dậy ? Leo vẫn không tha cho Anh Vũ, cậu cứ ôm chặt cô bé dưới sàn và thì thầm vào tai cô bé.

-Thằng hèn...

-Đội trưởng, kéo nó ra đi...

-Nó mà không bỏ ra, em sẽ giết nó đó...

-Chậc ! Cát Cát nhăn mặt thở dài. -Hai đứa ngốc này…

Đám người trong đội Karate bắt đầu hết kiên nhẫn, có vẻ như sau trận đấu ngắn ngủi của Leo và Anh Vũ, phòng tập Karate lại sắp xảy ra một trận hỗn chiến...

-Leo ơi là Leo ! Buông Anh Vũ ra đi ...nếu không nhanh cậu sẽ hối hận đó...

Cát Cát nhìn Leo cảnh cáo. Cô nhóc trong tay cậu thì vẫn bất động cứ như một xác chết. Leo cũng hơi lưỡng lự, cậu muốn đùa Anh Vũ thêm chút nữa, nhưng thái độ độ của cô bé làm cậu thấy hơi lo, cậu nhớ là mình đâu có làm gì mạnh tay với cô nhóc, sao đột nhiên cô bé nín thinh như thế, khi nãy còn dẫy dụa như điên kia mà, không lẽ Anh Vũ bị đau ở đâu....

Rồi cậu lo lắng nhìn xuống dưới...Cậu thấy mặt cô bé đỏ bừng….

Rồi cậu thấy tay mình đang đặt trên ngực cô bé…. Và còn giữ chặt nữa..

“Chết rồi !”

Và cậu đã hiểu ra vấn đề. Dù là học võ...nhưng con gái vẫn là con gái...vẫn có một số nhược điểm không thể khắc phục được. Leo vội vàng buông Anh Vũ ra đỡ cô bé đứng dậy. Trong lòng cậu thấy hơi hối hận, hình như cậu đã đùa hơi quá...

-Này ! Dậy đi, cô không sao đó...

CHÁT...!!!!!!!!!!!

-...chứ....

Còn chưa kịp nói hết cậu cậu đã nhận được một cú bạt tai trời giáng của Anh Vũ, phải nói cú tát quá mạnh. In đủ 5 ngón tay của cô bé với đủ cả đường chỉ tay và vân tay trên mặt. Leo nhìn cô bé ngơ ngác. Đánh nhau nhiều trận, ăn đòn cũng không ít. Nhưng lần đầu tiên cậu bị đối thủ...tát. Không phải đấm mà là tát...

-Cô...

-LEO...TAO GIẾT MÀY !!!!!

Còn đang ngồi ngơ ngác với cú bạt tai của Anh Vũ thì cậu đã thấy cô nhóc lôi trong người ra mấy con dao nhỏ... và giơ lên nhằm vào cậu...

-Ếhhhhh……

-Anh Vũ !!! bình tĩnh lại đi ! Cát Cát vội vàng giữ chặt lấy cánh tay cô nhóc và quay sang hét lớn.-Mọi người chạy ra khỏi phòng nhanh lên....

-Buông tớ ra Cát Cát !!!! Tớ phải giết nó !!!!! Anh Vũ mặt đỏ như gấc nhìn Leo đầy căm thù.

Vèo... vèo....

Phập...

Mấy con dao nhỏ bay tứ tán về phía Leo và cắm ngập vào tường. Cậu nhóc nhìn Anh Vũ hơi xanh mặt. Xem ra cô bé giận cậu rồi. Và thật sự muốn giết cậu. Cả đám thành viên đội Karate và thuộc hạ của Leo đã chuồn ra ngoài tránh đạn lạc rồi mà cậu vẫn ngơ ngẩn nhìn Anh Vũ....

-Đồ ngốc Leo, chạy đi. Cậu muốn làm thịt xiên hay sao mà đứng đực ra thế hả ????? Cát Cát nhăn nhó cố giữ chặt lấy Anh Vũ từ phía sau.

-Buông tớ ra Cát Cát. TỚ PHẢI GIẾT NÓ !!!!

Vèo....

Phập...

Phập....

Anh Vũ gào lên và phóng thêm một loạt ba con dao nhỏ về phía Leo, nhưng cũng may có Cát Cát giữ chặt nên đường đi của chúng không chính xác. Leo nhìn cô bé đang giận dữ rồi lùi dần ra cửa. Con nhóc nhìn dễ thương mà lúc nổi giận lên cũng dễ sợ quá. Xem ra lần này cậu đã gây nên một tội lỗi rất lớn rồi. Nhưng mà mọi chuyện để sau, trước tiên phải thoát ra khỏi đây đã…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play