Trong
công viên mát rượi gần quán trà, Anh Vũ vừa ngồi ngắt cỏ vừa lầm bầm nguyền rủa
ông anh xấu trai của mình, những ngọn cỏ non nớt bị nhổ lên một cách tàn nhẫn
trong bàn tay bé nhỏ của cô bé. Mặc dù chưa đến cuối tháng nhưng tiền tiêu vặt
đã cạn, cô bé thì có quá nhiều thứ muốn mua mà Khôi Vỹ lại không cho cô ứng tiền
trước, quá phẫn nộ mà cô bỏ ngang công việc chạy ra đây ngồi hóng gió, dù sao
thì buổi trưa cũng không đông khách lắm, mặc kệ gã keo kiệt đó làm việc một
mình đi, cô không muốn làm việc cho một kẻ hút máu nhân viên chuyên nghiệp như
Khôi Vỹ nữa…
Một
cơn gió chiều mát rượi thổi qua, vạt tóc Anh Vũ bay nhẹ ra sau, đôi mắt đen thẳm
nhìn ra xa xa, bên kia bờ sông là đường chân trời xanh mướt cỏ…
-Đường
chân trời…
Anh
Vũ gạt vạt tóc ra sau, đường chân trời trong mắt cô bé từ nhỏ đã luôn là một
cái gì đó rất xa vời, mặc dù ngồi đây nhìn thấy nó rất rõ, nhưng cô không bao
giờ có thể đến gần hay chạm vào nó được, nó tồn tại như một sự hư không vậy.
Trong cuộc đời của Anh Vũ cũng tồn tại những thứ gần giống như đường chân trời,
chỉ nhìn thấy được mà không thể chạm vào được…cô bé ngồi ngơ ngẩn. Một cánh bướm
trắng bay qua, Anh Vũ mỉm cười vội đứng lên đuổi theo, mái tóc mềm của cô bé
đong đưa theo từng bước chân, cánh bướm càng bay càng xa dần, Anh Vũ cố đi tới
thật nhanh theo nó…
Bộp…
-Ui
da !!!! Gãy tay tôi rồi.
Trong
một giây không để ý, cô bé lỡ va phải một ai đó ngã ra sau…
-Con
nhỏ này, đi đứng kiểu gì thế hả ?
Ba
gã thanh niên nhìn giống côn đồ vây quay cô bé, Anh Vũ ngước đôi mắt ngơ ngác
lên, tên bị cô va trúng đang ôm cánh tay lăn lộn dưới đất, cứ làm như xương nó
bị gãy vậy.
-Ê
! Đi đứng kiểu gì thế con nhỏ kia? bạn tao bị chấn thương rồi kìa. Một tên xỏ
mũi đi lại trước mặt cô bé quát lớn. Anh Vũ vẫn không hiểu chuyện, cô bé nhìn bọn
nó ấp úng…
-…Xin
lỗi…tôi không cố ý…
-Xin
lỗi là xong à ? Nó bị thương rồi, chắc phải nhập viện mới được, mau bồi thường
tiền thuốc đi, không là không xong với bọn này đâu. Gã xỏ mũi tiếp tục dọa nạt
cô bé.
-Sao
?
Anh
Vũ thở dài, hóa ra là bọn côn đồ chuyên đi ăn vạ kẻ khác, cô bị ngã xuống đất
không sao, tên này mới va vào cô một chút đã gãy tay, xương nó được nặn bằng bột
mì chắc? Công viên buổi chiều vắng hoe, ba tên du côn nhìn cô bé hau háu.
-Ê
bé con, mau đền tiền bồi thường cho bọn anh mau, không anh cho mày một trận bây
giờ !
-Hừ…
Anh
Vũ nheo mắt nhìn nó. Tiền ư? trong túi cô bây giờ không có một xu lẻ, tiền tiêu
vặt của cô bé đã cạn từ tuần trước rồi, đã thế Khôi Vỹ còn không chịu cho cô ứng
trước nữa, bây giờ cô bé có lẽ đã trở thành người nghèo nhất đất nước rồi, bọn
này muốn tiền ư? đúng là đồ ngốc mà, nếu có tiền thì cô đã không phải bỏ ra đây
tức tối Khôi Vỹ đâu…
-Ê,
có nghe không hả, con nhỏ kia ? Thấy Anh Vũ nãy giờ không lên tiếng, một tên đi
lại xô cô bé ra sau.
-Tôi
không có tiền, đừng có đòi vô ích.
Anh
Vũ lạnh lùng quay đi, dù có tiền cô cũng không đưa cho mấy thằng rác rưởi này,
tụi nó nghĩ tụi nó là ai mà dám đi trấn lột cô bé kia chứ? đúng là liều mạng
mà. Tên côn đồ đang ôm cánh tay nhăn nhó lập tức đi lại kéo tay Anh Vũ lại bực
bội.
-Con
nhỏ chết tiệt này, đụng trúng người ta rồi bỏ đi như vậy hả ? Mày muốn chết hả
?
-Mày
đâu có sao đâu, giận cái gì chứ ? muốn yên ổn thì biến đi chổ khác đi.
Anh
Vũ gạt cánh tay nó ra định quay đi, thật là xui xẻo mà, tâm trạng không tốt của
cô bé gặp bọn này càng trở nên bực bội, nhưng bọn côn đồ này có lẽ không biết
thế nào là lễ độ, công viên giờ này vắng hoe, Anh Vũ trong mắt bọn nó lại là một
cô bé nhỏ nhắn, xinh xắn, làm sao tụi nó bỏ qua cho cô đi dễ như vậy được...
-À…Con
bé này gan nhỉ, mày biết gì đây không ? Tên xỏ mũi rút trong túi quần ra con
dao bấm nhọn hoắt.-Mày chọn đi, hoặc là đưa hết tiền ra đây bồi thường cho bọn
anh, hoặc là để anh rạch nát bộ váy trên người em xuống !
-Hahaha.
Không biết đồ…của em màu gì nhỉ…
-XXX…tao
nóng máu quá rồi tụi mày….
Ba
tên nhìn cô bé chớt nhã, đến lúc này thì Anh Vũ có vẻ như không còn kiềm chế nổi
nữa rồi. Cô biết mình nên làm gì tụi nó rồi…
-Ê,
bé con, sợ quá không nói lên lời rồi à ? Đưa tiền ra đây hay để anh rạch nát bộ
váy giúp em….
Bốp….!!!!!!!!!!!!
Tên
cầm dao còn đang lải nhải thì nhận ngay một đấm của cô bé vào bụng ngã lăn ra đất.
Anh Vũ nhìn nó cười nhạt, đôi mắt bổng chốc trở nên sắc lẻm….
-Con
nhỏ này….
Bốp….!!!!!!
Và
hai tên kia còn đang nhìn bạn mình ngơ ngác cũng nhận được một trận mưa đòn tới
tấp của Anh Vũ, hai tên tối tăm mặt mũi. Đúng là lũ ngốc, đang yên đang lành
thì lại muốn ăn đòn, sao lại chọc giận Anh Vũ đúng lúc cô bé đang bực mình kia
chứ…
-Mày
nói lại coi, tụi mày định đòi tiền của ai vậy hả ? hả ? hả ? Anh Vũ vừa nắm cổ
áo tên ăn vạ vừa tát tới tấp vào mặt nó, khuôn mặt gã gần như biến dạng,…
-Chị…chị
tha cho tụi em…
-Mày
gọi tao là gì hả ? hả ? hả? hả ? Anh Vũ dường như bực mình hơn, thay vì tát nó,
cô nắm tay lại đấm tới tấp, gã côn đồ xấu số tối tăm mặt mũi, giờ thì tụi nó đã
được chấn thương đúng như mong muốn rồi…
-Có
biết tao đang bực mình không hả? có biết tao đang cạn túi hay không hả ? Vậy mà
tụi mày dám đi trấn lột tao hả ? Tụi mày cũng liều mạng lắm….Cái gã xấu xa, cái
đồ keo kiệt đó, tháng nào cũng trừ lương của tao, biết không hả ?(Tội nghiệp, tụi
nó biết thế quái nào được) tao làm việc vất vả mà không cho ứng tiền, lúc nào
cũng chăm chăm ăn chặn số lương ít ỏi của tao…!!@#$$^%&^&^* Thử hỏi
trên đời này có ai như gã hay không? Đồ keo kiệt, bủn xỉn, xấu xa, đáng ghét….
Anh
Vũ vừa nói vừa tẩn tới tấp vào hai tên trước mặt, bao nhiêu uất ức đối với ông
anh mình đã được cô trút hết lên đầu hai gã xấu số này, hiển nhiên tụi này chỉ
có thể im lặng làm bao cát cho cô bé trút giận chứ chẳng hiểu nổi một lời nào cả…
-Anh
Vũ, coi chừng !
Một
giọng nói quen thuộc vang lên, cô bé ngạc nhiên quay sang, còn chưa hiểu chuyện
gì xảy ra thì cô đã bị ai đó kéo bật ra sau, và tên côn đồ cầm dao văng ra xa,
răng cửa của nó bay ra đất, Anh Vũ thì đang được Leo ôm chặt trong lòng…
-Leo
!
-Anh
Vũ, em bất cẩn quá, suýt nữa là em được đi ăn cơm bệnh viện rồi.
Thì
ra khi nãy khi cô bé đang lo tẩn hai tên kia thì gã cầm dao định đâm lén sau
lưng cô, cũng may là Leo đã đá văng nó ra trước khi nó chạm được vào Anh Vũ. Cậu
nhìn cô bé mỉm cười rồi nhấc bổng lên đặt xuống chiếc ghế đá gần đó. Quay lại
đám côn đồ đang nằm bẹp dưới đất, cậu liếc mắt ra lệnh:
-Biến
!
Cả
đám nhìn nhau mặt tái mét, dạ vâng rối rít rồi dắt nhau chạy mất. Quay lại con
mèo nhỏ ngồi trên ghế đang phụng phịu, cậu đi lại vuốt mái tóc cô bé dịu dàng:
-Tóc
rối hết rồi, sao em lại bỏ ra đây, quán trà sắp đông khách rồi, anh Vỹ sai anh tìm
em về đó.
-Em
không về đâu ! Anh Vũ giận dỗi quay ngắt đi chổ khác.-Ổng lúc nào cũng tìm cớ ăn
bớt tiền lương của em, đã thế còn không cho em ứng tiền trước nữa, dễ ghét, em
không thèm làm nữa đâu…
-Hì…Leo
nhìn cô bé mỉm cười, đôi môi phớt hồng nhỏ nhắn chu ra nhìn thật đáng yêu, thì
ra lí đây là lí do cô bé chạy ra đây. Làm cậu đi tìm mãi mới thấy…-Khôi Vỹ đúng
là có hơi quá đáng với em, nhưng anh ấy chỉ muốn chọc em chút thôi, chứ thực ra
anh ấy thương Anh Vũ nhất đấy !
-Thương
ư? thương cái con khỉ gì chứ? Anh Vũ nhìn cậu bức xúc, đôi mắt đen long lanh,
chiếc trán cao bướng bỉnh nhăn nhó.-Vỡ đồ trừ lương, chậm chạp trừ lương, về trễ
cũng trừ lương, anh ấy luôn coi việc trừ lương của em là niềm vui trong cuộc sống
của anh ấy, anh ấy thương em chổ nào chứ ? Đồ đáng ghét !
Leo
quay lại cười buồn, ít ra thì Anh Vũ cũng được Khôi Vỹ trả lương, còn cậu làm
cho quán cả tháng nay có được nhận đồng nào đâu chứ, đã thế ngày nào cũng bị uống
nước ép cà chua còn dư, cái thứ nước chua lè, có mùi vị khủng khiếp đó đúng là
đáng sợ mà, bây giờ cậu cảm thấy mình y chang như trái cà chua rồi.
-Anh
thấy anh ấy quá đáng lắm phải không, Leo ? Dù không phải là một nhà tư bản
nhưng anh ấy hút máu kẻ khác còn dã man hơn mấy nhà tư bản nữa, không hiểu sao
mà em có thể làm việc cho anh ấy lâu như vậy chứ ? đúng là kì lại mà…
-Em
nói đúng, Anh Vũ. Anh Vỹ đúng là hiếp đáp người quá đáng mà. Hôm nay chúng ta
hãy đình công đi, phải cho anh ấy biết được cảm nhận của những con người bị áp
bức, phải làm những việc mình không muốn (uống nước cà chua) là như thế nào…
Leo
nhìn cô bé hăng hái đề nghị, đôi mắt Anh Vũ sáng rực lên. Cô bé lập tức bắt tay
với Leo, gì chứ buổi chiều đông khách, đảm bảo không có hai đứa Khôi Vỹ sẽ phát
điên lên cho coi…
-Đồng
ý ! Để anh ấy làm việc một mình cả buổi chiều nay đi !
-Chúng
ta đi chơi nhé ! Leo mỉm cười.
-OK
!!!!
Thế
là cả hai đứa có một buổi chiều tuyệt vời rong ruổi khắp nơi, từ tiệm game cho
đến mấy cửa hàng bán đồ ăn nhanh, rồi công viên giải trí…
Hai
đứa dừng trong tiệm game khá lâu, cả Anh Vũ và Leo đều rất thích trò bắn súng,
Leo cũng phải ngạc nhiên vì trình độ của cô bé, từ trước đến giờ cậu chưa hề gặp
được đối thủ nào nặng kí như Anh Vũ. Xem ra Anh Vũ không chỉ là cô bé mạnh mẽ
như ở ngoài thực tế…
Thời
gian trôi qua thật nhanh, trái với buổi dạo chơi vui vẻ của hai đứa nhóc trên
phố là cảnh tượng thảm hại của Khôi Vỹ ở quán nước, anh vừa phải pha chế, vừa
chạy bàn và tính tiền, cửa hàng thì đông khách mà ai cũng muốn tới để chiêm ngưỡng
vẻ đẹp của hai nhân viên thiên thần, không ít cô nữ sinh thất vọng vì thiếu sự
có mặt của Leo. Khôi Vỹ vừa làm việc vừa nhăn nhó, chốc chốc anh lại liếc ra cửa,
bóng dáng của Anh Vũ vẫn không thấy đâu, thằng nhóc tóc đỏ đi tìm con bé cũng mất
dạng. Anh nhìn đồng hồ cười nhạt. Hai đứa bé này, đã đến thời kì chống đối người
lớn rồi sao ?
Khôi
Vỹ đưa tay lên chống cằm nhìn ra cửa, khách đã vắng hơn rồi, nhưng bây giờ anh
cần phải nghĩ xem nên xử đẹp hai đứa nhân viên vô kỉ luật như thế nào, không thể
bỏ qua tội lỗi nặng nề dám trốn việc của tụi nó được…
Xế
chiều, Anh Vũ và Leo dừng lại ở trung tâm mua sắm, bao nhiêu thứ dễ thương bày
ra trước mắt, nhưng giá cả thì đúng là trên trời thật, Anh Vũ đã cạn tiền nên
cô bé chỉ có thể ngắm nhìn những món đồ dễ thương một cách tiếc nuối. Mà dù có
tiền thì chắc cô cũng không mua nổi những thứ ở đây, đồng lương eo hẹp của cô
quá ít ỏi để mua được những mặt hàng xa xỉ này. Leo thấy cô bé dừng lại khá lâu
trước một chiếc nón lưỡi trai màu xám, cậu cũng không khó nhận ra rằng cô bé
thích nó…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT