"Cái này không công bằng a." Miên Miên chu môi kháng nghị, hắn sao có thể như vậy a? Cái này rõ ràng là ức hiếp nàng mà!

"Hửm? Không công bằng?” Nghe nàng phản kháng Dạ Mị tùy ý nhíu mày tỏ vẻ không vui.

Miên Miên thấy thế liền cười cười xấu hổ, dáng bộ nịnh nọt nói: "Cái kia... ý của nô tỳ là quần áo xa hoa như của bệ hạ lần đầu tiên nô tỳ thấy nên không biết bắt đầu cởi thế nào a, cho nên..."

"Cho nên ngươi là muốn nói trẫm không phải người bình thường?" Dạ Mị giúp nàng nói nốt câu còn lại.

Cười nịnh nọt… lúc này đây nàng chỉ có thể ép bản thân mở miệng cười thật tươi, thật tươi a, nịnh được thì phải nịnh a, phải nịnh hắn tha cho nàng ải này a…

"Đã vậy, trẫm không thể làm khó ngươi rồi!” Dạ Mi tựa phi tựa tiếu nói.

"Tạ bệ hạ, tạ bệ hạ" Miên Miên cảm kích cúi người cười tạ ơn.

"Chậm đã!” Hắn đột nhiên vươn tay cắt ngang lời nàng đoạn chậm rãi nói tiếp: "Trẫm còn chưa nói hết, đã như vậy trẫm có thể miễn cho ngươi một kiếp này, nhưng là…những kẻ cho người tiến cung, kể cả những kẻ dạy lễ nghi cho ngươi cùng những kẻ ở xài phòng với ngươi…toàn bộ đều... xử tử!” Dạ Mị vẻ lạnh băng nhìn về phía nàng cười tà ác.

"Cái gì?” Miên Miên trừng lớn hai mắt vẻ không tin nhìn về phía hắn.

"Quần áo một cái cũng không biết cởi, để một kẻ như vậy tiến cung ngươi nói bọn họ ở lại còn hữu dụng hay sao?" Hắn bình tĩnh nói.

Nghe hắn giải thích, nội tâm Miên Miên không khỏi thầm mắng, quá đáng, thật quá đáng, đại mãng xà thực biến thái, toàn bộ đều quá mức biến thái đi!

"Đã xong, ngươi có thể đi rồi!” Dạ Mị quay người hướng phía bồn tắm đi tới.

"Bệ hạ..." Miên Miên thấy hắn quay người liền túm chặt cánh tay hắn, nhanh chóng đi đến trước mặt hắn trưng lên bộ dáng tươi cười, "Tốt... Được rồi..." Ô ô…không thể không cởi sao? Nàng như thế nào có thể liên lụy nhiều người như vậy?

"Thời gian đã trôi qua một phần tư nén nhang rồi! " Dạ Mị liếc qua nén nhang trên bàn lạnh nhạt nói.

Nghe vậy, Miên Miên thoáng cái luống cuống tay chân, vội vươn tay đến trước ngực hắn bắt đầu giúp hắn cởi áo. Mà Dạ Mị lúc này nhìn bộ dáng hoảng loạn của nàng thì lộ ra ý cười.

Đại mãng xà nha đại mãng xà, len sợi có phải hay không không cần tiền mua? Vì cái gì trên quần áo lại có nhiều dây lưng như vậy a, là sợ người khác đối với hắn cường bạo sao? Miên Miên một bên bối rối cởi quần áo, một bên không cam lòng nghĩ.

Thời gian dần trôi qua, không khí bắt đầu có chút khẩn trương, kiện áo đầu tiên sắp được cởi ra... Miên Miên khẩn trương lau mồ hôi tự nhủ bản thân phải cố gắng, nàng bây giờ giống như là đang chạy đua cùng thời gian… bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, ngàn vạn chớ khẩn trương!

"Hết thời gian!” Dạ Mị đột nhiên lên tiếng.

Miên Miên nghe vậy tức thì quay đầu nhìn về phía nén hương, quả nhiên, nửa khắc đã trôi qua, lòng nàng không khỏi khẩn trương chỉ nghe “đát” một tiếng liền rất nhanh nhận thức được một góc áo đã bị nàng xé rách, khóe miệng giật giật nhìn hắn khẩn trương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play