Miên Miên thấy hắn cười cười, nàng cũng
cười theo, không khí ngột ngạt nhất thời thoải mái đi rất nhiều.
Chỉ tiếc, nàng còn chưa kịp mở miệng,
trước mặt liền tới một nam nhân áo đen, khi hắn đi tới thì trong một thoáng,
Miên Miên cảm thấy như hắn đến từ Bắc Cực, bởi vì toàn thân hắn từ trên xuống
dưới tản mát ra một loại hơi thở băng lãnh tà ác.
Nam tử này đi tới trước mặt bọn họ, đột
nhiên sờ sờ kiếm trong tay, Miên Miên thấy thế mồ hôi trong lòng bàn tay đã sớm
tuôn ra như mưa, nàng nuốt nước miếng nhanh chóng đi tới trước mặt nam tử ngồi
xe lăn, vươn tay đem mình chắn trước mặt hắn.
“Ngươi... Ngươi muốn làm gì?” Nàng khẩn
trương nhìn về phía hắn dò hỏi.
“Giết.” Hắn lạnh lùng nói ra một chữ
này.
“Giết?” Miên Miên nghe vậy lần nữa khẩn
trương nắm chặt tay, tiếp tục ngẩng đầu lên nói: “Ngươi tại sao phải giết người
lung tung? Ta... Ta cho ngươi biết nơi này là Tử Tinh cung nha, nếu ngươi muốn
làm loạn thì ta sẽ kêu lên đó.” Miên Miên run run vội nói.
Nghe vậy, nam nhân áo đen lần nữa nhìn
thoáng qua nam nhân phía sau nàng, thấy ánh mắt nam nhân đó nhìn lại, hắn liền
lãnh khốc nói: “Ngươi muốn thử xem tiếng của ngươi nhanh hơn hay là kiếm của ta
nhanh hơn sao!”
Uy hiếp, cái này gọi là gì? Cái này gọi
là trắng trợn, trắng trợn uy hiếp! Miên Miên vô cùng bất mãn nói thầm trong
lòng, nhưng những lời này nàng không dám nói ra khỏi miệng, thấy thế, nàng vội
nịnh hót cười cười “Cái đó... Cái đó ngươi muốn giết ai?”
Nghe nàng hỏi như vậy, nam nhân áo đen
vừa liếc nhìn nam tử sau lưng nàng, mấy giây sau liền băng lãnh nói: “Giết một
người.”
“Giết một người?” Nghe vậy, Miên Miên
quay đầu lại liếc nhìn nam tử ngồi trên xe lăn, trên mặt hắn hiện lên nụ cười
đẹp mắt như trước, mấy giây sau, Miên Miên quay đầu nhìn nam nhân áo đen hùng
hổ nói “Được, ngươi đã muốn giết một người, như vậy, ngươi liền giết ta là
được!”
“Tại sao phải làm như vậy?” Nam tử ngồi
trên xe lăn đột ngột hỏi.
Nghe được câu hỏi của hắn, Miên Miên
cũng không trả lời, mà là nhìn chằm chằm hắc y nhân tiếp tục nói: “Tuy rằng ta
không biết ngươi tại sao muốn giết người, nhưng ta hi vọng ngươi giết ta sau đó
có thể thả hắn, còn nữa, ngươi xem hắn đối với ngươi căn bản là không tạo thành
bất kỳ uy hiếp nào, cầu xin ngươi thả hắn được không?” Miên Miên khẩn cầu nói.
“Ngươi có biết lựa chọn cách này ngươi
sẽ chết? Hay ngươi thấy ta tàn tật, thương hại ta nên mới lựa chọn như vậy?”
Trên xe lăn, nam tử khẩu khí có chút băng lãnh, đôi mắt màu tím nhạt của hắn
vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm nàng, tựa như muốn nhìn thấu suy nghĩ của
nàng.
“Không phải.” Nghe hắn hạ thấp bản thân
như thế, Miên Miên lập tức liền nóng nảy, vội quay đầu lại, quăng ra một câu
không phải, nói tiếp: “Ta không có thương hại ngươi, tàn tật thì thế nào? Ta
cũng không thấy ngươi khác gì so với người khác a, ngươi căn bản không biết, có
một số người khỏe mạnh nhưng không bằng ngươi, ta cứu ngươi không phải bởi vì
ngươi tàn tật, mà là ta biết rõ làm người phải biết chịu tích thủy chi ân,
đương dũng tuyền tương báo (nhận của ân huệ dù chỉ một giọt nước thì phải dùng
một con sông lớn để trả cái ân này)!” Miên Miên kiên định nói.
Nghe vậy, hắn đột nhiên lớn tiếng cười
cười, tiếp theo ném đến một câu “Ngươi thật đúng là đứa ngốc.”
“Ta...”
“Nhớ kỹ, ta tên là Dạ Phong.” Hắn ôn nhu cười một tiếng, cắt ngang lời
nàng, kế tiếp hắn gật gật đầu với hắc y nhân, hắc y nhân liền cúi người cung
kính gọi to một tiếng “vương gia” xong, liền nhân lúc Miên Miên đang kinh ngạc
đẩy Dạ Phong đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT