Đợi nàng tỉnh lại đã qua hai ngày, trong lúc này tiểu Thúy cùng gia đinh tên Sơn kia đã bị Nguyễn lão gia đuổi ra khỏi phủ làm cấm giới lần nữa trịnh trọng nói rõ phàm là người nào tự tiện lộ đuôi ra lập tức bị đuổi khỏi cửa, Miên Miên sau khi biết chuyện vô cùng áy láy, nàng thật sự không muốn thương tổn bất kì ai, chỉ là nàng nhìn thấy thân rắn thật sự rất sợ hãi, nàng không phải cố ý, thật không phải là cố ý đâu…

“Miên Miên đừng sợ, mẫu thân sẽ không để người ta dọa con,” Nguyễn phu nhân đau lòng ôm nàng vào ngực nhẹ giọng dỗ dành.

Miên Miên trong giọng nói dịu dàng của bà dần tỉnh lại, những ngày này Nguyễn phu nhân đối với nàng tốt, nàng không chỉ nhìn trong mắt càng cảm động trong lòng, bà tựa như mẹ ruột của nàng cũng dịu dàng thiện lương như vậy.

“Aiz…” Nguyễn lão gia thấy thế thở dài một hơi.

Nghe được Nguyễn lão gia tiếng thở dài, Miên Miên từ trong lòng Nguyễn phu nhân ngước mắt nhìn về phía ông hỏi “Phụ thân, nữ nhi không tốt làm cho người lo lắng…”

Nguyễn lão gia nghe vậy phất tay bảo bọn hạ nhân ra ngoài, giờ phút này trong phòng cũng chỉ còn ba người bọn họ, lúc này Nguyễn lão gia bưng ghế ngồi bên người Miên Miên thở dài nói: “Miên Miên con như vậy làm sao cha yên tâm để con tiến cung a!”

“Ách? Tiến cung?” Nghe vậy, Miên Miên khó hiểu nhìn Nguyễn lão gia rồi lại nhìn Nguyễn phu nhân, nàng không rõ ông nói vậy là có ý gì, tiến cung? Tiến cung cái gì?!

“Lão gia cứ yên tâm đi, đại phu không phải đã nói rồi sao, Miên Miên chỉ là đôi lúc cho rằng mình là dị loại, loại sợ hãi này cũng bình thường, ta tin tưởng không bao lâu nó sẽ khôi phục, Tử Tinh cung này nhất định muốn vào ” Nguyễn phu nhân nói gấp.

“Ách?” Nghe vậy, Miên Miên kinh ngạc nhìn Nguyễn phu nhân, bà vô cùng thương yêu nàng, vì sao lần này có thể nói như vậy? Tiến cung, chẳng lẽ hai người luôn miệng nói tiến cung là chỉ hoàng cung sao?!

Mắt thấy Miên Miên vẻ mặt mờ mịt, Nguyễn phu nhân vội kéo tay nàng nhẹ giọng nói: “Miên Miên a, đại khái con đã quên, ba ngày sau chính là lúc con vào cung, thân phận của con là một trong những tú nữ đợi tuyển lần này, mà nam nhân con muốn gả là đương kim Xà vương bệ hạ.”

“Xà vương? Đó… Đó chẳng phải là một đại mãng xà???” Miên Miên nhịn không được lên tiếng kinh hô.

Nghe vậy, Nguyễn phu nhân vội bụm miệng nàng lại nhíu mày quát lớn: “Không thể vô lễ, sao có thể nói bệ hạ như vậy chứ? Người là Xà vương chúng ta vô cùng tôn kính, về sau những lời này không thể nói lung tung, sẽ đưa tới họa sát thân đấy!” Bà vội nhắc nhở.

Nghe Nguyễn phu nhân quát lớn, Miên Miên vội lộ ra vẻ có lỗi, ách, mặc kệ đại mãng xà này đến tột cùng là lợi hại như thế nào, nàng cũng không muốn gả cho hắn, từ khi tới xà quốc này, nàng đã bỏ đi mộng tưởng ‘phu quân chim sẻ’, hơn nữa tự nói với mình, từ nay về sau cho dù là cô độc đến chết cũng không muốn gả cho rắn, huống chi đây là một đại mãng xà vô cùng lớn…

“Phụ thân, con có thể không đi tham gia tuyển tú không, con không muốn làm tú nữ cũng không muốn xuất giá, con chỉ muốn ở bên cạnh người cùng mẫu thân ” Miên Miên vội làm nũng nói, làm ơn đi…, đừng để nàng tiến cung, đừng để nàng gả cho mãng xà!

“Như thế nào? Con không muốn tiến cung?” Nguyễn phu nhân vạn phần kinh ngạc.

“Đúng vậy a, mẫu thân, Miên Miên không muốn đi làm tú nữ, cũng không thèm làm phi tử xà gì, Miên Miên chỉ hi vọng ở bên người hai người.” Nguyễn Miên Miên vội gật đầu giống gà con mổ thóc, giữ nàng lại a, tuy đây cũng là ổ rắn, nhưng số lượng rắn so với cái gì cung kia ít hơn rất nhiều a, không phải suy nghĩ, nàng biết rõ, chỗ đó nhất định là một ổ rắn lớn lớn lớn, nàng không muốn đi, càng không muốn đi gặp mãng xà bệ hạ cực lớn vô cùng lớn kia!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play