Suốt một đêm, Di Tâm cung không thấy bóng dáng Dạ Mị, Ngải Vân cô đơn ngồi trên giường phượng đúng một đêm dài, ngoại trừ nước mắt thì chỉ còn hận ý sâu đậm, nàng hận, hận thủ đoạn của Nguyễn Miên Miên, hận sự xuất hiện của nàng ta, nàng hận, tại sao trên đời này có nàng rồi lại còn có Nguyễn Miên Miên!

Chẳng lẽ đến ông trời cũng muốn nàng thua cuộc sao? Không, nàng không thể thua, sẽ không!

“Trời sắp sáng rồi, xem ra Xà hậu ngươi chỉ là hữu danh vô thực mà thôi!” Đột ngột một giọng nói nam nhân từ trong nội cung truyền đến khiến Ngải Vân kinh sợ.

“Ai, là ai ở chỗ này?” Ngải Vân vội vàng đứng dậy đưa mắt nhìn quanh một lượt, bởi vì tâm tình không tốt cho nên nàng ta đã đuổi hết tất cả cung nữa ra ngoài, chỉ là nàng ta không thể ngờ trong nội điện lại có nam nhân.

Chỉ nghe xoát một tiếng, ngọn nến đang cháy bỗng chốc vụt tắt, Ngải Vân bị hù muốn hét lên nhưng lại bị tiếng nam nhân xa lạ át lại: “Muốn sống thì tốt nhất đừng kêu, nếu không tin ngươi có thể thử xem tiếng la của ngươi nhanh hay ta nhanh hơn!” Giọng nói lạnh băng không hề có chút độ ấm nào khiến không khí trong phòng bất giác lạnh lẽo.

"Ngươi... Ngươi là ai?” Ngải Vân có chút run rẩy hỏi, tay nàng ta giữa không trung có chút bất lực không biết nên đặt ở đâu.

"Ngươi không cần sợ hãi!” Cửa sổ Di Tâm cung đột nhiên mở ra, trong ánh sáng mờ nhạt một thân ảnh lạ lẫm đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài cười lạnh: “Hôm nay vốn là thời gian huy hoàng nhất của ngươi, thật không ngờ lại trở thành một ngày thất bại thê thảm nhất, thật đáng buồn a!”

Ánh sáng tuy mờ nhạt nhưng cũng đủ cho Ngải Vân xác định được kẻ mới tới là người chứ không phải ma quỉ phương nào, Ngải Vân thờ dài một hơi rồi đề phòng nhìn qua nam nhân xa lạ trước mắt dò hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi khôngbiết nơi đây là tẩm cung của Xà hậu sao? Ngươi không muốn sống nữa hay sao mà cả gan dám đột nhập vào?”

Nam nhân trước cửa sổ khẽ cười lạnh khinh thường nói: “Không nắm chắc mà ta có thể tới được sao? Ngươi tin không, cho dù bây giờ ta có giết ngươi thì cũng không có ai biết được?”

"Ngươi... Ngươi là ai, ngươi muốn làm gì?” Ngải Vân có chút hoảng hốt hỏi.

“Ta không có ác ý, lần này ta tới chỉ là muốn nói cho ngươi biết, ngươi làm Xà hậu thật thất bại, thậm chí còn thua cả một phi tử bình thường, là một phi tử bình thường ít nhất ngươi cũng sẽ không cần phải mất mặt trước toàn bộ thần dân như vậy, không phải sao?” Nam nhân xa lạ bất giác cười cười, tiếng cười này mười phần mang hàm ý tráo phúng mỉa mai sự thất bại của Ngải Vân.

“Ai nói bổn cung mất thể diện? Bổn cung chính là Xà hậu, là Thụy Tuyết Xà hậu!” Nghe được sự mỉa mai trong giọng nói của nam nhân kia, Ngải Vân có chút kích động lớn tiếng nói, thực sự nàng ta cũng biết hôm nay mình đã trở thành trò cười cho thiên hạ nhưng là nàng ta không muốn thừa nhận, càng không muốn nghĩ đến bởi vì chỉ cần nghĩ tới thôi lòng của nàng sẽ đau đớn.

“Xà hậu? Ngươi cứ như vậy mà lừa gạt chính bản thân mình sao? Hắn trước toàn bộ người trong thiên hạ vứt bỏ ngươi không để ý, ngươi chỉ là một Xà hậu bị Xà vương vứt bỏ, là trò cười cho thiên hạ mà thôi!” Nam nhân kia như trước nhìn ra cửa sổ rồi nói tiếp: “Ngươi xem, trời sắp sáng rồi, ngươi đợi một đêm đến đèn cầy hỉ cũng đã cháy hết, ngươi còn chờ đợi gì nữa?”

Ngải Vân nghe vậy suy sụp nói: “Cái này không phải chuyện của ngươi, ngươi tìm ta có chuyện gì, nói thẳng mục đích của ngươi đi!” Nàng ta mới không tin nam nhân này nửa đêm xong vào tẩm cung Xà hậu chỉ để mỉa mai sự thất bại của nàng đấy.

"Ngươi rất thông minh!” Nghe Ngải Vân hỏi, nam nhân xa lạ phút chốc trở nên vui vẻ nói: “Vậy ta nói thẳng, một người nam nhân là cho ngươi mất hết thể diện với toàn dân cùng với một nữ nhân khiến cho ngươi mất khi nữ nhi của mình, ngươi nói, khoản nợ này ngươi định thế nào mà hoàn báo cho bọn họ đây?” Nam nhân kia nói rồi xoay người lại, nhưng là do ánh sáng quá mờ nhạt nên vẫn không thể nhìn rõ tướng mạo của hắn.

"Ngươi... Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Ngải Vân luống cuống cả lên khi nghe hắn nói đến nữ nhi đã mất của mình.

“Ta nói gì không phải ngươi là người rõ ràng nhất sao? Tiểu công chúa ‘ngoài ý muốn’ tử vong, người khác không rõ chẳng lẽ ngươi cũng không rõ luôn sao?” Nói rồi cười lạnh nói tiếp, “Ngươi vì củng cố địa vị bản thân mà tự tay giết chết nữ nhi mình, kết quả hôm nay ngươi không hài lòng sao? Xà hậu?”

Ngải Vân chân tay mềm nhũn vô lực ngã ngồi trên ghế, nàng ta đưa mắt nhìn nam nhân xa lại trước mắt, một cảm giác sợ hãi lập tức dâng lên toàn thân.

“Ngươi không cần khẩn trương, ta chỉ muốn hỏi ngươi, kết quả như vậy ngươi có hài lòng không? Dùng cốt nhucjc ảu mình để đổi lại địa vị không ai coi trọng thật sự đáng sao?” khẩu khí hắn mang theo trào phúng nhìn Ngải Vân hỏi.

"Đáng!” Ngải Vân sau một lúc bàng hoàng kiên định nói, nàng ta lạnh lùng nhìn nam nhân xa lạ nói: “Chỉ có làm Xà hậu thì ta mới có cơ hội giết nàng ta, giết tất cả bọn chúng rồi ta tin Tư nhi sẽ tha thứ cho ta, nàng nhất định sẽ tha thứ cho ta!” Những lời này của Ngải Vân gần như là hét lên, lòng của nàng lúc này rất đau.

“Ha ha ha…” nghe được những lời Ngải Vân nói, nam nhân xa lạ lớn tiếng cười khinh thường.

"Ngươi cười cái gì?” Ngải Vân hiển nhiên vô cùng bất mãn với tiếng cười của hắn liền gắt lên.

Nam nhân kia nhìn nàng gằn từng chữ một nói: “Ngươi còn có thể ngốc hơn được nữa sao? Nữ nhân như ngươi mà cũng muốn có được tình yêu của hắn, còn vọng tưởng muốn báo thù cho nữ nhi? Ta xem ngươi căn bản chính là một kẻ ngu xuẩn không hơn!”

"Ngươi... Ngươi dựa vào cái gì nói như vậy ta?” Ngải Vân tức giận nói.

"Dựa vào cái gì? Chỉ bằng ngươi đang tự lừa mình dối người, hắn trước mặt tất cả mọi người vứt bỏ ngươi, ngươi còn vọng tưởng hắn sẽ yêu ngươi sao? Trải qua chuyện ngày hôm nay thiên hạ này có ai không biết hắn yêu nhất chính là Sủng phi kia? Ngươi tuy là Xà hậu nhưng lại không được hắn yêu, cũng không thể tổn thương được tới nữ nhân kia vì nàng được hắn bảo hộ. Nữ nhân hắn yêu thương chính là Sủng phi chứ không phải Xà hậu hữu danh vô thực như ngươi a!”

Ngải Vân nghe hắn nói mà không khỏi nở nụ cười lạnh, mũ phượng trên đầu bởi vì nàng cười mà cũng rung theo: “Ngươi cho là hắn có thể bảo vệ nàng ta cả đời sao? Ngươi cho rằng có hắn bảo vệ thì ta không thể làm gì được nàng ta sao? Ta cho ngươi biết, ta dù có chết cũng nhất quyết phải lôi theo nàng ta!” Ngải Vân nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng chữ một, nếu có thể nàng thật muốn cắn chết Nguyễn Miên Miên, nữ nhân này đáng lẽ nên ở địa ngục rồi mới phải.

“Ngươi thật là ngu ngốc, vì sao phải chết cùng nàng ta? Kỳ thật ngươi cũng không cần nói láo, ai cũng biết là ngươi yêu nam nhân kia, nhưng là ta muốn nhắc nhở ngươi, yêu hắn ngươi sẽ chết vô cùng thê thảm, bởi vì trong lòng hắn căn bản là không có ngươi, còn nữa, ngươi có chỗ dựa vững chắc là Thái hậu thì đã sao chứ? Thái hậu sao cũng chỉ là một lão nhân, bà ta có thể bảo vệ ngươi cả đời sao? Ngươi suy nghĩ xem, ngươi được gì từ sự bảo hộ của bà ta? Nếu ta là ngươi, đã không chiếm được hắn thì không bằng hủy diệt đi, ngươi cảm thấy thế nào?” Nam nhân lạ mặt âm lãnh nói.

"Ngươi có ý tứ gì?” Ngải Vân đứng bật dậy nhìn hắn nghi hoặc hỏi.

Thấy nàng đã có phản ứng, nam nhân kia trực tiếp nói: “Không bằng chúng ta hợp tác, sau khi mọi chuyện thành công, ta không những đảm bảo cho mạng sống của ngươi mà còn cho ngươi tất thảy những thứ ngươi muốn, để cho người làm Xà hậu, lại để cho người trong thiên hạ cung kính trước ngươi, tất nhiên, nữ nhân kia cũng giao cho ngươi tự mình xử lý, ngươi cảm thấy sao?”

Ngải Vân ngây người, nàng ta không nghĩ hắn sẽ đưa ra đề nghị này, chỉ là vì cái gì mà nàng có cảm giác không thể tin tưởng ở hắn, “Ta làm thế nào có thể tin tưởng ngươi được?”

“Ngoại trừ ta ra ngươi có thể tin tưởng được ai khác nữa sao?” Nam nhân tự tin nói.

"Ngươi không sợ ta bán đứng ngươi sao?"

"Ngươi sẽ không, bởi vì sẽ không ai tin ngươi cả, còn nữa, ta đưa ra điều kiện tốt như vậy, ngươi không có lý do từ chối. Sự kiên nhẫn của ta cũng có giới hạn, ngươi có nửa canh giờ để cân nhắc, nếu ngươi không đồng ý thì ngươi cùng đám phi tử kia cứ việc ngồi chờ chết, nếu ngươi đồng ý thì ngươi có thể sống tự tại hơn nữa sẽ được vạn người kính ngưỡng, ngươi cứ suy nghĩ đi!” Nam nhân cười cười nhìn Ngải Vân nói.

"Ngươi muốn ta làm như thế nào?” Ngải Vân giống như được tiềm thức mách bảo không hề do dự thốt ra, đúng vậy, nàng đã hận Nguyễn Miên Miên đến tận xương tủy rồi.

Nam nhân xa lạ nghe vậy cười thỏa mãn nói, “Ngươi chỉ cần gật đầu là được, nhớ kỹ, hai tháng sau Thụy Tuyết quốc sẽ trả lại cho ngươi vinh quang ngày hôm nay ngươi đáng được nhận, về việc ta muốn ngươi làm gì thì về sau sẽ có người đến nói cho ngươi biết!” Nói rồi cuồng vọng cười lớn lắc mình biến mất giống như chưa từng xuất hiện, nhanh đến nỗi khiến Ngải Vân ngây cả người.

Nam nhân lạ mặt đã rời đi, Ngải Vân tỉnh táo ngồi ở trên giường nhìn ra bầu trời đã sắp sáng hẳn mà có chút đau đớn, được một lúc thì cay đắng cười cười, vì ngai vị này mà nàng đã phải hy sinh cả nữ nhi thế nhưng mà hiện tại nàng nhận được gì? Hết thảy sự xa hoa này cũng không ích gì, Dạ Mị căn bản không hề yêu nàng, nam nhân kia nói đúng, vì một người không hề quan tâm tới nàng mà phải trả giá như vậy có đáng không? Không, Ngải Vân này không chiếm được thì cũng đừng có ai mong chiếm được hắn, Dạ Mị, là ngươi có lỗi với ta trước, ngươi đừng trách ta độc ác!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play