"dưa chuột chậm vẫn hoàn chậm" 1 giọng nói quen quen vang lên làm tim Linh hụt nhịp. Cả đời này có tên Long chết bầm là gọi cô như vậy
"chào anh tôi xin phép, tôi không phỏng vấn nữa" Linh cúi đầu bước ra đôi mắt cụp xuống rầu rĩ nhưng vòng tay ấm áp nào đó ôm chặt lấy Linh. Nắng ấm làm tôn lên vẻ đẹp của 2 người hoàn mĩ kia.
"đừng rời xa anh được không" Long hỏi giọng khàn khàn
"đây là văn phòng" mắt Linh xám xịt âm u
"không quan tâm, có em là đủ" Long vẫn ôm chặt Linh
"tha cho tôi đi giám đốc" Linh dằng ra bỏ đi. Từ giám đốc như muối xát vào vết thương của Long ánh mắt ánh lên tia buồn rầu đau đớn. Em hận anh thế sao?
*em và anh khác nhau ở chỗ...
...em đau tìm về nước mắt...
....anh đau tìm về ấm áp bên người đến sau....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT