Ngày ấy 2 đứa nó nhắn tin cho nhau vì 1 số lí do không liên quan. nó vô cùng vui khi được hắn hỏi thăm.nhưng chỉ là hời hợt, qua loa. nhiêu đó đã khiến hôm đó nó vui đến ngủ không được.nhưng nó vẫn e dè nhắn tin thận trọng để kiểm soát bản thân. nó không oà lên mà sung sướng rằng: “Em rất nhớ Anh. Em vui vui vui khi thấy anh nhắn tin cho em”. mà nó chỉ lạnh lùng để hắn không phát hiện. cứ thế 1ngày, 2ngày rồi 3 ngày. nhưng không liên tục, thỉnh thoảng nó lại nhận được tin nhắn từ hắn. mặc dù rất vui mừng nhưng nó cứ giả vờ dửng dưng trả lời:” nhắn tin có chuyện gì không?”

hắn cũng thế lạnh và vô tâm như băng:” nhắn tin hỏi chơi”. cứ thế, chúng nó như ép nhau vào cái khuôn khổ của sự lạnh nhạt đến nghẹt thở khi nhắn tin cho nhau. nó giờ đã quay lại với người yêu nó ở quê, nó cũng yêu người đó, vì người đó luôn sẵn sàng đón nhận nó mỗi khi nó hụt hững và đau khổ nhất. nhưng đối với nó tình yêu thật sự là ở hắn. người duy nhất khiến nó không bao giờ quên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play