Rất nhiều thứ tình yêu càng về sau liền trở thành một loại thói quen.

Như đã nói, nhiều cặp vợ chồng bất hoà yêu nhau thì dễ sống chung lại khó. Hai thói quen làm bạn lẫn nhau, cũng biết nên như thế nào làm bạn của đối phương, cùng nhau sống qua ngày, chẳng lẽ có thể so với không yêu nhau cũng nguyện ý hợp tác để tạo thành tình yêu sao?

Dĩ nhiên, thói quen cũng có tốt xấu khác nhau. Anh nhớ Hà Lộ có thể coi là thói quen tốt đúng không?

Tiễn chú Nhan ra khỏi cửa, Bạch An Kỳ đứng trong sân, vẻ mặt vẫn khó hiểu như cũ. Một lát sau, anh trở lại phòng ngủ, đánh thức Hà Lộ.

Anh xác định cô đã ngủ say, nhưng vẫn có chút cố chấp muốn cô thức dậy.

Hà Lộ đang mơ mơ màng màng, cô nằm mơ thấy mình đang ăn một chén cháo, ăn hoài không xong, chén cháo có mùi rất kỳ lạ, làm cô rất muốn ói, ai.

Bạch An Kỳ đỡ cô dậy, ngồi trên giường, để cho cô tựa vào lồng ngực anh, “Vừa rồi chú Nhan có tới.”

“Chú ấy đâu rồi?” Cơn buồn ngủ của Hà Lộ liền vơi một nửa, Bạch An Kỳ có thể cảm giác được thân thể của cô cứng lại, hai cánh tay của anh giống như dây an toàn ép cô nằm trong ngực mình.

“Đi rồi, em muốn ngủ nữa không?”

Hà Lộ suy nghĩ một chút, “Em hơi mệt.” Cô đã nghĩ mình có thể chống đỡ được, có thể đem công việc hoàn thành đúng như dự định, nhưng sau khi nằm ngủ trên giường, cô cảm thấy thân thể mình khát vọng được nghĩ ngơi mãnh liệt.

“Vậy thì uống thuốc xong rồi ngủ tiếp.” Bạch An Kỳ sớm lấy thuốc ra, đặt trên khay, anh đưa cho cô một viên thuốc, lại sợ cô cầm chén nước không nổi, sau đó nhìn chằm chằm cô một ngụm một ngụm đem thuốc uống vào.

“Ngủ đi.” Anh cầm gối đầu tựa vào đầu giường, nửa nằm nửa ngồi trên giường, để cho Hà Lộ dựa vào trong ngực.

“Như vậy anh sẽ bị em lây bệnh.” Hà Lộ có chút lo lắng.

“Vậy em nhanh hết bệnh đi.” Anh mới không giống cô, bị cảm một chút liền biến thành mèo bệnh, “Mau ngủ, đừng có quan tâm này nọ nữa.” Bàn tay nhẹ nhàng đem sợi tóc vươn trên gò má cô lui về phía sau, chóp mũi và đôi môi chạm vào trán của cô.

“Thiếu gia ăn cơm chưa?”

“. . . .” Anh có ham muốn đánh cô bất tỉnh, “Ăn rồi, ăn no đến mức không thể ăn được nữa, anh đếm tới ba, em nhắm mắt lại ngủ cho anh, không cho phép nói chuyện công việc nữa.”

“Chuyện của thiếu gia với em mà nói không phải công việc.” Cô lười biếng trả lời.

Anh cảm động thật lâu! “Vậy chỉ cho em suy nghĩ anh đẹp trai như thế nào, những cái khác đều không cần nghĩ.”

Hà lộ có chút buồn cười, nhưng bây giờ cô mệt mỏi vô cùng, muốn ngủ vô cùng, “Tuân lệnh.” Giọng nói của cô rất nhẹ rất nhẹ, Bạch An Kỳ cũng im lặng, không nói gì nữa, chỉ còn một bàn tay vẫn theo quy luật nhẹ nhàng trấn an trên lưng cô, thỉnh thoảng cầm khăn lông lau mồ hôi cho cô.

Hình xăm bướm trắng trên chân mày, vào lúc này, nó còn tái nhợt hơn cả mặt của cô.

Tình yêu đúng là không có công thức, không có nguyên tắc hay thành phần, cũng không có hình thái cố định. Anh không biết tình cảm mà cô dành cho anh có thể tính là thói quen hay không, nhưng qua nhiều năm như vậy mà cô và anh vẫn như là cảnh sát truy lùng tội phạm, không có giấy chứng nhận quan hệ, cũng không có chung nhận thức, càng không cần phải nói đến chuyện tương lai.

Phải chăng đây chính là cảm giác không muốn mất đi, cũng không có cách nào thiếu hụt, “thói quen”. Tựa như thói quen đối với gạo trắng ở quê nhà, có một ngày đột nhiên không ăn được, giống như ăn cái gì cũng không no, có lẽ sẽ giống như người nước ngoài hay người phương Bắc ăn mì hoặc phở thay cơm, nhưng bất chợt có một ngày lại tha thiết mơ ước được ăn cơm lần nữa, khi ăn được còn cảm động đến rơi nước mắt. Thói quen như vậy có tốt hay không?

Anh nghĩ cả đời này mình có thể dùng thói quen để trói buộc cô, nhưng mà đột nhiên lại phát sinh chuyện này, theo mức độ hiểu biết của anh về Hà Lộ, cô nếu không phải kiên quyết phá bỏ, thì chính là lặng lẽ trốn tránh, trong nhiều năm qua đây là điều làm anh sợ nhất.

Anh cũng không thích có con, nhưng đây không phải vấn đề nghiêm trọng, nếu đứa nhỏ là kết tinh của anh và Hà Lộ, thì càng không phải vấn đề nghiêm trọng.

Anh chưa bao giờ tin sanh con phải chuẩn bị nhiều thứ như vậy, chính xác là ba mẹ nào cũng phải buộc chặt dây thần kinh nghênh đón một sinh mệnh mới chào đời, đơn giản mà nói, anh có thể ăn vạ yêu cầu Hà Lộ toàn tâm toàn ý chăm sóc con anh, nhưng đừng nghĩ anh sẽ giống như những cha mẹ có tố chất thần kinh quá mức dư thừa kia, đem cuộc sống của đứa nhỏ làm thành trọng tâm của thế giới, hai mươi bốn giờ đều cột nó ở bên người————thành thật mà nói, con nít ở Đài Loan không có bệnh tâm thần đúng là kỳ tích. Bác trai của anh, cả nhà đều ở nước Mĩ, bên đó vợ chồng ở trên bàn ăn muốn cãi nhau thì cãi nhau, hai vợ chồng rảnh rỗi còn đi du lịch hâm nóng tình cảm, bỏ con cái ở nhà một mình là chuyện thường như cơm bữa, còn con cái, cuộc đời của nó chính là của nó; ở Đài Loan, trên bàn ăn thì vợ chồng luôn nhìn chăm chú vào tiểu bảo bối coi nó ăn được mấy hạt cơm, sau khi có con liền quên mất cuộc sống của mình là như thế nào.

Con nít ra đời ở nhà họ Bạch sẽ hạnh phúc hơn những gia đình bình thường rất nhiều, mặc kệ con anh là con trai hay con gái, anh cũng sẽ không bạc đãi bọn nó, nhưng thân là cha bọn chúng anh muốn thành thật nói cho chúng biết, anh không có hoan nghênh những đứa con không mời mà đến này, lại càng không hoan nghênh có người cùng anh giành sự chú ý của Hà Lộ, nhưng anh sẽ cảm ơn những đứa con của mình tồn tại, vì chúng nó để cho anh phát hiện ra đây là bước ngoặc làm mọi chuyện trở nên tốt hơn.

Hà Lộ đột nhiên lật người, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong ngực anh, nhăn mày, ưm một tiếng, Bạch An Kỳ lập tức thay cô tìm tư thế thoải mái hơn, ôm chặt cô, bàn tay nhẹ nhàng trấn an vỗ về trên lưng.

Có lẽ, bởi vì anh và Hà Lộ không có nói chuyện yêu đương theo trình tự, vì vậy tình yêu có chút bất ổn, ai kêu anh với cô còn quá trẻ, ngay từ đầu địa vị và xuất thân đã làm cho bọn họ không thể nói chuyện yêu đương bình thường được.

Ưm, được rồi, bỏ qua nhân tố hoàn cảnh không đáng nói, anh vừa mới bắt đầu đã không có tính người yêu cầu cô hiến thân cho mình, anh nhất định đã lấy được người của cô, nhưng lại không đoán được lòng của cô. . .

Anh quả thật tính toán không chính xác, cũng vì sự thiếu sót của mình mà chịu nhiều đau khổ, cho nên bây giờ anh nhất định phải giở thủ đoạn ra, đánh cược một lần, hơn nữa không thể không thắng.

Hà Lộ cảm thấy trong người nhẹ nhàng bay bổng, ý thức thỉnh thoảng ngưng tụ, thỉnh thoảng tan rã.

Cho đến khi cô phát hiện mình đứng bên ngoài nhà trọ của thiếu gia ở Paris, năm đó. . . .Không, là cô nhìn thấy mình đứng ở trước cửa nhà trọ của thiếu gia.

Cảnh trong mơ thường là như vậy, bản thân mình sẽ trở lại thời gian lúc trước, không biết nên đi đường nào, khi trí nhớ của cô tìm được một đoạn ký ức ngắn ngủi, cô liền từ người đứng xem trở thành nhân vật chính.

Cô lấy chìa khoá mở cửa, thật ra thì chỗ ở của cô và thiếu gia cách nhau rất xa, thiếu gia đến Paris bồi dưỡng kiến thức về thiết kế thời trang, mà cô phải ở Luân Đôn học làm quản gia.

Một năm có hai dịp nghĩ lễ, cô sẽ đến giúp thiếu gia dọn dẹp nhà cửa. Thật ra thì cô chạy qua chạy lại giữa chổ của mình và nhà thiếu gia nhiều hơn hai lần, thiếu gia luôn đợi cô trở lại làm việc nhà, mà cô cũng rất thích toàn tâm toàn ý chăm sóc thiếu gia.

Thiếu gia thích sạch sẽ, chính là thích những đồ dùng của mình ở vị trí cũ. Từ trước đến giờ vẫn như vậy, nhưng bây giờ là thế nào đây, một đống tạp chí và quần áo vứt bừa bãi trong phòng khách, Hà Lộ vừa vào cửa liền tiện tay bắt đầu dọn dẹp.

Phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, thiếu gia đang tắm. Cô hướng bên trong lên tiếng chào hỏi, không nghe thấy đáp lại, nhưng cũng không để bụng.

Bút điện của anh vẫn còn mở, đặt ở trên bàn trong phòng khách, ban đầu cô cũng không chú ý, chẳng qua là trong lúc đang nhặt những tờ giấy vứt tán loạn trên mặt đất, khoé mắt liếc thấy giấy phác hoạ, sửng sốt.

Bên đó có một tờ giấy phác hoạ, được tô bằng màu nước cao cấp, bên ngoài dùng bút chì 2B và bút dẹp để vẽ, miêu tả rất tinh tế, đều cùng một chủ đề.

Hoặc là nói, đều cùng một người mẫu, đều có tóc dài tới vai, có lúc buộc thành tóc đuôi ngựa, có lúc khoác lên trên vai, lỗ tai luôn có một đống khuyên tai và trang sức, có lúc sẽ lộ ra hình xăm bên trên chân mày.

Hình như là cô, nhưng Hà Lộ lại cảm thấy cô gái trong hình đẹp hơn mình, hình dáng giống như lúc cô ở bên cạnh thiếu gia, anh lúc nào cũng quan sát, tiện tay đem nhấc cử nhất động của cô vẽ xuống, cô đọc sách, cô suy nghĩ một vài chuyện, còn có không cẩn thật ngủ gật.

Hà Lộ cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình tăng cao, muốn làm bộ như không nhìn thấy, đem giấy phác thảo bỏ lại trên bàn, lại không cẩn thận chạm vào bút điện, bản vẽ cảm ứng hiện lên.

Bản vẽ cảm ứng của Bạch An Kỳ không khoá, sau đó cô nhìn thấy. . .

“Cô đang làm gì vậy?” Giọng nói của Bạch An Kỳ làm cho cô hoàn hồn, Hà Lộ quay đầu lại, tầm mắt của bọn họ giao nhau, trong lúc như có cái gì đó thần bí bị vạch trần, mặt của hai người đều dâng lên ửng đỏ khả nghi.

“Cô. . . .cô thấy cái gì?” Gương mặt Bạch An Kỳ bất lực.

Trong đầu Hà Lộ trống rỗng, câu hỏi của thiếu gia giúp cô phục hồi lại tinh thần, cô chỉ có một ý muốn, đó là trấn an Bạch An Kỳ.

Rõ ràng người nên cảm thấy bị xâm hại là cô mới đúng! Mặc dù hình ảnh trong máy vi tính cùng lý lịch của cô không liên quan, nhưng thử hỏi người nào thấy mình bị vẽ thành nhân vật chính sẽ cảm thấy thoải mái? Cho dù cô muốn mình không nghi ngờ cũng không được, ai kêu cô thấy rõ ràng như vậy.

Hơn nữa thiếu gia vẽ rất đẹp, thật đó! Mặc dù nhân vật chính đẹp hơn cô, nhưng trời ạ, ngay cả cô còn cảm thấy giống.

Tim của cô đập nhanh như sắp bung ra khỏi lồng ngực, lắp bắp nói, “Không có. . .” Nhưng giải thích cái gì cũng đã muộn rồi, cô không có cơ hội đem bản vẽ đi giấu, huống chi làm như vậy có khác gì giấu đầu lòi đuôi.

Bộ dáng không còn mặt mũi của Bạch An Kỳ làm cho cô cảm thấy thật đau lòng. Thật ra thì cô cũng cảm giác được một chút dấu vết, mỗi lần cô đến gần thì toàn thân thiếu gia liền trở nên cứng ngắc, nhiều lần cô còn bắt gặp anh không kịp che dấu phản ứng sinh lý của mình, mà cô cũng biết bây giờ thiếu gia còn chưa có bạn gái.

“Thiếu gia, em không ngại. . . .em là nói. . . .Cậu không cần để ý đến em.” Cô gần như là giơ cả tay lẫn chân lên muốn trấn an anh, “Em chờ thiếu gia tắm xong lại dọn dẹp.”

Bạch An Kỳ nhìn cô chằm chằm, “Anh chưa nói với em sao, đừng có đem mọi chuyện thành khuyết điểm của mình, sẽ không được người khác cảm kích đâu, cũng không giúp người khác tự giác hơn, hiểu không?”

“Ách?” Hà Lộ sửng sốt, “Em cũng không muốn thiếu gia cảm kích.” Hơn nữa, cô mới sẽ không nhường nhịn người khác, bởi vì anh là thiếu gia, đổi thành người khác, nãy giờ cô không tặng cho anh ta một quả đấm là hên rồi!

Bạch An Kỳ vẫn không thích cô đem bản thân đặt ở vị trí mặc cho người khác chà đạp, cho nên mới không nhịn được nói như vậy, nhưng vừa nói xong, cảm giác xấu hổ vẫn tồn tại như cũ, hơn nữa rõ ràng lúc anh tắm đã DIY một lần, sao bây giờ lại nữa, anh phải tìm một cái lỗ chui xuống mới được, phái nam phái dưới khăn tắm lại cứng lên nữa rồi.

Đều tại thái độ anh có thể tuỳ ý muốn làm gì thì làm của cô!

“Em nếu như không muốn anh hiểu lầm, không cần nói những lời như vậy, chẳng lẽ em hi vọng anh sẽ đối với em làm loạn sao?” Bây giờ anh không có như lúc trước nữa, không còn chính trực quân tử nữa đâu, thành thật mà nói anh có chút nghi ngờ bản thân có phải bị bệnh cuồng dâm hay không, hay là nghiệm sex? Chỉ cần cô tới nhà anh là đêm đó anh cũng đừng mong ngủ ngon.

Nhưng anh lại không muốn vì chuyện đó mà cấm cô đến.

“Thời điểm tinh trùng lên não không phải chỉ cần nhìn là có thể thoả mãn, em có phát hiện hay không lúc em ngủ thường bị mất quần áo? Còn có, nhiều lần tôi muốn thừa lúc em ngủ mà. . . .” Vân vân, anh tự thú những thứ này làm gì? Bạch An Kỳ muốn xỉu!

Nhưng, anh không muốn cô nhìn anh bằng ánh mắt tín nhiệm, suy nghĩ của anh thật ra rất là hèn hạ rất là biến thái!

Hà Lộ nhìn thiếu gia, nghĩ đến sự bối rối của anh, cô cũng không phải hoàn toàn không hiểu, cô chỉ không biết nên làm thế nào cho phải mà thôi.

Cho đến ngày hôm nay, thiếu gia vẫn không muốn tổn thương cô, bây giờ cô chỉ là cô nhi, anh đường đường là đại thiếu gia, thật ra anh không cần phải kiêng nể gì với cô hết.

Anh thậm chí không cần lộ ra vẻ mặt ôn hoà với cô, không cần làm cô vui vẻ, còn làm bộ như kiêu ngạo————năm thứ hai ở trong nhà họ Bạch, cô liền nhìn thấu tất cả mọi thứ che dấu dưới vẻ mặt của thiếu gia————nói là sợ cô không có bạn bè, ngày nghỉ liền lôi kéo cô đi khắp nơi.

Đột nhiên, trong lòng Hà Lộ có cái gì đó xông phá, hình như có một bức tường đang bị phá nát.

“Nếu như là thiếu gia, em. . .” Cuối cùng cô cũng không học được lý lẽ mạnh mẽ giống như những người khác, giọng nói có chút run rẩy, mặt nóng như lửa đốt, “Chỉ cần là thiếu gia muốn, em nguyện ý.”

Bạch An Kỳ nhìn cô chằm chằm, phảng phất như không thể tin thứ mình nghe được, dĩ nhiên trong sự không dám tin còn kèm theo tức giận, như vậy chẳng khác nào cô coi anh thành dạng đàn ông hạ lưu bại hoại chỉ muốn cùng phụ nữ xxoo. Nhưng vừa nghĩ lại, anh có tư cách phủ nhận sao? Anh làm những thứ trò chơi bậy bạ kia, vẽ những hình ảnh minh hoạ không đứng đắn, chẳng lẽ là vì nghệ thuật chó má gì sao? Anh vẽ trộm đời tư của Hà Lộ, chẳng lẽ là muốn lấy đi bán hàng từ thiện sao?

Chẳng qua là sau khi nghĩ như vậy trong lòng anh lại buồn bã, anh đối xử với cô tốt như vậy, cô chưa từng nghĩ lý do tại sao sao? Anh – Bạch An Kỳ chẳng lẽ không có nguyên tắc, không có phong cách, không có thưởng thức đối xử với ai cũng tốt như vậy sao, cho nên cô không phát hiện ra anh chỉ đối xử đặc biệt với một mình cô đúng không?

Hơn nữa giọng nói của cô, nghe giống như là, vì báo ân, ngay cả hiến thân cô cũng nguyện ý. . .

Buồn bực lại buồn bực, Bạch An Kỳ ngượng ngùng phát hiện, tiểu đệ của anh lại bởi vì lời nói của Hà Lộ mà kích động! Mà anh tin là Hà Lộ cũng phát hiện ra rồi, bởi vì gương mặt của cô đỏ lên, còn làm ra vẻ dứt khoát kiên quyết.

“Anh cũng không thích đồ của mình được mọi người sử dụng thoải mái.” Lời nói nhanh hơn suy nghĩ, anh đã lên tiếng, “Hôm nay em vì muốn báo ân mà nguyện ý ngủ cùng anh, chẳng lẽ một ngày đó An Cách hay An Lý muốn. . . thậm chí. . .bất kỳ người đàn ông nào ở nhà họ Bạch, em cũng nguyện ý sao?” Anh không có can đảm nói ra tên cha mình, bởi vì anh chắc chắn mình sẽ bị lột da, hơn nữa anh tin tưởng cha không có lá gan đó.

Vẻ mặt bi thương của Hà Lộ làm anh hối hận vì lời nói không lịch sự, không dùng não của mình.

“Em biết rõ ân tình mà nhà họ Bạch đã giúp em, cả đời này báo đáp cũng không hết, nhưng mà chỉ có đại thiếu gia là đặc biệt.” Đây là lời nói thật lòng của cô, “Nếu không em cũng sẽ không nhất định phải đi theo thiếu gia đến Paris.” Lần này cô đi du học vẫn dùng tiền của nhà họ Bạch, cô chỉ muốn làm công ở nhà họ Bạch để trả ân tình, nhưng khi phu nhân nói bà hi vọng sẽ có người nguyện ý đi theo thiếu gia đến Paris, cô lập tức liền nghĩ tới biện pháp này, hơn nữa tự đề cử bản thân.

Bạch An Kỳ cũng không muốn chất vấn cô, bởi vì anh cũng biết Hà Lộ chỉ có thân với một mình anh, mặc dù đây là kết quả mà anh cố gắng tạo thành.

Anh cố ý lấy bộ dáng dã man tới gần cô, “Nếu em đã rõ ràng, anh cho em một phút để hối hận, nếu không hôm nay em đừng nghĩ sẽ toàn thân trở ra.” Anh chẳng qua chỉ cố ý muốn doạ cô một chút, nghĩ là cô sẽ rút lui có trật tự, nào biết những lời này vừa thốt ra khỏi miệng, anh lại mong đợi đến phái nam giữa hai chân cũng trở nên đau đớn!

Trước nên đem cô làm thành của riêng, một ngày nào đó cô cũng sẽ là của anh! Cái ý nghĩ này chợt loé trong đầu, Bạch An Kỳ còn trẻ dại lập tức hối hận, mình giả bộ hào phóng cho cô cơ hội chạy trốn làm gì cơ chứ?

Nếu như thời gian quay lại lần nữa, cô có thể thay đổi chủ ý hay không? Hà Lộ luôn nghĩ như vậy.

Nếu như thời gian quay lại lần nữa, cô sẽ tránh không lại gần giới tuyến kia, để cho mình không thể lui được nữa. . .

Hà Lộ phát hiện giấc mơ của mình có chút thay đổi, cô không giống như năm đó nói với thiếu gia————chỉ cần là thiếu gia muốn, cô liền cho.

Cô đi về phía Bạch An Kỳ. Trong nháy mắt cô đã hiểu, cô chính là muốn ôm anh, hơn nữa còn muốn anh hôn cô.

Nếu như thời gian quay lại lần nữa, đáp án của cô vẫn là, mặc kệ tương lai như thế nào, có thể ở bên người thiếu gia nhiều năm như vậy, cô rất hạnh phúc.

Mà cô chỉ hi vọng cả đời này thiếu gia sẽ luôn vui vẻ, không lo lắng u phiền.

Giấc mơ trong quá khứ thay đổi, bọn họ không có gấp gáp như lần đầu tiên, bàn tay thiếu gia dò vào trong áo sơ mi của cô, đặt lên cặp ngực không chút phòng bị, anh thậm chí làm cho cô có chút kích thích, có chút thử dò xét, nụ hôn có chút cẩn thận, cùng với nụ hôn đói khát trong trí nhớ hoàn toàn bất đồng. . .

Cô đáp trả lại nụ hôn của anh, hơn nữa cảm giác được mình giống như đang hoà tan, thiếu gia ôm cô ngã vào trong vòng xoáy mềm mại.

Cô cảm thấy toàn thân vô lực, thân thể yếu đuối như học sinh cấp một, lại không cảm thấy sợ hãi chút nào, bởi vì thiếu gia giang hai cánh tay ôm cô vào lòng. Thân thể của cô và anh, hoàn mỹ hợp nhau như thế, giống như từ khi sinh ra đã là trời sinh một cặp. Ngực của anh giống như đôi cánh to lớn, cho cô mềm mại dựa vào.

Khi anh kết thúc cái hôn đó, Hà Lộ muốn mở miệng cầu xin anh cho cô ấm áp hơn nữa, lại chỉ có thể khóc nức nở.

Hư.

Môi thiếu gia kề sát bên môi cô, giống như đang hôn cô, cũng giống như muốn an ủi cô an tĩnh lại, bàn tay của anh cầm lên một bên ngực, lấy lực đạo vừa chậm chạp vừa kiên định nhẹ nhàng xoa nắn, mặt của anh dán vào gò má cô, hôn lỗ tai, sau đó khẽ cắn vào cổ.

Thiếu gia ở bên tai cô nói cái gì đó, cô nghe không rõ, chẳng qua là sau khi nghe được giọng nói kia, cô chợt nhớ thì ra anh đã thành thục như vậy. . .

Đương nhiên thiếu gia đã lớn, thế nhưng vẫn còn tuỳ hứng và vô lại, vì vậy Hà Lộ mới biết thiếu gia cần cô. Nhưng sự thành thục và chững chạc của thiếu gia lại làm Hà Lộ luống cuống, cô sợ mình cuối cùng sẽ phát hiện, thì ra là chân chính không thể không có đối phương, chính là cô.

Là cô không thể không có thiếu gia.

Cô nghe được thiếu gia lấy lời nói nhỏ nhẹ nói chuyện với cô, giọng nói mềm mại bao dung tràn đầy tình cảm, giống như dụ dỗ tiểu tình nhân làm người ta say mê.

Hà Lộ. . .

Đột nhiên nhiệt độ xung quang cô biến mất, cô vươn tay, lại không nắm được cái gì.

Không cần đi! Cô muốn la to, lại không kêu ra được âm thanh nào.

Một giây tiếp theo, cô cảm giác được đầu vú mình bị cắn mút, cái lưỡi ướt át mềm mại đang ở trên đầu vú mẫn cảm của cô trêu đùa, kích thích nặng nề làm cô mất đi tự chủ, hai chân bị vặn mở ra, một bàn tay bắt đầu dùng phương thức khinh bạc nhẹ nhàng vuốt ve.

Thân thể Hà Lộ buộc chặt, cho đến khi cô nghe được giọng thiếu gia trấn gia.

Hà Lộ, thả lỏng. . .

Chỉ cần là lời của thiếu gia, cô đều tín nhiệm vô điều kiện.

Lúc này bàn tay đang ở giữa hai chân cô lập lại động tác nhẹ nhàng êm ái, làm cho cô muốn khóc lóc kháng nghị. Thế nhưng chủ nhân của đôi tay lại không gấp gáp, bắt đầu lấy giọng nói say lòng người dụ dỗ cô.

Hà Lộ hình như lại trở lại một năm trước, cô và thiếu gia được nghĩ hè nên trở về Đài Loan, vừa đúng lúc phu nhân đang tổ chức một bữa tiệc từ thiện, mặc dù phu nhân nói cô mới về nên chỉ cần nghĩ ngơi cho thật tốt, không để cô giúp đỡ gì, nhưng cô thấy phu nhân luôn xuất hiện ở trong bữa tiệc, cho nên liền núp ở vườn Tùng.

Nhưng mà tất cả mọi người đều ở đại sảnh vội vội vàng vàng, cô làm sao có mặt mũi ngồi ăn uống, muốn đến phòng bếp tìm thức ăn, đáng tiếc lúc trước trở về Đài Loan quá gấp gáp, cô chưa có mua mì ăn liền. Bây giờ rất muốn chạy tới phòng bếp, nhưng vừa đến vườn sau liền bị thiếu gia bắt được.

“Cả buổi tối em trốn đi đâu vậy?” Đại thiếu gia rất không thoải mái.

“Ở phòng ngủ, bị lệch giờ nên em hơi mệt.” Cô cố tìm một lý do, quả nhiên thiếu gia rất dễ mềm lòng, giúp cô lấy mấy món điểm tâm, lôi kéo cô trốn trong thư phòng ăn uống.

Lúc đầu nhìn rất đơn thuần là trốn tránh mọi người————thiếu gia đang trốn những thiên kim con nhà danh giá ngoài kia. Du học sinh thì có gì đặc biệt hơn người sao? Thế nhưng một vài cậu ấm đến nước Mĩ rồi lại nước Anh, cũng không bằng thủ đô Paris, nghe tên thôi cũng thấy lãng mạng rồi! Cho nên đại thiếu gia chính là một miếng thịt béo bở, đơn giản giống như hoàng tử vậy, làm thiên kim mọi nhà mơ ước. Hà Lộ nhanh chóng đem bữa ăn tối giải quyết xong, ngồi ở trên ghế cùng thiếu gia nói chuyện phiếm, ai biết mới trò chuyện được một lát anh liền quỳ xuống. . .

Kia cũng không phải tư thái khúm núm xin ăn gì hết, mà là bởi vì anh lại muốn cởi quần cô ra.

“Đừng ở chỗ này!”

Anh mới không thèm nghe theo ý cô, đầu lưỡi giảo hoạt từ đầu gối một đường đi lên, dọc theo bắp đùi trắng noãn mềm mại, một bàn tay lớn mật vẹt ra đám lông mềm mại và cánh hoa đang run rẩy vì xấu hổ, lúc cô hiểu ra anh muốn làm cái gì, đã không còn kịp rồi.

Tiếng kháng nghị của Hà Lộ dừng lại khi nghe được giọng nói và tiếng cười ngoài cửa.

Đầu lưỡi anh lướt qua cánh hoa đang xấu hổ, một bàn tay ở bên ngoài mềm mại xoa nắn, tiếp đó anh đưa đầu lưỡi đẩy vào trong nụ hoa của cô.

Hơi thở nóng rực thổi qua, đầu lưỡi của anh thậm chí còn tiếng vào bên trong đùa giỡn.

“Thiếu gia. . . .không muốn. . . .” Cô chỉ có thể nhỏ nhẹ cầu xin, tiếng cười ngoài cửa không có dấu hiệu muốn rời đi, thậm chí còn truyền đến từng đợt cười cợt lớn hơn, có lẽ là nhị thiếu gia và tam thiếu gia cùng bạn bè chơi đùa ngoài đó.

Bạch An Kỳ càng thêm lớn mật như anh đang ôm cả bầu trời, nếu như không phải cách cảnh cửa thật dầy. . . .không, thật ra cô rất lo lắng người ngoài cửa đã nghe được những âm thanh rên rỉ không bình thường này.

Hai chân cô bị buộc phải gác trên vai anh, mặc cho đầu anh chôn ở giữa, bừa bãi hưởng thụ đầy đủ tinh ngọt của cô, cô rõ ràng nghe được tiếng nước khi anh hôn cô, phảng phất như đang nhắc nhở cô đừng nghĩ một đằng làm một nẻo.

Đây là lần đầu tiên cô lấy phương thức hoảng hốt như vậy đạt tới cao trào, cho đến khi thiếu gia đem cô đẩy ngã trên ghế salon, hung hăng ở trong cơ thể cô đoạt lấy một lần lại một lần, thế nhưng vẫn không đủ làm anh thoả mãn.

“Em về phòng trước chờ anh, một lát nữa anh sẽ đi ra.”

Đó là một loại cảm giác kích thích khi yêu đương vụng trộm, lúc Hà Lộ đi ra khỏi phòng sách thì bị một cô gái lúc trước đã tới dự tiệc của Hổ gia gọi lại, “Có thấy đại thiếu gia của các người đâu không?”

Hà Lộ lắc đầu, may mắn là cô đang đứng trong góc tối, cô gái này sẽ không phát hiện ra gương mặt cô đang đỏ ửng.

Gần như là đồng thời, cô cảm giác được giữa hai chân chảy xuống chất lỏng ấm áp. Cô không dám ở lại phòng sách dọn dẹp nữa, mà tầm mắt của cô gái trước mặt làm tim cô thiếu chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng, cho đến khi đối phương lầu bầu xoay người rời đi, cô thiếu chút nữa mềm nhũn quỳ trên mặt đất.

Ngày hôm đó cô bị anh giày xéo không xuống giường nỗi.

Ở trong giấc mơ của Hà Lộ, lại cảm giác được cái loại ấm áp mềm mại vô lực đó, cô vô lực bị nâng hai chân lên, mềm mại kích thích khi mỗi một lần thiếu gia tiến vào trong u cốc của cô tàn sát, cho đến khi cô reo hò đạt tới cao trào cuối cùng.

Đêm tối, sương mù giăng khắp nơi, thân thể ấm áp lần nữa ôm lấy cô, lần này cô cảm giác được cơ thể anh chặt cứng, anh thoả mãn cô, nhưng vẫn chưa thoả mãn mình, nhưng mà vẫn cứng gắn ôm cô vào trong ngực.

“Thiếu gia. . . .” Cô mơ mơ màng màng, muốn dâng lên bản thân, muốn tiếp nhận anh, để cho dục vọng mãnh liệt của anh có chỗ phát tiết.

Nhưng mà Bạch An Kỳ chỉ ôm chặt cô, để cho mặt cô chôn ở cần cổ của mình, “Ngủ đi, mau ngủ.”

Cô lại nghe được giọng nói nỉ non yêu thương cưng chiều đó, dị vật nóng rực vẫn để ở bắp đùi của cô, thế nhưng cả buổi tối, anh chỉ lẳng lặng dụ dỗ cô ngủ, lẳng lặng giúp hơi thở của mình bình thường.

Hà Lộ ở trong mùi thơm tỉnh lại, cô trừng mắt nhìn, cảm giác được bản thân đã ngủ quá sâu và quái dài, cho nên cô không biết đây là buổi sáng hay buổi tối.

Nóc giường quen thuộc, đây là giường của thiếu gia. Mà trên người cô mặc áo ngủ của thiếu gia, thể lực còn chưa khôi phục, hơi thở nặng nề, toàn thân đau nhức.

Bạch An Kỳ thần thái sáng lán, đang cuốn tay áo lên, rón rén bận rộn chạy tới chạy lui, Hà Lộ đi qua đi lại sau tấm bình phong, mùi thơm cũng là từ sau tấm bình phong truyền tới.

Dạ dày của cô biểu tình cô lỗ cô lỗ vang dội, sau đó cô mới nhớ là mình bị bệnh từ ngày hôm qua đến giờ. . . .Đang muốn quay đầu tìm đồng hồ báo thức, bởi vì bầu trời ngoài cửa sổ không sáng cũng không tối, làm cô không biết mình rốt cuộc đã ngủ bao lâu, nhưng trong chốc lát cô nhớ tới một chuyện quan trọng hơn————cô mãnh liệt hi vọng thiếu gia không phải là vội vàng chuẩn bị muốn đút cho cô ăn “món ăn tràn đầy tình cảm”!

Nhưng mà cô ngửi thấy được mùi thơm, mới vừa rồi Hà Lộ cũng đã nhìn thoáng qua, quả thật nhìn thấy thiếu gia cầm thìa. . .

Cô hi vọng đó là món anh muốn ăn, làm ơn!

Sau đó, Bạch An Kỳ ở sau tấm bình phong nghe được bụng cô biểu tình vang dội, Hà Lộ còn chưa kịp xấu hổ thì đã thấy anh cầm khay đựng đồ ăn đi ra, hướng về phía cô đi tới, trên chén còn có khói bay nghi ngút, cô còn thấy trên cái dĩa có chút thức ăn màu xanh.

Cô có chút tuyệt vọng, hi vọng đó không phải là sâu róm.

“Dậy rồi hả? Em nhất định rất đói, lại đây ăn điểm tâm đi.” Bạch An Kỳ cười tươi như thiên sứ.

Hà Lộ thật sự không muốn hình dung như vậy, nhưng mà trong mắt cô, thiếu gia cười như ác ma.

Bạch An Kỳ đến gần, đem khay thức ăn đặt trên bàn con, bàn này thiết kế dành cho những người thích ở trên giường vẽ tranh hay đọc sách, giống như cái bàn hình vuông bình thường, phía dưới có gắn bánh xe lăn, có thể đẩy tới mép giường để cho người trên giường sử dụng.

Ngoài dự đoán là, màu sắc thức ăn trên khay hết sức bình thường, hơn nữa còn vô cùng tinh sảo, bốn đĩa thức ăn đặt ở bốn góc bàn ăn, trong chén là cháo trắng và rong biển đang nghi ngút khói.

Bạch An Kỳ ngồi bên cạnh cô, cầm lên muỗng muốn đút cô ăn.

“Thiếu gia, đây là. . .” Vừa mở miệng, Hà Lộ liền phát hiện cổ họng mình đau nhức, xem ra virus và hệ miễn dịch trong cơ thể cô vẫn còn chém giết, cô còn cách ngày hồi phục rất xa.

Bạch An Kỳ nhìn thấy vẻ mặt chần chừ sợ hãi của cô, tức giận nói: “Cái này là buổi sáng thím Luyện mới đem tới, buổi trưa thím ấy sẽ tới nữa.”

Tuy rằng không muốn đả kích “món ăn tràn đầy tình cảm” của thiếu gia, nhưng Hà Lộ vẫn thở phào nhẹ nhõm.

Cho nên bây giờ là buổi sáng, thì ra cô đã ngủ mười mấy giờ, khó trách toàn thân không có sức mạnh. . . .

Hà Lộ muốn nhận lấy muỗng tự mình ăn, nhưng Bạch An Kỳ lại liếc cô một cái cảnh cáo, Hà Lộ không thể làm gì khác hơn là rút tay về, nhìn thiếu gia cẩn thận giúp cô thổi nguội, sau đó gắp một miếng cá sốt cà bỏ trên muỗng cháo, còn xác định thử nhiệt độ xem có quá nóng hay không, mới đút tới bên miệng cô.

Hà Lộ ngoan ngoãn há mồm ăn, làm trái với ý thiếu gia không phải việc làm của người sáng suốt.

Nhưng mà thiếu gia cẩn thận từng miếng từng miếng đút cho cô như vậy, ăn xong bữa cơm này sẽ tới buổi trưa đúng không?

“Thiếu gia, anh còn có bản thảo chưa vẽ hả?”Hà Lộ cố gắng lấy giọng nói dịu dàng hỏi anh.

Đại thiếu gia khó tính trợn mắt nhìn cô, Hà Lộ đành phải câm miệng, “Thật xin lỗi, thiếu gia coi như em chưa có hỏi đi.” Hỏi một chút cũng không được.

Bạch An Kỳ còn tỉ mỉ hơn cô, lại lịch sự nhã nhặn, đút cô ăn một bữa cơm, anh từng chút từng chút xác định nhiệt độ, còn cẩn thận đem cá chọn ra, lấy khăn tay giúp cô lau miệng, hạt cơm dính vào bên mép liền giúp cô phủi đi, hoàn hảo là Hà Lộ đang bị bệnh, mặc dù đói bụng, nhưng khẩu vị không tốt lắm, nếu không sẽ càng ăn càng đói.

Bạch An Kỳ lại muốn lại gần cô, cô liền lui lại, “Thiếu gia, gần như vậy sẽ bị lây bệnh đó, bây giờ em không có biện pháp chăm sóc anh đâu.”

“Yên tâm đi.” Anh vẫn lau đi tương cà dính bên mép cô như cũ, còn hôn cô một cái, “Bình thường anh muốn em chăm sóc anh, là bởi vì anh thích, anh cao hứng, không có nghĩa là mọi việc đều không thể tự lo, nhưng mà sau này mặc kệ là gặp chuyện gì, em chỉ cần tin tưởng anh, nép sau lưng anh là được.”

Trong ngực Hà Lộ căng thẳng, trái tim như đang kháng cự, chấn động mãnh liệt, rồi lại không có cách nào trầm luân ở trong đó, “Thiếu gia. . .”

“Mau khỏi bệnh là được.” Bạch An Kỳ ngăn cản cô nói ra lời làm anh muốn bóp chết cô nữa, “Anh thiếu người giúp anh đấm lưng, có biết hay không?” Anh thổi nguội cháo đút vào miệng cô, không cho cô mở miệng nói nhảm.

Hà Lộ có chút tức giận, cười nói, “Tuân lệnh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play