Năm ấy tôi gặp anh khi vừa vào trung học cơ sở.

Lúc đó tôi còn chưa dậy thì, vóc người nhỏ thó ngồi ở phía trên, thành tích bình bình cũng chẳng có gì đáng chú ý.

Anh lại ngồi ở hàng cuối, một phần vì cao hơn các bạn cùng lớp nhưng nhiều hơn là vì chân trái, do di chứng của bệnh bại liệt, nó cong cong mà cứng ngắc, anh phải chống nạng mỗi khi đến lớp. Để anh có thể ra vào dễ dàng hơn và tránh đi cặp mắt tò mò của mọi người, cô giáo mới xếp anh ngồi sau. Tuy tính cách anh rất lạnh lùng, chẳng chơi thân với ai, nhưng mọi người ai cũng biết. Ngoài điểm nhận dạng đặc biệt, còn vì anh luôn là học sinh đứng đầu lớp- Kỷ Thế Phàm. Chỉ có điều mỗi khi phụ huynh học sinh hay giáo viên đứng lớp nhắc đến anh đều mang vẻ mặt xót xa.

Tan học ra khỏi lớp, tôi đi về phía bên phải, anh đi về phía bên trái. Ba năm trung học cơ sở chúng tôi giống như hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau. Trong ấn tượng của tôi, hình như chúng tôi chưa từng nói chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play