An Nhiên im lặng, thở dài, rồi ngước đôi mắt tròn vo tội nghiệp, nhìn về phía cửa kính xe.
- Elis biết chưa chị?
- Biết gì ? Biết người yêu nó có người yêu từ lâu ? Hay biết em đang đau vì người yêu nó? – Cali nhếch mép cười – Con bé chẳng biết gì cả, chị cũng không nói gì hết. Cái gì đến sẽ đến, hãy để nó tự nhận ra. Dao đâm không sâu thì làm sao mà chết được? Phải để nó tự nhận ra, để mà tự tay giết chết cái tình yêu ngu xuẩn đó.
- Còn An Nhiên sẽ ra sao? – Tôi buột miệng.
- Ai cũng phải tự giải quyết việc của mình. Nếu như Elis không phải em gái chị , thì chẳng phải An Nhiên vẫn sẽ bị cắm sừng sao? Vấn đề Elis là em gái chị, không có nghĩa là chị sẽ có thể tác động được gì vào mối quan hệ tay ba này.
An Nhiên không nói gì, tôi thì càng chẳng có tư cách gì để nói. Một bầu không khí im lặng bao trùm lên cả ba chúng tôi. Những gì đang xảy ra thực sự không biết nên cười hay nên khóc?
Xe dừng lại trước cửa nhà An Nhiên, cô ấy lầm lũi bước xuống bấm chuông rồi đứng thừ người ra đó chờ người mở cửa. Cali chiếu đèn về phía An Nhiên. Tôi nhìn bóng dáng cô ấy mập mờ trong ánh đèn đó mà lòng không khỏi buồn rầu. Bỗng nhiên, An Nhiên quay lại, nhìn thẳng vào ánh đèn và phía chúng tôi, cô ấy nói : “Em hiểu rồi, mọi người cứ yên tâm!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT