Ngón tay của Dụ Nhân rất đẹp, rất mềm, đáng tiếc lại rất lạnh.
Lạnh buốt.
Khi đi lướt qua người Diệp Chính Thần, Dụ Nhân hơi ngẩng đầu, im lặng liếc nhìn anh.
“Tạm biệt.”
Dụ Nhân nghiến chặt răng khi nói ra hai từ kia.
“Tạm biệt.”
Hai từ giống nhau, nhưng khi thoát ra từ miệng Diệp Chính Thần lại vô cùng thờ ơ.
Sau khi Dụ Nhân đi, Bạc Băng vừa xấu hổ
vừa bực mình đẩy tay Diệp Chính Thần ra: “Đáng ghét. Anh chẳng biết giữ ý trước mặt người ngoài gì cả, anh nói xem người ta sẽ nhìn em thế nào,
nghĩ về em thế nào đây.”
“Mặc kệ cô ta nghĩ thế nào thì nghĩ.”
Diệp Chính Thần suy nghĩ một lát, rồi bổ sung thêm một câu: “Chúng ta
yêu đương quang minh chính đại, cũng chẳng phải vụng trộm.”
Anh nói cũng đúng, nếu khi Diệp Chính
Thần nhìn thấy Dụ Nhân lại lập tức đẩy cô ra cả nghìn kilomet, lúc đó
mới đáng để cô phải lo lắng.
Có khách vào cửa hàng, cửa hàng có quy định, trong thời gian làm việc nhân viên không thể trò chuyện với bạn bè.
“Em phải làm việc. Anh ra ngoài đợi em nhé.”
“Ừm, em làm việc của em đi. Anh đi dạo xung quanh.”
Bạc Băng vội vàng ra chào khách, Diệp
Chính Thần nhàn nhã đi xem các sản phẩm bày bán trong cửa hàng tiện lợi, có lẽ là vì muốn giết thời gian, anh đứng trước quầy trưng bày sản
phẩm, mỗi mặt hàng đều nhìn rất kĩ…
Lý Khải đến, Bạc Băng giao ca xong, Diệp
Chính Thần hình như đang rất hứng thú với một tập giấy ghi chú, tập giấy ghi chú này giống hệt như lá cây thật, nó có màu xanh nhạt, giữa tờ
giấy có một đường mảnh màu vàng chính là gân lá, thoạt trông khá đơn
giản nhưng lại rất đẹp.
Dụ Nhân cũng rất thích loại giấy ghi chú này, cô ấy đã mua rất nhiều tập.
Thật ra Bạc Băng cũng thích, có vài lần cô cũng muốn mua nhưng vì giá của nó quá đắt nên thôi.
“Tập giấy ghi chú này rất đẹp đúng không? Những nơi khác không có đâu, bạn của ông chủ chúng em chuyên cung cấp
mặt hàng này cho cửa hàng.”
Có thể là vì nghe thấy sự thích thú từ
ngữ điệu của cô, Diệp Chính Thần cầm lấy hai tập giấy đi đến quầy tính
tiền, một tập cho cô, còn một tập đút vào túi anh.
Tập giấy ghi chú đó Bạc Băng tiếc không dùng, nhưng trên sách và tài liệu của Diệp Chính Thần lại dán đầy chúng.
…
Sau khi lên xe, Bạc Băng cầm tập giấy anh đưa cho cô, cài dây an toàn xong, không kiềm được bản tính nhỏ nhen bẩm sinh của phụ nữ mà hỏi Diệp Chính Thần: “Anh thấy Dụ Nhân có đẹp
không?”
“Dụ Nhân…” Anh lặp lại cái tên Dụ Nhân, ngữ điệu vẫn rất thờ ơ, giống như không thể nhớ ra cái tên xa lạ này là của ai.
Cô nhắc anh: “Chính là người đẹp mà hôm nay anh gặp ở cửa hàng tiện lợi ấy.”
“Ồ?” Anh bừng tỉnh: “Không quan tâm.”
“Nói dối, rõ ràng anh nhìn người ta tận hai lần.” Hơn nữa lần đầu tiên còn vô cùng kinh ngạc.
Anh cứng lưỡi không cười được nữa, trầm tư một lát, rồi lắc đầu: “Không đẹp.”
“Gạt người! Dối trá!” Đến người cận thị cả vạn đi ốp cũng nhìn ra Dụ Nhân rất xinh đẹp, huống hồ thị lực của anh tận 5.2.
“Được rồi, cô ấy rất đẹp.” Nhân lúc dừng đèn đỏ, anh quay sang hôn lên má cô.
“Nhưng cho dù cô ấy có đẹp cỡ nào, trong mắt anh, em vẫn đẹp hơn.”
“Thật không?” Biết rõ rằng anh đang dỗ dành mình nhưng cô vẫn vui đến không khép miệng lại được.
Diệp Chính Thần im lặng nhìn Bạc Băng,
rồi bật cười. Mọi thứ trước mắt cô dường như dừng lại vĩnh viễn, hô hấp
của cô cũng dừng lại.
Lời nói của đàn ông là thật hay là giả cũng không còn quan trọng nữa.
Không cần tự cho mình là thông minh, đi
bóc mẽ cái lớp vỏ giả dối hoa lệ ấy, bởi có một sự thật trần trụi rằng
nó mang đến cho bạn niềm vui, hạnh phúc, ngược lại, nó cũng có thể phá
vỡ giấc mơ đẹp mà bạn đã tự xây cho mình.
Anh ta nói điều bạn muốn nghe, bạn tin lời anh ta nói.
Anh ta dỗ bạn vui, bạn cười cho anh ta xem.
Ngọt ngào của hai người, cũng chỉ đơn giản như thế thôi.
Không biết từ lúc nào, ngón tay anh đã chạm lên má cô, đầu ngón tay lướt qua khóe miệng đang giương lên của cô.
“Anh…”
Đột nhiên anh im bặt, tầm mắt dừng lại trên chiếc xe ngoài cửa.
Bạc Băng nhìn theo tầm mắt của anh, bên
đường là một cửa hàng ô tô, rất nhiều loại xe nổi tiếng được đưa ra
trưng bày, trên mặt kính chắn gió dán đủ loại thông số kĩ thuật và giá
tiền của những hãng xe nổi tiếng.
“Sao vậy?” Bạc Băng hỏi.
Diệp Chính Thần không trả lời cô, đèn xanh bật sáng, xe phía sau nhấn còi thúc giục.
Anh như đang nghĩ gì đó, ngón trỏ và ngón giữa gõ nhẹ lên tay lái.
“Anh thích cái xe đó à?” Cô lại hỏi
“Hả?” Cuối cùng thần trí của anh cũng quay lại. “Ừ, thích.”
Hiển nhiên, anh vốn không nghe thấy chuyện cô hỏi anh.
Trước khi yêu nhau, Bạc Băng luôn cho
rằng Diệp Chính Thần làm việc rất trình tự, tỉ mỉ và cẩn thận. Nhưng sau khi yêu nhau, cô mới nhận ra không phải lúc nào anh cũng tỉ mỉ, cẩn
thận như vậy, anh làm rất nhiều việc khiến người khác khó hiểu, ví dụ
như: Anh thường xuyên lỡ hẹn, tắt máy, để cô ngây ngốc ngồi đợi ở quán
cà phê cả tiếng đồng hồ. Đến khi cô tìm được anh, anh lại nói không nhớ
đã hẹn với cô.
Còn có một lần, rõ ràng anh đã nói đưa cô đi chơi, thế mà chỉ vài phút sau, anh bỗng nhiên lại nói có việc bận
rồi hủy kế hoạch đi chơi của hai người.
Dường như anh còn bị suy nhược tinh thần, rất nhiều lần anh tỉnh lại từ trong mơ, sau đó ôm chặt cô vào lòng, mạnh mẽ hôn cô.
Lăng Lăng nói: “Điều này giống như là dấu hiệu xuất hiện của kẻ thứ ba, cậu phải cẩn thận đấy.”
Bạc Băng nói: “Không đâu. Nếu như anh ấy có người phụ nữ khác, nhất định sẽ nói với tớ!”’
Cô tin anh, vẫn luôn luôn tin.
Do dự một lúc, Diệp Chính Thần chuyển
hướng xe, tiến vào bãi đỗ của cửa hang ô tô, xe vừa dừng lại, một cậu
nhân viên trẻ tuổi vội vàng chạy đến, mở cửa xe cho Bạc Băng, sau đó
cung kính cúi người, nói bằng tiếng Nhật: “Hân hạnh được đón tiếp, cậu
chủ Diệp.”
“Xin chào.” Diệp Chính Thần rút thẻ ngân
hàng trong ví tiền ra, chỉ vào chiếc xe thể thao màu trắng ở nơi trưng
bày: “Tôi thích chiếc xe này, làm thủ tục giúp tôi.”
Bạc Băng lau mồ hôi, cô mua cải trắng ở
siêu thị thôi còn phải chọn đi chọn lại, thế mà anh mua xe lại chỉ
thoáng nhìn qua có một lần.
Cậu nhân viên trẻ tuổi dường như đã sớm
không còn lạ lẫm với việc này nữa, vui vẻ kính trọng nhận lấy tấm thẻ
ngân hàng: “Tôi sẽ lập tức đi làm.”
Cậu nhân viên đi thẳng vào bên trong cánh cửa kính của phòng trưng bày, qua bức tường kính trong suốt, Bạc Băng
nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ Âu phục màu tím, anh ta đang nói chuyện với khách, cậu nhân viên bước vào nói với anh ta vài câu,
rồi chỉ về phía cô và Diệp Chính Thần đang đứng, người đàn ông gật đầu,
bước ra chào.
Ánh nắng giữa trưa cực kì chói chang, nhưng cũng không thể chói bằng chiếc hoa tai và chiếc áo sơ mi anh ta đang mặc.
Đợi anh ta đến gần, híp nửa mắt chào hỏi
cô, cô mới nhìn rõ dáng vẻ của anh ta. Trai đẹp Nhật Bản điển hình, dáng vóc cao gầy quyến rũ, da trắng, mi mắt tinh tế.
Mắt anh ta rất sáng, so với đá quý còn tỏa sáng hơn, ánh mắt như lan tỏa ra cả tứ phương.
“Hi!” Anh ta chào cô, rất tự nhiên.
“Anh ta là Inoue, ông chủ ở đây.” Diệp
Chính Thần không dùng kính ngữ, trong ấn tượng của cô, Diệp Chính Thần
rất ít khi không dùng kính ngữ với người Nhật: “Cô ấy là bạn gái tôi,
Bạc Băng.”
Bạc Băng cúi người, dùng tiếng Nhật thật lưu loát chào hỏi anh ta: “Lần đầu gặp, xin chỉ bảo nhiều hơn.”
Không ngờ Inoue bước lên phía trước một
bước, vươn tay bắt tay với cô, nói bằng tiếng trung: “Rất vui được gặp,
rất vui được gặp. Có thể gặp được bạn gái của Diệp Chính Thần, là phúc
ba đời của tôi.”
Anh ta phát âm rất chuẩn, ngữ điệu cũng rất uyển chuyển, thậm chí còn có chút ý cười.
“Tiếng Trung của anh rất tốt.”
“Tôi là người Trung Quốc, Inoue là họ của cha dượng tôi.”
“Ồ?” Hóa ra là người Trung Quốc bị văn hóa Nhật Bản đồng hóa.
“Em thích mẫu xe nào, tôi tặng em.” Nghe
thấy lời này của Inoue, Bạc Băng lại lau mồ hôi, người này mở miệng tặng xe cũng nhẹ y như tặng cải trắng vậy.
Diệp Chính Thần cũng không khách khí: “Em thích mẫu xe nào cứ nói, không phải khách khí với anh ta đâu.”
Tôi rất thành thực trả lời: “Không có.”
“Vậy em thích xe gì, anh có thể đặt cho em, thiết kế riêng cũng được.”
“Xe đạp được không? Tốt nhất là nên có đề(1).”
(1) Đề là một bộ phận gắn thêm vào xe đạp có tác dụng trợ lực tăng tốc cho xe.
Inoue cười trao đổi ánh mắt với Diệp
Chính Thần, Diệp Chính Thần giải thích nói: ”Cô ấy đùa đấy, anh đừng
tưởng thật… Chúng ta đi xem xe thôi.”
“Ok.”
Hai người không nói gì nữa, đi thẳng về
phía quầy trưng bày chiếc xe trắng kia, khoan đã, giữa bọn họ có sự
thông hiểu ngầm khó có thể diễn tả bằng lời, Diệp Chính Thần không cần
phải nói, Inoue đã biết anh đang nghĩ gì.
Trực giác nói cho Bạc Băng biết, bọn họ
rất thân nhau, không phải là dạng thân quen giữa ông chủ và khách hàng,
cũng không phải dạng thân quen kiểu tâm đầu ý hợp, nhưng là dạng nào, cô lại không nghĩ ra được.
Xem xe xong, ngón tay Inoue gõ lên trên
cửa xe, tiết tấu hai nhịp một, Diệp Chính Thần liếc ngón tay anh ta một
cái, đi đến ôm lấy vai cô, nói: “Anh vào làm thủ tục, em đợi anh một
lát.”
“Em đi với anh.”
“Không cần đâu, em ở đây nói chuyện với
Inoue một lúc nhé.” Không cho Bạc Băng cơ hội từ chối, anh vội vàng đi
vào phòng làm thủ tục.
“Em thấy chiếc xe này thế nào?” Inoue không biết từ lúc nào đi đến sau lưng cô.
Bạc Băng không hiểu về xe cho lắm: “Rất đẹp, sư huynh thích nhất là mấy mẫu xe kiểu này.”
“Em sai rồi, cậu ấy không thích.”
Cô hơi ngạc nhiên, Inoue nhìn cô nở nụ cười sâu xa: “Trong tất cả các loại xe ở đây, cậu ấy thích nhất là việt dã.”
“Việt dã?”
“Có một lần cậu ấy bảo anh đặt một chiếc Land Rover từ Anh, ai ngờ cậu ấy mới dùng có ba ngày đã mang trả. Em đoán xem tại sao?”
Đột nhiên Bạc Băng nhớ ra một hôm, cô
thức suốt cả một đêm, vừa nằm xuống, Diệp Chính Thần hưng phấn kéo cô
xuống tầng nói muốn cho cô xem chiếc xe việt dã anh mới mua, Bạc Băng
không thèm nhìn. Thuận miệng nói một câu: “Xấu chết đi được!” Sau đó
quay về phòng ngủ tiếp.
Không lâu sau anh ta đổi xe.
“Bởi vì em nói chiếc xe ấy quá xấu.” Inoue thu lại ý cười, thay bằng vẻ mặt nghiêm túc.
“Cậu ấy rất xem trọng cách nhìn của em, mà em thì không hiểu cậu ấy.”
Ánh nắng chói chang như muốn xuyên qua
mắt cô, đau, xót, Bạc Băng hơi nghiêng người, tránh ánh nắng trực tiếp
của mặt trời, cô thấy Diệp Chính Thần đứng sau cửa kính, dõi theo cô.
“Rời khỏi cậu ấy đi, điều đó tốt cho cả hai người.”
Bạc Băng kinh ngạc quay mặt lại nhìn Inoue.
“Anh nói gì?”
“Anh chỉ muốn tốt cho em…”
Cô bật cười thành tiếng.
“Được thôi, nếu Inoue-kun đã yêu anh ấy mất rồi.”
Inoue không nhịn được cũng cười, không nói gì nữa.
Trên đường, Diệp Chính Thần hỏi cô đã nói chuyện gì với Inoue, Bạc Băng kể lại cuộc đối thoại giữa cô và Inoue,
Diệp Chính Thần cười rất lâu.
“Tại sao Inoue lại bảo em rời khỏi anh?” Cô hỏi.
“Có lẽ, anh ta đã yêu anh mất rồi.”
“Rốt cuộc là tại sao? Không được gạt em, nếu không em sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho anh.”
Bạc Băng không nghĩ lời của mình có tính uy hiếp nhiều đến thế, anh thu lại ý cười, chăm chú nhìn vào mắt cô.
“Anh ta sợ một khi anh yêu em quá sâu đậm, sẽ bị em tổn thương.”
“Em sẽ tổn thương anh?!” Cô hừ lạnh: “Anh ta mới không hiểu anh ý.”
Diệp Chính Thần thờ ơ nhìn về phía xa,
“Đúng rồi, sắc lang đi đến đâu thì lưu tình đến đó, giống như anh, làm
sao có thể bị phụ nữ tổn thương!”
Anh hạ giọng thật thấp lại khiến cô không hiểu vì sao tim mình lại nhói đau, Bạc Băng bất chợt nhớ đến lời Inoue.
“Cậu ấy rất xem trọng cách nhìn của em, mà em thì không hiểu cậu ấy.”
Cẩn thận suy xét, quả thực cô hiểu anh rất ít, Bạc Băng im lặng tựa vào vai anh.
“Em không biết người con gái khác có tổn thương anh không, nhưng em nhất định sẽ không.”
Anh nắm chặt tay cô, không nói gì nữa.
***
Trời chiều, chạng vạng.
Phòng tắm, hơi nước mênh mang, thoang thoảng mùi laveder.
Bạc Băng nằm trong bồn tắm, để nước ấm bao phủ toàn thân, xua tan tất cả những mệt mỏi trong cơ thể.
Diệp Chính Thần ngồi bên thành bồn tắm,
cẩn thận nâng chân cô lên, dùng khăn ướt, chậm rãi ấn nhẹ lên lòng bàn
chân đứng suốt sáu giờ của cô.
Nhìn đôi mi đang cụp xuống của anh, miệng Bạc Băng cười nhạt dịu dàng, cảm nhận lực ấn vừa phải của anh trên mỗi
tấc da, mát xa mỗi tấc da thịt mệt mỏi, đó là một loại hưởng thụ thiên
đường của nhân gian.
Đáng! Ba lần cuồng nhiệt đổi lấy một lần hưởng thụ như vậy, rất đáng!
Anh xoa xoa, lòng bàn chân được anh xoa
nhẹ, bàn tay nóng bỏng từ từ ấn nhẹ trở thành vuốt ve, sự ấm nóng tê dại lại một lần nữa len lỏi vào lí trí của Bạc Băng.
“Này!” Cô vung chân, đá anh một cái: “Anh chuyên nghiệp chút đi, không được chiếm dụng giây phút thư giãn của em.”
Hừ! Anh tưởng cô chưa học mát xa, tưởng cô không biết mát xa và khiêu khích khác nhau chỗ nào hả?!
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, bắt đầu ấn huyệt
cho cô, khi ngón cái vừa dùng lực, một cơn đau từ bắp chân truyền thẳng
tới trung ương thần kinh.
“Á!” Bạc Băng không nhịn được thét to
Anh đau lòng nhìn cô, thầm thở dài, lấy khăn ướt phủ lên chân cô, ngón tay cái của anh cách một làn khăn ướt bấm huyệt cho cô.
“Nha đầu…” Anh dịu dàng gọi cô, giọng nói anh khàn khàn.
“Em thôi việc đi, công việc mệt mỏi như vậy, làm lâu rất dễ mắc bệnh về xương.”
“Thôi việc em biết dựa vào gì để sống, dựa vào cái gì để trả học phí?!”
“Học phí kì sau anh nộp giúp em, đừng làm thêm nữa.”
Cô khoác tay lên thành bồn tắm, chống má đưa tình với anh: “Xin lỗi, tiểu nữ chỉ bán nghệ, không bán thân!”
Anh nâng mắt, cười giễu cợt nhìn cô.
“Dựa vào tí ‘kỹ thuật’ của em, còn dám bán nghệ sao?”
Bạc Băng suýt nữa hộc máu.
Anh nhìn ngực cô, có chút hứng thú cười: “May mà em còn có điều kiện độc đáo trời ban…”
“Anh?!” Cô nóng giận hắt nước lên người
anh, chả mấy chốc áo sơ mi của anh đã ướt đẫm, cơ bụng sáu múi tráng
kiện lấp ló sau làn áo xám nhạt gần như trong suốt.
Trước kia Bạc Băng vẫn nghi ngờ rằng cơ
bụng sáu múi này của anh có được là nhờ vào sự luyện tập hàng ngày ở
trên giường với phụ nữ, sau đó anh nói với cô là thể lực của cô quá kém, mỗi tuần ba lần đưa cô tới phòng tập thể hình, Bạc Băng mới biết dáng
anh đẹp như thế là do tập thể hình mà ra.
“Sao? Không phục?!” Anh cười nắm lấy tay cô, kéo cô ra khỏi bồn tắm, đặt cô ngồi lên chân anh.
Hai tay ôm lấy eo cô, cách một lớp áo sơ mi mỏng manh ẩm ướt, cô có thể cảm nhận rất rõ lửa nóng trên người anh.
Hơi thở của anh từ bờ vai trần lan dần đến hõm cổ cô, vừa tê vừa ngứa: “Có muốn thảo luận ‘kĩ thuật’ một lúc với anh không?”
“Anh mơ à!” Bạc Băng bực bội nói: “Ấn bả vai cho em, đau.”
Anh lại thở dài lần nữa, nhẫn nại ấn vai cho cô.
…
Một lúc sau, anh vẫn không từ bỏ ý định
thuyết phục cô: “Nha đầu, nghe lời, thôi việc đi. Anh không muốn tới lúc em già, mỗi ngày anh phải đẩy xe lăn đưa em đi ngắm hoàng hôn đâu…”
“Ai cần anh đẩy…” Bạc Băng bất chợt nhận ra thâm ý trong lời anh.
“Anh nói gì?” Cô quay người lại, nắm chặt tay áo anh: “Anh nói lại lần nữa đi.”
“Anh không muốn tới lúc em già, mỗi ngày
anh phải đẩy xe lăn cho em… Anh hy vọng em có thể nắm tay anh, cùng anh
đi khắp thế giới…”
Sẽ có sao? Sẽ có một ngày như thế sao?
Cô và anh sẽ nhìn khuôn mặt phủ kín nếp
nhăn của nhau, vuốt ve mái tóc hoa râm của nhau, những ngón tay đan vào
nhau, đồng hồ đôi một đen một trắng vẫn đeo trên cổ tay của hai người –
Nó cũng già đi cùng cô và anh.
Bạc Băng chưa từng cảm động như thế, nếu có thể có một ngày như thế, cô nguyện ý đánh đổi tất cả.
“Thật sao?” Cô hỏi: “Anh nói thật chứ?”
“Thật.” Anh nói với cô: “Đồng ý với anh,
cho dù xảy ra chuyện gì, đều phải ở bên cạnh anh… Ba năm sau, anh nhất
định sẽ cưới em.”
Mùi laveder thoang thoảng, vờn quanh hơi nước mênh mông.
Cô hôn anh, toàn tâm toàn ý.
Tòa nhà trong cô, càng xây càng cao, cô
biết rõ lúc nó sụp đổ, cô sẽ khó lòng mà chạy thoát, nhưng cô vẫn lừa
chính bản thân mình chìm đắm sâu vào giấc mộng đẹp anh tạo ra cho cô.
Đôi môi cọ xát như gần như xa, nhẹ nhàng như cánh hoa bị gió lùa rơi, lướt qua mặt hồ, lay động trên từng gợn nước lăn tăn.
Bạc Băng thấp giọng thì thầm: “Em sẽ không rời xa anh…”
Làn hơi nước trắng đục mênh mông lan tỏa trong nửa không gian, mơ hồ mà ấm áp, lộ ra tiếng thở dốc âm ỉ của hai người.
Xuất phát từ việc bị Diệp Chính Thần
khinh bỉ kỹ thuật trên giường, Bạc Băng đoạt lấy quyền chủ động của anh, ngón tay trợt xuống phía dưới, cho đến khi dừng lại trước ngực anh.
Anh khẽ nhíu mày, không thể nhìn ra cảm
giác của anh là khó chịu, hay là thích thú. Cô cúi mặt xuống, đầu lưỡi
khéo léo liếm qua chiếc cổ trắng mịn, xương quai xanh, hơi thở nóng rực
chạy theo từng tấc da thịt anh…
Anh hít một hơi thật sâu, yết hầu trong cơn hưng phấn run rẩy từng trận.
Bạc Băng khẽ hôn lên ngực anh, cẩn thận cảm thụ từng rung động mẫn cảm và vẻ đẹp ở từng nơi kín đáo trên cơ thể anh.
Hởi thở của anh càng lúc càng dồn dập, tay anh luồn vào tóc cô…
Cả người cô nóng bừng, người cô như rơi
vào sương mù dày đặc, mơ mơ hồ hồ, hai tay vuốt ve trên cơ thể anh đã
loạn nhịp, ngay cả hôn cũng loạn cả lên.
“Muốn em không?” Cô thì thào bên tai anh, bắt chước anh, ngữ điệu mềm mại, vấn vương. “Hửm?”
Anh ôm chặt lấy cô, hung hăng ngấu nghiến hôn môi cô, như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
Khi anh mạnh mẽ mà bá đạo tiến vào, xuyên đến nơi sâu nhất, hai tiếng rên rỉ phát ra, trong phòng bùng lên trận
mây mưa kịch liệt.
…
Lúc cô và anh mới ở bên nhau, cho dù đang cuộn mình trong lòng đối phương, vẫn muốn ôm chặt hơn một chút, cho dù
mỗi ngày mở mắt ra đều có thể nhìn thấy nhau, vẫn cảm thấy không đủ,
tình yêu của cô và anh cũng giống như ngọn lửa trên Hỏa Diệm Sơn, mãnh
liệt mà bùng cháy.
Khi tất cả kết thúc, Bạc Băng dường như
đã bị anh thiêu rụi thành tro, hai tay ôm lấy cánh tay anh mới chống đỡ
nổi thân thể lung lay sắp đổ.
“Đau không em?” Anh vuốt ve cô.
Bạc Băng gượng cười, đối với sự nhiệt tình như ngọn lửa dữ dội của anh, cô đã sớm quen rồi.
Anh ôm cô ngồi vào bồn tắm, dùng nước ấm
xả tóc cho cô, khắp người cô đâu đâu cũng là vết tích do anh để lại, vào những lúc như thế này, anh luôn luôn trở nên rất dịu dàng, giống như
một phút trước kẻ cầm thú cắn nuốt cô không phải là anh vậy.
Tắm xong, cô và anh ôm nhau ngủ, cho dù
bất cứ khi nào tỉnh lại từ trong mơ, Bạc Băng đều có thể nhìn thấy cô và anh đang nắm tay nhau, hai chiếc đồng hồ đôi một đen một trắng yên lặng chạy.
Bạc Băng tin, anh yêu cô, cho dù tình yêu này kéo dài được bao lâu cũng không quan trọng, cô chỉ biết hiện tại
tình yêu ấy vẫn đang tồn tại vậy là đã đủ rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT