Sáng ra , Nhân triệu tập tất cả mọi người . Cả đám hết sức ngạc nhiên vì Đại tỉ của VampireDark vẫn còn sống .
- Ân , tụi tao cứ tưởng mày chết rồi chứ - nó và nhỏ nhào vào ôm Ân
- Tao cũng tưởng tao chết rồi ấy chứ - Ân cười nói
- Mà sao mày sống được sau khi rơi xuống vực vậy ? - nó thắc mắc
- Nghe tao kể nè ... bla ....bla .....bla - Ân kể lại sự tình cho cả đám nghe
- Nhất Nam đâu ? - Ân vô tình hỏi tới hắn . Thật ra trong lúc cả đám
trong nhà kho Ân biết hết nhưng đang theo dõi nửa chừng thì phải đi giải quyết một số chuyện nên ko biết chuyện gì xảy ra sau đó
- Trời ơi , mày nhắc tới Nam chi vậy ? - nhỏ bịt miệng Ân lại
- Tao ko sao - nó cười . Nhưng sâu trong nụ cười đó vẫn ẩn chứa một nỗi buồn
- Chuyện gì vậy ? - Ân thì thầm hỏi Nhân
- Chuyện là ... bla .... bla .... bla - Nhân kể cho Ân nghe
- Hừ ba con rắn độc đó đúng là ... - Ân nhíu mày
- À , mọi người cứ nói chuyện nhé , mình ra đây một chút - nó gượng cười nói
- À , khoan , hôm nay tao về mày có muốn đi ăn kem ko ? - Ân cố níu nó lại
- Ừ , cũng được - nó gật đầu
Tới quán kem . Hai nhỏ bạn thân nó thì tính cách vẫn ko thay đổi . Nhưng
riêng nó từ hôm đó mỗi khi đi ăn kem , ko kêu nhiều như lúc có hắn đi
cùng . Mà chỉ kêu ít .
- Cho em một li coca và một cây kẹo mút coca - nó nói nhẹ nhàng
Trong lúc nó chờ đưa kem qua thì nó vô tình nhìn thấy một người đàn ông mặc
bộ đồ từ trên xuống dưới đen hết . Cái mắt kính cũng đen . Cái mũ cũng
đen . Nhưng mũ của ông ta kéo xuống quá nó ko nhìn thấy được khuôn mặt . Chỉ thấy được vài sợi tóc mái màu xanh dương và đôi khuyên tai màu bạc . Khuyên tai màu bạc ? Mái tóc xanh dương ? Ko phải là những gì nó thấy
trong bóng đen tối qua sao ? Nó khẽ nhíu mày .
- Anh dùng gì ạ ? - một cô nhân viên hỏi người đàn ông đó
- Kẹo mút coca - giọng nói lạnh như chưa bao giờ được nó quen thuộc vang
lên từ miệng người đàn ông đó . Cái cách nói chuyện rất giống hắn . Đều
đều từ trên xuống dưới . Ko cao cũng ko thấp . Ông ta cũng thích kẹo mút coca sao ?
- Ko , ko thể là anh ấy được - nó nghĩ
- Băng , mày sao vậy ? - nhỏ hỏi
- Hả ? - nó giật mình
- Tao kêu mày nãy giờ mấy tiếng rồi đó . Ăn kem đi - nhỏ nhíu mày nói
- Umk - nó gật đầu rồi ăn kem .
Mặc dù ăn kem nhưng đầu nó cứ nghĩ người đàn ông lạ và những ngày hắn dẫn nó đi ăn ở đây .
- Tụi mày về trước đi , tao ra đây một chút - nó nói rồi đi thẳng
- Con này , từ ngày mà Nam chết là chẳng bao giờ thấy mặt nó ở nhà . Toàn thấy ở công ti khi có việc quan trọng , còn tổ chức thì lâu lâu mới
thấy còn ko có việc gì làm là ko biết nó ở đâu hết - nhỏ thấy buồn cho
nó . Đương nhiên nhỏ là bạn thân của nó . Nó ko vui , sao nhỏ vui nổi ?
- Thôi mày , có lẽ nó chưa quên được Nhất Nam - Ân nói
Hai con nhỏ bạn thân nó nói đúng . Nó chưa quên được hắn . Ngày nào nó cũng tới ngọn đồi hạnh phúc cùng với cây kẹo mút ngậm trong miệng dù công
việc nhiều thế nào . Như thường lệ hôm nay nó lại ra đây ngồi hóng mát . Nó bước đi ko chú ý . Cứ thế mà bước . Mắt vẫn nhìn thẳng , chân vẫn
bước . Nhưng hồn thì ở tận đâu đâu
- Ui da - nó tông phải một người và té
- Ko có mắt nhìn đường ? - người kia lạnh lùng hỏi
- Câu này ... là câu Nhất Nam nói mình khi lần đầu tiên gặp nhau mà ? - nó ngạc nhiên
Nó đứng dậy nhìn lên . Là người đàn ông lúc nãy . Woa , ông ta cao bằng hắn luôn .
- Anh ko thấy tôi ? - nó đanh lại lạnh lùng
- Tôi cao hơn cô - người đàn ông kia nói lại còn lạnh hơn nó
Sao giống những câu mà hắn nói với nó trong lần đầu tiên nó va phải hắn vậy ?
- Thôi , ko cãi với ông nữa . Sao ông biết chỗ này ? - nó hỏi
- Đi vòng vòng rồi biết - người đàn ông
- Umk , ông ngồi đi - nó mời ông ta ngồi
Ông ta ko ngồi mà đi vòng vòng xem ngọn đồi . Dừng lại ngay chỗ Ken và Kin . Thường ngày , hễ có người lạ là Ken sẽ nhào vào cào cấu người đó nhưng
sao hôm nay Ken lại để ông ta vuốt ve thế nhỉ ? Ông ta đi một vòng nữa
và dừng lại cái cây mà hắn cùng nó chứng giám cho tình yêu của mình .
- N and B ? - ông ta thắc mắc
- Umk , chuyện lâu rồi - nó gật đầu , đôi mắt nhìn xa xăm
- B là tên cô còn N ? - ông ta hỏi rồi ngồi xuống kế bên nó và có một khoảng cách nhất định
- Đúng , B là tên tôi - Băng còn N ... - nó nói nửa chừng thì ko nói nữa vì chữ N có quá nhiều kỉ niệm đối với nó
- Cô ko nói cũng ko sao - ông ta nói
- Umk . Tại tôi ko muốn nhắc đến - nó gật đầu
- Sao ông lúc nào cũng che hết mặt mình vậy ? - nó hỏi . Thật sự nó chưa bao giờ thấy mặt ông ta
- Ko thích người ta nhìn mặt mình - ông ta lạnh lùng
- Tuỳ ông - nó lạnh giọng
- Vậy tôi về đây , tạm biệt - ông ta nói rồi đứng dậy đi về
Ông ta vừa bước ra gần xe thì nó thấy cây kẹo mút coca của ông ta để quên .
- Ông để quên kẹo mút kìa - nó nhắc
- Cho cô đấy - ông ta nói rồi lên xe phóng đi
Nó bóc kẹo ra ăn thì thấy một tờ giấy rơi ra .
- Cách đưa thư này giống anh ấy quá vậy ? - nó bỗng nhớ về hắn
Mở tờ giấy ra . Một dòng chữ hiện lên . Một dòng chữ rất giống hắn : " Hãy cẩn thận . Kẻ thù ở khắp mọi nơi . Còn có DeBay " .
- DeBay ? Phải rồi . Mình quên béng mất Debay . Nhưng sao mấy năm qua ko thấy động tĩnh gì ? - nó khẽ nhíu mày thắc mắc
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT