Cuối cùng thì giờ ra chơi yêu thích của cả đám đã tới , sau 4 tiết ngồi nghe tụng kinh thật sự bây giờ tụi nó đã rất đói bụng . Tưởng sẽ yên phận đi xuống căn tin . Nhưng ko phải . Cả đám vừa mới mở của phòng lớp , một đống Fan đã đứng ở đó , hắn lên tiếng :
- Tránh ra – hắn lạnh lùng nói
Đám Fan tránh ra , cả đám đi xuống căn tin . Nhân lên tiếng hỏi :
- Ai đi mua đồ ăn đây ? – Nhân hỏi
- Người nào nói người đó đi – nó nói giọng nham hiểm
- Vậy kêu đi – Nhân nói mà trong lòng nguyền rủa cái miệng đúng là cái miệng hại cái thân mà
- Cho tôi 2 li mì , 3 bánh bông lan , 4 kẹo mút , 1 bịch bánh snack và một li trà sữa ô long – nó cười nói
- Cho tôi 1 li mì , 3 kẹo mút , 2 bánh bông lan , 5 kẹo mút , 2 bánh snack và một li trà sữa hồng đào – tới nhỏ nói
- Cho mình 2 li mì , 4 bông lan , 2 kẹo mút , 3 bịch bánh snack và một li trà sữa sôcôla bạc hà – Ân kết lại phần gọi đồ ăn của tụi nó
- Kêu vậy chết tôi rồi – Nhân nói trong đau khổ
- Cho tao li trà ô long – hắn thêm vào
- Tao trà phỗ nhĩ – anh nói thêm
Nhân nhìn qua chỗ bán hàng , hàng đống người chen chúc nhau mà mua đồ , Nhân tới đó hét lớn :
- Mấy bạn cho mình vào mua với ! – Nhân hét lớn . Mọi người quay ra nơi phát giọng nói . Nhân tặng cho một nụ cười hút hồn . Đám con gái tự động dàn hàng ra một bên . Nhân thong dong bước vào mua đồ và đi về chỗ
- Dùng mĩ nam kế nữa ta ? – Ân chọc
- Hì , hết cách rồi – Nhan cười hì hì
Tụi nó lao vào ăn nhưng ăn ko yên cứ nghe những câu nói xấu tụi nó . Có một nữ sinh đi ngang qua nó dơ tay hất đổ li mì , hắn nhanh mắt nhận ra hành động đó . Nó chậm hơn hắn có 1 giây , nữ sinh đó nói
- Mình xin lỗi , mình ko cố ý – nữ sinh nói với vẻ tụi thân nhưng ko qua được mắt nó và mắt hắn
- Oh , vậy mà tôi cứ tưởng tay con chó nào quơ đổ li mì của tôi chứ ! – nó lạnh lùng nói
Nhỏ đó biết mình đã bị lộ nên cầm cục tức đi về lớp . Nó thì đi mua li khác ăn tiếp . Ăn xong tụi nó được một cuộc chạy maratong miễn phí , tụi hắn thì ko phải chạy chỉ cần 2 tiếng “ tránh ra ” là đám nữ sinh tránh ra ngay . Tụi nó ko phải là ko nói nhưng nói có ai nghe đâu , ko lẽ giờ nhào vô đập 600 học sinh cùng một lúc . Với lại mẹ nó nói là ko được đánh nhau mà . Nếu ko có lời của mẹ nó , tụi nó đã đi tới từng lớp đập từng thằng một rồi . Vào lớp , tới tiết toán , nó thích nhất môn này , mặc dù ko phải môn tủ của nó nhưng nó rất thích . Hôm nay , ông thầy toán cho lớp làm bài tập nâng cao của cao đẳng đại học với mục đích tìm kiếm nhân tài . Vừa nhìn vào cái đề hắn đã cặm cụi làm bài . Nguyên một lớp đều rơi vào trạng thái cắn bút , vò đầu . Chỉ có hắn làm được bài này , nó ngồi suy nghĩ , cắn bút , vò đầu , bứt tóc vẫn ko giải được cái bài toán quái quỷ này . Hắn thấy vậy liền nhếch mép cười rồi đẩy tập qua cho nó nói như ra lệnh :
- Chép đi – hắn lạnh lùng nói nhưng làm nó vui hết sức nó giật quyển tập của hắn mà viết , ko biết xấu hổ . Nó vừa nhìn vào tập hắn “ con trai gì mà viết chữ đẹp gớm ! ” . Đó là dòng suy nghĩ đầu tiên khi nó nhìn vào quyển tập hắn . Hành động này ko qua khỏi mắt của một người – Nguyệt Mỹ Ân . M.Ân thấy vậy liền đứng dậy nói :
- Thưa thầy bạn Băng đang chép bài của bạn Nam ạ ! – M.Ân chỉ vào mặt nó nói làm nó giật mình .
- Hạ băng ! Con có chép bài của Nhất Nam ko ? – ông thầy toán nhíu mày nhìn về phía nó hỏi
- Ko có chép – hắn lên tiếng lạnh lùng
- M.Ân , Nhất Nam nói ko có chép sao con nói có ? – ông thầy lại quay qua M.Ân hỏi
- Thầy ơi … - M.Ân chưa nói xong thì bị hắn liếc một cái lạnh lùng làm im bặt , còn nó vẫn cứ cặm cụi chép bài của hắn . ( bó tay với bà này )
Giờ ra về , cả đám hẹn nhau đi khu vui chơi . Vừa ra tới cổng trường nó đã thấy dòng chữ WE LOVE HẠ BĂNG to đùng trước cổng . Nó hóa đá , hai con bạn của nó cũng đơ vài giây . Tụi hắn thấy dòng chữ đó và tụi nó như vậy khẽ nhíu mày , nhất là hắn , một cảm giác khó chịu dâng lên trong người hắn . Sau một hồi hóa đá nó tỉnh dậy và trở về với thực tại . Một tên trưởng nhóm tiến tới chỗ nó , tự nhiên cầm tay nó nói :
- Hạ Băng , đây có thể là duyên phận chăng ? – tên đó trưởng nhóm của We love Hạ Băng – Trần Diệu Vinh
- Buông tay tôi ra , cái gì mà duyên phận chứ ? – nó nhăn nó vặn tay Vinh rồi thở dài
- Hạ Băng , anh yêu em thật lòng mà ! – Vinh lại một lần nữa nắm tay nó
- Tôi đã nói là BUÔNG RA – nó đá Vinh một phát vào bụng rồi xách cặp chạy thẳng ra cổng
Một đám con trai nhào tới như những con thiêu thân . Nó dùng võ công của mình đã học trong 3 năm ở lục địa Australia đánh tới tấp vào đám con trai đó . Sau một hồi hã gục 100 tên trong nhóm nó phủi tay đi thẳng ra cổng . Nhóm nó nãy giờ đứng nhìn , hắn vẫn ko quên được cái hình ảnh Vinh nắm tay nó . Lúc đó , hắn muốn nhào tới đập tên Vinh ấy một trận ra trò nhưng hắn cố gắng kìm chế . Hai nhỏ bạn nó hình như đã quá quen với cảnh này liền thở dài. Hắn thấy vậy hỏi :
- Chuyện gì ? – hắn lạnh lùng nói
- Thì đó là Fan của Băng ấy mà , đó là We love Hạ Băng , đứng đầu là Trần Diệu Vinh , bang chủ bang HB tên bang được viết tắt theo tên con Băng . Mấy người này là những người yêu Băng mà Băng ko yêu nê quyết tâm theo đuổi đến cùng . Sau 1 năm mất tích , bây giờ trở lại . – nhỏ kể
- Đi tới khu vui chơi thôi – Nhân nói rồi kéo cả nhóm đuổi kịp nó . Tới khu vui chơi , cả đám bày trò ra chơi . Luật chơi như sau , anh nói :
- Chia ra từng cặp , một cặp 1 nam 1 nữ đi chơi , sau một tiếng rưỡi đồng hồ cặp nào được nhiều phần thưởng nhất cặp đó chiến thắng . Phần thưởng là … một kế hoạch làm cho trường chúng ta có cơ hội được đổi mới phòng thí nghiệm , ok ? – anh nói
- Ok – cả đám đồng thanh rồi chia ra đi chơi
Tới quầy bắn thú bông , nó tiến lại nói :
- Con heo dễ thương ghê – nó chu mỏ nói
- Anh bắn cho tôi đi – nó nhõng nhẽo với hắn
Sau một hồi nghe nó lầm bầm , nhăn nhó bên tai mình . Hắn chịu ko nỗi nên đồng ý bắn cho nó con đó . Hắn đưa cho chủ quầy tờ 50 ngàn . Hắn cầm súng lên , khỏi cần nhắm , chủ quầy thấy vậy liền nói :
- Ko nhắm ko trúng đâu , với lại có cô bạn gái dễ thương vậy cho tôi đi – chủ quầy nói giọng biến thái
- Này tôi ko phải đồ dùng mà cho qua cho lại nhá ! – nó chống nạnh nói
Hắn ko nói gì chỉ biết nhìn con heo màu hồng mà nó thích . Đưa súng lên , hắn vẫn ko nhắm , bóp còi
“ Bùm ”
- Ye , cảm ơn nha ! – nó lấy con heo từ tay hắn nói trong vui vẻ
- Ko được làm mất – hắn nói lạnh lùng
- Umk – nó nở một nụ cười rất tươi
Còn thằng chủ quầy trố mắt ra nhìn . Từ trước giờ ko ai bắn trúng được con heo này cả , mà hắn thì ko nhắm mà vẫn bắn trúng . Thật ko tin vào mắt mình nữa . Hai cặp kia cũng bắn cho mỗi người tụi nó một con . Sau đó thì tùm lum kiếm mấy trò có thưởng chơi . Sau một tiếng rưỡi đồng hồ . Cặp Ân và Nhân là về sớm nhất với túi nhỏ , túi lớn đầy trên người . Tổng cộng có 15 chiếc túi . Tiếp theo sau đó là cặp nhỏ và anh với tình trạng giống cặp của Ân và Nhân . Tổng cộng có 17 chiếc túi hơn cặp Ân và Nhân 2 chiếc túi . Thấy vậy Ân nói :
- Huhu , tao thua mày rồi ! – Ân đập vai nhỏ cúi đầu nói trong đau khổ
- Hihi – nhỏ cười
- Tụi bây về rồi á hả ? – nó từ xa nói vọng vào
Cả đám nhìn nó và hắn , mọi người đều ngạc nhiên . Người nó và người hắn túi lớn túi nhỏ gì có hết , còn nhờ người xách giúp nữa . Cả đám ngồi đếm . Tổng cộng là 15 túi nhỏ và 8 túi lớn . Cộng lại là 23 túi tất cả . Nhân thấy vậy lên tiếng :
- Tụi bây làm cái giống gì mà được nhiều thế ? – Nhân hỏi
- Thì tôi kéo Nhất Nam vào mấy trò bắn súng , phóng phi tiêu , ném banh – nó nói tỉnh bơ
- Em kéo thằng Nam vào đó là tụi anh thua chắc rồi . Thằng đó là cao thủ chuyên nghiệp của cao thủ chuyên nghiệp về mấy trò đó – anh nói và chỉ vào mặt hắn
- Em đâu có biết – nó ngây thơ trả lời
- Chết tôi mất ! – Nhân cúi đầu nói trong đau khổ
Cả đám đang định đi về thì :
- HẠ BĂNG , I LOVE YOU – we love Hạ Băng nói to khi thấy nó đang ở đây
- Chết tôi mất thôi – nó đưa tay lên trán thở dài , lẩm bẩm trong miệng
Sau câu nói đó , nó xách dép chạy để đám kia với vẻ mặt ngơ ngác . Hắn thì mãi dõi theo bóng nó chạy . Hắn lên tiếng sau một hồi nhìn nó chạy maratong với we love Hạ Băng :
- Mọi người về trước – hắn phán một câu lạnh lùng rồi chạy theo hướng khác nó chạy
Nó thì cứ chạy vòng vòng trong khu vui chơi . Chạy ngang qua cái nhà kho
- AAAAAAAA – nó bỗng nhiên la lên rồi bị kéo vào nhà kho
We love Hạ Băng chạy ngang qua cái nhà kho . Lúc này nó mới biết mình đã được cứu . Nó định cảm ơn người cứu mình nhưng người đó đã lên tiếng trước :
- Cấm nói chuyện này – người đó nói với giọng trầm trầm nhưng ko thiếu phần lạnh lùng
Nó nghe giọng nói thấy quen liền lên tiếng hỏi :
- Anh là ai ? – nó hỏi vì trong nhà kho rất tối nên ko thấy gì
Người đó sau một hồi suy nghĩ thì quyết định nói tên của mình ra :
- Lí Nhất Nam – hắn nói lạnh lùng
- Hả ? Anh … sao anh lại ở đây ? – nó ngạc nhiên hỏi
- Tôi ko ở đây thì cô đang ở ngoài kia chạy maratong miễn phí rồi – hắn nói lạnh lùng
- Oh , vậy bây giờ đi về - nó nói rồi kéo tay hắn . Hắn đứng dậy theo nó . Tại hắn chiều nó nên mới đứng dậy , chứ ko có 10 nó cũng ko kéo nổi hắn . Nó lôi hắn đi , mà ko biết mình đang cầm tay hắn . Về tới nhà , nó mới phát hiện ra liền đỏ mặt chạy lên phòng . Hắn cũng lên phòng thì thấy nó đang ngồi lẩm bẩm một mình :
- Mình sao vậy nè ? Tự nhiên nắm tay tên đáng ghét đó ? – nó úp mặt vào gối , nó dùng tay đấm thụi thụi vào cái giường . Mà trong khi đó cái giường ko có tội tình gì hết . Hắn đứng ngồi cửa khẽ nhếch mỗi cười rồi đi vào phòng tắm .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT