gữ có nói: “Động cực tư tĩnh, tĩnh cực tư
động.”
Hiện nay, sau chừng một tháng làm thiếu phu nhân
nhàn nhã mặc kệ mọi chuyện, Mộ Dung Tinh rốt cục tĩnh cực tư động, tính toán
bắt đầu phát huy bản lĩnh.
“Tề Nghiên, chàng lại đây.” - Dựa vào cửa sổ, nhìn
người nào đó đang ở vườn hoa tưới nước, mọi việc không lo, Mộ Dung Tinh ngoắc
muốn anh lại đây.
Nghe tiếng, Tề Nghiên bỏ lại công việc tưới nước,
“thùng thùng thùng” chạy đến bên cửa sổ biên, gương mặt bị phơi nắng hồng lên
cười hỏi: “A Tinh, nàng tìm ta?”
“Ân.” - Điểm nhẹ lên trán, mày liễu hơi nhíu giúp
anh lau đi đầu đầy mồ hôi, cuối cùng cô mới mở miệng. “Tề Nghiên, chàng không
thể cả ngày không có việc gì, chỉ lo chơi đùa.” Ai... Kì thật là chính cô không
thể cả ngày không có việc gì, cho nên cần phải xuống tay từ anh a!
“A?” - Mờ mịt.
Biết anh không hiểu, cố giả vờ nghiêm túc. “Chàng
có nghĩ tới quần áo trên người chàng, ba bữa ăn đều cần bạc hay không?”
“Sau đó thì sao?” - Vẫn là không hiểu.
“Bạc ở đâu ra?” - Từng bước dẫn đường.
“Tiểu Cửu có!” - Anh nếu trên đường mua này nọ đều
là Tiểu Cửu trả tiền.
“Tiểu Cửu bạc ở đâu có?”
“Cha cho.”
“Cha bạc ở đâu có?”
“Ngô...” - Lâm vào vắt óc suy nghĩ, sau một hồi,
sợ hãi hỏi: “Kia, ở đâu ra?”
“Cha vất vả buôn bán kiếm ra.” - Mỉm cười, nhẹ
giọng hỏi lại: “Cha tuổi ngày càng cao, còn phải mỗi ngày lao tâm lao lực, vất
vả kiếm tiền nuôi cả nhà, chàng cũng chưa nghĩ tới phải giúp cha quản lí sao?”
- Cố ý nói giống như Tề lão gia đang làm cu li vậy.
Lời này nói với Tề Nghiên từ trước tới nay đối với
tiền bạc không có khái niệm xấu hổ cúi đầu, có chút luống cuống. “Kia, ta đây
cũng đi kiếm tiền...”
Anh đi kiếm tiền? Trước hết đừng cho người ta hết
là tốt rồi! Mộ Dung Tinh cười thầm, vội vàng can ngăn. “Kia cũng không
cần! Chàng chỉ cần có lòng giúp cha là được rồi.”
“Ta, ta có thể giúp cái gì?”
Vừa thấy thời cơ đã tới, cô cao hứng nở nụ cười.
“Cha ở Lạc Dương hiệu buôn có rất nhiều, mỗi ngày kiểm tra nhiều sổ sách như
vậy khẳng định rất mệt, chàng đi nói với ông muốn vì ông chia sẻ vất vả, xin
ông để cho chàng giúp một ít.”
“Nga!” - Nhận được mệnh lệnh, trực giác xoay người
muốn đi chấp hành nhưng đi được hai ba bước lại thấy không đúng, ngơ ngác quay
lại. “A Tinh, ta rất muốn giúp cha, nhưng... nhưng ta không biết xem sổ sách a!”
- Lại xấu hổ cúi đầu.
“Tên ngốc! Có ta giúp chàng mà!” - Nhịn không được
cười khiển trách, lập tức như nghĩ đến cái gì lại ngoắc muốn anh dựa gần vào,
thấp giọng ghé vào lỗ tai anh khe khẽ nói nhỏ. Không lâu sau cô nhẹ nhàng lùi
lại, nhướng mày hỏi: “Như vậy đã hiểu chưa?”
“Hiểu!” - Tề Nghiên cười ngây ngô gật đầu, đang
muốn lại xoay người rời đi bỗng nhiên thấy đầu ngón tay mảnh mai của cô chạm
nhẹ môi đỏ mọng làm cho anh không khỏi mặt đỏ tai nóng, nhịp tim tăng lên, con
ngươi ngơ ngẩn nhìn chăm chú hai cánh môi mịn màng, rốt cuộc không thể dời ánh
mắt, có xúc động muốn “thưởng cho” như trước đây.
Thấy anh hơi ngơ ngẩn nhìn mình, con ngươi lóe lên
tia sáng, Mộ Dung Tinh không hiểu. “Làm sao vậy?”
“A Tinh...” - Mặt đỏ lên nhìn cô, Tề Nghiên vẻ mặt
thẹn thùng. “Ta... Ta có thể được thưởng cho hay không?” - Hi! Anh rất thích
cảm giác khi được thưởng, miệng chạm với miệng A Tinh.
Thưởng cho? Hơi hơi ngẩn người, lập tức hiểu được
ý của anh, ngay sau đó không khỏi vừa thẹn vừa cười. Từ sau khi ở bên cạnh ao
sen đã “thưởng cho” cho anh, mấy ngày nay anh như lưu luyến cảm giác hôn môi,
động một chút liền đỏ mặt muốn cô “thưởng cho”.
Nhưng anh muốn, cô cũng rất nguyện ý cho a! Dù sao
cảm giác hôn môi với anh thực sự rất tốt, hơn nữa... vợ xem chồng là trời, nếu
vị hôn phu muốn, làm thê tử nào có lí do không cho! A... Đừng nói cô thường bắt
nạt anh, lúc cần thiết cô cũng có thể là thê tử dịu dàng hiền thục tốt lắm nha!
Mím môi cười thầm, đưa tay đem người kéo đến gần
cửa sổ, hay tay vòng qua cổ của anh, Mộ Dung Tinh kiễng mũi chân, không chút do
dự đưa lên cặp môi thơm…
Lại chủ động công kích.
“Con, con nói cái gì?” - Trong thư phòng, Tề lão
gia thiếu chút nữa bị dọa rớt xuống đất.
Nhìn biểu tình khoa trương trước mắt, Tề Nghiên
ngược lại có chút bị dọa nhưng vẫn đem lời nói lặp lại một lần. “Cha, nhiều sổ
sách trên bàn cha như vậy, chia mấy quyển cho con đi!”
“Con muốn sổ sách làm gì?” - Xác định mình không
có nghe lầm, Tề lão gia lại không hiểu. Sẽ không phải muốn xé giấy, gấp thuyền
chơi chứ?
“Giúp cha chia sẻ vất vả, xem sổ sách a!” - Hi! A
Tinh thật thông minh, quả nhiên đoán được cha sẽ hỏi như vậy, còn dạy anh nên
trả lời như thế nào nữa!
Ngơ ngác nhìn anh, Tề lão gia lo lắng đưa tay sờ
trán anh, thì thào tự nói, “Không phát sốt a! Sao hôm nay khác thường như thế?”
Quái! Đứa con trai này của ông rất ngốc, từ nhỏ đến lớn cũng không biết trong
nhà làm nghề gì, càng không sờ qua sổ sách, suốt ngày chỉ biết trồng hoa trồng
cỏ, làm đại thiếu gia không lo không buồn, sao hôm nay lại đột nhiên chạy tới
nói muốn giúp ông xem sổ sách? Hay là bị người ta dịch dung thế thân?
Bắt chước ông sờ sờ trán mình, Tề Nghiên ngốc
nghếch ngây ngô cười. “Cha, con thực sự không phát sốt đâu!”
Không làm rõ ý trong lời người ta nói, đây mới là
con ngốc của ông a!
Nghe vậy, Tề lão gia xác định quả thật là con
mình, không khỏi an tâm, lập tức thật cẩn thận nói: “Nghiên nhi, con có lòng
muốn giúp cha chia sẻ vất vả cha cũng đã rất vui rồi. Những sổ sách này con xem
không hiểu đâu, ra ngoài chơi đi, ngoan!”
Hi! A Tinh cũng đoán được cha sẽ nói như vậy!
Không sợ! Không sợ! Theo lời A Tinh nói nói lại một lần nữa là được!
Nhếch miệng cười, chỉ thấy anh giống như học thật
lòng, “Cha, tuổi cha ngày càng cao, con lại là con trai độc nhất, về sau một
ngày nào đó gia nghiệp Tề gia sẽ rơi xuống trên người con, con phải sớm học
được phải gánh những gánh nặng này như thế nào, cũng là để cho cha có thể hưởng
hạnh phúc a.”
Lời này vừa nói ra, Tề lão gia nghe xong mắt trợn
lớn như mắt trâu, vẻ mặt không dám tin. Ông trời a! Chẳng lẽ là tổ tiên Tề gia
tích rất nhiều âm đức, ông trời rốt cuộc thương hại, để cho con ngốc của ông
trong một đêm thông suốt, nếu không những lời này làm sao nó có thể nói ra được?
Oa. Mặt cha thật là khủng khiếp a! Thật vất vả đem
những lời này nói ra xong, tầm mắt dời về phía cha lại thiếu chút nữa bị cặp
mắt kia trừng đến sắp rớt mắt ra ngoài dọa sợ, Tề Nghiên nhịn không được vỗ vỗ
ngực, vẻ mặt sợ hãi lấy một ít quyển sách trên bàn ôm vào trong ngực.
“Cha, con, con lấy mấy quyển này về phòng xem
trước.” - Dứt lời, xoay người bỏ chạy.
Tuy đối với hành động và lời nói khác thường của
anh cảm thấy kinh hỉ lại vô cùng kinh ngạc nhưng Tề lão gia vẫn có chút lo
lắng, vội vàng đối với thân ảnh càng chạy càng xa lớn tiếng dặn dò, “Nghiên
nhi, xem không hiểu không sao, sổ sách nhất định phải đưa trả cho cha, trăm
ngàn lần đừng xé gấp thuyền giấy a...”
Tề Nghiên nghe được nhưng cũng không quay đầu lại,
chỉ giơ tay lên vẫy vẫy, chạy hướng về sân của mình để nhanh chóng đem sổ sách
đưa cho Mộ Dung Tinh…
Hi... Chỉ cần giao cho A Tinh, anh hẳn là có thể
muốn một lần thưởng cho nữa chứ?
Nghĩ vậy anh không khỏi mặt đỏ lên, tim đập thật
nhanh, thật nhanh, dưới chân nhanh chóng chạy thật nhanh, trên mặt lại nở nụ
cười vừa ngượng ngùng vừa hưng phấn.
Nhưng ngay khi anh ôm ấp “giấc mộng” trên đường
muốn nhanh chóng trở về phòng, lại bị người gọi lại:
“Thiếu gia!”
“A?” - Dừng chân, quay đầu nhìn lại nơi phát ra
thanh âm chỉ thấy một nha hoàn chạy tới.
“Thật khéo! Đang muốn đi tìm ngài liền lập tức
đụng phải ngài, cũng thật để cho ta đỡ phải đi một chuyến!” - Nha hoàn kia mỉm
cười nói nhưng bộ dáng lại có chút ngạo mạn, tìm không ra chút cung kính nên có
đối với chủ tử. “Trương công tử đến tìm ngài, hiện nay đang chờ ở cửa sau.”
Trương công tử? Tề Nghiên ngẩn người, phản ứng hơi
chậm.
“Là Trương Hoài Sinh công tử!” - Vừa thấy anh bộ
dáng ngốc kia liền biết anh căn bản còn chưa rõ ràng, ngữ khí nha hoàn có vẻ
hơi không kiên nhẫn nhắc nhở, tuyệt không sợ để cho thân là chủ tử anh mất
hứng, nghĩ khẳng định anh ngu đần, cho dù bị hạ nhân hơi khinh nhục chút cũng
không biết phải đi hướng lão gia, phu nhân cáo trạng.
Hoài Sinh? Tề Nghiên giật mình, lập tức vui vẻ nở
nụ cười. Từ sau khi cùng A Tinh một chỗ, anh đã lâu không đi tìm Hoài Sinh a!
Không nghĩ tới Hoài Sinh thế nhưng chủ động tìm đến anh, thật là cao hứng a!
“Ngươi giúp ta đem này đến cho A Tinh!” - Cầm mấy
quyển sổ sách trong tay giao cho nha hoàn, anh kích động xoay người phóng đi
hướng cửa sau, lập tức liền không thấy bóng dáng.
A Tinh? Ai a? Nha hoàn ngẩn ngơ, lập tức nghĩ đến
tên thiếu phu nhân mới vào cửa có một chữ “Tinh”, sau đó liền sáng tỏ, chính
là…
“Đáng giận! Vẫn là phải đi một chuyến!” - Vẻ mặt
tuy có chút không vui nhưng không có can đảm dám không đưa, ngoan ngoãn đi một
chuyến này.
Một lúc lâu sau, khi Mộ Dung Tinh đối chiếu tính
toán xong sổ sách nha hoàn đưa tới, đang lười biếng vươn vai, thư giãn gân cốt
thì Tề Nghiên lại vẻ mặt đau khổ trở về phòng.
“A Tinh...” - Tiến vào phòng, anh tựa như con chó
nhỏ đáng thương cọ bên người cô.
“Làm sao vậy?” - Uống một ngụm trà nóng, Mộ Dung
Tinh một cái lại một cái vỗ nhẹ mặt của anh, giống như đang vỗ con chó nhỏ vậy.
“A Tinh, nàng... nàng có thể cho ta bạc hay không?”
- Đau khổ hỏi, biết trên người cô có rất nhiều ngân lượng, cha mẹ thậm chí còn
dặn xuống dưới cô bất cứ lúc nào cũng có thể đến phòng lĩnh bạc.
Có chút kinh ngạc, hiểu rõ anh từ trước tới nay
đối với tiền bạc không có khái niệm, khi đi ra ngoài dạo phố bên cạnh đều có
Tiểu Cửu đi theo lo mọi thứ anh cần, sao hôm nay lại hướng cô xin tiền?
“Chàng muốn ra ngoài sao?” - Nhíu mày hỏi thăm.
“Không phải!” - Lắc đầu.
“Thế muốn bạc làm gì?”
“Cho người ta.” - Có hỏi nhất định đáp, không biết
giấu giếm.
“Cho ai?” - Này lại kì lạ! Anh muốn đưa bạc cho ai?
“Cho Hoài Sinh.” - Không khỏi là thiên hạ đệ nhất
người thành thật.
Hoài Sinh? Cảm thấy có chút quen tai, cẩn thận tìm
tên người này trong đầu, rốt cuộc nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy anh trong tửu
lâu, nghe được anh hướng thư sinh mặt vàng như nến kêu cái tên này! Lúc ấy, thư
sinh vàng như nến kia tuy luôn thay hắn nói tốt giữa các bằng hữu, nhưng mà, a...
Người nọ là đúng như ngoài mặt có ý tốt, không như người bên ngoài cười anh
ngốc sao? Không! Cô cũng không cảm thấy như vậy.
Nhưng cho dù trong lòng cô có nghi ngờ, ngoài
miệng lại không nói thêm gì, chỉ thản nhiên cười hỏi: “Sao không tìm Tiểu Cửu
xin?” - Tiền tiêu vặt của anh đều giao cho Tiểu Cửu bảo quản, theo lí mà nói
anh hẳn là phải đi tìm Tiểu Cửu trước mới đúng a!
“Có a! Nhưng Tiểu Cửu không cho ta, cho nên ta mới
đến tìm nàng.” - Tề Nghiên vẻ mặt ủy khuất kể khổ. Ô... Anh mới là thiếu gia a!
Vì sao lại bị thư đồng của mình quản?
“Phải không?” - Mỉm cười, cô không hề nói thêm cái
gì, nhẹ giọng hỏi: “Chàng muốn bao nhiêu ngân lượng?”
“Mười lượng.” - Sợ cô không cho, vẻ mặt vẫn rất
đau khổ như cũ.
Gật đầu, cô lấy từ hộp nhỏ trên bàn trang điểm ra
mười lượng đưa cho anh.
“A Tinh, nàng thật tốt!” - Còn tưởng rằng xin
không được, không nghĩ tới cô lại cho, Tề Nghiên cao hứng hoan hô, lập tức vội
vàng liền xông ra ngoài. “Hoài Sinh còn đang đợi ta, ta trước đem cho hắn...” -
Thanh âm còn phiêu đãng trong không khí nhưng người đã chạy mất dáng.
Thấy thế Mộ Dung Tinh lắc đầu bật cười một chút,
lập tức triệu Hồng Đậu tiến vào.
“Hồng Đậu, muội đem này đưa cho lão gia.” - Đem sổ
sách đã kiểm tra xong giao cho Hồng Đậu, cô vừa hướng đến phòng khách vừa thuận
miệng dặn, “Chờ một chút khi nhìn thấy Tiểu Cửu thì bảo hắn lập tức tới đây gặp
ta, ta có chuyện hỏi hắn.” - Hiểu rõ Hồng Đậu khẳng định sẽ dùng tốc độ nhanh
nhất tìm Tiểu Cửu đến đây.
“Vâng tiểu thư.” - Hồng Đậu cực kì thông minh, lập
tức cầm sổ sách lên, cười mỉm liền đi.
Quả nhiên, thời gian không đến chung trà Tiểu Cửu
đã ngoan ngoãn đến phòng khách trình diện, còn cô thì hỏi kĩ bối cảnh cùng tư
liệu có liên quan đến người Trương Hoài Sinh này.
Lập tức, chỉ thấy Tiểu Cửu như Hoàng Hà hội đê, oa
oa phản đối, không bao lâu, Mộ Dung Tinh đã rõ toàn bộ câu chuyện về thư sinh
nghèo túng Trương Hoài Sinh nghe nói “đầy bụng văn tài” này.
“... Phu nhân, không phải tôi không cho thiếu gia
bạc, mà là tôi thật không muốn thiếu gia đem bạc cho tên Trương Hoài Sinh kia!
Người chưa thấy qua hắn và những bằng hữu thư sinh của hắn khi cùng một chỗ đối
thiếu gia làm nhục thế nào đâu! Ngoài mặt giả bộ làm người tốt, trên thực tế,
tôi phi...” - Tiểu Cửu càng nói càng tức giận.
Giơ tay lên để sự thao thao bất tuyệt của hắn dừng
lại, từ lúc bắt đầu cho tới một tràng dài, Mộ Dung Tinh đã rõ Tiểu Cửu đối với
Trương Hoài Sinh kia rất phản cảm.
“Ta đã biết!” - Cười cười, Mộ Dung Tinh thú vị
nhìn Tiểu Cửu, như nghĩ tới cái gì: “Tiểu Cửu, ngươi đối với Tề Nghiên rất
trung thành nha!” - Bên trong Tề phủ, hạ nhân khác đối với Tề Nghiên cố ý khinh
mạn cô không phải nhìn không ra, mà Tiểu Cửu không giống người khác, với Tề
Nghiên lại rất trung thành và tận tâm, giống chú chó bảo vệ chủ nhân vậy, chỉ
cần hắn ở bên cạnh Tề Nghiên thì hạ nhân khinh mạn một chút cũng không dám tác
quái.
“Đây là đương nhiên!” - Tiểu Cửu thoáng chốc mặt
đỏ gần như bị nướng vậy, nhưng lời nói ngược lại rất đúng lí hợp tình. “Thiếu
gia tốt như vậy, người thiện lương như vậy tôi đương nhiên trung thành với hắn!”
Nghe vậy, Mộ Dung Tinh vuốt cằm cười khẽ, sau khi
vẫy tay để Tiểu Cửu đi xuống, cô ngồi một mình trong phòng khách giống như đang
trầm tư cái gì…
Không bao lâu sau Hồng Đậu cười meo meo chuyển
lời, “Tiểu thư, lão gia mời người đi qua thư phòng một chuyến!”
Đến rồi!
Không chút ngoài ý muốn, Mộ Dung Tinh khóe miệng
giương lên nụ cười, tất cả đều trong dự đoán.
“Cha, nghe nói người tìm con?” - Tự nhiên thoải
mái đi vào thư phòng, Mộ Dung Tinh thần sắc vui vẻ nhìn không ra khác thường
gì.
Vuốt cằm ý bảo cô ngồi xuống, Tề lão gia ánh mắt
sâu sắc nhìn chăm chú, cảm thấy đã có vài phần hiểu được.
Có thể trở thành người nhà giàu nhất Lạc Dương
đương nhiên sẽ không ngu ngốc. Lúc trước bởi vì con trai ông đột nhiên “tiến bộ”
mà quá mức kinh hỉ, trong khoảng thời gian ngắn không đi nghĩ nhiều, nhưng sau
khi chờ con chạy xa ông mới cảm thấy không thích hợp. Hơn nữa trong một thời
gian ngắn, sổ sách được kiểm tra xong đã trả về, còn phát hiện ra vài sai lầm
rất nhỏ, này nếu không phải người quen thuộc có kinh nghiệm tuyệt không có cách
trong thời gian ngắn như vậy tìm ra vấn đề.
Đã đoán được con trai nhà mình thế nào ông làm cha
là rõ nhất, không đem sổ sách xé gấp thành thuyền giấy là tốt lắm rồi! Nhưng
hôm nay sổ sách không chỉ có hoàn chỉnh được trả về, còn kiểm tra xong và phát
hiện ra sai lầm, này sau lưng khẳng định có kì nhân đang xem sổ sách.
Nghĩ tới nghĩ lui hạ nhân trong phủ không ai có
bản lãnh này, mà có thể sai con trai ngoan ngoãn hướng ông lấy sổ sách lại có
khả năng xem sổ sách, hẳn chính là con dâu trước mắt này. Dù sao... thông gia
Mộ Dung ở Tô Châu cũng có rất nhiều hiệu buôn, nói không chừng trước khi con
dâu lấy chồng nhất định là người giúp Mộ Dung lão đệ!
Nghĩ đến điều này, Tề lão gia không khỏi nở nụ
cười, lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Tinh nhi, sổ sách này là do con xem?” - Tầm
mắt lướt về phía mấy quyển sách trên bàn lúc nãy để con trai lấy đi.
Thấy ông muốn làm rõ trên mặt lại rạng rỡ, Mộ Dung
Tinh trong lòng cười thầm, quang minh chính đại thừa nhận, “Dạ vâng!”
“Con đã từng xem sổ sách buôn bán?” - Như nghĩ tới
cái gì hỏi.
“Ân.” - Nhẹ gật đầu, cô mỉm cười bổ sung, “Khi ở
Tô Châu, phần lớn hiệu buôn của cha con đều là do con quản lí!”
“Người khác nguyện ý cùng một nữ lưu nói chuyện
làm ăn?” - Tề lão gia nhíu mày. Không phải ông xem thường nữ tử mà là quy tắc
thế đời của nữ tử nhiều lắm, phần lớn nam nhân đều cho rằng nữ nhân không có
bản lãnh.
“Con cải nam trang a!” - Mộ Dung Tinh cởi mở cười
nói, cũng không cho rằng này có vấn đề gì.
“Ý kiến hay!” - Tề lão gia liên tục vuốt cằm khen
ngợi, lập tức ánh mắt dịu dàng nhìn cô. “Tinh nhi, con nguyện ý đến giúp cha
quản lí không?” - Vốn tưởng rằng con ngốc không thể tiếp quản gia nghiệp, sự
nghiệp này của ông một ngày nào đó cần phải kết thúc, không nghĩ tới con dâu
mới đón vào cửa lại lợi hại như nam nhi vậy, xem ra Tề gia là lấy được một trân
bảo.
Con chờ người nói những lời này đấy! Mộ Dung Tinh
mừng thầm, trên mặt lại vẫn như cũ cung kính thuận theo. “Cha muốn con dâu làm
cái gì, con dâu đương nhiên nghe người.”
Ban đêm, trăng lên cao.
Ánh trăng trắng bạc nghiêng ánh lên giường trong
phòng, sau khi có người mệt mỏi lười biếng ngáp một cái cái liền nằm nghiêng ôm
lấy chăn mát, ngón tay không an phận gãi gãi eo người nào đó bên cạnh.
“Ha ha ha...” - Tề Nghiên sợ ngứa cười to, thiếu
chút nữa nhảy dựng lên, vốn mí mắt nặng ngàn cân bỗng dưng lại nâng lên, luống
cuống tay chân bắt lấy đôi tay gây sự kia, oa oa kêu to lên án, “A Tinh, nàng
làm gì gãi ta?”
“Hỏi chàng một sự kiện.” - Cô nhàn rỗi lạnh lạnh
nói, đáy mắt tìm không thấy một tia áy náy quấy nhiễu giấc ngủ của người ta.
“Nga!” - Bị gãi vài cái, sâu gây mê sớm đã bay đi,
anh mở to đôi mắt thắc mắc: “Chuyện gì vậy?”
“Tề Nghiên, Tiểu Cửu là từ nhỏ đã ở trong phủ, đi
theo bên cạnh chàng sao?”
Nghiêm túc suy nghĩ, anh hoang mang hỏi lại: “Từ
nhỏ là nhỏ thế nào?”
“Ách...” - Có chút bị hỏi khó, cô đơn giản đổi
phương thức hỏi: “Tiểu Cửu có cha mẹ không?”
“Không có.” - Lắc đầu.
“Hắn mấy tuổi vào phủ?”
“Ngô... Khi đó chính hắn nói hắn tám tuổi.”
“Ai dẫn hắn vào phủ?”
“Ta a!”
“Chàng?” - Mộ
Dung Tinh ngạc nhiên.
“Đúng vậy!” - Dùng
sức gật đầu.
“Vì sao lại dẫn
hắn vào phủ?”
“Đã lâu trước
kia, cha mẹ mang ta đi chùa thắp hương, ta tự mình chạy ra cánh rừng phía sau
chùa chơi, kết quả đi tới đi tới, Hoa nhi tỉ tỉ vẫn ngoắc muốn ta đến bụi cỏ,
ta đi qua liền thấy Tiểu Cửu nằm ở bên trong sắp chết đói nên liền dẫn hắn về
nhà!” - Anh giải thích mà kể lại, nghĩ đến Tiểu Cửu trước kia liền cảm thấy
thật đáng thương. Ô... Thế nhưng thiếu chút nữa đói chết a!
Thì ra là thế!
Mộ Dung Tinh tỉnh ngộ. Xem ra Tiểu Cửu từ nhỏ chính là cô nhi đáng thương, dưới
sự trùng hợp của nhân duyên để cho Tề Nghiên nhặt về Tề phủ. Tề Nghiên là ân
nhân của Tiểu Cửu khó trách Tiểu Cửu đối với anh trung thành và tận tâm như
thế, bảo vệ anh sít sao.
A... Theo sự
quan sát của cô Tiểu Cửu tính tình thông minh, làm người có ân liền báo, nếu
bồi dưỡng tốt ngày sau khẳng định sẽ là một nhân tài xuất sắc.
Trong lòng đã có
tính toán, cô không hỏi Tiểu Cửu nữa, nghĩ đến chuyện ban ngày lập tức nói sang
chuyện khác. “Chàng đem ngân lượng đưa cho bằng hữu của chàng sao?”
“Ân.” - Gật đầu,
xoa xoa ánh mắt, lại bắt đầu muốn ngủ.
“Hắn nói như thế
nào?”
“Chưa nói a!” - Hoài
Sinh cần nói cái gì sao?
“Ngay cả một
tiếng cám ơn hay khi nào nói trả tiền cũng không có?” - Mày liễu nhướng lên,
con ngươi nhanh chóng hiện lên một tia bén nhọn.
Lắc đầu, anh
thành thật nói: “Hoài Sinh sau khi cầm ngân lượng bước đi rất nhanh, nói là sợ
để cho người ta nhìn thấy.”
Mày liễu nhướng
rất cao, Mộ Dung Tinh trong lòng không khỏi cười lạnh. Đã có mặt đến mượn ngân
lượng chẳng lẽ không có mặt để cho người ta biết? Tên Trương Hoài Sinh kia tâm
tư có chút khả nghi!
“Tề Nghiên,
chàng nói, hắn có thường hướng chàng vay tiền không?”
“Không có a!” - Lại
lắc đầu, cười đến thật khờ. “Hoài Sinh hắn không có thường, khoảng hai tháng
một lần mà thôi.”
Như vậy còn
không thường? Bỗng nhiên mắt trợn trắng, vội vàng truy hỏi: “Có từng trả lại
tiền cho chàng không?”
“Ta không cần
hắn trả! Hoài Sinh hắn thật đáng thương, trong nhà rất nghèo, thường ăn không
đủ no, ta không cần hắn trả.” - Tề Nghiên vội vàng kêu lên.
Này căn bản là
tiếp tế, làm sao tính là vay tiền? Mộ Dung Tinh thở dài, nghe Tiểu Cửu nói
những lời bất mãn với Trương Hoài Sinh, lại đối chiếu Tề Nghiên với Trương Hoài
Sinh rất tốt, thật sâu cảm thấy vị hôn phu ngốc của mình thật là khờ đến khó
đỡ, hoàn toàn hết thuốc chữa!
Nhưng mà... anh
mặc dù ngốc lại là một người thật lòng đối xử với bằng hữu của mình. Nhớ ngày
đó anh nghĩa vô phản cố (*) nhảy vào đám cháy cứu mình, không phải là mình bị
điểm này của anh làm cảm động sao?
(*) Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không
được chùn bước; đạo nghĩa không cho phép chùn bước; không có đường lui.
Nghĩ đến điều
này, Mộ Dung Tinh tuy thở dài bờ môi lại nở nụ cười, thích tính tình anh chất
phác hồn nhiên liền lập tức xoay người, sắc mặt ửng đỏ giạng chân ngồi trên
người anh, con ngươi đen bóng thần bí phát sáng.
Mê hoặc nhìn cô
ngồi trên người mình, không biết vì sao Tề Nghiên lại tim đập nhanh hơn, hô hấp
dồn dập. “A, A Tinh, nàng... Vì sao muốn ngồi trên người ta... A! Nàng... Nàng
sao cởi... cởi quần áo của ta...” - Mắt thấy vạt áo trước ngực của mình bị cô
lột ra, anh kinh ngạc lắp bắp.
“Ồn ào!” - Trách
nhỏ một tiếng, Mộ Dung Tinh mặt cũng có chút hồng, mắt híp lại cười thành một
đường. “Tề Nghiên, hôm nay ta muốn tăng thêm một ít bước thưởng cho nha!”
Thưởng cho? Vừa
nghe đến hai chữ này, Tề Nghiên buồn ngủ bay mất, ánh mắt lập tức sáng lên,
cũng không để ý mình quần áo nửa người trên của mình bị lột ra, hưng phấn mà
gật đầu, “Được, được, ta muốn thưởng cho.”
Nghe vậy Mộ Dung
Tinh lộ ra chút ngượng ngùng, có chút trêu cợt cười, chậm rãi hạ người nằm lên
anh, môi lưỡi nhiệt tình công kích khiến khuôn mặt tuấn tú của anh nóng lên, cả
người mờ mịt mềm nhũn. Môi đỏ tươi lại đột nhiên dời đi, một đường đi xuống bộ
ngực của anh đã cởi quần áo ra hết mà mút, lưỡi linh hoạt lưu lại dấu vết khắp
nơi mỗi nơi di chuyển đến, kĩ xảo tuy rằng không thuần thục nhưng đối mặt với
người mới học nghề, cái gì cũng không hiểu như Tề Nghiên cũng đã đủ khiến anh
khó nhịn cảm xúc mãnh liệt.
Chỉ thấy Tề
Nghiên nhịn không được run rẩy, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên sung huyết như Quan
Công, cả người ngứa ngáy, có khoái cảm thoải mái kì dị nhưng lại cảm thấy bụng
dưới có cổ nhiệt lưu làm bản thân thật khó chịu, lại không biết nên giải trừ
như thế nào?
“Ngô...” - Nhịn
không được rên rỉ ra tiếng, anh gần như sắp khóc. “A... A Tinh... Ta... Ta bụng
nóng nóng... Thật là khó chịu...”
“Phải không?” - Khuôn
mặt đỏ au, Mộ Dung Tinh ngữ điệu cũng có chút không ổn định. “Không... Không
thoải mái sao?”
“Thoải mái,
nhưng... nhưng cũng khó chịu...” - Giọng lạc đi.
Cảm thấy có chút
kì quái, cô dứt khoát từ trên người anh xoay người xuống, cẩn thận lướt mắt anh
từ đầu xuống, cuối cùng tầm mắt dừng ở hạ thân của anh đang cao vút, lập tức
trong lòng đã hiểu rõ, buồn cười vừa thẹn lại vừa đỏ mặt.
“A Tinh...” - Không
biết cô đang cười cái gì, Tề Nghiên lúc này thầm muốn khóc.
Lại liếc mắt đến
chỗ đang cao vút kia một cái, ý trêu xấu của Mộ Dung Tinh lại nổi lên, tuy cuộc
đời chưa chạm qua “vật kia”, cảm thấy có chút xấu hổ nhưng vẫn quyết định… làm!
Chỉ thấy cô đột
nhiên đưa tay tiến vào trong quần của anh, nhẹ nhàng nắm “vật kia” - một cái,
ngay khi anh hai mắt mở to, thở hốc vì kinh ngạc, thở gấp một tiếng tay nhỏ bé
xấu xa kia lập tức “thu binh”, nhanh chóng rụt về, đồng thời đặc biệt có lòng
chăm sóc người…
“Chàng đã khó
chịu vậy nghỉ ngơi cho tốt đi! Ta muốn ngủ.” - Nhanh chóng nằm thẳng, cầm chăn
mát che kín đầu, run run thân mình không tiếng động cười trộm.
“A Tinh, không
muốn...” - Vô tội bị làm cho khó chịu như vậy, nam tử thuần khiết ngẩn ngơ,
đáng thương lay nhẹ vợ mình, lắp bắp khẽ gọi, “Vừa mới... Vừa mới tốt như vậy...
Thật thoải mái... Nàng... Nàng làm lại một lần thôi... Lại... Lại sờ ta đi... A
Tinh...”
“Đêm đã khuya
rồi, ngủ đi thôi!” - Tiếp tục che đầu cười trộm.
“Ô... A Tinh,
nàng thật xấu... Thật xấu...”
Trên giường, nam
tử ngây thơ ngốc nghếch vốn bình yên vô sự chuẩn bị vào giấc ngủ lại vô tội bị
làm ồn, rốt cục nhịn không được nức nở nghẹn ngào…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT