Mấy ngày sau, mẫu đơn thành Lạc Dương trong cùng
một đêm đều nở toàn bộ, trắng, vàng, hồng, tím... bảy màu rực rỡ, đẹp không sao
tả xiết. Trong Thiên Hương Uyển mẫu đơn rất phong phú, cực đại mà còn hình dạng
đẹp, cả một biển hoa mẫu đơn quả nhiên rực rỡ vô cùng. Trong một ngày liền hấp
dẫn đông đảo văn nhân nhã sĩ tiến đến thưởng thức, cảnh tượng người ta tấp nập
quả nhiên là người so với hoa còn nhiều hơn.
Không ngoại lệ, Mộ Dung Tinh cũng hứng thú cùng Tề
Nghiên đến ngắm hoa, cả một ngày chỉ thấy Tề Nghiên hưng phấn trong bụi hoa
chui tới chui lui, ngẫu nhiên còn có thể thấy anh ngồi xổm xuống thì thào tự
nói với đóa hoa diễm lệ, làm cho người ta xem không khỏi bật cười lắc đầu.
Ở Thiên Hương Uyển đi dạo cả ngày, cho dù là người
khỏe mạnh cũng sẽ mệt mỏi, sắc trời tối sầm, Tề Nghiên lưu luyến không rời bị
Tiểu Cửu kéo về Tề phủ, mà Mộ Dung Tinh thì cùng Hồng Đậu quay lại nhà trọ. Sau
khi rửa mặt chải đầu, tay vuốt búp bê gốm sứ nằm tựa vào cạnh giường sát cửa
sổ, lười biếng hưởng thụ gió mát lạnh trong đêm thổi qua.
Chỉ chốc lát sau, xử lí việc vặt xong Hồng Đậu
cũng theo lên giường, học chủ tử nhà mình nằm úp sấp tựa vào cửa sổ, sau khi
ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trong bầu trời đêm, bỗng dưng chần chờ khẽ gọi:
“Tiểu thư...” - Nếu không có người ngoài, cô vẫn
theo thói quen kêu “Tiểu thư.”
“Ân?” - Nheo mắt lại, một bộ dạng buồn ngủ.
“Trăng tròn rồi!”
“Ân.”
“Chúng ta rời nhà đã lâu, còn dự định muốn ở chỗ
này đến bao lâu a?” - Hơi giật mình nhìn lên trăng tròn, đột nhiên cảm thấy có
chút nhớ nhà.
“Muội nhớ nhà?” - Mộ Dung Tinh trợn mắt cười dò
xét, bộ dáng lười biếng khác xa khí tiêu sái khi cải nam trang ngày thường,
toát ra vô hạn phong tình.
Thấy thế, dù thân là nữ tử Hồng Đậu cũng không
khỏi giật mình trong lòng, lập tức bĩu môi oán giận: “Tiểu thư, nếu ngài không
có lòng kết nhân duyên cùng Tề gia thì mấy ngày nay làm gì luôn cùng thiếu gia
Tề gia tụ tập một chỗ? Những nơi đi chơi gần thành Lạc Dương chúng ta đều đi
qua, có phải cũng nên về Tô Châu rồi không? Lão gia cùng phu nhân nhất định rất
lo lắng cho ngài.” - Ai, thực không hiểu tiểu thư suy nghĩ cái gì?
Nghe vậy Mộ Dung Tinh hơi ngẩn ra, sau khi lặng lẽ
ngắm nghía búp bê gốm sứ cầm trong tay liền ôm vào lòng, không khỏi cười khổ…
Lúc trước tiến đến Lạc Dương, cố ý tiếp cận Tề
Nghiên, hơn nữa thừa cơ làm cho anh thiếu mình một yêu cầu, vốn muốn sau khi
cùng anh làm bạn tốt thì hợp thời muốn anh hướng hai vị Tề gia biểu đạt ý không
cưới con gái nhà Mộ Dung ở Tô Châu, để hai vị Tề gia vì con không muốn mà không
nhắc tới hôn ước miệng năm đó. Kể từ đó cha mẹ mới thả lỏng, hai nhà cũng sẽ
không vì chuyện thế mà hỏng giao tình, đồng thời cũng thuận ý mình.
Nhưng nay... Ai! Trong khoảng thời gian này sau
khi cùng Tề Nghiên ở chung, cô ngược lại nói không nên lời, cảm thấy mình như
đang lừa gạt đứa nhỏ! Nếu là đứa nhỏ khiến người chán ghét thì không tính, lừa
sẽ không cảm thấy áy náy gì nhưng đứa nhỏ này lại hồn nhiên, đáng yêu lại tin
tưởng người, muốn lừa gạt anh thật sự là... Rất có cảm giác tội lỗi!
Tệ nhất là cô lại cảm thấy cùng tên khờ ngốc kia ở
một chỗ, không có việc gì thì lấy quạt gõ anh, bắt nạt anh cảm thấy rất vui!
Thảm! Đối với anh cảm tình càng ngày càng tăng,
lại càng không muốn tính kế hắn, này sao có thể như vậy được……
“Tiểu thư?” - Nhìn cô mất hồn tim đập mạnh và loạn
nhịp, Hồng Đậu nghi hoặc kêu to, “Ngài suy nghĩ cái gì?”
“Không, không có gì!” - Đột nhiên hoàn hồn, Mộ
Dung Tinh mỉm cười lắc đầu.
“Tiểu thư, kia... Chúng ta lúc nào về Tô Châu?” - Nhắc
lại lần nữa, thật nhớ nhà a.
Về Tô Châu a... Đến Lạc Dương nhiều ngày thật cần
phải trở về rồi! Nhưng sau này không thấy được tên ngốc Tề Nghiên kia, thật
đúng là có chút... có chút luyến tiếc.
Chậm đã! Luyến tiếc? Cô, cô làm sao luyến tiếc a?
Bị tâm tư không sao nói rõ được của mình dọa sợ,
khuôn mặt xinh đẹp bỗng nhiên ẩn ẩn đỏ, Mộ Dung Tinh có chút tâm hoảng ý loạn,
không biết mình rốt cuộc bị làm sao?
“Tiểu thư?” - Nhìn cô nhanh chóng đắp chăn nằm
thẳng, Hồng Đậu vẻ mặt buồn bực, không hiểu cô một khắc trước còn đang yên
lành, tại sao một khắc tiếp theo liền rút vào trong chăn chứ?
“Ta, ta mệt rồi.” - Rất sợ bị nhìn ra khác thường,
đem hơn phân nửa khuôn mặt chôn ở dưới chăn, Mộ Dung Tinh nhắm chặt mắt, tùy ý
tìm cớ.
“Nga!” - Không có nghĩ nhiều, Hồng Đậu thổi tắt
nến, bò lên giường nằm xuống, mới nhắm mắt lại định đánh một giấc chợt nghe chủ
tử bên cạnh nhẹ nhàng chậm rãi mở miệng:
“Hồng Đậu, chúng ta hai ngày sau thì khởi hành về
Tô Châu đi!”
“Nha? Thực sự phải về nhà?”
“Ân.” - Trong bóng đêm, tiếng nói thanh nhã thản
nhiên đáp nhẹ, giống như thở dài.
Ai... Dù cảm giác tội lỗi như thế nào thì nên lừa
gạt vẫn là lừa gạt, mau chóng chấm dứt a!
Đêm khuya, trong một gian phòng nào đó, người
khách nằm trên giường ngủ mơ gặp chu công đã quên thổi tắt nến, tùy ý đốt cháy
một chấm nhỏ.
Đột nhiên trong nháy mắt nổi lên một gió mạnh
xuyên qua song cửa sổ quét vào trong phòng, thổi ngã ánh nến, mà người trên
giường vẫn như cũ ngủ sâu chưa tỉnh, chỉ chốc lát sau, ánh nến nho nhỏ lan
tràn, nhanh chóng lan rộng thành hỏa hoạn hừng hực.
Hỏa thần, phủ xuống tàn sát bừa bãi.
Bóng đêm thâm trầm, thiếu gia Tề gia ở lại trong
sân, trong hoa viên to như vậy truyền ra tiếng lầm bầm đứt quãng…
“... Ân... Hôm nay ta rất vui nha... A Tinh dẫn ta
đi xem rất nhiều hoa, ta nhìn thấy mẫu đơn tỉ tỉ ở nơi đó bay tới bay lui, thật
xinh đẹp... A Tinh là bằng hữu của ta a! Ta rất thích hắn, hắn rất tốt với ta,
sẽ dẫn ta đi chơi khắp nơi mà, cũng sẽ không cố ý bắt nạt ta...”
“Thiếu gia!” - Đột nhiên, một thanh âm kêu đầy tức
giận cắt ngang lời tự nói quỷ dị, Tiểu Cửu một đường tìm đến vườn hoa, bắt được
chủ tử đêm khuya còn không ngoan ngoãn đi ngủ. “Đã trễ thế này không ngủ còn ở
trong này làm cái gì?” - Lời tuy hỏi như vậy nhưng vừa nhìn đã biết anh lại
đang thì thào tự nói với hoa cỏ.
“Tiểu Cửu...” - Tề Nghiên cười ngây ngô, không dám
nói đang nói chuyện với hoa cỏ, sợ lại bị trừng mắt. Ô... Mỗi lần chỉ cần anh
làm như vậy để cho Tiểu Cửu nhìn thấy, Tiểu Cửu cũng sẽ rất mất hứng, nói cái
gì để cho người ngoài thấy sẽ lại cười anh là tên ngốc.
“Ngài chơi cả một ngày bây giờ cũng đã mệt rồi,
sao còn chưa đi ngủ đây?” - Hai tay ôm ngực trừng người, Tiểu Cửu có khi cảm
thấy mình căn bản không phải thư đồng, mà là bà vú.
“Ta... Ta muốn đi ngủ... Muốn đi ngủ...” - Tề
Nghiên khờ ngốc ngẫu nhiên cũng sẽ có trực giác nhanh nhạy như động vật tránh
dữ tìm lành, mỗi khi tiến đến thời khắc nguy hiểm sẽ tự động tỉnh táo - chính
như giờ phút này.
“Tốt lắm! Mau vào phòng đi!” - Vừa lòng gật đầu,
Tiểu Cửu thúc giục nói.
Bộ dáng như một
đứa trẻ ngoan nghe lời, khi Tề Nghiên đứng dậy đang muốn trở về phòng đột nhiên
một cơn gió đêm thổi tới, trong tiếng gió loáng thoáng phiêu đãng tiếng nói
chuyện tự nhiên của vạn vật tựa như ca xướng…
Hỏa thần đến đây...
Hỏa thần đến đây... Hỏa thần đến dấy lên trận lửa to câu hồn... Nổi lửa to... Nổi
lửa to…
Chỗ nào nổi lửa
to? Là thành đông? Là thành tây? Mọi
người mau mau chạy trốn đi…
Nhà trọ Duyệt Lai... Nhà trọ Duyệt Lai... Nhà trọ
Duyệt Lai bùng cháy dữ dội, điệu múa của Hỏa thần câu hồn…
Nhà trọ Duyệt Lai? Tề Nghiên bỗng nhiên giậm chân,
cảm thấy bốn chữ này thật quen tai, hình như nghe ai đề cập qua…
“Thiếu gia?” - Không hiểu vì sao anh đột nhiên
dừng bước, Tiểu Cửu buồn bực.
Hoàn toàn không nghe Tiểu Cửu kêu to, Tề Nghiên ôm
đầu suy nghĩ…
Tại hạ Mộ Dung Tinh, người Tô Châu, gần đây lên
Lạc Dương du ngoạn, nay ở tạm nhà trọ Duyệt Lai…
Bỗng dưng một tiếng cười khanh khách xẹt ngang qua
làm anh sắc mặt lập tức thay đổi.
“A Tinh!” - Kinh hoảng kêu to, Tề Nghiên đột nhiên
xoay người, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ba bước cũng như hai bước, lòng đầy
hốt hoảng hướng cửa lớn nhanh chóng chạy đi.
“Thiếu gia!” - Tiểu Cửu há hốc mồm, không biết anh
trúng gì tà, quát to một tiếng không thấy anh quay đầu lập tức cũng vội vàng
đuổi theo, chỉ sợ anh đêm khuya chạy loạn, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả
đời cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.
Ngọn lửa tán loạn, điệu múa của Hỏa thần vô tình
nổi lên hồng quang phía chân trời vốn đã tối đen. Nhà trọ Duyệt Lai đã thành
một biển lửa, đường phố bốn phía tiếng mọi người ồn ào nhanh chóng chạy trốn
cùng vội vàng dập lửa.
Trong hỗn loạn, một thân ảnh không quan tâm thư
đồng lôi kéo phía sau vẫn chạy tới đám cháy nóng rực trước mắt, anh sau khi lo
lắng bối rối tìm không được người muốn tìm, lại thấy đám cháy rất dọa người,
trái tim hoảng sợ như bị bóp nghẹn, hốc mắt nháy mắt phiếm hồng, bỗng nhiên
muốn vọt vào đám cháy.
“Thiếu gia, ngài muốn làm cái gì?” - Nhanh chóng
ôm lấy người, Tiểu Cửu rống to, bị anh dọa rớt nửa cái mạng.
“A Tinh... A Tinh ở bên trong...” - Hốc mắt phiếm
hồng, Tề Nghiên gấp đến độ sắp khóc, dùng sức toàn lực muốn thoát khỏi cánh tay
liều chết vẫn ôm không buông của Tiểu Cửu.
“Có lẽ... Có lẽ Mộ Dung công tử đã trốn ra rồi,
chúng ta sẽ tìm tìm...” - Cố gắng an ủi, Tiểu Cửu nói gì cũng không cho anh mạo
hiểm chạy vào bên trong.
“Ta mới vừa đi tìm, không có A Tinh... A
Tinh nhất định còn bên trong...”
“Cho dù như thế
cũng là mạng của Mộ Dung công tử! Thiếu gia, tôi tuyệt không cho người dâng
mạng vào đó!” - Tiểu Cửu lớn tiếng rống to. Cho dù ông vua ở bên trong cũng
không đáng để thiếu gia lấy sinh mệnh đi mạo hiểm a!
“Không được! Ta
không muốn A Tinh chết... Không muốn A Tinh chết...” - Tề Nghiên từ trước đến
nay luôn bị dắt mũi kéo đi lúc này lại đặc biệt cương quyết, sử dụng khí lực bú
sữa mẹ cũng phải thoát khỏi sự dây dưa của Tiểu Cửu, thậm chí há to miệng, như
mãnh thú không lối thoát hung tợn cắn một phát lên cánh tay hắn.
Bất ngờ bị cắn
thật mạnh làm Tiểu Cửu hoàn toàn không phòng bị đau đến kêu thảm thiết, không
tự giác buông lỏng tay, mà Tề Nghiên lại thừa cơ thoát khỏi kiềm chế, nhanh
chóng chạy vọt vào bên trong đám cháy.
“Thiếu gia!” - Mắt
thấy thân ảnh anh biến mất trong đám cháy, Tiểu Cửu kinh ngạc chỉ có thể mắng
một tiếng, không suy nghĩ nhiều liền chạy theo vào trong.
“Khụ khụ...” - Khói
dày đặc lại rất nóng, Mộ Dung Tinh nhịn không được ho lên.
“Ô... Tiểu thư,
ngài mau chạy đi! Đừng để ý đến em...” - Mới vừa rồi bị một gỗ bị bắt lửa rơi
xuống làm chân bị thương, Hồng Đậu lúc này không thể đi, đang được dìu nhịn
không được khóc lên.
“Muội đang nói
ngốc cái gì vậy?” - Mộ Dung Tinh dùng sức kéo cô ấy ra khỏi cơn hỏa hoạn, nhịn
không được mắng người. “Muội từ nhỏ đi theo ta, giống như thân nhân của ta, ta
làm sao có thể bỏ lại muội? Có khí lực nói những lời ngốc so với Tề Nghiên còn
ngốc hơn khẳng định cũng có sức chạy ra ngoài với ta! Đi! Chúng ta nhất định có
thể thoát khỏi trận hỏa hoạn này.”
“Ô... Tiểu thư...”
- Nghe vậy Hồng Đậu cảm động vô cùng, càng khóc thêm nhưng cũng bởi vậy mà phấn
khởi tinh thần, dưới sự trợ giúp của Mộ Dung Tinh, cố gắng kéo chân đau đến
dường như không thể đi mà ra sức đi trước về ngọn lửa đang cháy dữ dội.
Gượng cười, Mộ
Dung Tinh ngoài miệng mặc dù tự tin tràn đầy nhưng cũng vừa để ý rất rõ, khói
dày đặc dường như đưa tay ra cũng không thấy năm ngón, cô vốn không thể phân
biệt phương hướng, càng không biết lối thoát rốt cuộc ở chỗ nào.
Bốn phía tất cả
đều là lửa nóng có thể nướng người, rốt cuộc nên chạy chỗ nào…
Cắn môi, cô nhịn
không được lại ho lên, lúc này cánh cửa đang bốc cháy đột nhiên ngã về hướng
các cô, cô sợ hãi nhanh chóng kéo Hồng Đậu, hai người ngã lăn ở bên cạnh mới
thoát khỏi tai nạn.
“Hồng Đậu, muội
không sao chứ?” - Ngã ngồi trên mặt đất, Mộ Dung Tinh vội vàng hỏi.
“Khụ khụ... Không,
không có việc gì!” - Lắc đầu, Hồng Đậu cũng bị nghẹn ho lên.
Thả lỏng, nhìn
cánh cửa đang cháy trên mặt đất cách đó không xa Mộ Dung Tinh không khỏi cười
khổ... Lửa càng ngày càng mãnh liệt, khói đặc tràn ngập khó đi, không khí càng
ít, hô hấp càng khó khăn, chẳng lẽ thực sự đã định trước các cô bỏ mạng trong
trận hỏa hoạn này sao?
“Ô... Tiểu thư...
Chúng ta không thể quay về Tô Châu sao...” - Hồng Đậu tựa như cũng cảm nhận
được khả năng sống xa vời, lại nhịn không được mà bật khóc.
“Ai nói? Chúng
ta nhất định có thể trở về!” - Không cam lòng nhận thua như vậy, Mộ Dung Tinh
nhanh chóng kéo cô ấy, tiếp tục sờ soạng đi về phía khói dày đặc, không bỏ qua
cơ hội chạy trốn.
Nhưng ngay khi
các cô nghiêng ngả lảo đảo không đến vài bước…
“A Tinh... A
Tinh... Ngươi ở nơi nào... A Tinh...” - Từng tiếng gọi ầm ĩ xuyên qua tầng tầng
khói đặc, loáng thoáng truyền đến.
Mộ Dung Tinh
không khỏi ngẩn người, nghĩ đến mình nghe nhầm nhưng tiếng nói mấy ngày nay rất
quen thuộc lại vang lên:
“... A Tinh... Ngươi
ở nơi nào? Ta tới tìm ngươi... A Tinh...” - Thanh âm không biến mất, vẫn như cũ
đang tìm người.
“Mộ Dung công tử?
Tiểu Đậu Tử? Các ngươi ở nơi nào...” - Một tiếng nói khác cũng nói thêm vào.
“Hồng, Hồng Đậu,
muội... muội có nghe thấy không?” - Giọng nói run rẩy, không thể tin được vào
tai của mình.
“Có! Có! Em nghe
thấy...” - Hồng Đậu cao hứng khóc lên, kích động cả người phát run.
Lúc này Mộ Dung
Tinh xác định không phải mình nghe nhầm, lập tức kéo Hồng Đậu đến nơi phát ra
thanh âm, đồng thời miệng lớn tiếng đáp lại:
“Tề Nghiên,
chúng ta ở chỗ này! Tề Nghiên...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT