“Nguyên lai con Tề gia thật sự là tên ngốc a!” - Nhìn khuôn mặt người đàn ông tuấn mĩ khờ ngốc ủ rũ rời khỏi theo thư đồng, thiếu niên tuấn tú trên lầu hai phe phẩy cây quạt, một nụ cười nhạt tiêu sái nhàn nhã tự nói.

A... Hóa ra lời đồn là thật, con Tề gia thực sự là tên ngốc!

“Thiếu gia, ngài xác định hắn là thiếu gia Tề gia?” - Ngồi cùng bàn, đầy tớ vẻ mặt thông minh thanh tú vội vã đặt câu hỏi.

“Tiểu Đậu Tử, ngươi không nghe thấy mới vừa rồi những tên thư sinh kia gọi hắn là Tề gia công tử nhà giàu nhất Lạc Dương sao?” - Nhướng mày cười, Mộ Dung Tinh mới vừa rồi đem nhất cử nhất động, mỗi lời nói của bọn thư sinh trêu cợt người toàn xem ở trong mắt, nghe vào trong tai.

A... Nếu cha không lừa cô thì đúng là nhà giàu nhất Lạc Dương, lại là họ Tề, vậy đúng rồi!

“Đúng nha! Em sao không nghĩ tới!” - Gãi đầu, nay dùng tên giả Tiểu Đậu Tử Hồng Đậu xấu hổ cười, lập tức lại vội hỏi: “Thiếu gia, nếu Tề thiếu gia thật sự là tên ngốc vậy kế tiếp ngài có phải muốn đến Tề gia để hủy việc hôn sự này không?”

Lạnh nhạt liếc mắt một cái, Mộ Dung Tinh phe phẩy quạt thúy trúc, ung dung cười. “Cho dù thiếu gia Tề gia không phải tên ngốc ta cũng không tính đáp ứng việc hôn sự a!” - Này Hồng Đậu có phải có chút lầm không?

“Nha?” - Còn tưởng rằng tiểu thư đặc biệt lên Lạc Dương là vì âm thầm quan sát nhân phẩm thiếu gia Tề gia mới quyết định muốn lập gia đình hay không, không nghĩ tới... Hồng Đậu trừng lớn mắt, vẻ mặt buồn bực than thở. “Thiếu gia, nếu ngài dù sao cũng không nguyện ý vậy trực tiếp bảo lão gia hồi âm cự tuyệt là được, làm gì còn đặc biệt đi xa nhà lên Lạc Dương?”

Khi tiểu thư còn ở nhà đã nói với lão gia, phu nhân hay như vậy. Nói cái gì muốn tới xem xem Tề thiếu gia thật sự là tên ngốc hay không. Nếu không phải, vậy được, hai nhà vui vẻ lo liệu việc cưới hỏi. Nếu thật sự như vậy thì cũng sẽ nghĩ ra cách không làm tổn thương cảm tình hai bên mà đến rút lại hôn ước miệng năm đó... Ha! Hóa ra đều là gạt người.

Cô vốn hạ quyết tâm, bất luận thiếu gia Tề gia là tốt hay xấu cũng không nguyện ý lập gia đình!

Cây quạt vừa thu lại, trực tiếp hướng gõ lên đầu cô ta, nghe được một tiếng kêu đau Mộ Dung Tinh mới vừa lòng cười nói: “Tiểu Đậu Tử, ta nếu bảo cha ta trực tiếp hồi âm cự tuyệt, chúng ta mấy ngày nay sao có thể một đường du sơn ngoạn thủy, nơi nơi ngắm phong cảnh các nơi chứ?” - Cô đã lâu không đi xa nhà, đương nhiên phải tìm cơ hội đi một chút a!

Cuối cùng cũng hiểu được tâm tư tiểu thư nhà mình, Hồng Đậu nhịn không được bật cười. “Thiếu gia, ngài tâm cơ quá sâu a!”

Cười liếc mắt một cái, Mộ Dung Tinh không phản bác, đứng dậy duỗi lưng một cái, cất bước liền đi xuống lầu.

Hồng Đậu thấy thế, biết cô cơm nước no nê dự định rời khỏi, vội vàng cầm bao quần áo lên đi theo ở phía sau. “Thiếu gia, kế tiếp phải đi chỗ nào?”

“Đương nhiên là tìm nhà trọ, nghỉ ngơi.” - Cô cười, rất vừa lòng mới bước vào thành Lạc Dương, thiếu gia Tề gia liền tự động xuất hiện trước mắt làm cho cô sơ lược hiểu tính cách, trong lòng hơi thỏa mãn.

A... Mặc dù ngốc nhưng tính tình ôn hòa lại lương thiện thế nào!

Nghĩ đến người nào đó ngốc nghĩ đến đậu hũ làm từ não khỉ con thì ở trước công chúng khóc thành như vậy, Mộ Dung Tinh nhịn không được phốc xích cười ra tiếng.

Hóa ra một đại nam nhân cũng có thể như vậy... Đáng yêu! Tính thật sự tốt a!

Hôm sau.

Trong quán nhỏ cuối phố, một bà lão sáu mươi tuổi vui tươi hớn hở múc một bát lớn tàu hũ nóng hôi hổi, mềm nhũn đem đến trước mặt một vị khách lạ mặt, tuấn tú nhưng rất nịnh đã ăn liên tiếp ba bát lớn.

“Bà bà, tàu hũ của người vừa mềm vừa mịn, thật sự ăn ngon đến nỗi làm ta suýt chút nữa cả đầu lưỡi cũng nuốt vào.” - Nhận bát lớn còn nóng, Mộ Dung Tinh múc một thìa lớn đưa vào miệng, cũng không sợ phỏng miệng, trên mặt toét ra nụ cười xinh đẹp mê người, lời ngon tiếng ngọt trực tiếp khen ngợi.

Tiểu thư quả thực tâm cơ sâu quá a! Lời nói trong ngoài không đồng nhất đều có thể nói làm người ta hoàn toàn không phát hiện, thật sự là bội phục!

Một bên, Hồng Đậu cúi đầu mãnh liệt ăn không khỏi cười thầm trong lòng, tính toán đợi lát nữa khả năng có người sẽ chạy vào nhà xí. Ai... Không có cách! Ai bảo có người không thích ăn đồ ngọt, ăn một lần liền dễ bị hư bụng, lại còn dám ăn hết ba bát lớn tàu hũ ngọt ngấy, thật không hiểu đang nghĩ cái gì?

“Thích ăn thì ăn nhiều chút! Đây chính là bà bà ta mới sáng tinh mơ đã dậy làm, đương nhiên tươi lại ăn ngon!” - Bà Vương cười hớ hớ, thật sự bị chọc vui.

Nghe vậy Mộ Dung Tinh cười meo meo đang muốn đáp lời thì một tiếng nam ngốc nghếch có chút quen tai đột nhiên từ sau đầu vang lên.

“Bà bà, ta muốn một chén tàu hũ.”

Tiếng chưa dứt, một bóng đen đã nhảy xuống ngồi trên băng ghế dài, cô hơi nghiêng đầu nhỏ nhìn, quả nhiên thấy người đàn ông hôm qua bị đùa giỡn tới khóc ngồi xuống bên cạnh mình, rồi sau đó đứng bên cạnh là đầy tớ trung thành bảo vệ chủ.

A... Quả nhiên đến đây! Không uổng công cô cứng rắn nuốt vào ba bát lớn tàu hũ chờ ở đây. Âm thầm cười, Mộ Dung Tinh chăm chú nhìn anh, trong lòng tính toán không người nào hiểu được.

“Tề thiếu gia!” - Vừa thấy khách cũ, bà Vương càng thêm vui vẻ, vội vàng tiếp đón người. “Nhiều ngày không thấy ngài đã tới! Ngài đợi lát nữa, bà bà ta lập tức múc một bát cho ngươi.”

“Bà bà, cám ơn ngài!” - Có thể lập tức ăn đến món ăn ngọt mềm mại kia Tề Nghiên trong lòng rất vui vẻ, nhưng tầm mắt lập tức chống lại ánh mắt chăm chú từ bên cạnh ném tới, da mặt trắng tuấn mĩ không khỏi hơi đỏ lên, theo bản năng tươi cười thẹn thùng.

Ngô... Người bên cạnh là ai a? Giống như chưa thấy qua đâu! Nhưng nếu là người không biết vì sao vẫn nhìn anh như vậy? Có phải trước đây đã gặp mặt anh đã quên người ta hay không? Cha nói, nhìn thấy người quen phải chủ động chào hỏi mới không có thất lễ, vậy anh rốt cuộc có quen hắn a hay không? Phải chủ động chào hỏi hay không?

Rơi vào cảnh đấu tranh suy nghĩ, Tề Nghiên thật phiền não.

Nhìn vẻ mặt kia có vẻ vô cùng phiền não, Mộ Dung Tinh nhìn thấu tâm tư đơn thuần của anh lập tức buồn cười cười khẽ ra tiếng, thực cảm thấy anh quả thực “ngây thơ trong sáng” làm cho người ta nhịn không được muốn bắt nạt.

Nha! Hắn đang cười với anh a! Mặt càng đỏ, hiếm khi được người ta bày tỏ như vậy, Tề Nghiên vui vẻ vô cùng, rốt cục “chủ động ra trận.”

“Ngươi, xin chào!” - Hi! Người này cười cảm giác tốt lắm! Giống như bộ dáng cha, mẹ, Tiểu Cửu cười với anh, không giống người bên ngoài tuy rằng cười nói với anh nhưng trên mặt thường mang theo một vẻ mặt kì quái... Ai, anh cũng nói không nên lời là cái gì, chỉ là có khi sẽ có cảm giác không quá thoải mái.

“Xin chào!” - Vuốt cằm mỉm cười, cảm thấy anh hồn nhiên làm cho người ta vừa nhìn hiểu ngay, tâm tình hoàn toàn viết ở trên mặt.

“Ta, chúng ta quen biết sao?” - Nhất định là trước kia đã gặp mặt, cho nên hắn mới có thể cười với anh đi?

“Không có.” - Lắc đầu, Mộ Dung Tinh ý cười càng sâu. “Chúng ta không quen.”

“Nhưng, nhưng ngươi nở nụ cười với ta...” - Chần chờ có chút khó hiểu.

“Không biết không thể cười với ngươi sao?” - Nhíu mày hỏi lại, đôi mắt trong suốt lóe ra tia sáng.

“Cũng, cũng không phải không được...” - Lắp bắp.

“Thì phải rồi.” - Gật đầu, hướng về phía anh lại cười sáng lạn. “Hơn nữa ta cười với ngươi, đương nhiên là thấy ngươi thuận mắt, muốn làm bằng hữu với ngươi a!”

“Làm, làm bằng hữu?” - Ngoại trừ Hoài Sinh, cho tới bây giờ không có người nguyện ý cùng anh làm bằng hữu! Tề Nghiên nghe vậy khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc sáng ngời, căn bản trong lòng không có nghi ngờ người ta không biết tại sao bày tỏ sự thân thiện vốn có ý định gì, lập tức cao hứng cười toét miệng, vội vã gật đầu. “Hảo! Làm bằng hữu! Chúng ta làm bằng hữu!”

Tiểu Cửu trung thành bảo vệ chủ nhịn không được nhíu mày, trong lòng hoài nghi thiếu niên tuấn tú lạ mặt trước mắt này chủ động thân thiết lấy lòng rốt cuộc có gì ý đồ? Muốn mở miệng nhắc nhở thiếu gia nhà mình vô tâm đã thấy anh vẻ mặt vui mừng cười xán lạn. Nghĩ đến anh vẫn bị người bên ngoài chế nhạo cười mỉa mai, không người thật lòng lui tới với anh, khó trách có người hơi tỏ thiện ý liền cao hứng như vậy, lập tức lời nói dội nước lạnh đến bên miệng lại cứng rắn nuốt xuống, không đành lòng thấy anh thất vọng.

Nguyện ý cùng anh làm bằng hữu đáng giá cao hứng thành như vậy sao? Mộ Dung Tinh mỉm cười, khi anh vui sướng khó nén tiếng “làm bằng hữu, làm bằng hữu...” không khỏi bật cười không thôi.

Ngay khi tên ngốc ngay cả tên người ta cũng không biết liền vội vàng vui mừng khôn xiết muốn kết giao làm hữu, tiếng bà Vương cười chợt xuất hiện:

“Tề thiếu gia, tàu hũ của ngài đến a!” - Tay người từng trải vững vàng mang sang một bát nóng hổi.

“Cám, cám ơn!” - Cũng không biết là mới kết giao bằng hữu quá mức hưng phấn hay tại sao, Tề Nghiên ngoài miệng ngốc ngốc đáp lại nhưng đôi mắt không nỡ rời đi khuôn mặt tươi cười làm anh cảm thấy thoải mái kia, có chút bừng tỉnh đưa tay nhận bát tàu hũ, ai ngờ không chuyên tâm kết quả chính là:

“Oa. Nóng quá! Nóng quá!” - Mới nhận bát, lập tức đã bị phỏng tay, đau đến anh nhảy dựng lên oa oa kêu to, tay run lên, bát tàu hũ nóng hổi liền bị hất đi, toàn bộ hất vào người xui xẻo ở bên cạnh.

“Oa.” - Đổi sang người khác kêu lên thảm thiết.

“A. Rất xin lỗi! Rất xin lỗi!” - Mắt thấy mình gây ra đại họa, bạn mới vừa mới kết giao bị bỏng thê thảm, Tề Nghiên thất kinh, gấp đến độ xoay vòng vòng, rất sợ bị người ta ghét bỏ lập tức kéo người vác lên lưng, nhanh chóng xông ra ngoài, trong miệng còn không ngừng khóc to: “Rất xin lỗi! Là ta không tốt, ngươi đừng tức giận mà không làm bằng hữu với ta...”

Tiếng khóc chạy ở giữa đường, càng đi càng xa, làm cho dân chúng Lạc Dương hai bên không rõ nội tình lại chỉ trỏ, cười trộm thảo luận không biết con ngốc Tề gia lại làm ra việc ngốc gì?

Mà trong quán nhỏ bà Vương, Hồng Đậu vốn thích ăn tàu hũ mắt thấy tiểu thư nhà mình bị bắt đi rồi, muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp, lập tức gấp đến độ nhảy dựng lên, liền nắm chặt Tiểu Cửu nhìn đến choáng váng mà đã quên đuổi theo.

“Nói! Thiếu gia nhà ngươi muốn đem thiếu gia nhà của ta đưa đến chỗ nào? Hắn nếu dám đối thiếu gia nhà của ta bất lợi...”

“Ngươi suy nghĩ nhiều quá!” - Chợt hoàn hồn, không chút khách khí phủi tay đang nắm chặt trước vạt áo, Tiểu Cửu liếc xéo cười: “Thiếu gia nhà của ta nếu biết làm chuyện xấu, ta nhất định mua pháo đốt từ đầu thành Lạc Dương đến tới cuối thành Lạc Dương.” - Bất lợi? Hắn tại sao phải sợ thiếu gia nhà hắn khờ dại thật thà đối với hắn bất lợi đây!

Đúng nha! Thiếu gia Tề gia là tên ngốc không phải đối thủ của tiểu thư, không bị tâm sâu xa của tiểu thư trêu đùa đã tốt rồi!

Đột nhiên ý thức được điểm ấy Hồng Đậu hơi chút an tâm, nhưng vẫn vội vàng truy vấn, “Vậy thiếu gia nhà ngươi rốt cuộc cõng thiếu gia nhà của ta đi chỗ nào a?” - Tiểu thư giống như bị bỏng rất nghiêm trọng, vẫn nhanh chút tìm được người quan trọng hơn.

“Đi theo ta!” - Liếc mắt một cái Tiểu Cửu dẫn đầu bước đi, vô cùng chắc chắn có thể tìm được người ở chỗ nào.

Ai... Từ hai năm trước, sau khi dẫn theo thiếu gia bị đứa trẻ bướng bỉnh ném đá làm trán bị thương tìm đến y quán gần đây, sau này thiếu gia miễn là bên ngoài chỉ hơi bị thương liền trực giác chạy đến chỗ này, có khi có y quán gần đây cũng không biết bỏ xa cầu gần, thật sự chạy xa một đoạn đến y quán kia, thật sự là…

Cũng không biết thật thà không biết ứng biến hay ngu ngốc... Phi phi phi, không thể nói ngốc! Sao hắn cũng bị người bên ngoài làm cho “ô nhiễm”? Thiếu gia không ngu ngốc! Không ngu ngốc!

“Ô... Là ta không tốt, đối với ngươi không phải cố ý... Ngươi đừng tức giận... Đừng không làm bằng hữu với ta...”

Trong y quán, chỉ thấy một thanh niên tuấn mĩ cẩm y giống bị phạt đứng thẳng ở một bên, thoáng như đứa nhỏ hai tay gạt nước mắt lung tung trên mặt, miệng không ngừng khóc nhận sai. Hơn nữa khi lão đại phu đem ống tay áo cuộn chỗ bị thương lên, lộ ra cánh tay vốn mảnh mai trắng noãn, nay lại sưng đỏ một mảnh, còn nổi không ít bọt nước thì anh oa oa khóc càng thêm thê thảm bi tráng.

Anh... anh khóc gì a? Người bị phỏng là cô, người chịu đau da thịt cũng là cô, người nên khóc hẳn là cô chứ! Sao anh lại giành khóc trước? Hại cô muốn khóc ra vài giọt nước mắt cũng cảm thấy ngượng ngùng! Vai diễn có phải bị đảo lộn hay không a?

Trong lòng cảm thấy không biết nên khóc hay cười, có chút đồng tình nhìn lão đại phu đang lấy tốc độ nhanh nhất giúp cô trị liệu... Ai, lão đại phu kì thật rất muốn chạy tới lấy bông nhét lỗ tai đi? Ông lại cố gắng nhịn xuống, lão nhân gia thật sự là vất vả!

Thầm bật cười, Mộ Dung Tinh lắc đầu, buồn bực không lên tiếng tùy ý hắn khóc.

Chỉ chốc lát sau, lão đại phu bôi thuốc xong, băng bó cánh tay xong, cũng cầm thuốc mỡ đưa cho cô để về sau tự bôi lên để giảm đau liền vội vã rời đi, chạy trốn ra ngoài y quán để tránh “ma âm truyền não” đuổi giết.

“Ô... Ngươi tha thứ cho ta... Ta thực sự không phải cố ý...” - Ma âm truyền não liên tục phát công.

Mắt thấy lão đại phu chạy trối chết, trong y quán chỉ còn lại hai người bọn họ, Mộ Dung Tinh ngồi trên giường bệnh cũng không khách khí, ngưng khí hét lớn một tiếng: “Câm miệng!”

Tiếng nói thanh nhã lại có lực uy nghiêm như vậy nhất thời làm cho Tề Nghiên quả thực sợ tới mức lập tức câm miệng, ngay cả tiếng trong cổ họng cũng không dám, nhưng nước mắt to như hạt đậu trong mắt to hồn nhiên vẫn như cũ lăn ra, bộ dáng đáng thương giống như đứa nhỏ vô tội phạm sai lầm bị phạt khiến cho nhiều người đau lòng.

“Đem nước mắt lau sạch, không được khóc!” - Cố nín cười, cố ý nghiêm mặt ra mệnh lệnh.

“Nga!” - Một mệnh lệnh một động tác, trong lòng run sợ nhanh chóng lấy ống tay áo lau mặt lung tung.

“Lau khô chưa?”

“Lau, lau khô rồi.” - Hốc mắt ướt sũng còn nước mắt đảo quanh nhưng như thế nào cũng không dám để nó chảy ra.

“Tốt lắm!” - Hơi nở nụ cười, đặc biệt vừa lòng.

Hắn, hắn nở nụ cười! Đây có phải chứng tỏ hắn không tức giận, nguyện ý tiếp tục cùng anh làm bằng hữu không?

Thật cẩn thận xem xét hắn, Tề Nghiên hốc mắt hồng hồng giống như cô dâu nhỏ. “Ngươi... Ngươi không giận ta?”

“Ta vốn không giận ngươi.” - Liếc xéo một cái, thật không hiểu anh nghĩ đi đâu nữa?

“Vậy... chúng ta còn có thể... có thể làm bằng hữu không?” - Lắp bắp hỏi.

“Đương nhiên!”

Nghe vậy hai mắt nháy mắt sáng ngời, cao hứng nước mắt, nước mũi lại phun ra. “Oa. Cám ơn ngươi! Ngươi là người tốt, không giận ta lại chịu làm bằng hữu với ta, thực sự rất tốt với ta...”

Như vậy cũng khóc? Xem anh cảm động nước mắt lại rơi, Mộ Dung Tinh đầu có chút đau nhưng lại nhịn không được bị tình cảm ngây thơ của anh gây cười, nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn bật cười.

“Vừa khóc vừa cười như chó vàng tiểu tiện! Ngươi là con chó nhỏ a?” - Cười thở dài, không khỏi có chút cảm xúc đau lòng như người mẹ.

“Ta, ta không phải a! Ta gọi là Tề Nghiên, không phải con chó nhỏ.” - Anh còn nghiêm túc trả lời, khóe mắt còn vài giọt nước mắt, trên mặt cũng lộ ra tươi cười thẹn thùng.

“Ân.” - Gật đầu, Mộ Dung Tinh không giống người bên ngoài đối với trả lời tính trẻ con của anh mà ánh mắt cười mỉa, đối xử với anh như người thường hướng anh tự giới thiệu. “Tại hạ Mộ Dung Tinh, người Tô Châu, gần đây lên Lạc Dương du ngoạn, nay ở tạm nhà trọ Duyệt Lai.”

“A Tinh!” - Chỉ nghe hắn gọi tên gì, câu nói kế tiếp cũng không nghe vào, Tề Nghiên vui mừng kêu tên bằng hữu mới quen trước mắt.

A Tinh? Chẳng lẽ anh không thể kêu Mộ Dung huynh đệ là được sao, sao phải... sao phải bật ra cách gọi thật tầm thường như vậy? Sắc mặt có chút xanh nhưng nhìn anh vẻ mặt chân thành, cánh môi Mộ Dung Tinh ngập ngừng vài cái, cuối cùng vẫn nuốt xuống, miễn cưỡng chấp nhận.

Ai... May mắn phụ thân không giúp chính mình thủ Mộ Dung Phúc, Mộ Dung Tài vân vân, nếu không bị anh A Phúc, A Tài, quả thực giống như kêu chó vậy. May mắn! May mắn!

Âm thầm may mắn xong hoàn hồn thấy anh khóe mắt phát sáng lập tức sắc mặt nghiêm chỉnh, quạt trong tay không chút lưu tình lên trán anh mà gõ, bị đau anh hô một tiếng, cái trán hơi hơi đỏ lên.

“A Tinh, ngươi, ngươi vì sao đánh ta?” - Ôm trán, thật ủy khuất hỏi, hốc mắt lại ẩn ẩn nước mắt. Chẳng lẽ... Chẳng lẽ A Tinh cũng giống những người khác, thích đánh anh, khi dễ anh sao?

“Không được khóc!” - Liếc mắt một cái, Mộ Dung Tinh dạy bảo: “Ngươi lớn rồi, không được động một chút liền khóc, sẽ làm người ta chê cười.” - Tề bá bá dạy con thế nào? Cho dù anh hơi ngây ngốc chút nhưng chỉ cần dạy tốt cũng không trở thành quỷ thích khóc!

Giống hôm qua những người thích giễu cợt anh, chủ yếu cũng là vì trêu một chút anh liền khóc, có nguyên nhân để trêu nên mới động một chút liền lấy anh làm niềm vui, tìm vui vẻ.

“Nhưng, nhưng đau tự nhiên muốn khóc a...” - Anh nhỏ giọng giải thích nhưng cũng thành thật không ngụy biện nói ra lời chí lí.

Mộ Dung Tinh nghe vậy cứng lại, lập tức lại hung tợn trừng mắt anh, mãi đến khi anh kinh hãi đem nước mắt mạnh mẽ thu hồi lại, lúc này mới rõ ràng khiển trách: “Ngươi lớn như vậy còn thích khóc như thế, người khác tự nhiên sẽ khi dễ ngươi! Chẳng lẽ ngươi muốn để người khác cười ngươi sao?”

“Kia... Kia... Kia...” - Anh “Kia” nửa ngày, khuôn mặt tuấn tú đều lo thành quả mướp đắng, vô tội không biết nên làm sao bây giờ. Nhưng trong lòng lại mơ hồ rõ ràng, hắn là thật lòng muốn tốt cho anh, trong lòng mới vừa nghi ngờ lập tức liền biến mất hầu như không còn.

“Tề Nghiên, ngươi vừa mới làm ta bị phỏng phải không?” - Thấy anh ngốc làm cho người ta vừa bực mình vừa buồn cười. Vì sĩ diện của cha, lại vì giúp Tề bá phụ, bá mẫu chưa bao giờ gặp mặt dạy con, cũng vì tương lai của mình mà tính toán, Mộ Dung Tinh trong lòng chợt nảy ra kế, cười đem cánh tay bị thương quấn vải trắng giơ lên trước mắt anh, định làm anh trong lòng cảm thấy áy náy.

“Đúng...” - Quả nhiên, tên ngốc bị tính kế xấu hổ cúi mặt, tiếng nho nhỏ nhận tội.

“Vậy ngươi có phải nên bồi thường, tỏ vẻ xin lỗi không?” - Nhướng mày chất vấn.

“Đúng...” - Thanh âm càng nhỏ, càng phát ra áy náy.

“Được! Vì tỏ vẻ xin lỗi, ngươi đáp ứng ta hai yêu cầu, hơn nữa tuyệt đối không thể vi phạm, nếu không ta sẽ không làm bằng hữu với ngươi!”

Vừa nghe có cách có thể chuộc tội, anh vội vàng gật đầu, ánh mắt lại sáng lên, giống con chó nhỏ lấy lòng chủ nhân. “Ngươi nói! Ngươi nói!”

“Yêu cầu thứ nhất chính là về sau không được ở trước mặt người khác khóc, cho dù muốn khóc cũng phải nhịn về nhà, một mình trốn trong ổ chăn rồi mới được khóc, nghe hiểu không?” - Người lớn như vậy còn ở nơi đông người khóc thành như vậy, không ra cái gì!

“Đã hiểu! Đã hiểu!” - Gật đầu như giã tỏi, âm thầm nhắc nhở mình về sau muốn khóc thì nhịn về nhà đến ổ chăn rồi khóc, nếu không A Tinh sẽ không để ý đến anh. “Vậy... Cái thứ hai?”

“Yêu cầu thứ hai...” - Dò xét liếc mắt anh một cái, trùng hợp chống lại đôi mắt hồn nhiên của anh, Mộ Dung Tinh chột dạ nhìn chỗ khác. “Yêu cầu thứ hai ta còn chưa nghĩ ra, đợi khi nào nghĩ ra ta sẽ nói cho ngươi biết.” - Thật hỏng! Thế nhưng đi lừa gạt trẻ con không biết gì cảm giác thật tội lỗi.

“Được.” - Anh cười đến hồn nhiên không lo, liên tục gật đầu, căn bản không biết có người nảy sinh cảm giác tội lỗi.

Liếc mắt nhìn khuôn mặt ngốc ngốc một cái, lại lần nữa xác định anh thật sự “ngây thơ” làm cho người ta tự biết xấu hổ, nhịn không được thở dài thật mạnh…

“A? Vì, vì sao thở dài?” - Cha mẹ thường nhìn anh thở dài, hiện tại A Tinh lại thở dài với anh, có phải mình có chỗ nào không tốt, cho nên bọn họ mới có thể như vậy không?

“Không liên quan tới ngươi!” - Giống như nhìn thấu tâm tư của anh, Mộ Dung Tinh buồn bã thở dài lắc đầu, tỏ rõ không liên quan đến anh.

“Kia... Kia... Kia...” - Lại bắt đầu “Kia”.

Không muốn lại làm cho anh tiếp tục “kia” nữa, Mộ Dung Tinh vẻ mặt sụp đổ kêu đau: “Ta thở dài là vì ta muốn đi nhà xí! Nhà xí gần đây nhất ở đâu a?”

Ô... Không nên ăn nhiều tàu hũ ngọt như vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play