Lại vừa lòng gật đầu, Mộ Dung Tinh mới ung dung từ cửa sau rời khỏi đã nghe tiếng pháo từ đằng trước truyền đến... Ha ha, khai trương cửa hàng
tranh chữ chỉ với Lục vương gia thôi hẳn là có thể rút được không ít
ngân lượng, càng khỏi nói các thương nhân thích học làm sang.
Bất quá, hắc hắc... Có thể từ trên người những người đó lấy được bao
nhiêu ngân lượng cũng không quan trọng, quan trọng bây giờ nhất là… Tề
Nghiên còn đang ở nhà chờ cô uống trà ăn điểm tâm a!
Tâm tình vui vẻ trở lại Tề phủ, trở về phòng không thấy bóng dáng của Tề Nghiên nên sau khi đổi lại một thân nữ trang cô lại lập tức đến
những nơi trong phủ anh thích lưu lại nhất mà tìm. Không lâu sau, quả
nhiên từ xa đã thấy anh ngồi xổm trước một tảng đá thì thào tự nói, mà
cách đó không xa một nha hoàn xem như cũng xinh đẹp đang chậm rãi đi
tới.
Đang muốn lên tiếng gọi người thì chợt thấy Tề Nghiên toàn thân đổ mồ hôi đứng lên, vội vàng sải bước nhưng sau khi nhìn thấy nha hoàn kia
lại đột nhiên giậm chân, gãi gãi đầu như đang lo lắng gì đó, thấy nha
hoàn sắp đi xa mới cuống quít gọi người:
“Tiểu Thanh, Tiểu Thanh, ngươi đợi chút...” - Chỉ sải vài bước chân đã đuổi kịp người.
“Thiếu gia, ngài có chuyện gì sao?” - Nha hoàn Tiểu Thanh bị kêu xoay người nhìn anh, trên mặt ẩn ẩn không có kiên nhẫn.
Thấy thế, Mộ Dung Tinh nghĩ đến bên trong phủ không hề thiếu nô bộc
lén có ý khinh mạn với Tề Nghiên lập tức không vội ra mặt, ngược lại ẩn
thân sau cây, âm thầm yên lặng xem sự tình sẽ diễn biến như thế nào.
“Tiểu Thanh, có thể xin ngươi pha một bình Thiết Quan Âm tới đây được không?” - Tề Nghiên cười ngây ngô thỉnh cầu, vốn hắn là định tự mình đi pha nhưng vừa mới tán gẫu vui vẻ với tảng đá công công, thật không nỡ
rời đi a!
Thân là nha hoàn, vốn không nên hai lời mà vâng theo lời chủ tử,
ngoan ngoãn đi pha trà nhưng Tiểu Thanh sau khi cẩn thận nhìn xung
quanh, xác định bốn bề vắng lặng mới nhíu mày hỏi lại: “Là thiếu gia
ngài muốn uống?”
“Không phải.” - Lắc đầu, Tề Nghiên thành thật nói: “Là tảng đá công
công đã lâu không ngửi được trà thơm, muốn ta pha một bình cho hắn
ngửi.”
Tiểu Thanh vừa nghe liền khẳng định anh ngu ngốc, thầm nghĩ thảnh
thơi nhàn hạ đi, không muốn hầu hạ anh, lập tức biểu hiện ra sự mất hứng của mình. “Thiếu gia, trên đời căn bản không có tảng đá công công này,
nô tì rất bận, ngài không có việc gì thì đừng làm phiền hạ nhân chúng
tôi.”
Vừa thấy nàng hung dữ Tề Nghiên không còn dám yêu cầu nữa, há miệng
cười ngớ ngẩn trước sau như một, “Ngươi đã vội vậy ta tự mình đi pha là
được.” - Hoàn toàn không biết tức giận.
Tốt nhất là như thế! Nghĩ đến mình vừa thoái thác một chuyện phiền
hà, Tiểu Thanh đắc ý nở nụ cười, đang lên kế hoạch muốn tìm một nơi nhàn hạ để đi, ai ngờ vừa mới xoay người đã hoảng sợ khi thấy Mộ Dung Tinh
từ sau thân cây chậm rãi di chuyển ra.
“Thiếu, thiếu phu nhân!” Cô, cô khi nào thì ở tại chỗ đó? Tiểu Thanh
sắc mặt tái đi, trong lòng hiểu rõ thiếu gia ngốc có thể khi dễ, nhưng
thiếu phu nhân lại chẳng hề ngốc chút nào!
“A Tinh, nàng đã trở về!” - Liếc thấy cô xuất thân, Tề Nghiên không có nghĩ gì nhiều, chính là vẻ mặt vui vẻ nhào lên ôm lấy cô.
“Ân.” - Nhẹ nhàng vỗ mặt của anh, ánh mắt Mộ Dung Tinh dừng trên mặt
Tiểu Thanh, cười đến thanh nhã. “Tiểu Thanh, có thể phiền ngươi pha một
bình Thiết Quan Âm tới đây không?”
“Vâng... Vâng...” - Thiếu phu nhân nhìn thấy! Cô ấy đã nhìn thấy! Mồ
hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc mặt Tiểu Thanh trắng bệch. “Nô tì... Nô tì
lập tức đi pha...” - Xoay người liền muốn chạy đi.
“Chậm đã!” - Thản nhiên gọi người lại, Mộ Dung Tinh vừa lòng khi thấy bóng lưng kia cứng đờ, cô cười rồi dùng giọng nói mềm mại. “Sau khi đem trà tới, triệu tập tất cả hạ nhân đến đại sảnh chờ ta, biết chưa?”
“Nô... Nô tì đã biết.” - Dứt lời, cước bộ không ổn định, lảo đảo bước đi.
Mắt thấy nha hoàn đã rời đi, Tề Nghiên hơi giật mình đặt câu hỏi:
“Nàng không phải rất bận sao?” - Sao hiện tại lại có thể đi pha trà đem
lại đây?
“Tên ngốc!” - Liếc mắt cười mắng, thật sự đối với hắn không có biện pháp.
Tuy rất nhiều người thường mắng anh là tên ngốc nhưng Tề Nghiên lại
thích nghe cô mắng nhất, bởi vì cô mắng một chút ý cười nhạo cũng không
có, ngược lại là loại cảm giác khiến người ta cảm thấy rất ấm áp, rất
được quan tâm.
Nhếch miệng cười, anh lắc lắc tay cô, khờ ngốc yêu cầu, “A Tinh, nàng tiếp tục mắng nữa đi! Nàng mắng rất êm tai nga...”
“Tên ngốc, tên ngốc, tên ngốc...” - Vừa cười lại mắng, cuối cùng nhịn không được thở dài, vuốt nhẹ gương mặt của anh. “Tề Nghiên, chàng phải
nhớ kĩ, ở nơi này chàng mới là chủ! Nếu bọn hạ nhân dám khinh mạn chàng
nữa, chàng phải lấy uy phong của chủ mà dọa bọn họ, hiểu không?”
“Không hiểu! Vì sao muốn ta dọa người chứ?” - Tề Nghiên nở nụ cười không chút tâm cơ.
Nghe vậy, đôi mắt của Mộ Dung Tinh xao động. “Tề Nghiên, chàng rất
đơn thuần, không rõ thế gian này có những người khi thiện sợ ác, cần
phải dọa bọn họ, bọn họ mới không dám tác quái!” - Nhìn trong mắt anh
vẫn không hiểu, cô không khỏi bật cười. “Quên đi! Chàng bẩm sinh hồn
nhiên lương thiện, ta không nên bắt chàng thay đổi. Dù sao cũng không
sao cả, từ nay chàng sẽ do ta bảo vệ, ta tuyệt đối sẽ không để người
khác bắt nạt chàng!”
“Nga!” - Hắn ngơ ngác, không hiểu lắm ý trong lời nói của cô nhưng
cảm thấy trong mắt cô rất dịu dàng, rất dịu dàng, làm cho hắn nhịn không được muốn sa vào trong đó.
“Tề Nghiên, đáp ứng ta một chuyện.” - Mỉm cười, cô nghiêm túc nói:
“Sau này nếu còn có nô bộc như Tiểu Thanh vừa rồi đối với chàng như vậy, chàng nhất định phải lập tức nói cho ta biết, được không?” - Lời tuy
nói vậy nhưng cô biết không tới một canh giờ nữa, bên trong Tề phủ không còn hạ nhân nào dám ngạo mạn với anh nữa!
Bờ môi dật ra một tiếng cười lạnh, Mộ Dung Tinh quyết định cho nô bộc Tề gia một chấn động.
Không rõ suy nghĩ trong lòng cô, Tề Nghiên gật đầu lên tiếng đáp ứng, lập tức lại nhếch miệng nở nụ cười. “A Tinh, nàng biết không? Tảng đá
công công nói... Nói...” - Lén liếc mắt nhìn cô một cái, ngượng ngùng
không nói tiếp nữa.
“Nói gì?” - Liếc mắt nhìn về “Tảng đá công công” theo như lời anh
nói... Chẳng qua là một tảng đá to hoa văn rất xinh đẹp, được đặt cạnh
hòn non bộ.
“Tảng đá công công nói ta sẽ làm cha!” - Đỏ mặt xấu hổ cười, tầm mắt
dừng trên bụng của cô. “Hắn nói ta đã đem em bé đặt vào trong bụng của
nàng.”
“Nói hươu nói vượn!” - Mộ Dung Tinh cười trách, da mặt cũng có chút
ửng đỏ. Tên ngốc này rốt cuộc có biết mình đang nói cái gì hay không a?
Bọn họ... Bọn họ thật sự đã trở thành vợ chồng, bất quá cũng là chuyện
của mấy ngày trước, nào có nhanh như vậy... Ách... Kì thật cũng có thể,
dù sao mấy ngày qua anh thật sự rất... quấn lấy người!
Nhưng mới vài ngày mà thôi, huống hồ anh cũng không phải đại phu, nào có khả năng biết cô có mang thai hay không? Hừ! Khẳng định là anh tự
mình nói lung tung!
“Ta không có nói bậy! Là tảng đá công công nói cho ta biết, lời hắn nói luôn không có sai...” - Vội vàng giải thích.
“Được được được! Chàng không nói bậy...” - Miễn cưỡng cho qua.
“A Tinh, nàng tin ta...”
“Được! Ta tin...”
Dưới ánh mặt trời, chỉ nghe tiếng của một nam một nữ, vừa nhanh vừa
chậm nhẹ bay trong gió. Bên cạnh, tảng đá to có hoa văn xinh đẹp dưới
ánh mặt trời lấp lánh hào quang màu trắng bạc như đang nhếch miệng mỉm
cười.
Một lúc lâu sau, nô bộc đứng đầy đại sảnh Tề gia, ai cũng cảm thấy
hoảng loạn, mọi người chỉ có thể ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không
đoán ra vì sao thiếu phu nhân lại muốn triệu tập tất cả hạ nhân.
Còn hai người lúc này đang ngồi ở vị trí chủ trong đại sảnh vì nghe
tin mà đến, dự định tìm hiểu một chút đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì
mà khiến con dâu triệu tập toàn bộ hạ nhân của Tề gia.
Trong lúc vợ chồng Tề thị nhấp trà chờ người, Mộ Dung Tinh và Tề
Nghiên từ phía sau đường xốc lên bức rèm che, khóe miệng mỉm cười đi vào đại sảnh.
Vừa thấy hai vị trưởng bối ở đây, Mộ Dung Tinh lập tức kéo Tề Nghiên
thỉnh an, dường như không một chút bất ngờ về xuất hiện của bọn họ.
“Tốt tốt tốt! Đều ngồi xuống đi!” - Hai vợ chồng yêu thương con trai
cùng con dâu nhà mình, vội vàng muốn bọn họ đến ngồi ghế dựa bên cạnh.
Cuối cùng sau khi chờ hai người đều ngồi xuống, Tề lão gia đang muốn
hỏi cô vì sao gọi hạ nhân trong phủ đều tới đây hết thì Mộ Dung Tinh lại mở miệng trước:
“Cha, con dâu là thiếu phu nhân Tề gia chứ?” - Cô dịu dàng cười hỏi.
“Đây là đương nhiên!” - Tề lão gia không chút nghĩ ngợi, trả lời một cách chắc chắn.
“Thế con dâu đã là thiếu phu nhân Tề gia, đương nhiên có quyền xử lí một nô bộc nào đó trong phủ chứ?”
“Đương nhiên!” - Gật đầu thật mạnh nhưng lại không rõ cô vì sao phải hỏi như vậy?
“Cám ơn cha!” - Mỉm cười, Mộ Dung Tinh bỗng dưng đứng dậy, đứng trước toàn bộ nô bộc xếp hàng trước mặt chỉ vào Tề Nghiên bên cạnh, lên giọng hỏi: “Ta hỏi các ngươi, đây là ai?”
Hành động này của cô không chỉ làm cho nhị lão Tề gia và Tề Nghiên
đồng thời ngẩn người, cũng làm cho hạ nhân hai mặt nhìn nhau, không hiểu rốt cuộc cô có dụng ý gì, trong một lúc lại không ai dám trả lời.
“Không biết sao?” - Cô cười đến dịu dàng, đáy mắt lại càng phát ra sự lạnh lẽo. “Không thể tưởng tượng được nô bộc trong phủ đều không biết
chủ tử, xem ra ta phải đuổi bọn ngươi đi hết rồi mua lại những hạ nhân
khác thôi.”
Lời này vừa nói ra, chúng nô bộc đều cả kinh, kích động, không biết
là ai hô lên trước “Là thiếu gia”, mọi người lập tức đều tỉnh ngộ, sốt
ruột vội vàng hô theo, thoáng chốc, từng tiếng “Là thiếu gia” cứ vang
lên, một tiếng lại một tiếng to hơn, chỉ sợ hô chậm hơn sẽ bị đuổi ra
khỏi Tề phủ.
“Biết là thiếu gia là tốt rồi.” - Cười đến cả người lẫn vật đều vô
hại, ánh mắt sắc bén lại đảo qua từng khuôn mặt bất an của mọi người.
“Đã biết là thiếu gia, là chủ tử, cần phải biết mà hầu hạ! Ta mặc kệ các ngươi là kí bán mình tiến vào đây hay là làm thuê, tóm lại hàng tháng
Tề gia đều cho các ngươi lương tháng, không phải muốn phí phạm bạc mà là muốn các ngươi hầu hạ chủ tử cho tốt! Đừng tưởng rằng thiếu gia tính
tình đơn thuần chất phác, không tính toán với các ngươi thì liền khinh
mạn hắn! Ta rất rõ trong các ngươi có rất nhiều người đều là lén như
thế. Từ giờ trở đi các ngươi hãy nhớ cho rõ, Tề gia chúng ta không dung
nạp hạ nhân không tôn trọng chủ tử, hiểu rồi chứ?”
Cô mỉm cười dịu dàng lại nói những câu sắc bén như kiếm khiến nhóm nô bộc nghe xong mồ hôi lạnh chảy ròng, hơn nữa người từng ngạo mạn bất
kính với Tề Nghiên lúc này sắc mặt lại tái nhợt như tờ giấy.
Còn nhị lão Tề gia ở một bên nghe vậy, điều vui đầu tiên là hạ nhân
trong phủ lén bắt nạt con đã khiếp sợ, điều vui thứ hai là con dâu lại
có ý với con như thế, xem trọng con như thế.
“A Tinh...” - Tề Nghiên nghe ra cô là đang bảo vệ anh, không khỏi cảm động mà thấp giọng khẽ gọi, lặng lẽ kéo áo của cô.
An ủi vỗ vỗ tay hắn, Mộ Dung Tinh cất giọng gọi người, “Tiểu Thanh!”
“Đông” một tiếng, chỉ thấy Tiểu Thanh quỳ rạp xuống đất, gương mặt
trắng bệch từ giữa nhóm nô bộc bò ra, miệng không ngừng kêu gào, “Thiếu
phu nhân đại nhân đại lượng, tha cho nô tì, nô tì lần tới không dám...”
“Còn có lần tới?” - Mộ Dung Tinh nhướng mày hỏi lại.
“Không có! Không có! Nô tì lần sau nhất định sẽ hầu hạ thiếu gia thật tốt, tuyệt không dám tác quái nữa, xin thiếu phu nhân tha thứ...” -
Tiếng cầu xin tha thứ không ngừng, lại càng không ngừng dập đầu.
Bây giờ mọi người cuối cùng cũng hiểu hôm nay vì sao thiếu phu nhân
lại phát uy, đồng thời trong lòng cũng hiểu rõ vị thiếu phu nhân trước
mắt này không phải nhân vật đơn giản, về sau nên cẩn thận hầu hạ.
Thấy thế nhưng Mộ Dung Tinh lại không mềm lòng, ánh mắt nhìn về phía
tổng quản Tề phủ. “Vương tổng quản, Tiểu Thanh là đến làm thuê hay là
bán mình?”
“Hồi thiếu phu nhân, từ nhỏ đã bị bán cả đời vào đây.” - Vương tổng quản thấm mồ hôi lạnh nhanh chóng trả lời.
Cười lạnh lùng nhưng cô vẫn nói rất dịu dàng, “Tiểu Thanh, một khi đã như vậy Tề gia chúng ta cũng không làm khó dễ ngươi mà đem ngươi bán
lại cho người khác, ngươi cầm giấy bán mình của mình mà rời khỏi Tề gia
đi! Tề gia chúng ta không dung nạp nha hoàn so với chủ tử còn phải chiều chuộng hơn như ngươi!”
“Đừng! Thiếu phu nhân cho nô tì thêm một cơ hội nữa đi! Rời khỏi Tề
gia nô tì không có nơi nào để đi, khác nào chỉ còn đường chết a...” -
Tiểu Thanh kinh hoảng kêu khóc, gần như xụi lơ trên mặt đất.
Dường như không nghe thấy, Mộ Dung Tinh lạnh lùng nhìn về phía Vương
tổng quản, Vương tổng quản lập tức biết ý, lúc này sao còn dám chần chờ, vội vàng gọi tới hai nô tài dáng người cường tráng lôi Tiểu Thanh đem
ra ngoài, tiếng la khóc thê lương kia càng đi càng xa, cuối cùng cũng
biến mất.
“Ta không hi vọng sẽ có Tiểu Thanh thứ hai, mọi người hiểu chứ?” - Vẻ mặt cười nhạt như trước, Mộ Dung Tinh không phủ nhận mình là đang giết
gà dọa khỉ.
“Hiểu, hiểu được.” - Mọi người trong lòng run sợ, âm thầm may mắn mình không phải Tiểu Thanh.
“Tốt lắm, không có việc gì nữa, đi xuống cả đi!” - Bàn tay mềm vung lên, giải tán mọi người.
Nháy mắt chỉ thấy mọi người như chạy trối chết, chỉ hai ba bước đều biến mất hết, chỉ sợ mình là đối tượng kế tiếp bị khai đao.
Nhìn mọi người đều đã đi hết, Mộ Dung Tinh lập tức xoay người tạ tội
với nhị lão Tề gia. “Cha, mẹ, con dâu ở trước mặt hai người làm càn, nếu có chỗ nào không đúng, xin hai người thứ lỗi.”
“Nào có gì không đúng? Tề gia chúng ta tích đức nên mới may mắn có
thể có con dâu tốt như con vậy.” - Nhị lão Tề gia đồng thanh, ăn ý nhìn
nhau cười, tiếp đó lại tha thiết dặn con, “Nghiên nhi, Tinh nhi đối với
con tốt như vậy, con nên nghe lời của nàng cho tốt, biết không?”
“Con, con vốn rất nghe lời A Tinh a!” - Tề Nghiên vẻ mặt vô tội.
Nhìn bộ dáng anh khờ ngốc nhị lão Tề gia nhất thời bật cười liên tục, còn Mộ Dung Tinh thì mím môi cười khẽ, nhìn trong mắt anh ôn nhu đến
cực điểm, trong mắt nhị lão Tề gia không khỏi lại may mắn.
Tổ tiên Tề gia tích đức a!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT