Hôm nay Hà Nội trời mưa to dữ dội,
qua khung cửa sổ bé nhỏ của căn phòng mình, tôi nhòm ngó đâu đó có tiếng tí
tách mưa rơi... Từng khe nứt bám lấy tôi lầm lỗi... Tôi tự cảm thấy hổ thẹn với
chính mình... về những gì đã trải qua nhanh quá...
Sắp đến ngày tôi và "xe bus"
(hãy tạm gọi anh - người yêu chính thức của tôi như vậy) được hai năm... Tôi
thở dài khi nghĩ về hai năm ấy, đầy ngán ngẩm... sao mà... nó... dài quá thế...
Bất chợt tôi nhớ tới "taxi"
cho dù bạn anh có nói tôi nhàu nhĩ, nhưng ít ra thì... chưa bao giờ, anh thốt
ra những lời... nói về tôi như vậy... Tôi chỉ rụt rè vì bức rào cản ấy... mà
không dám tiến gần thôi, chứ xét cho cùng, anh cũng đâu phải thằng tồi và đối
với tôi - con mắt nhìn anh vẫn đầy ngưỡng mộ và ước ao vươn tới, chỉ là hờn
giận tạm thời, thoáng qua khiến tôi hờn trách anh mà thôi... Tin nhắn và nhịp
tay bấm bàn phím lập cập theo tiếng mưa rơi bên khung cửa sổ đêm về ướt át:
"Anh đang làm gì đấy?"... Nghĩ thế nào... tôi lại giữ nguyên những
dòng chữ ấy, và tiếp tục bấm số, gửi cho người yêu tôi... hai tin nhắn chung
một nội dung, gửi cho hai người, cùng chung quen biết, nhưng chỉ khác mối quan
hệ mà thôi... Bất giác tôi thấy việc làm ấy xấu xa nhưng không hề là tội lỗi,
tôi thở dài, nhìn ra khung cửa sổ đẫm nước và chờ đợi tin nhắn trả lời... Một
giọt buồn rơi...
Người yêu tôi trả lời trước:
"Anh đang đi với bạn. Nhớ em nhiều!"... Tôi cười... "bạn"
à? hay chỉ đơn giản là người ngồi chung "xe bus"... Ngay sau đó,
"taxi" cũng trả lời tôi: "Anh đang đi với bạn. Sao rảnh rỗi nhắn
tin cho anh vậy, he he, em đang làm gì thế?"
Tôi quăng điện thoại ra góc giường,
ngã lưng nằm xuống... Cười... đời quanh quẩn nhỉ? Những tin nhắn cũng chỉ...
nhạt nhẽo thế thôi... Những tin nhắn phổ thông, bọn đàn ông đều vậy...
Tự nhiên tôi khóc! Nước mắt cứ trôi
đi lênh láng... chảy vào trong tim tôi một dòng máu nóng xót xa... chưa bao giờ...
hiện tại luôn luôn là đau xót nhất... tôi cảm thấy... đau đớn vì mình cứ mãi
mất... rất nhiều...
Sáng hôm sau trời hửng nắng nhưng
đường vẫn còn ẩm lắm... Tôi tỉnh dậy trong cơn buồn nôn và bụng đau quặt quại...
Đau lắm... tôi cảm giác như mình không thể lết đi được... tôi gần như bò vào
toilet ở trạng thái mê man và đau đớn... Phần dưới bụng như một đoạn dây bị
quấn chặt và thắt lại nhiều lần... mồ hôi vã ra... và tôi... ngất lịm...
Tôi tỉnh dậy, không biết bao lâu sau
đó, tôi không còn định nghĩa về thời gian để mà nhớ rõ, thấy mình nằm trong
toilet, quần áo ướt do dính nước, và bộ dạng thảm hại, nhưng cơn đau quằn quại
ban sáng đã nguôi ngoai... Tôi đứng dậy, nhìn mình trong gương hồi lâu, cảm
giác thất vọng bỗng len lỏi trong tâm can, tôi thoáng rùng mình khi lấy tay xoa
nhẹ qua bụng... sống lưng lạnh ngắt, và mắt ướt nhoè... Tôi vội vã sửa soạn
quần áo, trang điểm và vào bệnh viện tư. Ở đây, bác sĩ khuyên tôi nên đi khám
sản khoa và ông ta viết cho tôi một tờ giấy giới thiệu...
Tôi bước vào bệnh viện... trong lòng
nơm nớp nỗi lo...
...
Lại một lần nữa "taxi" và
tôi gặp nhau tình cờ, lúc tôi lên cơn đau bụng và quỳ gục trước cửa toilet siêu
thị. Anh đi qua và vô tình nhìn thấy, anh đỡ tôi dậy... Chúng tôi vào quán cafe
gần đó và ngồi nói chuyện rất lâu... Tôi cũng xem một vài kiểu ảnh anh mới
chụp... Cười... Nói chung cái thái độ quan tâm của "taxi" đối với tôi
làm tôi vui... Chuyện gì sẽ xảy ra đây? "Cho em gần anh thêm chút
nữa..." tôi lẩm bẩm trong đầu và nguyện cầu như vậy... chỉ một chút nữa
thôi... xích lại gần nhau... xích gần... xích dần...
Một lúc sau "taxi" có điện
thoại, bạn anh gọi và anh phải đi trước, tôi ngồi uống nước ở đó... cho đỡ đau
và đi sau khi anh đi được một lúc...
Sáng hai hôm sau, "taxi" rủ
tôi đi chụp ảnh, tôi đi cùng anh... Rất vui, thú thực là tôi không biết diễn tả
cảm xúc và những gì đã diễn ra ngày hôm đó, chỉ biết là nó để lại ấn tượng tốt
trong cả tôi và anh, tôi cảm giác... đã có một cái gì đó hình thành...
Tan buổi chụp, chúng tôi đi ăn, anh
rủ thêm một vài người bạn nữa, họ hình như đều là đồng nghiệp của anh. Chúng
tôi đang ngồi ăn và trò chuyện rất vui vẻ, thì có một anh bạn khác đến... Mọi
người ồ lên trách móc anh ta trễ hẹn, sao lại đến muộn thế... Anh ta xuề xoà:
"Đi chén gái"... rồi cười hi hi ha ha, cái giọng cười đểu giả ghét
không thể tả. Thú thực rằng, lúc đó, tôi không hiểu cái cụm từ "chén
gái" kia là gì, chỉ biết rằng nó rất làm tôi khó chịu... buột miệng, tôi
hỏi: "Chén gái là gì ạ?"... Tất cả mọi người đều cười lớn... Một
người giải thích cho tôi một cách hoa mĩ rằng: "Chén gái là vẽ một con
đường tuyệt đẹp cho "cô ấy". Một con đường màu xanh. Nhưng mình lại
đi một con đường màu đỏ song song."... Tất cả ồ lên cười thích thú... Anh
chàng đến muộn xua tay: "Chén gái đơn giản là tán tỉnh, tà lưa, hứa hẹn
sau đó lên giường rồi bơ bơ và bỏ!"... Con mắt tôi hướng về phía taxi trăn
trối... như muốn hỏi: "Anh có chén gái như thế không?"... Các anh mắt
lân cận nhìn tôi như hàng trăm, hàng chục cái gật đầu chứng minh: "Có!
Có!"... Bỗng tôi giật mình bởi câu hỏi của anh chàng đến muộn: "Ơ,
anh thấy em quen lắm! Anh gặp em ở đâu rồi nhỉ?"... Tôi chỉ cười gượng gạo...
Thứ nhất vì tôi không thích cái gương mặt sở khanh của anh ta, thứ hai là vì
tôi cũng chả gặp anh tao bao giờ mà quen cả! Thật là vớ vẩn!
Một tuần sau đó, "taxi" bắt
đầu có những tin nhắn "tình cảm" hơn... tôi nghĩ lí do là buổi chụp
hình ngày hôm đó chúng tôi đã có chút tình cảm phát sinh... Người yêu tôi, thì
gần như bỏ rơi tôi hoàn toàn, chỉ an ủi bằng tin nhắn nhớ thương nhảm nhí...
Chiều chủ nhật nóng hừng hực, sau
những ngày dài mê mẩn bên con bé ngu dốt kia và tưởng như đã quên mất sự có mặt
của tôi ở trên đời... và hình như là... cả ở trên giường nữa..., tự nhiên người
yêu tôi đến nhà, bấm chuông inh ỏi, kéo tôi ra khỏi nhà bằng được... Tôi miễn
cưỡng đi theo anh ta... Ra là sinh nhật một người bạn của anh... Chủ nhân của
buổi sinh nhật ngày hôm ấy làm tôi thực sự bất ngờ... Tôi thề là tôi không thể
tưởng tượng được rằng... có thể lại chính là anh ta... kẻ đến muộn trong buổi
đi ăn lần trước với "taxi"... Anh ta cười nói túm tít khi nhìn thấy hai
chúng tôi... Ồ lên đầy ngạc nhiên khi bắt gặp tôi... Người yêu tôi giới thiệu...
Anh ta nói đã quen từ trước rồi... nhìn thật nham hiểm...
Buổi sinh nhật hôm đó là một buổi
sinh nhật kì thị, ít ra là bản thân tôi nghĩ thế... con gái ngồi ra một bàn
riêng, nói chuyện và... cắn hạt dưa, chấm mút bánh ngọt... còn đám con trai thì
ngồi một góc bia rượu bù khú... tôi thấy anh ta thì thầm với bạn trai tôi rất
nhiều và hai kẻ đó thường xuyên cười lớn...
Tôi khó chịu vô cùng...
...
Những ngày sau đó tôi và
"taxi" vẫn nhắn tin cho nhau, nhưng tôi cảm thấy hơi ngài ngại như
mình đang là kẻ che dấu một điều gì đó... Thứ bảy, anh ấy vừa trở về sau một
chuyến đi thực tế dài ngày để chụp ảnh phong cảnh, anh hẹn tôi đi uống cafe...
Cafe cũng tốt và cafe cũng thích, chuyện trò thoải mái và tôi lại được xem ảnh
anh chụp...
Tôi bước vào cửa quán và nhìn thấy
anh đang nói chuyện cùng một ai đó... Tôi nhìn kĩ hơn thì ra là thằng cha nham
nhở đến muộn vì chén gái hôm nào... Nhìn thấy hắn tôi lạnh toát sống lưng...
Tôi nhẹ nhàng kéo chiếc mũ rộng vành đội vì trời quá nắng, kéo che mặt... rồi
chậm rãi và từ tốn, ngồi vào một bàn ở khóc khuất sau lưng hai người...
Lại một lần nữa... tôi đóng vai... kẻ
nghe lén!
- Thật không? Mày nhìn thấy nó vào
bệnh viện phụ sản à?
- Tao nói dối mày làm đéo gì, tao
thấy nó vào đấy mà, thảo nào, hôm đầu tiên gặp ở chỗ đi ăn, tao thấy quen
quen...
- Ừm...
Trời ơi, cái quái mẹ gì thế này...
- Tao đoán là nó đi phá thai đấy...
- Điên.
Trời! Không! Tôi chỉ muốn bật dậy và
gào lên: "Không! Không phải vậy!"
- Mày không tin à, mày thích nó chứ
gì, nó yêu cái thằng bạn tao, thằng đấy sở khanh vãi đái, hơn tao nhiều... con
nào vào tay nó, mà không nạo phá vài lần, hơi lạ đấy!
Trời đang nắng không hiểu sao chuyển
dông như muốn mưa xầm xì... Tôi tái mét mặt.
- Tao thấy nó đi cùng thằng bạn tao
hôm sinh nhật tao... có hỏi qua, chén nhau gần hai năm rồi đấy, mà thằng này
vẫn phóng khoáng hào hoa lắm. Chứng tỏ con này phải làm sao đấy, không thì đéo
con nào chịu để người yêu đi trăng hoa như thế. Mày công nhận không?
Tim tôi như quặn lại. Hai răng va đập
vào nhau... vô thức tôi cắn môi đứt máu... máu chảy xuống chiếc áo trắng đang mặc...
thấm thành từng giọt đọng lại màu đỏ thẫm... tôi run lên... người tôi run lên...
- Thôi, mày đừng nói nữa.- Anh hút
thuốc, và xua tay đi... cơ mặt co rúm lại dường như tức giận.
- Tao cũng chỉ muốn tốt cho mày
thôi...
- Biết rồi!
- Mày phải suy nghĩ cho kĩ! Thà đi đá
phò còn hơn ăn sái của bạn bè.
- Tao cũng thích nó, nhưng đúng như
mày nói đấy... đàn ông... không ai chịu nổi nỗi nhục này... - Anh cười...- Hôm
nay, tao hẹn nó ở đây... giờ nghĩ lại đúng là không nên gặp... Thôi... tao với
mày, về trước đi, tao không muốn gặp nữa, phiền lắm... lại không dứt được...
Hai người đàn ông cười, rồi đứng dậy
thanh toán đi về...
Điện thoại tôi rung... Trời đột nhiên
mưa dữ dội. Có một tin nhắn: "Anh xin lỗi, anh có cuộc hẹn phỏng vấn gấp,
anh phải đi, không đến được! Hẹn em khi khác nhé!"... Nước mắt tôi chảy,
rớt xuống màn hình điện thoại... Người gửi: "Taxi" - Tôi cười... Nếu
cứ bất kì người con gái nào, vào bệnh viện phụ sản cũng chỉ để phá thai, thì
không ai bị bệnh phụ khoa nữa rồi... Tôi lại cười... và mưa thì vẫn rơi... Ôi
cái bệnh của tôi... khiến tôi trở thành đứa con gái... phá thai cơ đấy... Còn hi
vọng nào nữa không? Bỏ mặc một đứa con gái vô tội oan uổng giữa trời mưa dông
và nước mắt rơi đau xót lòng?
Xót lắm, đau lắm... tôi mở túi, lấy
vỉ thuốc giảm đau, nuốt một viên... đau quá... cơn đau vẫn cắn xé mỗi khi tôi
suy nghĩ như thế này... Nhục! Ngu! Ngốc! Điên dại! Quằn quại! Khốn nạn! Tất cả
những cảm xúc đó băm nát thân xác và trí não hao gầy của tôi...
Bất giác tôi nhớ tới thói quen
"chén gái", nhớ tới hai đường thẳng xanh - đỏ song song! Ồ, bọn con
trai, tốt nhất chỉ nên "chén gái" và mãi mãi như thế... Biết yêu
thương của chúng nó là gì không? Là cứ mỏi mòn đi bới lông tìm vết, là cứ lê
lết chọn lọc những mối tình và liên tục đi phá trinh để chén... là oán trách là
hờn ghen... là căm hận trong phôi, và đớn đau suốt đời... người con gái... Lại
một lần nữa thất vọng bởi những góc nhìn đàn ông... tôi bị xem như một kẻ thủ
ác, trong khi... chỉ là nạn nhân...
Chuông điện thoại...
Lại...
Reo lên...
Màn hình là...
"Xe bus"
- A lô, em à!
- Ừ, sao anh?
- Anh... anh...
- Chuyện gì...
- Con nhỏ đó...
- Ừ, biết rồi... làm sao?
- Nó bảo nó có thai...
Điện thoại của tôi văng xa... Tiếng
tút dài hay tắt lịm của con tim đau nhói...?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT