Thực tế là tôi rất khó để
viết về Gào. Chỉ vì, tôi chơi quá thân với Gào, ở một mức nào đó, khi người ta
chơi với nhau quá thân thì người ta khó thể mở miệng để nói về nhau. Tôi với
Gào là một dạng như thế.
Gào là một trong những cô
gái xuất sắc nhất của thế hệ cuối 8X mà tôi biết, đồng thời là người quá đà
nhất về cảm xúc mà tôi từng biết. Cô giỏi trong công việc, có thể nói là không
có nhiều người có khả năng làm được tốt đến thế trong mảng của Gào, đồng thời
Gào lại là người luôn luôn bị tình cảm chi phối, tự kỉ một cách quá đáng.
Đó là những lời bắt đầu tôi
cho là hợp lí nhất về Gào, chắc chắn là xangaer nổi tiếng nhất của Việt Nam và
đồng thời là một trong những blogger với lượng pageview không hack đáng nể
nhất. Gào có một ảnh hưởng nhất định tới cả một thế hệ teen Việt sử dụng xanga
và blog, để lại những phong cách ấn tượng và unforgetalbe nhất.
Người ta vẫn có câu
"nói với tôi bạn chơi với những người như thế nào, tôi có thể nói rằng bạn
là ai", Gào là một người nằm ngoài định luật đó, cô chơi với tất cả mọi
thể loại người trong xã hội, giao du và làm việc với từ những kẻ đầu đường xó
chợ tới những doanh nhân thành đạt nhất. Có lẽ, kiểu công việc của cô phải như
thế.
Dị
Tôi chơi với Gào sau đó
không lâu, khi sắp sửa rời Singapore và mang theo những dự định cá
nhân. Đó là một dạng tình bạn kì lạ, gặp một cái là lập tức thân. Khi đó tôi,
Gào, cùng vài người bạn khác là LinkChip và Hà SH (mà sau này về thành lập một
công ti nhạc số với Phùng Tiến Công hay còn được gọi là Công Musik) hay đi với
nhau.
Gào có cái sự ngông cuồng
của tuổi trẻ - nghĩ là lập tức làm, bất kể khó khăn - và có cả cái chín chắn và
kinh nghiệm - biết mình là ai và cần gì. Tôi thích cô gái sinh năm 1988 đó ngay
lập tức, và coi trọng Gào như một người cùng với tuổi của mình, tôi còn nể Gào
hơn cả những người hơn tuổi cô rất nhiều, bởi Gào có cái tính mà tôi ưa thích:
sự liều lĩnh.
Cái tuyên ngôn khi đó của
cô: tuổi trẻ có cái lợi là được phép sai lầm vì có thời gian để sửa
chữa - là điều tôi rất thích. Chính nhờ điều ấy mà Gào LAO vào cuộc
sống. (Không từ nào diễn tả điều ấy hợp lí hơn)
Thời gian đó, tôi về Việt
Nam và gặp Gào, mặc dù sau đó dự định về công việc không thành hiện thực, chúng
tôi vẫn chơi với nhau khá tốt đẹp, đồng thời làm cùng tại một công ti về giải
trí của Tuấn P.A.T (người tôi đã nhắc đến tại kì trước) và Thái Kenchou. Ở đây
cũng là nơi tôi nhìn thấy rõ nhất năng lực kì dị và khả năng làm việc không
giới hạn cũng như sức sáng tạo tuyệt vời của một cô gái tuổi còn quá trẻ.
Thêm hai truyện ngắn nữa của Gào:
KÍ ỨC HÌNH XĂM
* Tên cũ: Hình xăm con bướm đỏ
Hình xăm con bướm trên tay mờ dần, mờ dần như muốn
phai hẳn đi. Nước mưa tát vào mặt
như giọt nước mắt trào dâng trong
tâm hồn người đàn bà mạnh mẽ. Ngước nhìn
trời cao, đôi mắt long lanh in nếp nhăn u sầu... Đưa bàn tay có hình xăm con bướm quệt ngang khoé mắt... Màu đỏ phai của hình xăm quện
vào trong nước mặn… Một dòng màu đỏ… chảy ra từ hai khoé cay…
Mấy ngày hôm nay trời mưa nhiều quá.
Tết Hà Nội thì mất đi vị lạnh thay vào là
mùi nắng rát… Rồi khi Tết đi qua, lạnh giá lại lặng lẽ quay trở về…
Lạnh luồn vào trong tóc, thấm vào
trong xương rồi len lỏi vào trong những trái tim đau đớn. Trời bắt đầu đổ nước và những trái tim đau đớn bắt đầu đổ mưa…
Xe chạy nhanh, tiếng máy xe ôtô kêu
lên rù rì. Những con đường đi đẫm nước mà sao
vẫn xóc? Nước mưa không làm cho đất mềm ra, không làm cho tiếng xe dịu lại. Vẫn như thế…
đá vẫn là đá và đá không phải là
cát… Cát lún và cát êm... Đá gồ ghề và đá cứng…
Lòng người toàn sỏi...
Đường ra mộ vẫn thế…
Không thay đổi cũng khiến người ta lạ lùng...
Anh đã ra đi được gần một năm... Một
năm cũng dài mà một năm cũng ngắn… Đối với
một sự mất mát thì một năm còn có
nghĩa là vô tận... Nỗi đau có thể một
năm… Vết cứa có thể sâu một năm... Vết sẹo có thể in một năm hình hài… Nhưng vô tận… vô tình cái chết là mãi mãi…
Đứa con gái bước xuống xe... con
đường trước mặt đã là đất lún chứ không
còn là đá cứng, những ngôi mộ, những nấm mồ, những mảng đất nhô lên uể oải... Giày đứa con gái cao... làm sao có thể đi được trong đất
lún này? Nhưng nó vẫn
lạnh lùng bước, thờ ơ bước, đất cứ lún, và kéo gót giầy, nó vẫn dẫy đạp
đất để đi về phía mộ...
Đứng trước mộ anh, nó không khóc. Mặc dù trời đất xung quanh đây, và cả chính anh
đang nằm dưới đó, đều biết nó đau buồn... Nó đứng soi mình trên những
nắm tro tàn... Lặng lẽ không một tiếng thở dài xót
than... Nó nhắm mắt... lặng lẽ như nỗi đau nó
lặng lẽ... Một năm rồi… nó dường như đã
già đi cả trăm tuổi... Sóng gió vẫn hằn rõ trên khuôn mặt yên bình...
…
Câu chuyện một năm:
1. Kết thúc
- Tao không les.
- Mày không les thế mày là gì khi cặp kè với một đứa con
gái?
- Nghĩ gì?
Nó phẩy tay, cơ mặt bình thản không hoạt động để hắt ra nổi một điệu
cười nhạt. Khi con bạn nhiều ngày này vẫn cứ thắc mắc
về chuyện tình cảm giữa nó và người đó... Nó chẳng có gì để mà giải
thích. Nếu muốn nghĩ nó thế nào thì cứ việc
nghĩ đi… Ở bên người
ấy, nó có cảm giác yên bình… Đơn giản vậy… Nếu người ta cho
rằng như thế là cặp kè… thì cũng được thôi… Nó lúc nào cũng yên
bình… Lúc nào cũng lừ lừ lao đi và làm tất cả những gì mà mọi
người không thể nghĩ… Nó căm ghét cái từ “yên bình”, như người
yêu cũ đã từng nói với nó… sau khi chia tay và yêu một người con gái
khác, anh ta nói rằng, yêu người con gái đó, anh ta có cảm giác yên
bình – không sóng gió… còn nó thì...
Mỗi lần nghĩ về những việc như thế, người ta sẽ thở dài?
Người ta sẽ tiếc nuối, người ta sẽ hận và người ta sẽ cười… Nó
thì có hết những cảm giác hỉ – nộ – ai –
oán đó, nhưng nó không thể hiện ra
bằng các giác quan, bằng độ nhăn
nhúm của cơ mặt, bằng hơi thở hắt ra... Nó thở dài trong
suy nghĩ, cười trong óc và oán trong
tim... Chính vì thế mà khuôn mặt nó
luôn… không “nổi sóng.”
Người ta nói nó lạnh lùng... Sai rồi,
người lạnh lùng không thể có hơi thở ấm...
Người lạnh lùng không thể có trái
tim mềm… Nó bị bệnh tim… Tim nó yếu
lắm… Nó bị phản bội.
Cố gắng và cố gắng,
luôn luôn cố gắng... nó đã cố gắng lắm rồi… cố gắng đứng dưới
trời nắng… Cố gắng không khóc trong trời mưa, cố gắng
đứng xuyên trưa suốt tối, mỏi mòn
chờ đợi hắn.... Cố gắng như một
người vợ hoàn hảo… Cố gắng như một
người yêu không giận dỗi… Cố gắng
trên giường và cố gắng ngay cả trên
đường. Nhưng chỉ một cái tin nhắn, một cái phẩy tay, một cái nhíu mày,
một câu nói buông xuôi: “Yêu em, anh không có cảm giác được làm đàn
ông!”… Hắn
đã bỏ nó mà đi. Tất cả như thế đấy,
đơn giản là một động tác phối hợp giữa tay và đôi lông mày rậm...
Người đàn bà thông minh là người đàn
bà biết lợi dụng người đàn ông yêu mình... Người đàn ông thông
minh là người đàn ông biết lợi dụng người đàn bà lợi dụng mình...
Từ khi hắn đi, lòng yêu của nó đã chuyển thành lòng hận.
Nó chẳng muốn học cách lợi dụng nhau
cũng đàn ông hay đàn bà. Nó biết rằng dù thông minh, dịu dàng hay nhẹ nhàng
tinh tế, đàn bà luôn thiệt thòi…
Đã có người sau hắn, yêu nó, yêu nó
khi nó không yêu người đó, chấp nhận nó và tất cả những
gì nó có... Nhưng người đó không phải là con trai... Người đó yêu
nó vì nó mạnh mẽ, vậy là đến với nhau… Khi cảm giác không
còn thì mọi thứ đều như nhau cả
2. Bắt đầu
Một chiều, nó đi trên phố, bỗng có
hai người xông đến, kéo nó vào một góc trong
ngõ khuất, chẳng rõ là trai hay gái... Nó nhìn thấy cái sự gồ ghề không
thể che
giấu ở ngực hai người này… Ra là con gái... Liên tục sau đó
là những cái đạp, tóc nó dường như muốn
lìa ra khỏi đầu, những cú giật mạnh… những lời nói... những câu chửi tục tĩu...
những lời đe doạ... Nó cảm giác như mình
đang bị hai ả cưỡng hiếp và dọa nạt… quần áo nó tơi tả… Những
tiếng chát chúa xoay quanh đầu nó điên đảo… nó ngất đi... Tỉnh dậy,
trong cơn mê man, với những vệt máu rát trên mặt… Nước mắt chảy ra vì đau đớn lướt nhẹ qua vết xước làm nó xót... Nó
vẫn ngồi đấy… không một người nào đi ngang qua cái ngõ này có chút
lòng thương đưa nó vào bệnh viện sao?
Nó chợt nghĩ vậy… rồi cười… Nó đã quên mất chân lí trên cuộc đời rằng,
không có lòng tốt giữa những con người xa lạ...
Nó quá đau và quá mệt, dường như lại chuẩn bị lịm
đi... Nó toan đứng dậy, nhưng một
cái gì đó nơi chân nó đã gãy… Nó không
thể đứng dậy được... Nó lục lọi túi
quần... tìm điện thoại… không còn đủ sức để tìm
một số quen... Nó bấm số của con bạn… mà nó nhớ... Giọng con
trai bên kia trầm ấm vang lên: “Alô”... Nó lịm đi, không
còn đủ tỉnh táo… “đến… đến ngõ… gần… Smart…” Rồi nó lại ngất
đi...
…
Bệnh viện và những tấm ga giường
loang lổ máu… Bàn tay thần
chết thập thò… Ánh mắt người yêu cũ
dòm ngó... Nước mắt của đứa con gái yêu nó đang nhỏ từng giọt
dài... Nụ cười độc ác của hai ả đàn bà
nham nhở vang lên xa xôi... Sợ hãi và ngu
ngơ... Trong cơn mơ bóp nghẹt không
thể thở... Nó bừng tỉnh... Bàn tay
ai đang nắm bàn tay nó?
Mở mắt... Nó muốn nhìn bàn tay ai đang nắm chặt… sao mà ấm
áp thế? Mở mắt… nó muốn biết ai có bàn tay ấm đến vậy...
Mở mắt... Mở mắt... Mở mắt… nhưng nó
không nhìn thấy gì cả. Chẳng một cái gì cả... Nó sợ… Có phải
nó đã mù không?
Bàn tay nắm bàn tay nó động đậy. Nó
cố gắng nắm bắt tình
hình bằng những giác quan còn sót
lại… Nó lắng nghe, chăm chú lắng nghe để cảm nhận những thay đổi...
- Em tỉnh rồi đấy à?
- Anh là ai?
Một thoáng im lặng, người đàn ông
không nói gì, anh ta có vẻ ngỡ ngàng…
- Xin lỗi, tôi không nhìn thấy gì cả?
Anh là ai? Sao lại ở đây?
Lại im lặng, nó chỉ cảm giác bàn tay ấm áp kia xiết tay nó mạnh hơn và chặt hơn…
- Chờ anh chút!
Bàn tay đó vội vã rút khỏi bàn tay nó...
Nhanh chóng biến mất trong tiếng bước chân
anh ta đi. Bước chân trở lại gấp gáp
và xối xả hơn... Một bàn tay khác,
bàn tay lạnh lẽo nào đó đang kiểm
tra đôi mắt mở to không nhìn thấy
của nó… Rồi họ lại toan bỏ đi... Nhưng nó đã kéo họ lại… chộp lấy như một phản xạ mau lẹ:
- Mắt tôi bị làm sao?
Có tiếng thở dài, có lẽ họ đang nhìn nhau, có lẽ đang khó xử và
chẳng biết nói gì với nó… Nó cảm thấy
như vậy, không gian quanh đây là một
sự ngại ngùng, giọng một người đàn ông vang lên:
- Có lẽ vì quá sợ hãi,
nên hệ thần kinh... đã...
- Có nghĩa là tôi bị mù?
- Không, chỉ là tạm thời không nhìn thấy gì…
- Vâng, tôi hiểu…
Mọi người xung quanh có vẻ ngạc nhiên cực độ trước
thái độ bình thản của nó… Họ không hiểu vì sao một đứa con gái vừa bị mất đi ánh
sáng và đắm chìm trong bóng tối lại
có thể chấp nhận cuộc chơi nhanh đến
vậy? Bình thường, như lẽ tự nhiên,
sẽ là gào rú đau đớn và vật vã đập
phá… nhưng với nó, chỉ đơn giản là“vâng, tôi hiểu!”, ngay khi bác sĩ còn chưa
nói xong cái kết luận cuối cùng...
Có tiếng bước chân thật lẹ, tiếng gọi
tên nó, bàn tay mảnh dẻ và
tiếng khóc thút thít...
- Ai đấy?
- Tớ đây!
- Ai?
Nó biết giọng nói này quen. Đối với nó mọi giọng nói đều
quen thuộc, nhưng chẳng bao giờ nó có khả năng
phân biệt giọng nói của bất kì ai… Nhớ hồi trước, yêu người ấy, nó chẳng thể nhận ra giọng nếu anh gọi đến số máy bàn... vì máy bàn đâu có
hiện số đâu… Nó luôn ở trạng thái nhầm lẫn những giọng nói… Và bây
giờ, khi đôi mắt không còn nhìn thấy nữa thì nó chẳng còn
có thể phân biệt được bất kì ai.
- Tớ xin lỗi, vì tớ, tất cả là tại tớ...
Tiếng khóc cứ thế chảy
dài trong không gian, những giọt nước mắt nóng hổi ướt đẫm đôi bàn tay nó… Nó đã nhận ra là ai...
- Tớ cứ nghĩ yêu
cậu... nhưng tớ lại làm hại cậu…
- Thôi nào, không sao đâu.
Bình thản, nó vẫn luôn là người bình
thản... Giờ thì nó đã hiểu,
hai ả kia là ai…
và vì sao nó phải nằm ở đây, sống trong bóng tối như thế này... Một vụ đánh ghen... Tất cả những sự toan
tính ghen tuông làm người ta trở nên
mù quáng... Nhưng nó không hận thù...
chỉ là chuyện gì đến phải đến, nó
chấp nhận...
…
Nhiều ngày sau đó, ở trong bệnh viện, người con trai có bàn
tay thật ấm đến thăm
nó, bạn bè đến thăm nó. Đôi khi nó hỏi mọi người, người con trai kia là
ai, họ đều nói
không biết… Con bạn nó nói rằng, nó đã gọi điện thoại cho anh ta đến đưa nó vào bệnh viện… Có thể trong lúc mê
man nó đã bấm nhầm số… Anh ta cũng không
giải thích gì nhiều và nó cũng chẳng thắc mắc gì. Nó chỉ biết nó thích
đôi bàn tay ấy thật ấm. Con bạn nói, anh ta
đẹp trai lắm… lại có vẻ thật là tốt bụng.
Nhưng nó không quan tâm bởi vì nó không phải kẻ tò
mò. Nó
đã nói cám ơn anh... vì đã cứu nó… cho dù chỉ là một số điện
thoại xa lạ… nhưng anh im lặng… có lẽ anh
cười… mỉm cười... nó đoán vậy!
Nó phải ở trong
viện hai tháng, bác sĩ cần cố định
xương gãy và chú ý đến mắt nó... Nó
cũng không hiểu lắm những từ chuyên
môn mà các bác sĩ nói… nó chỉ biết nó phải ở trong viện lâu quá chừng... Ngày cũng như đêm chỉ toàn
màu đen đáng sợ... Sợ mà sao mặt nó vẫn cứ bình yên… bởi vì hoang mang đang đi vào trong óc…
Những ngày trong viện, đứa con gái
kia vào thăm nó ít dần đi rồi không
thấy xuất hiện nữa… Nó buồn nhưng
chỉ chớp nhoáng thoáng qua. Người ta
có thể xa nhau ngay cả khi đã
nói yêu nhiều lắm… đó là quy luật bất dịch của cuộc sống giữa những con
người. Nó học cách sử dụng đôi tai một cách triệt để,
để nghe tiếng bước chân “đôi bàn tay ấm”... Anh
ta đến thường xuyên và đi theo nhịp
cố định… Nó thấy lòng vui mỗi khi
anh đến...
Anh kể những câu chuyện và nói về anh… Nó không
nhớ gì nhiều... hoặc nghe không chú tâm... Bởi mỗi lần anh đến, nó chỉ mò mẫm tìm đôi bàn tay ấy… Có
lần anh thắc mắc:
- Sao không bao giờ thấy em cười nhỉ?
- Người làm cho em cười đã đi xa lắm
rồi…
“Đôi bàn tay ấm” im lặng... nó cảm giác anh ta đang buồn...
Buồn vì
gì nhỉ? Người làm cho nó cười đã bỏ nó đi về nơi
anh ta cho là yên ả… chẳng còn gì cả và nó không
muốn cười nữa... Những gì vui vẻ đã
nèn chặt chôn sâu. Hơn nữa, dù có vui mừng
đến đâu nó cũng không tài nào biểu hiện ra khuôn mặt. Một ngày, “đôi bàn tay ấm” đến, mang theo một cái gì đó, anh ấy nói là rất kì
diệu... Thứ đó có thể khiến
tôi cảm nhận bàn tay của anh ấy ngay cả khi
anh không ở đây bên nó.
- Em thích một hình xăm chứ?
- Không.
- Em nói em thích bàn tay anh mà.
- Tay anh và hình xăm? Nếu có liên
quan thì chắc là em sẽ thích.
- Ừ, vậy đi, hình xăm này sẽ thay thế cho anh khi anh không ở đây.
Anh cười, một hình xăm giả, sẽ phai sau vài ngày… nhưng làm
nó và anh
vui… Anh thích thú xăm lên tay nó.
Cứ như thế trong
gần hai tháng liền, mỗi lần hình xăm
phai, anh lại mang đến cho nó một hình xăm mới. Mỗi khi đi ngủ, không có anh bên cạnh, nó đều đặt bàn tay lên hình xăm… xoa nhẹ… để cảm thấy ấm…
Bác sĩ đột ngột nói là sẽ mổ mắt cho nó, để mắt nhanh hồi
phục hơn.. “Bàn tay ấm” dặn dò nó
nhiều thứ, nó chẳng nghe gì… như thói quen là chẳng nghe gì… Chỉ là một ca mổ và
mắt nó sẽ sáng... Mắt nó như một cỗ máy
hỏng được người ta sửa chữa.
Sau ca mổ, mắt nó dần dần nhìn rõ hơn
những vẫn chỉ là những điểm
sáng mờ... Có thể là những mảng màu sắc không hề rõ nét. Nó nhìn anh, thấy những điểm mờ mờ tạo nên
hình dáng anh sao mà quen thuộc thế? Nó cầm đôi bàn tay lên ngắm nghía... Nó giơ hình
xăm trên tay lên và thấy những đường nét không rõ ràng, nó hỏi anh:
- Đây là hình gì?
- Hình xăm con bướm.
Ngày nó được ra viện cũng sắp đến,
mắt nó cũng rõ dần lên. Kể từ ngày
mắt nó có thể nhìn rõ hơn một chút,
nó không còn thấy anh đến nữa. Anh gọi điện thoại nói rằng, anh có việc phải vào Sài Gòn, anh xin lỗi vì
không đến được lúc nó sắp ra viện.
Nó chỉ nói “ừ” bình thản nhưng lòng thì thoáng buồn vô hạn.
Nó muốn nhìn thấy anh… “bàn tay ấm”... “save” số điện thoại “bàn
tay ấm” vừa
gọi cho nó vào danh bạ… một ý nghĩ
thoáng qua… chờ anh ra Hà Nội. Mắt
nó rõ dần ra, sau hai tuần ra viện,
không có hình xăm trên tay nữa. Hình xăm đã phai đi và anh thì không còn đến
xăm cho nó. Nó tự đi mua hình xăm con bướm và tự dán lấy cho mình đầy
thích thú. Nó hỏi con bạn về anh, con bạn dường như lảng tránh… Nó mặc
kệ... Thể nào cũng sẽ có một cú điện thoại chứ…
3. Kết thúc
Rồi điện thoại cũng đã đến, “bàn tay ấm” cũng đã gọi cho nó… Nó bỗng chợt nhớ ra rằng
nó chưa bao giờ hỏi tên anh, một cái
tên mà sao nó cũng không hề biết. Cái duy nhất nó biết về anh chỉ là một
bàn tay ấm, tiếng bước chân theo nhịp…
- Alo, “tay” của em đây, anh ra Hà
Nội rồi này!
- Gặp nhau chứ?
- Ok.
- Ở đâu?
- MiC cafe nhé! Tầng hai anh nhé.
Nó thoáng lạnh người, MiC cafe, quán
quen của nó ngày nào với người yêu cũ. Từ ngày hắn và nó chia tay, nó chưa bao giờ quay lại nơi
đây. Tầng hai, bàn thứ tư, chỗ ngồi
quen thuộc... nó dụi mắt… tự nhiên
thấy lòng cay... và cổ họng xót…
Nó đến MiC sớm... ngồi vào bàn thứ tư... Tìm kiếm hơi thở nồng nàn
của nụ hôn đầu đã
từng trao nơi đây... Bỗng chốc cảm thấy thất vọng vì dường như nó
nhận thấy,
nó vẫn còn yêu và nhớ “hắn” quá nhiều. Mân mê hình xăm con bướm
đỏ trên bàn
tay trái, nó mới dán hình xăm này sáng nay, đúng chỗ này trên bàn tay
trái… nơi “bàn tay ấm” vẫn xăm cho nó trong bệnh viện ngày nào…
Nó tự hỏi tại sao, nó không có cảm giác hồi hộp khi gặp một
người mà nó hằng mong biết mặt? Phải
chăng nó đã quá quen thuộc với “bàn tay ấm” rồi? Nó đợi mãi, đợi mãi…
một tiếng, hai tiếng, ba tiếng… và nhiều giờ đồng
hồ trôi
qua... “bàn tay ấm” không đến ngay
cả khi MiC cafe đến giờ đóng cửa. Nó cầm điện thoại… tìm số …
chữ “bàn
tay ấm” hiện ra nhưng nó không gọi…
cúp máy... vuốt nhẹ hình xăm con
bướm trên tay… Nó đứng dậy… bước ra khỏi MiC...
Chuông điện thoại reo lên… Con bạn bảo
nó đến bệnh viện ngay lập tức… Giọng con
bạn có vẻ nghiêm trọng, nó vội vã
phóng xe đến… xộc về phía con bạn…
Người ta xua nó đi… con bạn nói một
cái gì đó, nó nhìn, con bạn và bác sĩ... họ cho nó vào...
Người yêu cũ của nó... Máu... và... rất
nhiều mảng kí ức lấm lem.
Nó chạy đến nắm lấy tay anh... Một
luồng điện chạy xoẹt qua tim nó
nhói đau...
Bàn... tay... ấm...
Đôi tay ấy bỗng nhiên nắm chặt lấy tay nó... Mắt mở như tìm
kiếm nó nơi đâu khi nó ngay bên cạnh mình…
- Mắt... mắt... mắt anh...
Nó nói giọng run run…
- Lần đầu tiên anh thấy em run thế này...
- Anh…
Nó khóc, nước mắt nó vỡ oà... từng giọt nước mắt nóng rơi xuống
đôi bàn tay hai người đang nắm chặt…
- Em khóc à?
- Tại sao?
- Em cuối cùng cũng đã khóc vì anh…
Mỉm cười... Anh ấy mỉm cười...
- Anh đã cố đến MiC, anh đã cố gắng… nhưng... anh đã không thể đến... Anh xin lỗi đã trễ hẹn với em…
Lần đầu tiên trong đời gào khóc:
- Tại sao anh lại... mắt cho em? Tại
sao anh giấu em? Tại sao tất
cả mọi người giấu em!
- Bởi vì anh yêu em... Bởi vì tất cả mọi người yêu em...
Bàn tay anh buông khỏi tay nó… không
còn nắm chặt… như anh vẫn nắm tay
nó chặt...
…
“Cách tốt nhất để em mãi yêu anh là rời xa em... Em chưa
bao giờ nhớ giọng nói
của anh... Ngay cả khi anh nhắm mắt
anh vẫn có thể nhận ra tiếng thở của em… Anh
nhường em đôi mắt, để em nhận ra anh...
và nhìn thấy anh… Em cần phải nhìn thấy,
còn anh chỉ cần lắng nghe thôi... Em
cần yêu là phải rõ ra từng lời, anh chỉ cần cảm nhận trong cuộc đời anh có…”
Sẽ luôn nhớ hình
xăm con bướm trên bàn tay trái…
Tại sao lại gọi cho anh khi ấy? Bởi vì luôn yêu và chưa bao giờ hết
yêu… Phản xạ khi đó chỉ có
mình anh trong trí óc… yêu thành phản xạ vô điều kiện… Nằm ngoài ý
thức mất rồi...
Tại sao lại gọi cho anh để anh đến để kết quả như thế này?
Tại sao nó lại nhớ số của anh? Tại sao nó không thể quên anh… để rồi
biến anh thành “bàn tay ấm”…
Tại sao?
Cuộc đời phi lí như thế đấy. Yêu và yêu những con sóng ngược chiều… va đập vào nhau và cùng nhau vỡ nát... Ra đi đôi khi là mất mát… đôi khi là tan nát
vĩnh hằng...
…
Một năm trôi qua, nước mắt vẫn không
ngừng tuôn xối xả... Mất mát luôn luôn là thứ… làm tất cả cùng đau...
Đưa tay lên nhìn trời cao… hình xăm
con bướm đỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT