Sáng nay, nó dậy sớm hơn mọi ngày,
thật kì lạ với nó và hẳn là với tất cả mọi người quen biết nó bấy lâu nay...
Vốn dĩ, nó sẽ bình minh vào một buổi chiều muộn màng, bắt đầu ngày mới khi
đường phố sáng ánh đèn đêm... thường thì thói quen là vậy... Hôm nay, lần đầu
tiên nó thức dậy, khi bình minh đúng là bình minh... Mặt trời bắt đầu len lỏi
qua những khe nứt mà người ta gọi là cửa sổ... Quay mặt về phía tờ lịch, nó
nhìn: "Ngày 2/2." Ờ, ngày đẹp!
Mệt mỏi và uể oải thức dậy nhưng nó không
thể tiếp tục ngủ lâu hơn... Dụi mắt... đi vào phòng tắm... nước xả vào người...
nóng và ấm...
Bất giác nó run run...
Bận đồ tử tế... việc đầu tiên nó làm
theo phản xạ tự nhiên... là mở điện thoại... Oài, những tám cuộc gọi nhỡ lúc một,
hai giờ sáng gì đó... của tình yêu thứ nhất, lúc đó nó còn đang mải ngủ... có
nghe thấy chuông nhưng đã dập mấy lần rồi... cuối cùng khó chịu quá, nó để điện
thoại silence rồi lăn ra ngáy tiếp... Thoáng một chút thương xót cho con bé gọi
mỏi mòn, nó gọi lại cho tình yêu thứ nhất của nó...
Một thằng con trai đào hoa thì tất cả
con gái xung quanh đều được gọi là tình yêu cả... và vì các tình yêu quá nhiều
nên phải đánh số một, hai, ba...
Tiếng chuông điện thoại kêu oai oái
đến sốt ruột, mãi chẳng có ai trả lời... Tình yêu thứ nhất chẳng lẽ lại chưa
ngủ dậy sao? Có thể... à mà không thể... Bởi vì nếu thấy số của nó, với cái
nhạc chuông riêng đặc trưng dành riêng cho số nó, thì tình yêu thứ nhất sẽ phải
vội vàng nghe máy vồ vập hơn bắt được vàng chứ...
Nó vẫn coi những cú điện thoại cho
tình yêu thứ nhất là một thứ ân huệ xa xỉ... Một thứ khát khao mà chỉ cần nó
chưa kịp nhen nhóm đã khiến người con gái đó hạnh phúc vô cùng...
Lạ lùng trong buổi sáng hôm nay, điện
thoại cứ tút dài theo dòng chảy mà máy thì vẫn im lìm không người nhấc... Nó
giật mình... Chột dạ... hay cái gì đó lạnh lẽo đang chạy dọc sống lưng nó tím
tái...
Nó cúp máy...
Ra ngoài...
...
Mười một giờ trưa, chuông điện thoại
của nó reo lên thống thiết, mở máy, thấy số của tình yêu thứ nhất, nó nhếch mép
cười nhạt nhoà, đầu óc khoái trá với suy nghĩ hả hê rằng, con bé này chắc bây
giờ mới dậy, thấy cuộc gọi nhỡ nên vội vàng gọi cho mình đây, đã thế, không
nghe cho mà sốt ruột nhá! Nó phũ phàng cúp máy... Ngay lập tức, chuông điện
thoại lại reo lên xối xả, nó vẫn tiếp tục cúp máy... và lấy làm thoải mái lắm
với ý nghĩ đang hành hạ một kẻ quá yêu mình... Đến lần thứ mười, chuông điện
thoại đã không còn kêu lên nữa... Mọi thứ trở nên im ắng hay sự kiên nhẫn của
chủ nhân số máy kia đã trôi tuột vào ngõ cụt mất rồi? Nó cười, đi chơi với mấy
thằng bạn đến tối, lượn lờ trên những con đường lạnh lẽo và đêm về nhà... Nó
rút điện thoại ra, bắt đầu soạn một tin nhắn ân huệ cho tình yêu thứ nhất, ngắn
gọn và súc tích nhưng chắc hẳn sẽ làm con bé sướng đến tê dại và vồ vập một
cách điên đảo - nó nghĩ bụng và bấm send: "Chết chưa?"...
Bình thường, nó sẽ nhận được tin nhắn
trả lời ngay lúc ấy... nhưng hôm nay thì không, đáp lại cái màn đêm dài dằng
dặc là tiếng trống nhức nhối của kí ức và khoảng không gian mênh mang kéo dài
vô vọng... im lặng - không gì cả!
Nó thiếp đi... vì quá buồn ngủ và quá
mệt sau một ngày dậy sớm ẩm ương và chơi bời xả láng...
Ba giờ sáng, nó giật mình bởi điện
thoại, một tin nhắn! Nó mở máy, đọc tin: "Chết rồi!"... vẻn vẹn hai
chữ như là nó nhắn đi, tình yêu thứ nhất điên rồi, định giở quẻ với nó hả...
Ngáp ngáp... nó nhắn lại: "Con điên!"
Một tuần trôi qua như thế, chẳng thấy
người con gái ấy nhắn tin như ngày nào, chẳng thấy những cú điện thoại về đêm
một thời nó coi là phiền nhiễu, thoáng nhớ rồi nhanh chóng lãng quên, nó còn
bao thú vui khác nữa... Nghĩ về chỉ một người con gái ư? Còn đâu có nhiều hơi
sức vậy? Cuộc sống thì cứ trôi chảy, nó thì vẫn ở đây... người ta chẳng thể tan
biến như mây nếu người ta còn sống... Cứ mặc kệ đi... con bé ấy... nhất định sẽ
phải tìm đến... cầu xin ân huệ để được yêu thương...
Rồi một tháng trôi qua, nó bắt đầu
cảm thấy có gì đó như là lo lắng... Bấm số của tình yêu thứ nhất: "Số máy
quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được!"
Nó ấn số máy nhà... Và câu trả lời
là: "Nó chết rồi!"
Vớ vẩn! Lại một trò đùa quá đáng và
quá đát rồi...
Nó phi xe đến nhà người yêu thứ nhất
- tình yêu thứ nhất...
Không khí u ám chèn màn đêm... bóng
tối loang lổ trong ngõ dài sâu hun hút... Nó bấm chuông... Một người phụ nữ
bước ra, khuôn mặt lặng lẽ trong ám ảnh của sương đêm... Nó rụt rè... mà lẽ ra
là không nên rụt rè... Nó hỏi... Và câu trả lời: "Nó chết rồi!"
Cửa ngôi nhà đóng sập lại trong mắt
nó... Nỗi hoang mang làm nó tê tái!
Nó đứng chết lặng trước cửa ngôi nhà
một thời gian dường như đã là nhà của nó, nơi nó hay đến và có những phút giây
qua ở đây... Rút điện thoại, nó rối loạn lục lọi danh sách bạn bè, gọi cho một
vài người, nhưng chẳng ai biết gì cả... Nó sực nhớ ra, có một người bạn thân
của tình yêu thứ nhất... mà nó biết nhà vì một lần đã đưa tình yêu thứ nhất đến
đó... Nó phóng xe như một thằng điên...
Con bạn ra mở cửa... Rồi nhìn nó chết
điếng... nó hỏi: "Chuyện gì thế?"... Con bé tự nhiên òa khóc... Và
ngồi sụp xuống! Nó quát lên: "Chuyện quái gì thế?"
Con bạn chạy lên nhà, vội vã chạy
xuống, tay run run đưa cho nó điện thoại... di động của tình yêu thứ nhất...
Chiếc điện thoại tắt ngóm... Nó bật lên... tay cũng run run như con bạn đang
khóc và run lên bần bật... Rồi nó vội vã gập điện thoại lại... Nó chỉ muốn biết
chuyện gì đang diễn ra chứ không phải đến đây để xem một cái điện thoại!
"Tai nạn chết rồi!"
Im lặng chỉ còn là tiếng nấc!
Nó nắm chặt điện thoại của tình yêu
thứ nhất, nhảy lên xe và định phóng đi như điên dại... Thì con bạn vội vã kéo
nó lại: "Còn nữa! Chờ đi!"
Con bạn lại chạy lên nhà, và vác
xuống một cái túi cói to đựng rất nhiều thứ: "Túi của nó đấy, nó để ở nhà
tớ trước hôm nó mất, hôm đấy, nó đi mà quên lấy... tớ định đưa cho bố mẹ nó,
nhưng... mở ra... tớ nghĩ... đưa cho ấy... thích hợp hơn!"
- Sao chết? Chết bao giờ?
- Một tháng rồi... tai nạn... đêm
mùng hai... hai, ba giờ sáng gì đó...
Một cơn mê man trôi qua như ảo giác
ư? Hay hiện thực đang chà đạp và chồng chéo lên nhau làm nó rồi loạn... dằng
lấy cái túi... Nó phóng xe đi...
Về đến nhà, nó ngồi trong toilet, gục
mặt xuống! Mắt nó ướt!
Không! Nó là thằng đàn ông tự hào rằng
đủ bản lĩnh để vượt qua mọi chuyện mà không cần đến nước mắt...
Nó vào phòng, mở điện thoại, trong
inbox có đầy ắp tin nhắn... liên tục liên tục chỉ có một cái tên "Chồng
yêu" và đó là số của nó... Những tin nhắn từ rất lâu, từ hồi hai đứa mới
quen nhau, hồi mới yêu nhau, đến khi chia tay và ngay cả tin nhắn cuối cùng,
con bé cũng không hề xoá... Dường như là, con bé xóa tất cả những tin nhắn của
mọi người ngay sau khi đọc, chỉ giữ lại một và chỉ một người mà thôi...
Cuộc gọi cuối cùng con bé gọi đi là
vào lúc 2 giờ 15 phút ngày 2/2 cho... "Chồng yêu".
...
Nó mím chặt môi và tự nhiên nó nhớ
lại một điều rùng rợn... tám cuộc gọi nhỡ vào buổi sáng sớm ngày 2/2 khi nó tỉnh
dậy... và cũng là ngày con bé bị tai nạn chết... tình yêu thứ nhất đã cố làm
một điều gì đó, cố nói một điều gì đó với nó... và sau đó thì...
Nó khóc!
Nó khóc thực sự!
Bỏ qua người yêu nó khi người đó đang
hấp hối! Ôi, nó thật... nực cười!
Nó lặng lẽ mở cái túi cói lọc cọc bao
nhiêu thứ đồ! Một cuốn sổ tay ghi chép nhỏ: "Ngày yêu nhau: 8/11... mình
nhớ còn "anh" không nhớ!"
Một cuốn sổ nữa, to hơn một chút...
hình như là nhật kí...
...
Ảo giác:
Em chỉ muốn gặp anh thôi mà! Nhấc máy
đi! Nhấc máy đi! Mai em bay rồi... Em phải đi để quên anh đi đấy, biết không?
Ngốc! Nhấc máy đi! Em xin đấy!
Một chuyến đi đã được chuẩn bị và chỉ
đến ngày cuối cùng này, em mới có can đảm để đứng trước anh... Em xin anh, nhấc
máy... vì ngày mai em sẽ đi... Ở Paris sẽ chẳng có gì có thể giúp em ôm anh lần cuối cho dù
em có nhớ anh nhiều... Anh ơi...
Tôi quanh quẩn trước ngõ nhà anh, tay
cầm điện thoại và cầu mong anh nhấc máy... Suốt gần hai tiếng đồng hồ, mọi cố
gắng dường như vô vọng... Tôi mệt mỏi ngồi sụp xuống, không để ý chiếc xe đang
tiến lại về phía mình, theo phản xạ tôi bật dậy, tránh, nhưng chiếc xe đó cũng
tránh tôi... theo cùng một hướng... và thế là...
Paris trở nên xa xôi mãi... và anh lại càng mãi mãi xa tôi...
...
Nó lại tiếp tục lật từng trang nhật kí
đẫm dòng nước mắt của người yêu thứ nhất, từng dòng chữ đều nhắc đến nó trong
một tình yêu nhẫn nhịn đến câm nín... và những sự hi sinh đau đớn đến tột cùng...
Bỗng... đến một trang gần giữa... có
một bức thư... khá dài... ghi ngày 22/12...
Nó... đọc
"22/12... Bọn mình chia tay nhau đã được bao lâu
rồi anh nhỉ? Em không nhớ nữa... Nhưng em nhớ lần cuối cùng chúng mình nằm bên
nhau... Và còn nhớ nhiều hơn nữa cái cảm giác xưa cũ cùng với những lời nói của
anh... Đêm dài và em chẳng ngủ được, biết anh có người yêu mới em đau lòng, cho
dù anh nói anh vẫn còn yêu em, và anh cũng nói em hãy chấp nhận một tình yêu
song song, san sẻ như thế... Yêu anh trong bóng tối... Ừ, cũng được thôi!
Nhưng rồi khi em nhắn tin cho anh, em nói em có hai
điều muốn hỏi, anh hãy nói thật lòng với em... để em quyết định một chuyện quan
trọng... có được không anh?"
Nó sững người, nhớ lại cái tin nhắn hai
câu hỏi làm nó suy nghĩ rất lâu ngày hôm đó... Con bé hỏi nó rằng:
1. Anh có yêu người yêu mới của anh không?
Yêu thật lòng ấy?
2. Anh có muốn em tiếp tục yêu anh không?
Nó đã buông thõng hai câu trả lời có,
để rồi nhận được một tin nhắn làm nó thoáng lo "cám ơn anh đã giúp em quyết
định một việc quan trọng. Hai có bằng một mất mà anh."
" Anh đã trả lời em rằng "có", có cho
cả hai câu hỏi của em. Anh cũng đã từng nói yêu em thật lòng, và giờ đây lại
thật lòng say bên người con gái ấy... Để thực hiện ước mong thứ hai của anh, là
muốn em vẫn yêu anh khi anh yêu người ấy thật lòng... Em đã quyết định hi sinh
em và... anh ạ! Anh yêu người đó chắc là anh hạnh phúc, em chỉ âm thầm đứng sau
cho anh hạnh phúc vậy là em đã quá yêu anh! Nhưng cũng chỉ một từ
"có" thôi anh ạ, đã làm anh mất một thứ "quyền", quyền được
quyết định mạng sống của con anh... Anh đã có nhẫn tâm nói thì em cũng sẽ đủ
tàn nhẫn làm..."
Nó... Nó... Nó hoàn toàn tê dại khi
đọc đến những dòng này. Bức thư dường như đã bị nước mắt làm cho nhoè chữ, một
vài dòng sau cuối không thể nào đọc nổi...
Nó hoang mang cực độ! Nó không hiểu
"con" ở đây nghĩa là gì... Suốt một tuần tiếp sau đó... nó nằm nhà
dằn vặt và tự suy nghĩ... nhưng trống rỗng vẫn đưa nó về với hư không... Nó không
hiểu... hoàn toàn không hiểu...
Nó bước ra khỏi nhà sau những ngày
chập chờn trong cơn mê man... Rồi nó quyết định đến gặp bạn thân của tình yêu
thứ nhất! Nó muốn biết những điều mà dường như là nó phải biết từ rất lâu,
nhưng lại vô tâm bỏ qua tất cả!
- Nó uống thuốc ra thai!
- Cái gì?
- Lúc đấy, cái thai mới được tầm hai
tuần.
- Cái gì?
- Nó biết rằng dù ấy biết thì quyết định
của cả hai vẫn là bỏ đứa bé đi... nhưng nó chỉ muốn hỏi ấy để ấy có tiếng nói
khi từ bỏ giọt máu của chính mình... Nhưng rất nhiều lần nhắn tin ấy đều trả
lời ngắn gọn rằng "Đang đi với người yêu"... và nó không thể hẹn được
ấy... nên nó cảm thấy hoang mang... khi ấy yêu người kia đến vậy... và nó quyết
định giữ kín để hỏi ấy một câu... và tự quyết định... Lúc đấy nó đau lắm!
...
Ảo giác quá khứ:
Đưa con mình ra qua đường máu... cái
bào thai mới hai tuần tuổi trở thành một đống nhầy đi ra khỏi mẹ nó trong cơn
đau dữ dội... Tôi đã rất đau và cảm thấy mình độc ác biết nhường nào... tôi nằm
nhà nhiều ngày sau đó... ngủ mà không yên ổn... Bởi ác mộng ùa về ào ạt...
Trong cơn mơ, tôi nhìn thấy anh... Anh thật kinh khủng trong bộ quần áo của
thần chết... ngồi bên bàn ăn, đang bón món cháo thai nhi được nấu bằng máu của
con tôi cho người con gái kia của anh... Thật kinh khủng và ghê tởm...
...
Nó ngồi sững nghe những gì con bạn
nói... Nó cảm thấy đau nhói và kinh tởm chính mình...
- Sau hôm mùng hai, khi người ta đưa
xác nó đi... tớ cầm điện thoại của nó và cố liên lạc cho ấy... nhưng ấy không
nghe máy... Rồi tớ nhận được tin nhắn ấy nói "Chết chưa?"... Lúc đó
tớ quá shock, nên chỉ có thể nhắn lại là "Chết rồi" thôi...
...
Những trang nhật kí cuối cùng...
"Ngày 8/11 năm sau, em sẽ không còn được ở bên
anh nữa nhỉ? Bởi vì lúc đó em đang ở Paris rồi, ngày kỉ niệm chúng mình yêu
nhau đấy anh... Chắc là anh không nhớ... Buồn nhỉ... Ngày đó... không biết anh
bên ai... bên người yêu mới nào nữa nhỉ...
Cứ nghĩ đến đây em lại khóc ý anh ạ... Chỉ là em đi du
học xa... xa anh vài năm cho qua vài ngày 8/11 của chúng ta thôi mà... Sao mà
cứ như là em đi mãi thế nhỉ... Lo lo...
Em đi để quên anh đấy... Em sẽ giữ bí mật chuyện này,
cho đến ngày cuối cùng trước khi em lên sân bay nhé... hôm đó em sẽ đến trước
cửa nhà anh... Sẽ gặp anh và ôm anh thật chặt này... Anh ở lại hạnh phúc nhé...
Em sẽ mang tình yêu của em dành cho anh bay thật xa... Xa những con đường em và
anh từng qua... xa những nơi mà chúng ta từng đến..."
Ừ, đúng là tình yêu thứ nhất đã rời
xa nó... nhưng không phải để đến Paris và cũng chẳng được ôm nó lần cuối dưới cửa nhà... Tình
yêu thứ nhất đã mang kí ức về nó và tình yêu bao lâu qua sang một nơi xa xa lắm
lắm... mãi mãi những ngày 8/11 không trở về!
(Gào, đêm ngày 06/01/07)
Anh ơi anh hãy nhìn kìa
Ở ngoài kia lá rơi nhiều quá...
Hôm nay trời đang là mùa hạ.
Em cứ
ngỡ là thời tiết đã sang thu...
Anh ơi anh hãy nhìn đi
Nhìn thật kĩ những bước đi của lá...
Lá lìa cây lá có buồn không hả?
Có buồn sao
lá vẫn cứ bay?
Anh ơi anh hãy nhìn này...
Ngày anh đi mắt em sâu buồn bã...
Như là cây, em đang mất lá...
Như là lá, anh đã lìa cành xa...
Cây mất lá như mất đôi bàn tay...
Chỉ còn đây, thân cành cây trơ trọi...
Nhưng anh ơi, anh hỡi, anh à...
Có lẽ đến mùa... lá buộc phải đi xa?
Chẳng thể mãi ôm hình hài cây được...
Lá hẳn biết rằng lòng cây có buồn
thương,
Nhưng mắt
lá cũng còn vương nước
mắt...
Anh ơi, anh có hiểu không anh?
Câu chuyện lá và cây trong dòng nước
chảy...
Lá khóc, cây buồn, ngắm mây bay...
Cũng giống
như em và anh ngày ấy...
… Anh rời
xa em như lá lìa
xa cây...
Đó là quy luật của muôn đời bất biến...
Nhưng anh ơi, tình yêu là bất diệt...
Mãi mãi trong tim, lá sẽ có hình cây...
Mãi mãi in lòng cây, không phai màu của lá...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT