Editor: Khưu Uy Uy
Ra khỏi cửa chính nhà họ Vân thì Luyến Thiên tựa như người máy, vô thức bước đi, không hề để ý tình hình xung quanh mình. Đến khi đi đến con đường tối tăm trên núi, hoàn toàn yên tĩnh, không còn nghe tiếng xe hoặc tiếng người thì cô mới giật mình, thì ra muốn tự đi xuống núi hình như hơi khó khăn.
Cô nhìn trước mặt, lại nhìn đằng sau, ánh đèn đường không hề có tác dụng, khắp nơi đều đen kịt, đen đến mức làm người ta sợ, mà bốn phía lại yên tĩnh làm cho người ta không khỏi sợ hãi trong lòng.
Nhưng lòng cô như bị người ta cướp mất, cũng không có bất kỳ phản ứng gì, cũng không còn tâm trạng, cho đến khi có ánh đèn chói mắt chiếu vào cô, cô mới có phản ứng.
Luyến Thiên cau mày, nheo mắt, nhanh chóng tránh khỏi ánh đèn. Không ngờ, chiếc xe kia lại quay lại, đi theo cô, cũng tiếp tục rọi đèn xe vào cô.
“Rốt cuộc là ai vậy? Thật không có lịch sự!” Đối với hành động bất lịch sự lại còn không thân thiện này, rốt cuộc Luyến Thiên không nhịn được nổi giận quát.
“Mày nhìn xem, mày nhìn xem, cô gái xinh đẹp cuối cùng cũng tức giận rồi.” Đột nhiên từ trong xe có tiếng cười cợt nhả.
Tại sao giọng nói này hơi quen quen? Luyến Thiên đang cảm thấy nghi ngờ thì có hai người từ trên xe đi xuống.
“Cô gái xinh đẹp, còn nhớ chúng tôi không? Không nghĩ chúng ta lại gặp nhau.” Bọn họ nhìn Luyến Thiên từ trên xuống dưới. Nhìn cô vẫn không có phản ứng gì, hai người cười càng kỳ lạ, cũng từng bước đi tới chỗ cô.
“Lần trước để cô trốn thoát, ha ha, lần này không dễ như vậy đâu. Đừng nói nơi này không có ai, nếu như có đến, chúng tôi năm người, hơn nữa trên người còn mang….. A! Tuyệt đối có thể thần không biết quỷ không hay mà giết chết cậu ta. Thằng nhóc đáng chết lần trước dám xuất hiện, chúng tôi nhất định lột da cậu ta, tuyệt không cho cậu ta lớn lối như vậy nữa.”
Lúc này, từ trong xe có tiếng người cười lạnh. “Không cần nói nhiều với cô ta, đưa cô ta vào đây đi. Lần trước cô ta hại mấy người chúng ta ăn cơm miễn phí trong tù; bây giờ, để cô ta phục vụ anh em chúng ta cũng coi như là may mắn của cô ta rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, coi như lãi suất lão đầu họ Khải đưa thêm cho chúng ta đi!”
Mấy người bọn họ mày một lời tao một câu, trong lời nói đầy sự cợt nhả.
Luyến Thiên tức giận nói to: “Thì ra là các người, các người…….. các người là đồ xấu xa, hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu, không biết xấu hổ. Các người đừng tới đây, nếu không nhất định tôi sẽ báo cảnh sát bắt các người, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho đâu. Tôi khuyên mấy người bây giờ hối hận vẫn kịp.”
“A, tôi sợ quá, tôi sợ quá đi!Cô đừng bao giờ làm như vậy ——" một người trong số đó giả bộ cường điệu nói, lại chọc mấy người khác cười lớn.
“Các người…….. Các người……..” Luyến Thiên vừa nóng vừa giận, cô biết ở nơi hoang vắng này, nếu muốn thoát thân quả thật khó như lên trời. Nhưng bảo cô ngồi chờ chết, để cho bọn họ chà đạp, vậy thì thà chết còn hơn.
Vì vậy, cô không ngừng thuyết phục mình cố gắng tỉnh táo, len lén quan sát xung quanh; nghĩ thầm, mặc kệ là chạy ra sau hay chạy về phía trước, đều uổng công, cơ hội duy nhất là nhảy xuống vách núi.Mặc dù độ dốc khá dốc, có lẽ cuối cùng cũng phải chết, nhưng ít nhất vẫn tốt hơn là bị bọn họ vũ nhục.
Cứ làm thế đi! Luyến Thiên nắm chặt tay hô to: “Các người không được tới đây ——"
Đối phương hình như nhìn ra ý đồ của cô“Cô gái xinh đẹp, cô đừng nghĩ vậy nha. Nếu là ban ngày, cô sẽ thấy vách núi này sâu bao nhiêu, nếu cô thật sự nhảy xuống, ha ha ha ha, chỉ sợ thi thể cô sẽ tan nát.”
Luyến Thiên vẫn kiên quyết, chân không ngừng lùi về phía sau.
“Có gì từ từ nói! Chúng tôi tuyệt đối thương hoa tiếc ngọc.” Bọn họ lại cười dâm đãng, vẫn đi về phía trước.
Luyến Thiên cắn răng, nhắm mắt lại, đang muốn nhảy xuống; đột nhiên có đèn xe ở chỗ vòng trên núi, tốc độ như sét đánh phóng tới chỗ họ.
Luyến Thiên sửng sốt, nhìn chằm chằm chiếc xe xuất hiện thoáng qua như quỷ, đang nghi ngờ, chiếc xe màu đen đó không phải của Vân Phi Dương sao? Tại sao anh tới đây? Chiếc xe đã đâm vào mấy kẻ xấu kia, mấy tiếng va chạm mạnh nhanh chóng vang lên, hai chiếc xe cùng lao xuống vách núi.
Nhưng trong chớp mắt, không còn bất kì bóng người nào, chỉ còn ánh đèn mơ hồ trong rừng cây rậm rạp mà đen tối.
Chuyện xảy ra trong nháy mắt, vì vậy khi Luyến Thiên phản ứng lại thì cô mới phát hiện toàn thân mình đều toát mồ hôi lạnh.
Cô nhìn chung quanh, nhìn thấy cách đó không xa có hai người đang nằm trên đất rên rỉ thì vội vàng chạy tới xem.
“Không phải Phi Dương, vậy anh ta là ai? Là ai vậy? Rõ ràng mình thấy anh ấy lái xe qua đây.” Cô hốt hoảng che miệng, lại không che giấu được một cơn sóng đánh úp vào sự sợ hãi của cô.
Luyến Thiên như mất hết suy nghĩ, cô tóm lấy kẻ xấu chỉ bị thương ngoài da hỏi: “Mau nói cho tôi biết, anh ấy ở đâu? Anh ấy ở đâu? Rõ ràng tôi nhìn thấy xe anh ấy.” Cô không ngừng lắc mạnh hai vai anh ta.
“Buông tay, cô muốn làm tôi đau chết sao? Làm sao tôi biết anh ta ở đâu?” Người nọ vốn định phản kháng, nhưng giãy giụa, xương ngực lại đau.
“Nói tôi biết, mấy người khác đâu?” Luyến Thiên cũng không để ý, mắt cô ửng hồng, tựa như sắp chết đuối bắt được chiếc bè gỗ duy nhất, không hề có ý thả tay.
“Cô……. Cô tự đi xem đi, ai biết chiếc xe từ đâu đi đến, cũng đâm vào nhau, coi như bị đâm không chết, ngã cũng chết, cô hỏi tôi tôi hỏi ai?” Người nọ đau đớn không chịu nổi, vừa nói vừa kêu rên.
Một gã khác bị thương ở bên cạnh cũng rên rỉ. “Đúng vậy, đúng vậy, cũng không biết chết chỗ nào rồi, trước cứu chúng tôi đi…… Đau quá……..”
Chết?! Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, Luyến Thiên lảo đảo, khuôn mặt trắng nõn tái nhợt doạ người.
Đúng vậy, nơi này trừ cô, cũng chỉ có hai người đứng ngoài xe kia, nơi nơi……… nơi nào còn có người đây?
Môi cô run run, tự lẩm bẩm: “Không đâu……. Không đâu……..” Đôi mắt do dự mà sợ hãi nhìn về phía vách núi. Sự đen tối này giống như con quái thú to lớn tới gần cô, cô không dám tưởng tượng hậu quả cả người lẫn xe bị cắn nuốt. “Vân Phi Dương…….. Vân Phi Dương…….. Anh không thể chết, anh không thể chết……..” Trong chốc lát, lòng của cô như bị xé rách thành hai nửa, mà vết thương lớn không ngừng chảy máu. Cảm giác khó chịu cùng bi thống này làm cô tỉnh lại, thì ra —— cô không chỉ thích Vân Phi Dương, cô yêu anh……. yêu anh…….
“Vân Phi Dương, anh không thể chết, anh tuyệt đối không thể chết………” Đột nhiên, Luyến Thiên như bị điên gào thét xuống dưới vách núi âm u. Thì ra cô lại yêu anh sâu đậm như vậy, cảm giác đau buồn này làm lục phủ ngũ tạng cô quặn đau, cô ôm chặt ngực mình, chớp mắt cũng không chớp nhìn xuống dưới vách núi, nước mắt giống như nước sông vỡ đê, cả khuôn mặt cô ướt đẫm.
Em còn chưa nói cho anh biết, em thích anh, em……. Em yêu anh…… Cô bi thương thật sự không kiềm chế được.
Tại sao? Tại sao phải trả giá cao như vậy, cô mới có thể hiểu mình yêu anh, tại sao……..
Nhìn khoảng không giam đen kịt, vách núi sâu không thấy đáy, nước mắt nóng hổi của Luyến Thiên lại chảy xuống.
Luyến Thiên cũng không nhúc nhích, đứng im bên vách núi, nhớ lại chuyện trước kia.
Nghĩ đến Vân Phi Dương đối tốt với cô, cô lại cảm thấy đau lòng, càng cảm thấy bi thương. Đúng lúc cô cần thì anh xuất hiện chìa tay giúp đỡ; nhưng mình lại hai lần lại một lần phụ ý tốt của anh, cho tới khi tạo thành cục diện như hôm nay. Nếu anh còn sống, nếu như quá khứ có thể quay lại, cô nhất định phải nói cho anh biết, cô rất yêu anh.
Đúng vậy, em yêu anh.
Nghĩ đến đây, Luyến Thiên không do dự, đột nhiên mở miệng, hướng về phía vách núi hô to: “Vân Phi Dương em yêu anh, anh nghe thấy không? Em yêu anh, em yêu anh! Tại sao anh không trả lời? Tại sao anh không trả lời?”
Từ vách núi vang lên tiếng Luyến Thiên, cô càng thêm đau lòng. Nghĩ thầm, đây nếu là Vân Phi Dương thì tốt bao nhiêu.
Không ngờ, cô đang nghĩ như vậy thì trong vách núi đen như mực quả thật có tiếng đáp lại.
“Em………. Nói gì?” Kèm theo tiếng gió, mặc dù âm lượng không lớn, nhưng từng chữ lọt vào tai cô rất rõ ràng.
Trong lòng Luyến Thiên rét lạnh, ngước cặp mắt đẫm nước lên, mặc dù cô cố lau dòng nước mắt, nhưng vẫn chỉ nhìn thấy khoảng không gian đen tối. Không nhìn thấy bất kỳ bóng dáng nào, nhưng rõ ràng cô vừa nghe thấy. Cô vội vã quay lại nhìn, hai người xấu bị thương vẫn nằm trên mặt đất rên rỉ, cho nên tuyệt đối không phải họ. Vậy………. giọng nói đó, chẳng lẽ……. thật sự là Vân Phi Dương.
Vân Phi Dương……… Không biết là vui vẻ hay bi thương, trước kia cô không tin thần quái, bây giờ cô lại tình nguyện tin linh hồn thật sự tồn tại.
“Vân Phi Dương là anh sao? Thật là anh sao? Ra đây đi, ra đây cho em, chỉ cần nhìn em một lát là được rồi. Đừng biến mất như vậy, đừng rời xa em, đừng mà, cầu xin anh, ra đây đi, ra đây đi.” Cô vội vàng nhìn chung quanh, chờ đợi sự xuất hiện của anh, chờ đợi câu trả lời của anh.
Một lúc sau, vẫn không có tiếng động gì. Cô đột nhiên nhớ ra, trên cổ cô có một cái bùa bình an do mẹ xin cho cô, có lẽ đây là nguyên nhân mà Vân Phi Dương vẫn chưa xuất hiện, cô vội vã giựt xuống, vốn định ném xuống vách núi, lại sợ anh không chịu hiện thân, xoay người chạy vứt vào trong núi.
“Được rồi, Vân Phi Dương anh ra đây đi, anh nhanh ra đây đi, em đã ném bùa bình an rồi, anh có thể ra đây, anh đừng sợ.” Cô gấp đến độ nước mắt lại chảy xuống.
“Anh……… Anh không muốn ra đây gặp em sao? Anh vẫn còn giận em à? Trách em không để ý đến anh? Vân Phi Dương, chẳng lẽ anh còn không biết em tức giận, không để ý tới anh, đều bởi vì em ghen ư? Anh có biết khi em biết anh có nhiều bạn gái em đau lòng đến mức nào không? Nhất là khi nhìn thấy anh hôn Tư Dĩnh trong phòng làm việc, em rất đau lòng. Cho dù em luôn nhắc mình phải làm như không có chuyện gì xảy ra; nhưng……… nhưng trời mới biết, em quả thật giận đến mức muốn cầm khay trà hoặc bình hoa đập tới………” Nhớ tới hình ảnh đó, Luyến Thiên không khỏi che mặt khóc rống.
“Vậy em thích anh không? Yêu anh không?”
Luyến Thiên dùng sức gật đầu. “Nếu như em biết kết quả như thế này, em sẽ không che giấu mình, không biết…….” Nói đến đây, cô ngẩn ra, vội vàng gật đầu.
Anh nói rồi!
“Là anh sao? Vân Phi Dương………” Đôi mắt đẫm lệ mông lung, hình như cô mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Vân Phi Dương, dụi mắt để nhìn rõ, nhưng chỉ nhìn thấy đầu, cô sợ đến mức ớn lạnh.
Luyến Thiên không tự chủ lùi lại vài bước, lùi lại đến vách núi mới dừng lại.
“Vân Phi Dương anh…. anh……..” Vừa mới nói được chữ “anh”, tất cả khổ sở liền tràn lan như đê vỡ.
Cô che miệng, cố gắng áp chế nước mắt doanh tròng, cô không muốn để anh nghe thấy, không hy vọng làm anh buồn. Vốn dĩ anh vì cứu cô, rốt cuộc tan xương nát thịt như vậy, mà mình càng không nên, tại sao lại sợ? Tại sao lại sợ chứ?
“Nghe nói người chết đi qua cầu Nại Hà, bên kia sông có Mạnh bà , uống canh bà ấy đưa sẽ quên hết kí ức kiếp này, em vốn không tin. Nhưng hôm nay……. Hôm nay, em chỉ mong nó là thật, Vân Phi Dương anh phải nhớ kỹ, anh không được uống, đừng……. đừng uống. Em muốn anh nhớ em, em cũng sẽ nhớ anh như vậy, kiếp này em phụ anh, kiếp sau em nhất định trả anh…….” Nói xong, nước mắt tràn ngập trong hốc mắt cô, cô rốt cuộc không kìm được mà khóc rống thất thanh lần nữa.
Nhưng đúng lúc này, cả người cô bị ôm trọn vào trong lòng. “Luyến Thiên ——" Giọng nói Vân Phi Dương vẫn thế, nhưng mà cực kì dịu dàng.
Trong lòng Luyến Thiên chấn động, không suy nghĩ nhiều, nghẹn ngào nói: “Tại….. em……. Tại….. em hết, nếu không phải tại em……….. anh……… sẽ không……. Sẽ không, Vân Phi Dương…….. Vân Phi Dương.”
Khóc, khóc, đột nhiên cô phát hiện trong lồng ngực anh có gì đó đang đập, ah? Chẳng lẽ mình khóc nhiều quá nên kích động rồi sao? Không chỉ khẽ đập, mà còn ấm. Đang nghi ngờ, cô lại nghĩ đến, không phải không thấy cơ thể Vân Phi Dương sao? Tại sao vào lúc này lại có……..
Không đúng, chẳng lẽ là người khác, Luyến Thiên kinh ngạc, vội vàng tránh ra, tát mạnh một cái, tức giận mắng: “Anh không biết xấu hổ tên khốn ——"
Nhưng nhìn kỹ lại, không phải Vân Phi Dương, vậy là ai?
“Vân Phi Dương anh……… anh……..” Cơ thể anh vẫn ở đây, khuôn mặt vẫn vậy, tim vẫn đập, lồng ngực ấm áp, này…….. anh vẫn còn sống! Anh vẫn còn sống! Luyến Thiên vội che miệng, nước mắt lại rơi, mặc dù không thể tin, nhưng anh vẫn sống sờ sờ đứng trước mặt, đúng không? Đúng không?
Đau đớn trên mặt, Vân Phi Dương tức giận nói: “Thế nào? Nhìn thấy anh tức giận như vậy, nếu như không thích, anh lại nhảy xuống, lúc này anh sẽ không về tìm em nữa đâu.”
“Vân Phi Dương ——" Trong lòng Luyến Thiên cực kì kích động, Vân Phi Dương vẫn chưa phản ứng liền nhanh chóng ôm lấy anh, ôm lấy anh thật chặt.
Đôi tay mềm mại của cô đặt lên người Vân Phi Dương, vuốt ve tỉ mỉ lồng ngực rộng rãi của anh, cảm nhận tim anh đập, nghe anh thở.
“Anh còn sống, thật tốt quá, thật tốt quá……… Thì ra do anh mặc đồ đen, cho nên em mới không thấy anh, thật ra….. thật ra…. Cơ thể anh vẫn ở đây…. Anh vẫn….. anh vẫn sống…..” Nói xong, Luyến Thiên nhắm mắt lại, lệ lại rơi đầy mặt.
Cô tự lẩm bẩm: “Nếu như anh thật sự chết, em cũng không muốn sống, em sẽ đi cùng anh, em sẽ đi cùng anh………”
Vân Phi Dương cảm động, ôm chặt Luyến Thiên, cúi người tựa đầu vào mái tóc mềm mại của cô mà ngửi.
Lát sau, Luyến Thiên mở to mắt hỏi: “Tại sao anh có thể sống lại ——"
Nhưng cô còn chưa nói hết, miệng đột nhiên bị chặn lại. Lúc này cảm nhận được Vân Phi Dương hôn nồng nàn thì một dòng nước ấm áp nhất thời chảy vào trong tim cô; cũng trong nháy mắt hoá thành con sóng lớn mãnh liệt đánh úp vào tứ chi cô, khiến cả người cô mất đi sức lực, chỉ có thể vô lực yếu đuối dựa vào ngực anh, mặc anh hôn cuồng dã bao nhiêu lần.
Qua hồi lâu, Luyến Thiên không khỏi rên rỉ. “Anh…….. Anh làm gì vậy?”
“Có muốn lần nữa không?” Vân Phi Dương cố ý chọc ghẹo cô.
Luyến Thiên đỏ mặt, vùi đầu vào trong ngực anh lẩm bẩm: “Vừa mới sống lại, liền trêu người ta, miệng cũng sắp sưng lên rồi.”
“Em nói cái gì?” Anh làm bộ không nghe thấy.
Luyến Thiên len lén nhìn anh, thấy sắc mặt anh vẫn thế, cảm giác hưng phấn trong lòng không thể miêu tả được. “Anh sống lại kiểu gì vậy? Anh đã từng học khinh công sao? Tại sao anh biết em ở đây? Tại sao mỗi lần em vừa gặp chuyện, anh sẽ xuất hiện? Chẳng lẽ anh biết —— tiên tri ư?”
Vân Phi Dương cười cười. “Em hỏi nhiều như vậy, bảo anh trả lời thế nào.” Tuy anh nói vậy, đôi mắt cũng không có ý tốt mà nhìn chằm chằm đôi môi anh đào mềm mại của Luyến Thiên. Anh lại muốn hôn cô một lần nữa, vì vừa mới hôn nồng nhiệt hồi lâu, vẫn cảm thấy chưa đủ.
Bị anh nhìn chăm chăm, Luyến Thiên không khỏi run rẩy, trong lòng lại có cảm giác ngọt ngào khiến cô choáng váng liền vội vàng cúi đầu nhỏ giọng kháng nghị. “Nếu anh nhìn như vậy nữa, em liền không để ý tới anh.”
Trong lòng Vân Phi Dương thở dài, chậm rãi nói: “Ai, anh thật sự không sợ cái gì, chỉ sợ em tức giận. Em cũng không nghĩ cô gái như em một mình xuống núi không ai đi cùng nguy hiểm cỡ nào sao? Nhưng em giận nên không để ý gì, đi bừa xuống núi, không hề nghĩ đường núi xa như vậy, huống chi bây giờ là buổi tối. Nếu không phải lúc ấy anh dùng xe đâm nhau, bọn chúng nhiều người như vậy, ở trong tình huống như thế, nếu anh có thể đánh lại bọn chúng, cũng không thể chăm sóc em.”
“Vậy vụ đâm nhau này, này………” Nghĩ đến mạo hiểm vừa rồi, Luyến Thiên không khỏi nhìn về phía vách núi sâu thăm thẳm.
“Nhưng buổi tối không nhìn rõ lắm, thực ra vách núi này chỉ hơi dốc, hơn nữa có rất nhiều cây chắn, chiếc xe lao xuống, cùng lắm thì người bị thương, không hề nguy hiểm đến tính mạng. Trong lúc hai xe đâm nhau anh nhanh chóng nhảy xuống, cũng vừa gọi cảnh sát, anh muốn chờ cảnh sát đến, sẽ cứu bọn chúng lên.”
“Anh không biết lúc nãy rất nguy hiểm sao! Vách núi xem ra rất sâu ——" buổi tối, đêm khuya yên tĩnh, lại ở vách núi tối đen hoang vu này, anh vì cứu cô, không để ý đến nguy hiểm của bản thân, khiến Luyến Thiên rất cảm động.
“Anh xem, trên người anh lại có vài nơi bị thương phải không?” Cô vô cùng quan tâm xem kỹ vết thương của anh.
Mà Vân Phi Dương chỉ vỗ nhẹ bùn đất dính trên người, nhàn nhạt nói: “Những vết thương ngoài da này không đáng kể chút nào. Quan trọng là em, lần sau không cho phép hồ đồ như vậy nữa. Em phải nhớ kỹ, em chính là một cô gái yếu đuối, về sau không thể sơ ý như thế.”
Hiếm khi lộ ra vẻ mặt dịu dàng, anh dừng lại dạy dỗ, Luyến Thiên không nhịn được cãi lại: “Ai nói em là cô gái yếu đuối? Em từng đọc sách học kỹ thuật phòng thân cho con gái, huống chi —— em cũng định đón xe buýt, nhưng chỉ muốn đi một lát, vận động, vận động, chờ xe buýt đến thôi.”
“Đi một lát, vận động?” Vân Phi Dương liếc xéo cô.
Luyến Thiên trợn hai mắt, cong môi nói: “Đương nhiên là vậy rồi.”
“Vậy em có nghĩ, nếu như hôm nay người đi theo em không phải anh, mà là một kẻ lòng dạ xấu xa, muốn giết em thì sao? Em còn có khả năng phòng bị không?”
“Ở đâu mà nhiều người xấu như vậy chứ?”
Bị cô phản bác lần nữa, Vân Phi Dương không nhịn được tức giận nói: “Em chính là như vậy, mọi việc thiếu suy xét, luôn ngây thơ; cho rằng thế giới toàn người tốt, coi như gặp phải người xấu cũng cho rằng bọn chúng lập địa thành phật. Giống như chỉ có anh, mới là người xấu.”
Mạnh bà: Là nhân vật trong truyền thuyết Trung Quốc, thường trú tại bên cạnh cầu Nại Hà . Bà đầu thai làm Mạnh Bà cung cấp canh cho Quỷ Hồn , lấy đi trí nhớ của Quỷ Hồn.
Mạnh bà sống ở thời Tây Hán, từ nhỏ nghiên cứu gia bộ sách Nho, sau khi lớn lên, bắt đầu niệm tụng kinh Phật. Khi bà còn sống, cũng không hồi ức qua đi, cũng tuyệt không nghĩ muốn tương lai, chỉ là toàn tâm toàn ý địa khuyên người không cần giết sinh, muốn ăn đơn thuần. Mãi cho đến bà 81 tuổi, vẫn là thân xử nữ. Bà chỉ biết là chính mình họ Mạnh, vì thế mọi người gọi bà là: Mạnh bà
Về sau, Mạnh bà vào núi tu hành mãi đến Hậu Hán. Bởi vì lúc ấy người trần có biết kiếp trước nguyên nhân giả, thường thường tiết lộ Thiên Cơ, bởi vậy, lên trời đặc biệt mệnh Mạnh bà là U Minh chi thần, tạo cho bà trúc vong đài.
“Em không nói như vậy!” Bị anh lên án, Luyến Thiên cảm thấy hơi uất ức. “Chẳng lẽ không đúng sao? Ví dụ như Hoắc Thiếu Quân, lần đầu tiên em gặp cậu ta, cậu ta nói gì em cũng tin; mà anh nói, em không tin. Giống như mặc kệ anh làm sai hay đúng, em không có nhìn anh với vẻ mặt tốt.”
Lời anh vừa nói, lại làm Lê Luyến Thiên để ý một chuyện, cô cũng không khỏi tức giận.” Nếu anh cho rằng em là người như vậy, vậy anh không cần để ý đến em, anh cần gì phải tự làm mình mất mặt chứ?” Cô vội vàng đẩy anh ra, quay lưng lại.
Cái đẩy này, động vào vết thương trên người Vân Phi Dương. Vừa rồi có lẽ tâm trạng vui vẻ, cho nên không cảm thấy đau; nhưng bây giờ đột nhiên cô tức giận, cũng làm anh khổ sở, cảm thấy đau đớn tăng gấp bội.
Thấy cô gặp nguy hiểm, thật ra anh không hề biết vách núi dốc như thế nào, cho đến khi xe lao xuống, chỉ mành treo chuông nhảy ra lăn đến sườn núi thì anh mới biết mạng mình vừa được nhặt lại. Nhưng đá sắc và cành cây làm anh bị thương, mặc dù đau đớn khó chịu, nhưng vì vậy ngoài ý muốn biết được tình cảm của Luyến Thiên, anh cũng không hề hối hận; ngược lại, trong lòng anh cực kì vui, luôn cho rằng sau này hai người rốt cuộc có thể ở cùng nhau, không nghĩ, kết quả lại….. Nghĩ tới đây, Vân Phi Dương không khỏi thở dài.
Không ngờ, tiếng thở dài này lại làm Luyến Thiên lầm tưởng anh hối hận vì cứu cô, nếu không anh đã dỗ cô rồi.
Luyến Thiên không nhịn được khóc, thầm nghĩ trong lòng: Được thôi, vậy anh không cần để ý đến em nữa. Dù sao còn rất nhiều người xinh đẹp hơn em, dịu dàng hơn em, anh thiếu em; Tư Dĩnh sẽ chăm sóc khi anh bị thương, em lại chỉ gây phiền phức, khiến anh bị thương. Anh không cần để ý đến em cũng được ——
Cô càng nghĩ càng đau lòng, đúng lúc này có tiếng còi xe cảnh sát, cô cố ý quay mặt không để ý đến anh nữa, vẫy tay với xe cảnh sát.
Đến cục cảnh sát, sau khi lập xong biên bản ——
“Được rồi, bây giờ anh có thể đi. Nhưng mà bởi vì vài người trong số họ còn chưa tỉnh, không thể hoàn thành biên bản, cho nên khi cần, tôi sẽ gọi hai người đến. Còn chiếc xe kia, cần được kéo đến nhà máy ——“
“Thế nào cũng được, muốn vứt đi hay làm gì cũng được.” Dọc đường thấy mặt Luyến Thiên lạnh tanh, Vân Phi Dương mất hết hào hứng.
Người cảnh sát kia nhìn họ, trong lòng có ý muốn đùa dai, anh lẳng lặng quan sát bọn họ. “Nhưng chiếc xe kia không ít tiền, sửa lại, vẫn có thể dùng mà!”
“Sửa lại sao? Chỉ sợ người ta không muốn ——“ Vân Phi Dương ngụ ý nói.
“Tại sao chứ? Chiếc xe quý như thế ——“
Luyến Thiên cướp lời: “Quý giá nữa thì có ích gì, dù sao người ta còn nhiều mà, cũng không quan tâm, không có chiếc này, đổi lại chiếc khác là được rồi.”
“Vậy phải có rất nhiều tiền ——“
“Đương nhiên, anh cảnh sát, người có tiền đương nhiên có tiền, tiền của họ nhiều đến mức xài không hết; có thể hôm nay mua một chiếc, nhìn chiếc khác, sau đó lại mua nữa. Điều này dân thường như chúng ta cố gắng mấy cũng không thể làm, cho nên khó trách lại dễ dàng vứt vỏ như vậy.”
Lời nói cô chua chát như thế, Vân Phi Dương sao lại nghe không hiểu, anh vội nói: “Nhưng nếu trên đời này chiếc xe độc nhất vô nhị bị hỏng, đừng bảo là cũ, dù nát không thể dùng, người giàu có nhiều tiền cũng không vứt bỏ. Bởi vì anh ta hiểu rõ, có thứ có tiền cũng không mua được.”
“Là không mua được, nhiều tiền hơn nữa cũng không mua được.” Luyến Thiên chán nản cúi đầu.
Anh cảnh sát thấy hai người nói càng ngày càng căng, trong lòng cảm thấy thật thú vị. Vừa nghĩ xong, liền nói với Vân Phi Dương: “Vân tiên sinh, anh không thể đi, hiện tại chúng tôi nghi ngờ anh có thể có quan hệ với những nghi phạm kia. Trong bọn họ có hai người là tội phạm truy nã; còn nữa, có rất nhiều tiền án tiền sự. Cho nên nhất định phải chờ chúng tôi điều tra rõ quan hệ giữa anh và họ, mới có thể thả anh.” Anh nháy mắt ra hiệu cho Vân Phi Dương.
Vân Phi Dương hiểu ý, tạm thời im lặng không lên tiếng.
Luyến Thiên không phát hiện ánh mắt họ có vấn đề, cô vừa nghe cảnh sát nói, vội vàng nói: “Sao lại như vậy? Anh không phải nói chúng tôi có thể đi trước sao?”
http://diendanlequydon.com/
“Đúng là vậy, nhưng suy nghĩ phán xét theo lẽ thường, một người đàn ông không yêu người phụ nữ kia thì không thể vì cô ấy bất chấp nguy hiểm tính mạng của mình. Cô nghĩ xem, trong cảnh tối tăm đó, làm sao biết vách núi sâu như thế nào? Nhìn bằng mắt thường, đứa trẻ ba tuổi cũng biết, một khi nhảy xuống, dĩ nhiên chỉ có chết. Cho nên làm gì có kẻ ngốc nào chịu làm như vậy, trừ phi ——“
“Trừ phi cái gì?” Anh cảnh sát cố ý lạnh nhạt nói. “Trừ phi người đàn ông đó vô cùng yêu người phụ nữ kia.”
Vân Phi Dương cười trộm.
Luyến Thiên đỏ mặt, trước khi xảy ra nguy hiểm, trong tim cô giống như vẫn có một thanh sắt nóng bỏng, khiến cho cô chán nản nhỏ giọng nói: “Đã như vậy tại sao anh không để anh ấy đi?”
“Nhưng dựa vào quan sát của tôi, cô và anh ta như nước với lửa! Ngay cả vấn đề mấy chiếc xe cũng có thể tranh luận lâu như vậy, cho nên chắc chắn không phải là “Một đôi”. Vì vậy tôi nghi ngờ, không có nguyên nhân gì anh bất chấp tính mạng vì cô, sao anh ta có thể làm như vậy, chỉ có một lý do, chính là anh ta là đồng bọn của những nghi phạm kia. Thực ra, bọn họ đã lên kế hoạch trước.”
Nghe anh cảnh sát kết luận như vậy, Luyến Thiên rất kinh ngạc. Anh cảnh sát vì tăng hiệu quả, liền lấy ngay một chiếc còng tay sáng loá.
Luyến Thiên kinh ngạc kêu lên: “Anh….. Anh làm gì vậy?”
“Cô không biết sao? Đây là còng tay, dùng để còng những người xấu như anh ta.”
“Anh không thể làm như vậy, anh ấy là người tốt, anh ấy là người tốt.” Luyến Thiên gấp đến độ quay đầu nói với Vân Phi Dương: “Anh nói đi ——“
Mặc dù trong lòng Vân Phi Dương cười không dứt, nhưng vẫn thờ ơ nói: “Em muốn anh nói cái gì?”
Luyến Thiên quýnh lên, cũng không để ý, bật thốt nói: “Nói anh và em yêu nhau.”
“Chính em phủi sạch quan hệ giữa chúng ta, bảo anh nói thế nào? Huống chi hiện tại cảnh sát không tin lời em, anh nói gì cũng vô ích. Xem ra, chắc bữa nay phải ăn cơm tù miễn phí. Nghe nói bên trong loại người gì cũng có, ai cũng hung ác, haiz, thế này không biết sống thế nào nữa………” Vân Phi Dương cố ý tỏ ra buồn rầu.
“Này……..” Luyến Thiên càng nóng vội hơn. Cô nhìn cảnh sát.” Vậy rốt cuộc muốn tôi nói gì, anh mới có thể tin.”
Vân Phi Dương vừa nghĩ ra một cách, liền nói: “Chỉ cần chúng ta hôn trước mặt cảnh sát, hơn nữa em phải nói em yêu anh, như vậy chắc chắn bọn họ sẽ tin chúng ta.”
“Như vậy sao được?” Mặt Luyến Thiên đỏ như quả táo chín.
Vân Phi Dương tỏ vẻ đáng thương, đưa tay nói: “Nếu như vậy, anh cảnh sát anh nhốt tôi đi, dù sao tôi chết cũng không sợ, còn sợ gì ——“
Anh chưa nói hết, Luyến Thiên nhắm mắt nói nhỏ: “Hôn thì hôn, cũng không phải chưa từng hôn.” Bộ dáng anh dũng hy sinh vì chính nghĩa.
Vân Phi Dương và mấy cảnh sát không nhịn được cười trộm, chỉ có Luyến Thiên nhắm chặt hai mắt hoàn toàn không phát hiện, cũng không biết lúc này Vân Phi Dương cúi người nói cám ơn với mấy người xung quanh.
Sau đó, Vân Phi Dương không khách khí, thản nhiên ôm lấy Luyến Thiên trước mặt mọi người, cũng hôn mãnh liệt lên đôi môi cô, rồi giả vờ nói: “Cái gì? Như vậy vẫn chưa được, chính em phải nói, chúng ta là một đôi mới được………. Không được sao? Anh cảnh sát, mấy người ép buộc, làm khó người ta quá rồi, tôi thấy, hãy để tôi ăn cơm tù miễn phí đi ——“ anh nghĩ thầm, thật khó có cơ hội có thể trừng phạt tiểu oan gia này, làm sao có thể bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy?
Luyến Thiên cắn răng, nghĩ thầm cũng đã bị mất mặt trước mọi người, cũng không để ý nhiều, lẩm bẩm nói
“Đúng, chúng tôi thực sự là một đôi.” Cô nói giống như học sinh tiểu học học thuộc lòng.
Vân Phi Dương vốn không muốn bỏ qua cho cô, nhưng thấy cô vừa xấu hổ vừa sốt ruột, quả thật không đành lòng. Nhưng, lại sợ một lát sau Luyến Thiên không để ý tới anh, liền nói nhỏ bên tai cô, giọng nói dịu dàng chỉ có hai người nói nghe được: “Luyến Thiên, đời này em nhất định thuộc về anh, em đừng bao giờ quên.”
Luyến Thiên run lên, vẻ mặt khó hiểu nhìn anh. Không đợi cô hoàn hồn, Vân Phi Dương hắng giọng nói: “Cám ơn mọi người, cám ơn mọi người.” Sau đó nắm tay Luyến Thiên rời đi.
~ Hết chương 6 ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT