"Trên vai cô nương còn có thương tích!"

Hai người đồng thời nghiêng đầu, nói chuyện là Vạn Sự Thông.

Mặt Như Thương lại đỏ hồng, cô độc chứng thì không có bất kì biến hóa nào.

Nhưng cánh tay đang ôm chặt đã buông lỏng ra một chút, cẩn thận không đụng vào vết thương của nàng.

Rồi sau đó giục ngựa đi nhanh, cố ý kéo dài khoảng cách với đại quân.

Như Thương cảm giác gần đây biểu hiện của cô độc chứng có chút kỳ quái, tuy nói trước đây hắn vẫn luôn quan tâm nàng, nhưng từ lúc nàng từ Xích Liệt Sơn trở về, giống như lại càng thêm một chút.

Nàng luôn muốn tìm một cơ hội nói chuyện với hắn, nhưng giữa hai người lúc nào cũng có nhiều chuyện lũ lượt kéo đến.

Từ sau khi nàng ra khỏi Tần Lĩnh, từ lúc nàng gặp được cô độc chứng, chưa từng được rảnh rỗi.

Thân thể mệt mỏi không nói, nhưng về mặt tinh thần, thì vô cùng đau khổ.

Viên Thầm Châu kia cho đến giờ còn chưa có tung tích, có lúc Như Thương nghĩ, có nên từ bỏ hay không?

Dù tìm được, thì phải làm thế nào đây?

Trở về kiếp trước nhận thấy đã quên mất tất cả những chuyện đã qua, vậy đối với nàng mà nói vẫn còn rất quan trọng sao?

"Đang suy nghĩ gì?" Đỉnh đầu có thanh âm truyền đến, không lớn, nhưng rất rõ ràng.

Lời này giống như tính cách trước nay của cô độc chứng, lười biếng, không quan tâm đến bất cứ việc gì.

Nhưng trong lúc này, lại giống như có thêm một cảm giác chút tìm tòi nghiên cứu.

Hắn đang dò hỏi nàng, mang theo một chút tiếp cận.

"Ta đang suy nghĩ, thật ra thì nên tạ ơn ngươi!" Như Thương đáp, cũng để cho mình cố gắng thanh tỉnh lại, sau đó hơi dựa gần về phía sau lưng.

Sau lưng là lồng ngực cô độc chứng, có chút gầy, nhưng rất rắn chắc, thực khiến người ta an tâm.

Nàng tự nói với mình, chỉ là mệt mỏi, bởi vì trên người có thương tích.

Chỉ dựa vào một lần, một lần là tốt rồi.

"Cám ơn ta vì cái gì? Cứu ngươi là Tây Dạ Vương!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play