"Muốn tiếp tục có thể! Nhưng mà, đoạn đường xuống núi các ngươi phải hoàn toàn nghe ta! Mặc kệ nhìn thấy gì, nghe được cái gì hoặc là gặp được cái gì, cũng phải theo như ta nói mà làm, không thể tự mình làm xằng bậy!"

Lời nói hắn nghiêm túc, chẳng những Quỷ Đồng cúi người lĩnh mệnh, ngay cả Tần Như Thương cũng thật nghiêm chỉnh gật đầu một cái.

Như Thương hiểu, bất kể là thế giới này hay thế giới trước kia nàng sinh sống, đều có rất nhiều hiện tượng khác thường tồn tại.

Tựa như họ Tần gia tộc các nàng có loại năng lực đặc biệt, nếu bị dân chúng bình thường biết nhất định sẽ xem như quái vật, còn thế hệ tuổi trẻ, thậm chí có thể xưng nàng là siêu nhân.

Nhưng tuy năng lực nàng siêu phàm, cũng không phải là mọi chuyện đều thông hiểu.

Liền nói thí dụ như nghe thấy nhìn thấy ở Tây Dạ, rất nhiều chuyện nàng cũng chỉ có thể biết được tin tức từ nơi cô độc chứng.

Nếu như nói đường xuống núi lần này đối mặt quả thật không chỉ là hung hiểm, vậy hãy cứ nghe cô độc chứng chỉ huy cho thỏa đáng, nàng thật sự không dám tự cao tự đại.

Ba người nghỉ ngơi hồi phục sơ qua một hồi, sau đó nghe theo cô độc chứng và Như Thương cùng nhau quyết định đi về một phương hướng.

Mặc kệ là muốn đi hướng Đông hay hướng Tây, chuyện tiếp theo cũng phải là xuống dưới đáy cốc.

Lúc này ánh trăng sáng đã từ từ ẩn núp, Nhật Nguyệt rất nhanh sẽ luân phiên, đối với hành trình xuống núi của bọn họ, đây là một chuyện tốt. (Nhật Nguyệt = mặt trời và mặt trăng = sáng và tối)

Ngay cả Quỷ Đồng cũng có đề nghị nói ——

"Chúng ta cứ ở lại đợi một lát nữa trời sáng rồi tiếp tục đi xuống!" Nói xong lời này, lại tự mình tiếp thêm một câu: "Thật ra thì buổi tối cũng không có sao, chuyện gì ta cũng không sợ, cho dù giữa đường đứng một con quỷ, cũng không việc gì!"

Hai người không ai tiếp lời của hắn, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ lời hắn nói là sự thực.

Tuy rằng cô độc chứng không nói rõ có quỷ quái, nhưng gặp phải một ít thứ không sạch sẽ gì đó vẫn là không thể tránh khỏi.

Nếu trong ba người bọn họ nói không sợ thứ kia nhất, chắc chắn chính là Quỷ Đồng rồi.

Thật ra hắn là người hay quỷ cũng đã không phân biệt rõ, làm sao nói sợ hãi đây!

Nhưng Tần Như Thương và cô độc chứng cũng không có đáp lại lời của hắn, hơn nữa biểu hiện còn có chút kỳ quái.

Hai người bọn họ, một người đang nhìn chằm chằm miệng vết thương trên cánh tay của mình, một người còn lại thì ngẩng đầu nhìn trăng sáng, một bộ dáng như sắp có đại nạn xảy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play