Sắc trời lạnh hơn, Tô Khả Nhi không thể đứng mãi ở bên ngoài cửa Tiêu vương phủ, hơn nữa không biết Mạc Dạ Ly đưa Tề Tú Viện về Tề hầu phủ hay là về mạc phủ, cô đành phải quay vào phòng mình trong tiêu phủ. Vừa định đẩy cửa đi vào phòng, thấy trong hành lang có một người đang đi tới, cô làm như không thấy người đó.

“Sao vậy? Bổn vương thật sự chọc ngươi khó chịu như vậy sao?” Tiêu Thương chau mày, thấy ánh mắt nữ tử lạnh nhạt đối với mình, hắn phẫn nộ, lòng cao ngạo và tự tôn không cho phép mình bị người khác khinh thường.

“Huynh muốn gì hả?” Tô Khả Nhi cảm giác tên đàn ông này so với trước kia có khác chút, ít nhất là sự xuất hiện của anh ta không làm cô khó chịu nhiều nữa.

“Ngươi tính ở Mạc phủ đến bao lâu hả?” Tiêu Thương nhíu mày, bước đến trước mặt nàng, nhìn xuống khuôn mặt xinh xắn lanh lợi của nàng.

“Ở cả đời.” Tô KHả Nhi không do dự trả lời, ánh mắt kiên định.

Mắt Tô khả Nhi nhìn thẳng vào mắt Tiêu Thương, hắn cảm thấy tim mình như bị một bàn tay bóp nát nhói đau, không thể thở được, hắn trừng mắt với nữ nhân đó, gầm nhẹ: “Không…Không thể.”

Tô Khả Nhi đang định đẩy cửa, thấy cánh tay bị nắm lấy, cơ thể bị ép sát vào cánh cửa. Cô hoảng sợ ngẩng đầu lên, bắt gặp khuôn mặt của Tiêu Thương đã tái đi, ánh mắt tà mị giá lạnh, cô thấy sợ hãi, cánh tay đau đớn, kêu lên: ‘Rốt cuộc huynh muốn gì?”

“Ngươi không thể gả cho hắn.” Tiêu Thương nói.

Tô Khả Nhi đau đến nhíu mày, nhưng cô vẫn kiên định đối diện với Tiêu Thương, gằn từng câu: ‘Tôi càng muốn gả cho huynh ấy.”

“Ngươi…” Tiêu Thương giơ tay lên giữa chừng, giống như giây tiếp theo sẽ đoạt đi tính mạng của Tô Khả Nhi.

Tô Khả Nhi sợ tới mức rụt đầu lại để tránh, nhưng mất nửa ngày vẫn không thấy đau đớn gì, cô mở mắt ra, thấy tay của tiêu Thương vẫn ở giữa không trung, cô mạnh miệng nói: “Đánh đi…huynh đánh đi…Huynh nghĩ rằng tôi sẽ sợ huynh sao?”

Cô đang không cam lòng yếu thế nói như thế, chợt cảm giác gió vụt qua mặt, một quyền mạnh mẽ đấm thẳng vào tấm cửa, còn cô thì giật mình hét lên một tiếng, sau chấn động, cô tức giận ngẩng lên, nhưng đập vào mắt cô là đôi đồng tử tràn ngập sự đau đớn khổ sở giằng xé, áp lực mà chưa bao giờ cô từng thấy qua, giống như sự chịu đựng, ẩn nhẫn lại không thể phát tác, cô chớp mắt, trong khoảng thời gian ngắn cô cứ ngây ra.

Đúng lúc này, tiếng quản gia vang lên phía sau: “Vương gia, hoàng thượng triệu kiến.”

”Đã biết.”Một tiếng trầm lãnh cất lên trả lời. Tiêu Thương xoay người rời đi, Tô Khả Nhi nhìn rõ mu bàn tay của Tiêu Thương đầy máu, tự dưng cô thấy khiếp sợ khó hiểu, cô nghiêng mặt, thấy cách mặt mình không mấy ly trên khung cửa có vết máu rất rõ ràng. Sắc mặt quản gia biến sắc, ông ta nói: “Vương gia, tay của ngài.”

“Không sao.” Một câu nói thản nhiên bay tới, bóng Tiêu Thương đã đi xa.

Tô Khả Nhi im lặng nhìn theo bóng người kia đi xa, lại nhớ lại ánh mắt vừa rồi của Tiêu Thương, một quyền kia rõ ràng là phát tiết, rốt cuộc mình sao lại chọc giận anh ta chứ?

“Tô cô nương lại cãi nhau với Vương gia à?” Quản gia thở dài hỏi.

“Từ trước tới nay tôi vốn không muốn cãi nhau với hắn, mà mỗi lần đều là tự hắn tức giận.” Tô Khả nhi nói.

“Vậy thì đúng là Vương gia tức giận rồi.”

“Hắn quả thực rất tức giận.’ Tô Khả nhi nói qua loa.

“Nhưng, người thường hay giận, cũng có chỗ đáng thương. Tuy rằng Vương gia hay tức giận, nhưng, hắn cũng có nỗi khổ.” Quản gia lên tiếng.

“Hắn thì có nỗi khổ gì?” Tô Khả Nhi hừ một tiếng.

“Tô cô nương có phát hiện Vương gia chúng ta thay đổi rất nhiều không?” Quản gia cười hỏi.

Điều này thì Tô Khả Nhi cũng biết, nhưng, thay đổi hay không thay đổi, anh ta vẫn đáng ghét như vậy, có gì khác nhau đâu. Cô nhướng mày: “Hắn có thay đổi, nhưng vẫn khiến người ta chán ghét.”

“Tô cô nương có từng nghĩ, là cái gì khiến cho Vương gia thay đổi không?’ Quản gia lại hỏi.

Tô Khả Nhi tò mò hỏi: “Là cái gì?”

Quản gia liếc nhìn Tô Khả Nhi, thở dài nói: “Là một nữ nhân.”

Tô Khả Nhi kinh ngạc, cô mở to mắt, không dám tin kêu lên: “A…Ông nói hắn thích một nữ nhân? Là ai vậy?”

Quản gia cười khổ, rốt cuộc nữ nhân này là ai, ông ta biết chứ, chỉ là thấy trên mặt Tô Khả Nhi không có tia cảm kích, ông ta không biết có nên nói toạc chuyện này ra không, ông cười: ‘Sau này cô nương sẽ tự biết.”

“Quản gia, ông đừng nước đục thả câu nữa, ông nói đi. Tiêu Thương thích cô gái nhà ai?” Tô Khả Nhi truy hỏi, cô quả thực không biết, mà cũng không bao giờ nghĩ cô gái đó sẽ là mình, bởi vì, trong lòng cô nghĩ sẽ không bao giờ có khả năng, có một số việc, nếu đã không rõ ràng, chứng tỏ người trong cuộc vẫn còn rất mờ mịt.

“Tô cô nương, sau này ngươi sẽ biết, cần gì phải nói ra mới hiểu? Chỉ là, thứ cho lão nô nhiều chuyện, hy vọng sau này Tô cô nương không nên cãi nhau với Vương gia nữa, có chuyện gì thì giải quyết trong hòa bình được không?”

“Tôi cũng muốn thế mà.” Tô Khả Nhi kêu lên, ai mà thích cãi nhau với anh ta chứ.

“Tô cô nương, ở lại ăn cơm chiều nhé?” QUản gia giữ lại.

“Không được, ông giúp tôi chuẩn bị xe ngựa đi. Lát nữa tôi về Mạc phủ.” Tô Khả Nhi lắc đầu cự tuyệt.

Quản gia mỉm cười xoay người đi, thái độ cũng có chút lo lắng, là một người ngoài, ông cũng lo lắng thay cho chủ tử của mình.

Tô Khả Nhi nhìn quản gia đi xa rồi mới ngẫm nghĩ những lời ông nói, cô thấy khó hiểu, cũng khiến cô hiểu lầm, chẳng lẽ Tiêu Thương lạnh nhạt với Tề Tú Viện là vì bên ngoài có phụ nữ khác? Thật sự là tên đáng ghét.

Trong hoàng cung to lớn uy nghiêm, chạng vạng, một chiếc xe ngựa cao sang đến trước cửa đông cung, một người bước xuống đi vào trong cung điện.

“Bẩm hoàng thượng, Tiêu vương gia đến.

“Cho hắn vào.” Một giọng nói trầm trầm hùng hậu vang lên đầy uy nghiêm, đương kim hoàng thượng mặc long bào đang ngồi nghiêm chỉnh nhìn nam tử đang đi vào điện.

“Thần khấu kiến hoàng thượng.” Tiêu Thương quỳ xuống dập đầu nhưng vẫn không làm giảm khí phách của hắn, không chút kiêu căng sủng nịnh.

“Ái khanh không cần đa lễ, ngồi đi.” Hoàng thượng khẽ nâng tay, mỉm cười nói.

“Tạ Hoàng thượng.” Tiêu Thương đứng lên ngồi sang một bên, hỏi: “Không biết Hoàng thượng triệu gấp thần vào cung là có chuyện gì quan trọng không?”

“Thương thế của ngươi thế nào rồi?” Hoàng thượng quan tâm hỏi.

“Tạ hoàng thượng quan tâm, đã khỏe lên nhiều rồi.”

“Haizz, trong hoàng cung xảy ra chuyện như vậy thật không thể tưởng tượng được, nhưng, lần này may mà có sự hỗ trợ của ngươi nên đã vượt qua kiếp nạn này, nay, cục diện đã bình ổn trở lại, công của ngươi không thể không có, trẫm muốn biết, ngươi muốn thưởng gì, chỉ cần trẫm có thể đáp ứng nhất định sẽ thỏa mãn ngươi.” Hoàng thượng cười, ánh mắt thâm u khó doán, giống như trải qua bao khó khăn nguy hiểm nhưng lại không có cảm xúc gì, vẫn chỉ luôn tươi cười.

Tiêu Thương làm sao không hiểu ý của hoàng thượng triệu kiến mình hôm nay. Thực lực Trịnh gia vừa mới loại bỏ, vốn trước đây trong triều là hai hổ ở thế cân bằng, nay hoàng thượng mượn tay hắn để loại bỏ thế lực Trịnh gia, đương nhiên là sau đó quần thần trong triều đương nhiên sụp đổ sẵn sàng quay sang góp sức cho Tiêu Thương, tình thế trước mắt sẽ nghiêng hẳn về hắn, cho nên Hoàng đế sẽ không ngốc đến mức đem nửa giang sơn tặng cho người ngoài, nhưng, việc Tiêu Thương ngăn cơn sóng lớn mọi người đều biết, lại không thể đắc tội với hoàng thượng quyền thé, cho nên, lời nói vừa rồi mới là thử hắn, một nửa cũng biểu hiện sự thành tâm của hoàng thượng. Tiêu Thương khẽ nhếch môi cười, trong lòng đang nghĩ mình muốn thưởng gì, giờ trên thế gian này thứ hắn muốn duy nhất chỉ có một, chính là nữ nhân kia, vinh hoa phú quý hắn không thiếu, quyền lực địa vị hắn không cần, nghĩ đến đây, Tiêu Thương mỉm cười mở miệng :”Hoàng thượng, thần khẩn cầu Hoàng thượng thay thần làm một việc, xem như là tặng thưởng có được không?”

Hoàng thượng nhíu mày, mặc dù cảm thấy ngạc nhiên nhưng vẫn cười nói: ‘Hả? Chỉ cần trẫm có thể làm, trẫm rất vui lòng giúp ngươi.”

“Thần hy vọng Hoàng thượng mau chóng đem Nguyệt Giao công chúa chỉ hôn cho Mạc dạ Ly.”

Lời thỉnh cầu này làm sắc mặt hoàng đế hơi sững sờ, trầm tư, có chút nghi hoặc hỏi: “Tứ hôn là việc rất dễ dàng, chỉ sợ Mạc Dạ Ly không nhận, là chuyện trẫm không thể quyết định.”

“Nay đó là điều duy nhất thần muốn thưởng, thỉnh hoàng thượng thành toàn.” Tiêu Thương kiên định.

“Được, nếu đã như vậy, trẫm sẽ vui lòng hỗ trợ, dù sao tứ hôn cũng là chuyện tốt. Ha ha.” Hoàng đế nói xong, còn thoải mái cười to vài tiếng.

Đợi Tiêu Thương đi hẳn rồi, thái tử mới đi ra, nhíu mày nói: “Phụ hoàng, Tiêu Thương này cũng có ý muốn kỳ lạ quá, muốn tứ hôn vương muội cho Mạc dạ Ly, hắn sẽ được lợi gì?”

“Hắn sẽ được một nữ nhân.” Hoàng đế nhếch môi, trong lòng yên tâm.

“Tên Tiêu Thương này thật không ngờ lại như thế.” Công công cười nói.

“Nếu được thế thì tốt, chỉ sợ hắn vẫn như con hổ ăn không đủ no.” Hoàng thượng khẽ hừ một tiếng.

“Nay triều đình một nửa là của hắn, phụ hoàng, con rất lo lắng.”

“Không cần lo lắng, người mạnh đến đâu cũng có nhược điểm, chỉ cần nắm được nhược điểm của hắn, có gì mà e ngại?”

“Vậy việc tứ hôn của ngũ muội?”

“Sáng mai sẽ nhanh chóng hạ chỉ.” Hoàng thượng nhếch môi cười.

Tô Khả Nhi đang đứng ở cửa Tiêu vương phủ chờ xe ngựa, cô không ngờ Tiêu Thương lại quay về nhanh như thế, nhìn người kia từ trên xe bước xuống, cô ngoảnh mặt đi không thèm chào hỏi.

Tiêu Thương liếc nhìn một cái, cứ tưởng rằng Tô Khả Nhi đã đi rồi, nào ngờ lại gặp nàng ở đây, trong lòng hắn khẽ vui sướng, không để ý tới thái độ lạnh nhạt của nàng, chỉ cần nhìn thấy nàng là hắn đã vui rồi.

Tiêu Thương nghiêm nghị đi đến bên cạnh Tô Khả Nhi, nói: “Đứng đây làm gì?”

“Quản gia đã chuẩn bị xe ngựa cho tôi.” Tô khả Nhi lạnh nhạt trả lời.

“Ở đây gió lớn, vào nhà chờ đi.” Tiêu Thương cất tiếng quan tâm, nghe lại không được tự nhiên cho lắm.

Tô Khả Nhi có chút ngạc nhiên ngầng lên nhìn Tiêu Thương, sự quan tâm này làm cô không thấy quen, cô cắn môi, nói: “Không cần, tôi đứng đây chờ là được.”

“Trời đã khá tối rồi, dùng bữa cơm xong rồi đi cũng không muộn.” Tiêu Thương cất tiếng, biết rõ nàng sẽ không ở lại, hắn vẫn chờ đợi, không biết vì sao, hôm nay thật sự hắn mong có thể được ở bên nàng, dù chỉ là bữa tối chốc lát.

Tô Khả Nhi cự tuyệt: “Không cần.”

Thấy Tiêu Thương vẫn không đi, cô liếc một cái, lại nhớ tới chuyện hôm nay quản gia nói, cô có chút giận, hỏi: “Này, có phải huynh có phụ nữ khác bên ngoài phải không?”

“Hả?” Tiêu Thương bị hỏi đột ngột phải mất một lúc mới tiêu hóa được câu hỏi đó, hắn hiểu ra, khuôn mặt tuấn tú sầm xuống, phun ra hai chữ: ‘Không có.”

Tô Khả Nhi thấy Tiêu Thương không nhận, cô dò hỏi: ‘Không có? Huynh thật sự không thích ai khác bên ngoài?”

“Thích ư?” Tiêu Thương cố gắng nuốt lấy từ này, lại thâm ý liếc nhìn Tô Khả nhi.

Tô Khả Nhi thấy Tiêu Thương giả vờ câm điếc, tuy rằng buồn bực, nhưng dù sao chuyện này cũng không liên quan đến mình, có hỏi cũng như không, nên cô chỉ lườm anh ta một cái, không thèm hỏi nữa. Nhưng Tiêu thương thì tâm tư lại phức tạp, việc Tô Khả Nhi hỏi vấn đề này làm hắn khó hiểu, hắn chăm chú nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của nàng, phát hiện ra nàng gầy đi nhiều hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan xinh xắn, đôi môi mọng đỏ, vài sợi tóc buông bên mai. Tiêu Thương lẳng lặng ngắm nàng, một cảm giác kỳ diệu nảy lên trong lòng.

Thấy Tô Khả Nhi đứng ngoài gió lạnh đến mặt đỏ bừng, hai tay xoa xoa vào nhau cho ấm, Tiêu Thương nhíu mày, hướng về phía phu xe phân phó: “Đưa nàng về mạc phủ.”

“vâng” Phu xe vâng lệnh.

Tô Khả Nhi kinh ngạc ngẩng lên, cô nghe không lầm chứ? Tên đàn ông này vừa nói gì vậy? Nhưng cái mà cô nhìn thấy chỉ còn một bóng dáng mà thôi, người kia đã đi rồi. Tiêu Thương cũng không biết vì sao mình lại bỏ đi, có lẽ hắn không muốn nàng nhìn thấy ánh mắt quan tâm của hắn đối với nàng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play