Tiêu vương phủ vừa mới được yên tĩnh không lâu thì lại một lần nữa vì Tiêu Thương mà luống cuống tay chân, chuyện của Tề Tú Viện đã không có kết quả gì rồi, nay Tiêu Thương lại bị trọng thương, hơn nữa lúc này lại rất nghiêm trọng, khi đưa về vẫn còn đang hôn mê, trong khoảng thời gian ngắn mười mấy ngự y ra vào tiêu vương phủ, nét mặt đều lộ ra vẻ nghiêm trọng.

Tô Khả Nhi đứng ở trong hoa viên Nam viện, nhìn người người ra ra vào vào, trong lòng cô hỗn loạn, cô không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến vậy, hạ nhân tiêu vương phủ vốn vì chuyện của Tề Tú Viện là lo lắng không nguôi, hiện giờ lại xảy ra chuyện này, quản gia triệu hồi tất cả bộ phận thị vệ canh giữ nghiêm ngặt các nơi trọng địa ở Tiêu vương phủ. Tô Khả Nhi cắn ngón tay, sốt ruột thở dài, theo lý mà nói, Tiêu Thương gặp chuyện không may là mong ước bây lâu của cô, nhưng, nghĩ thầm dù sao anh ta bị như thế cũng là bởi vì cô mà ra, cô muốn hận anh ta mà không được, tối hôm qua nếu không có anh ta, chỉ e người xảy ra chuyện chính là mình, nhưng việc mình chạy ra phủ ban đêm hoàn toàn là vì do anh ta ép, haizz, mọi chuyện khúc mắc ngày càng phiền.

“Tô cô nương, nơi này gió lớn, ngươi nên về phòng nghỉ ngơi đi.” Quản gia tiếp đón mọi người xong, lơ đãng thấy Tô Khả Nhi vẫn đang đứng bên ngoài phòng của Tiêu Thương, liền quan tâm lên tiếng.

“Tiêu Thương thế nào rồi?” Tô Khả Nhi giả bộ thản nhiên hỏi một câu.

Quản gia thở dài: “Haizz, Vương gia bây giờ còn đang hôn mê, độc trên cánh tay đã được bức ra, nhưng ngự y nói Vương gia vận chân khí, độc đã nhập vào ngũ tạng, chưa thể giải hết được, điều khiến mọi người bây giờ lo lắng là đến bay giờ vẫn chưa điều chế được thuốc giải, nếu Khóa Hàn cô nương ở đây thì tốt, cô ta tinh thông các loại độc dược, nhất định có thể nghĩ ra cách cứu Vương gia.”

“Khóa Hàn cô nương đi đâu?” Tô Khả Nhi vừa nghe Tiêu Thương chưa thể giải hết độc, giọng điệu sốt ruột.

“Mấy ngày nay Khóa Hàn cô nương được Vương gia phái ra ngoài làm việc, đến bây giờ còn chưa về, chúng ta không biết đi đâu tìm nàng.” Quản gia lắc đầu, trên mặt tràn ngập sự lo lắng.

Nhắc đến Khóa Hàn, Tô Khả Nhi có chút kỳ lạ, lần trước Tiêu Thương vì bảo vệ mình mà trúng tên, cô rõ ràng cảm nhận được mình bị Khóa Hàn đẩy ra rất mạnh, cũng oán hận lườm mình một cái, cô có thể hiểu là cô ta nôn nóng cho sự an nguy của chủ tử, dựa vào giác quan của phụ nữ, cô cũng cảm giác Khóa Hàn đối với Tiêu Thương không chỉ đơn giản là tình cảm chủ tớ đơn thuần.

Tô Khả Nhi nghĩ nghĩ, cắn môi hỏi quản gia: ‘Quản gia, tôi có thể vào thăm Tiêu Thương được không?”

“Được, ngươi đi theo ta.” Quản gia đưa Tô Khả Nhi vào phòng.

Nói thật ra, Tô khả Nhi rất ít đến Nam viện, còn phòng của Tiêu Thương cô chưa từng vào, Tô Khả Nhi bước vào căn phòng rộng xa hoa, chỉ có thể dùng hai từ ‘khí phái’ để hình dung, cô đi theo quản gia vào phòng, thấy bên giường của Tiêu Thương có bốn năm ngự y tay cầm sách y đang thì thầm bàn luận, theo thái độ của họ, chắc chưa có kết quả gì, thấy Tô Khả Nhi đi vào, họ thoáng nhìn nhau rồi tất cả đi ra.

Tô Khả Nhi đứng ở bên giường, nhìn người đàn ông nằm trên giường, có một cảm giác tâm lý rất kỳ lạ, trước kia, cô vẫn thấy Tiêu Thương quá nghiêm khắc, chưa từng thấy anh ta ngủ say như vậy, tóc rối loạn bên gối, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi vẫn kiên nghị như cũ, hàng mi dày khép xuống, lúc này trên người anh ta không còn khiến cho người ta cảm giác sợ hãi nữa, mà là một người không còn sức để công kích người khác nữa. Tô Khả Nhi rất muốn cười nhạo Tiêu Thương, nhưng cô lại phát hiện ra, cô đã không còn tâm trạng này nữa.

Đúng lúc này, bên ngoài một nha hoàn đi vào, tay bưng nước ấm, đặt nước lên một chiếc ghế, cầm khăn nóng đang định lau mặt cho Tiêu Thương, nhưng sự nghiêm khắc thường ngày của Tiêu Thương làm cô ta e ngại, tay run rẩy, khăn vẫn chưa vắt sạch nước, Tô Khả Nhi liền nói: “Đưa cho tôi.”

“Cám ơn Tô cô nương.” Nha hoàn giống như trút được gánh nặng vội nói lời cảm ơn.

Tô Khả Nhi nhận lấy khăn mặt ngồi ở mép giường, khi cô bắt đầu lau cho Tiêu Thương, trong lòng cô cũng ngạc nhiên, có chút hối hận, tại sao cô lại làm vậy? Nhưng, quản gia và nha hoàn đều đang đứng bên cạnh, cô không thể buông tay, vì vậy đành tự trách mình nhiều chuyện, nghĩ xong, cô nhẹ nhàng lau từ trên trán Tiêu Thương lau xuống, cô chưa từng nhìn kỹ gương mặt Tiêu Thương như này, giờ cô mới giật mình phát hiện, bộ dạng của Tiêu Thương thật đúng là soái ca, ngũ quan kết hợp cân đối, trán cao rộng, sống mũi thẳng tắp, chiếc cằm nhọn kiêu ngạo, điều đặc biệt là đôi mắt thâm trầm có lực uy nghiêm làm người khác không dám nhìn thẳng vào đó, quả thực diện mạo của Tiêu Thương vô cùng tuấn mỹ.

Lau mặt Tiêu Thương xong, Tô Khả Nhi ra khỏi phòng luôn, ở trong phòng đó cô luôn cảm thấy không thoải mái, có lẽ, là do thói quen lãnh khốc bá đạo của Tiêu Thương, giờ lại thấy Tiêu Thương yếu ớt như thế, cô chưa kịp thích ứng.

Bởi vì trong phòng buồn chán, cô không để ý bên trong hành lang ở Tiêu vương phủ đột nhiên có một tiếng nói cất lên làm bước đi của cô khựng lại, đằng sau chiếc cột có âm thanh già nua vang lên: “Haizz…xem ra lần này Tiêu vương gia khó thoát khỏi vận rủi rồi.”

“Thật không còn cách nào khác sao?” Một người khác vội hỏi.

“Cũng không phải hoàn toàn vô vọng, chỉ là đợi được thuốc giải, mạng của tiêu Thương đã sớm không giữ được rồi.”

“Nói như vậy Tiêu Thương sẽ chết ư?” Câu nói này rất nhỏ như sợ người khác nghe thấy.

“Rất khó nói.”

Nhưng, Tô Khả Nhi đứng ở ngay đó lại nghe rất rõ ràng, cô sững sờ. Cái gi? Tiêu Thương không cứu được? Làm sao có thể? Tô Khả Nhi đột nhiên cảm thấy đầu óc trống rỗng, trời ạ, không phải Tiêu Thương sẽ cứ vậy mà chết chứ! Cảm giác phức tạp như thủy triều trào lên, rõ ràng là ghét một người như vậy, nhưng khi nghe anh ta sắp chết, Tô Khả Nhi vẫn không khống chế được sự khó chịu trong lòng, có ai mong muốn nhìn thấy người khác chết đâu chứ?

Đợi hai ngự y đi rồi, Tô Khả Nhi vẫn đứng chôn chân tại chỗ, y thuật cổ đại dù sao không giống hiện đại, khi ngự y tuyên bố một người đã chết, có lẽ thật sự không cứu được. Cô ngây người ra gần hai phút mới hoảng hốt hồi phục lại tinh thần, nghĩ mình phải đi tìm Mạc Dạ Ly ngay, có lẽ Mạc Dạ Ly sẽ có cách.

Tô Khả Nhi chạy đi tìm quản gia, lập tức phái một xe ngựa đi về Mạc phủ.

Mạc phủ, lúc này chuyện của Tề Tú Viện làm cho Mạc phủ vô cùng gấp gáp, khi Tô Khả Nhi đến nơi, Mạc lão phu nhân vẫn đang lo lắng đi tới đi lui, thấy Tô Khả Nhi đến, bà chỉ thở dài. Tô Khả Nhi hỏi: ‘Đã tìm được Tề tỷ tỷ chưa ạ? Mạc Dạ Ly đã về chưa?”

“Đã về rồi, người không tìm được, đang ở trong thư phòng.” Mạc lão phu nhân trả lời.

Tô Khả Nhi không nói hai lời vội chạy về phía thư phòng, trong thư phòng, Mạc Dạ Ly đang mệt mỏi ngồi dựa vào ghế, thấy Tô Khả Nhi, khuôn mặt tuấn tú hiện lên tia vui mừng, cười nói: ‘Muội đã quay lại.’

“Không có tin tức gì của Tề tỷ tỷ sao?” Tô Khả Nhi hỏi, trong lòng cũng thấy kỳ lạ, rốt cuộc Tề Tú Viện đã đi đâu trong thời gian ngắn mà không ai tìm được?

Mạc Dạ Ly lắc đầu, nhíu mày, vẻ mặt vô cùng lo lắng, đột nhiên nghĩ gì đó, ngẩng đầu lên hỏi: ‘Ở Tiêu vương phủ có manh mối gì không?”

Tô Khả Nhi chợt nhớ mục đích của mình tới đây, cắn cắn môi thở dài nói: “Tiêu Thương xảy ra chuyện rồi.”

“Hả? xảy ra chuyện gì?” Mạc Dạ Ly giật mình.

Tô Khả Nhi đơn giản đem chuyện tối qua kể lại, nhưng không nhắc đến chuyện mình suýt chút nữa bị Tiêu Thương làm nhục, chỉ nói nửa đêm mình muốn đến Mạc phủ tìm Mạc Dạ Ly, để đem mọi trách nhiệm về mình. Mạc Dạ Ly nghe xong chỉ hơi trầm tư, sau đó nói: “Đưa ta đến gặp hắn.”

“Vâng.” Tô Khả nhi cười, cô biết Mạc Dạ Ly không giống như Tiêu Thương không có nhân tính, Mạc Dạ Ly luôn cao thượng.

Hai người ngồi trên xe ngựa tới phủ Tiêu Thương, quản gia đưa Mạc dạ Ly và Tô Khả Nhi đến trước giường Tiêu Thương, Mạc Dạ Ly cầm cổ tay Tiêu Thương bắt mạch, sau đó trầm ngâm. Mạc Dạ Ly vốn tinh thông y thuật, rất nhanh là biết Tiêu Thương trúng độc gì, chỉ là loại độc dược này không phải là loại độc bình, để chế ra thuốc giải vô cùng phức tạp, hơn nữa muốn tìm thảo dược cũng không phải dễ dàng gì.

“Sao rồi? Tiêu Thương còn cứu được không?” Tô Khả Nhi lo lắng hỏi.

“có thể.” Mạc dạ Ly nhíu mày trả lời.

Tô Khả Nhi nghe nói thế, ánh mắt bớt phần lo lắng, nhìn Tiêu Thương nằm trên giường mà vô cùng vui sướng đến xúc động, trong lúc Tô Khả Nhi đang nhìn Tiêu Thương, thì Mạc Dạ Ly lại đang nhìn Tô Khả Nhi, thấy ánh mắt nàng vui vẻ, trong lòng hắn đầy phức tạp.

“Mạc tướng quân, Vương gia chúng ta có thể cứu được thật sao?” Quản gia mừng rỡ hỏi.

“Không sai, chỉ cần tìm được vài loại thảo dược cần tìm, có thể cứu được hắn.” Mạc Dạ Ly khẳng định.

Quản gia nhíu mày nói: “Nhưng hơn mười ngự y trong cung đều cảm thấy Vương gia đã trúng kỳ độc, không có thuốc giải cứu.”

“Đây là loại độc trên giang hồ hay dùng, đương nhiên là không có trong sách y của ngự y, hơn nữa thảo dược này trong hoàng cung không có.” Mạc Dạ Ly trả lời, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Tiêu Thương đang nằm trên giường, cứ người không phải là nguyện ý của hắn, nhưng, quả thực không thể để Tiêu Thương chết được, trên người hắn ta còn có rất nhiều trách nhiệm cần làm.

“Vậy nên làm gì bây giờ?” Tô Khả Nhi vội hỏi.

“Ở phía Bắc kinh thành có một kỳ nhân, có lẽ ông ta có.” Mạc dạ Ly đáp.

“Chúng ta nhanh đi tìm đi.” Tô Khả Nhi nôn nóng nói.

Mạc Dạ Ly khẽ run lên, thần sắc khó hiểu nhìn Tô Khả Nhi, chậm rãi gật đầu: ‘Được.”

Đối với Mạc dạ Ly mà nói, trong lòng hắn tràn ngập mâu thuẫn, hiện giờ người hắn cứu là tình địch của mình, mà Tô Khả Nhi lại tỏ ra quan tâm đến người đó cũng làm hắn có chút hờn giận, nhưng lại không thể hiện ra.

Việc Tô Khả Nhi quan tâm đến sự sống chết của Tiêu Thương là do tình thế cấp bách nên mới có biểu hiện lo lắng như vậy, hơn nữa, ý nghĩ duy nhất của cô là mong muốn cứu sống Tiêu Thương, chứ không có ý gì khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play