Trong rừng trúc thanh vắng, Tô Khả Nhi đứng lặng trong gió, gió lạnh bốn phía bao trùm lấy cô, toàn thân cô rét lạnh. Điều khiến cô thất vọng chính là, Mạc Dạ Ly không hề có ở đây, sự vui mừng lúc trước đã thay thế bằng sự lạnh lẽo trong lòng, cả người choáng váng, thất thần. Cơ thể vốn đang bị bệnh giờ càng nặng thêm. Cuối cùng, Tô Khả Nhi ngã xuống hôn mê bất tỉnh.

Tô Khả Nhi được thị vệ cõng ra khỏi rừng trúc. Quản gia đưa cô về thẳng Tiêu phủ. Vừa trở về phủ thì cũng là lúc Tiêu Thương từ trong hoàng cung trở về. Nghe nói Tô Khả Nhi ngất xỉu, lập tức triệu hồi Thái y đến xem bệnh. Trong thời gian ngắn trong Tiêu phủ rối loạn cả l ên. Sau khi thái y chẩn đoán, nói rằng Tô Khả Nhi phong hàn trong người, hơn nữa tâm trạng lại chịu sự đả kích lớn làm cho bệnh tình chuyển biến xấu, cần phải cẩn thận tịnh dưỡng, uống thuốc đúng hạn. Thái y sau khi bắt mạch cho Tô Khả Nhi, còn đặc biệt căn dặn, Tô Khả Nhi cơ thể đang bệnh, lại trong mùa đông chân tay càng dễ ngấm lạnh, càng nên chú ý.

“Xin vương gia thứ tội, lão nô không ngăn Tô cô nương được.” Tiến thái y xong, quản gia đến trước mặt Tiêu Thương thỉnh tội.

“Không liên quan đến ngươi, ngươi lui trước đi.” Tiêu Thương nhìn Tô Khả Nhi trắng bệch, mày kiếm chau lại không nói gì. Tính cách Tô Khả Nhi hắn quá hiểu rõ, nàng muốn làm gì thì không ai cản được, trừ phi nhốt lại.

Quản gia rời đi, trong phòng chỉ còn lại Tiêu Thương và Tô Khả Nhi đang ngủ say. Tô Khả Nhi nhìn rất yếu ớt, nàng yên lặng như vậy, không ầm ỹ nữa, vậy mà Tiêu Thương lại phát hiện sự yên tĩnh này hắn không quen, không thích. Có lẽ lạc thú của hắn đối với Tô Khả Nhi, chính là tính cách bất khuất không kiềm chế của nàng đối với hắn!

Tô Khả Nhi ngủ say đến tối mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, lần này cô cật lực uống thuốc, ngay cả thuốc khó uống thế nào cô cũng không chút nhăn mặt. Cô biết, cô phải bồi dưỡng thật khỏe mới có thể đi tìm Mạc Dạ Ly.

Đêm mùa thu, thời tiết hay thay đổi, ngẫu nhiên mưa gió ầm ầm kéo tới không hề báo trước, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ làm Tô Khả Nhi không ngủ được, cô nằm trong chăn, tóc rối tung, vô cùng yên lặng.

Đêm khuya, tất cả mọi n gười đều đã đi vào ngấc mộng, trong một gian mật thất, tràn ngập không khí ngưng trọng. Một giọng nói trẻ tuổi lạnh lùng vang lên, kèm theo tiếng vỗ bàn: “Thật là khinh người quá đáng mười phần binh quyền, lại để tên tiểu tử yếu đuối kia chiếm mất bảy phần, thật là muốn bức ta tạo phản mà.”

“Nguôi giận đi! Tất nhiên sự tình biến đổi đến vậy, chúng ta chỉ có thể tùy cơ ứng biến, thay đổi kế hoạch của chúng ta.” Một giọng nói thuần hậu vô cùng bình tĩnh.

“Kế hoạch này nên thay đổi như nào, thật đúng là quá xem thường Mạc Dạ Ly, không ngờ hắn ta lại có tính toán như vậy, đem thoái nhượng binh quyền, bảo chúng ta nên ứng biến như nào. Lão hoàng đế đem chia quyền bảy phần binh quyền giao cho thái tử, tỏ ý muốn truyền ngôi cho hắn ngay trước mặt chúng ta, còn ba phần khác lại nằm trong tay Tiêu Thương. Tên Tiêu Thương này tâm cơ thâm trầm, quỷ kế đa đoan. Chúng ta nên đối phó như nào?” Giọng trung niên vang lên, trong ngữ điệu có phần xung động.

“Tất nhiên là phía thái tử chúng ta sẽ không động vào. Mặc dù hoàng đế đã đem bảy phần binh quyền giao cho thái tử, nhưng, người nắm thực quyền vẫn là hoàng thượng, muốn đoạt binh quyền trong tay hoàng thượng rất khó, nay trước mắt chỉ có thể đối phó với một người, đó là Tiêu Thương.”

“Làm thế nào để đối phó với hắn?” Nam tử trẻ tuổi trầm giọng hỏi.

Chỉ thấy trong bóng tối, một bóng dáng quý giá dùng hai tay làm động tác chém đầu, kèm theo cất tiếng: “Giết! Thế lực Tiêu Thương rất lớn, nếu không đối phó, chỉ e chúng ta không đủ thời gian, chỉ có thể giết hắn, triều đình quần thần vô thủ, đến lúc đó trong triều rối loạn, chúng ta nhân cơ hội đó chiếm quyền lực trong tay Tiêu Thương. Bất luận thế nào, hoàng thượng cũng phải chia cho chúng ta một nửa quyền lực, binh quyền còn lại đương nhiên cũng giao cho Tể tướng đại nhân. Huống chi, binh quyền trong tay Tiêu Thương cũng không chỉ có ba phần, binh lực các tỉnh trong cả nước đều nằm trong tay hắn, cũng là một lực lượng khổng lồ.”

“Ngươi nói xem Hoàng thượng đang nghĩ gì, hắn đề phòng chúng ta, mà không đề phòng Tiêu thương, điểm này rất khó hiểu.”

“Trong triều, người được hoàng thượng tín nhiệm không nhiều lắm. Không thể nghi ngờ Tiêu Thương là cánh tay đắc lực của hoàng thượng, hoàng thượng muốn mượn thế lực của Tiêu Thương để kìm chế chúng ta. Hoàng thượng vô cùng thông minh, trong triều có gì nguy hiểm, trong lòng hoàng thượng biết hết.”

“Tốt lắm, theo lời của ngươi, trước hết là giết Tiêu Thương. Hãy chuẩn bị kế hoạch rõ ràng, lần này là nhiệm vụ ám sát, chỉ được thành công, không được thất bại.”

“Muốn giết Tiêu Thương, thật ra ta có một chủ ý, các ngươi nghe xem có được không? Trong phủ hắn có người tên là Tô Khả Nhi, dường như rất quan trọng đối với hắn. Không bằng, giống như trước đây, bắt lấy nữ tử này, dụ hắn cắn câu, rồi giết hắn.”

“Rốt cuộc nữ tử họ Tô này có gì đặc biệt, chẳng những khiến cho Mạc dạ Ly động tình, ngay cả Tiêu Thương cũng bị cô ta mê hoặc.”

“Ta thấy, quả thực cô ta rất quan trọng với Tiêu Thương. Chuyện đó cứ thế mà làm.”

Ba ngày trôi qua, Tô Khả Nhi do thường xuyên dùng thuốc đều đặn, bệnh tình đã khá hơn rất nhiều. Trong lúc bị bệnh, cơ bản cô toàn ở trong phòng. Mỗi lần tỉnh dậy đều thấy Tiêu thương đến thăm vài lần. Nhưng, hai người không ai nói gì với nhau. Căn bản Tô Khả Nhi không muốn nói gì với Tiêu Thương, cho nên, Tiêu Thương chỉ nhân dịp Tô Khả Nhi ngủ mà đến thăm cô vài lần.

Năm ngày sau, Tô Khả Nhi gần như khỏi hẳn. Nhưng, trong năm ngày này, tựa như Mạc Dạ Ly biến mất khỏi nhân gian, còn trong năm ngày đó, ngày nào cô cũng vài lần chạy tới Mạc phủ để xem Mạc dạ Ly có trở về hay không. Nhưng vẫn không hề có tin tức. Ngay cả Mạc lão phu nhân cũng rất nóng ruột, mỗi khi Mạc lão phu nhân hỏi đến, Tô Khả Nhi cũng không biết nên nói như nào, là lỗi của cô, là cô khiến cho Mạc Dạ Ly đau lòng.

Sáng hôm nay, thời tiết khá đẹp, Tô Khả Nhi đang đi dạo trong hoa viên để giải sầu, lúc đi qua hậu viện, cô nghe có tiếng gõ mõ trong hậu viện, cô thấy kỳ lạ, hỏi tiểu Hoàn: “Tiểu Hoàn, trong phòng đó có ai vậy?”

“Bẩm Tô cô nương, trong phòng đó là Vương phi, là năm ngày trước, Vương phi mang một tượng phật đến, mỗi buổi sáng hàng ngay liền ở đó tụng kinh niệm phật, cầu phúc cho mọi người.” Tiểu Hoàn trả lời.

Tô Khả Nhi giật mình. Cái gì? Tề Tú viện tự nhốt mình trong phòng để niệm kinh? Chuyện này làm Tô Khả Nhi thấy kỳ lạ. Một Vương phi xinh đẹp sao lại làm vậy? Tô Khả Nhi cũng biết, là từ lúc Tiêu Thương cưới cô ấy đến nay vẫn luôn lạnh nhạt cới cô ấy, chẳng lẽ cô ấy nhìn thấu hồng trần, nên mới trở nên tín phật?

“Vương phi thật cũng thật kỳ lạ, cũng may vương phủ cho phép nàng ở trong phủ dâng hương thiết phật.”

Tô Khả Nhi trầm ngâm suy nghĩ, cất bước về chỗ Tề Tú viện. Ở cửa bị Tiểu Mai chặn lại, thản nhiên nói: “Tô cô nương xin dừng bước! Vương phi đang niệm kinh bên trong, không muốn bị quấy rầy.”

“Tiểu mai, có phải Vương phi có tâm tư gì không?” Tô Khả Nhi thăm dò hỏi.

“Vương phi chúng ta đang cầu phúc cho Mạc tướng quân! Hiện giờ Mạc tướng quân một chút tin tức cũng không có, chẳng lẽ Tô cô nương không chút lo lắng gì ư?” Tiểu Mai lộ vẻ nhạo báng.

Tô Khả Nhi nhận thấy sự chỉ trích trong lời nói và ánh mắt của Tiểu Mai, tâm trạng của trùng xuống, không trả lời, xoay người rời di. Phía sau, tiểu Hoàn bênh vực thay cô: “Tô cô nương, tiểu Mai tỷ ăn nói thật không đúng mực, còn dám dùng ánh mắt kia nhìn cô nương.”

“Không sao, chuyện này vốn là lỗi của ta.” Tô Khả Nhi mím môi nói, trong lòng ngầm hạ quyết định, ngày mai, cô sẽ ra ngoài tìm Mạc Dạ Ly.

Đang lúc Tô Khả Nhi ra hoa viên, liền thấy một dáng người thanh thoát bước tới, Tô Khả Nhi ngước lên nhìn, thấy người kia chính là ngũ công chúa được tứ hôn với Mạc Dạ Ly. Ánh nắng chiếu xuống người cô ấy, quả nhiên minh diễm động lòng người, xinh đẹp cao quý.

Tiểu Hoàn thấy thế vội chạy đến cúi thấp xuống, hành lễ: “Nô tỳ khấu kiến ngũ công chúa.”

Tô Khả Nhi hơi giật mình, khẽ chắp tay xuống, giọng điệu bình thản: “Tham kiến ngũ công chúa.”

Nhưng lúc Tô khả Nhi đang định ngẩng lên, một bàn tay đã tát vào mặt cô. Tô Khả nhi sững người ngẩng đầu, thấy Tiêu Nguyệt Giao ánh mắt tàn khốc, giọng điệu bức người: “Lần trước người ban đêm xông vào hoàng cung là ngươi phải không?”

Tô Khả Nhi bị cái tát bất ngờ làm cho choáng váng đầu óc, vừa sợ vừa giận, ánh mắt sắc lên, không khách khí hỏi: ‘Vì sao công chúa đánh tôi?”

“Lời bản công chúa nói ngươi nghe không hiểu à? Ở buổi săn bắn đó, có người thấy ngươi tự tiện xông vào hoàng cung, có chuyện này không?” Tiêu Nguyệt Giao thấy Tô Khả Nhi gương mặt thuần khiết ngây thơ, trong lòng càng tức, thì ra người lần trước đứng nói chuyện tình cảm với Mạc Dạ Ly trong hoàng cũng là cô ta, Mạc dạ Ly trước mặt mọi người cự hôn cũng là vì cô ta, không thể tưởng tượng được, mình lại bại bởi một nữ nhân tầm thường như thế. Cái tát vừa rồi, là sự tức giận đè nén trong ngực mấy ngày nay của nàng. Qua mấy ngày điều tra mới biết nữ nhân này là Tô Khả Nhi.

Tô Khả Nhi hiểu ra, thì ra vị công chúa này đánh mình là vì lần trước mình xuất hiện trong hoàng cung. Cô nhướng mày lên, bình tĩnh lên tiếng: “Công chúa hiểu lầm rồi, tôi xuất hiện ở hoàng cung, là do được tứ hoàng tử Tiêu Lạc Thần mời, tôi không tự tiện xông vào.”

“Thật không? Được tứ ca mời, vậy sao lại ăn mặc như thị vệ? Rõ ràng là có tâm ý xấu, còn dám nói sạo, bản công chúa hôm nay sẽ trừng trị ngươi. Đánh ba mươi roi.” Tiêu Nguyệt Giao tức giận hừ một tiếng, quay lại ra lệnh cho hạ nhân phía sau: “Bắt cô ta lại.”

“Vâng.” Mệnh lệnh của công chúa làm cho thị vệ đó lập tức xông lên bắt lấy Tô Khả Nhi. Tô Khả Nhi tức giận, rõ ràng mình không hề đắc tội với vị công chúa này, dựa vào gì mà bắt mình?

Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Thương trong cẩm phục hoa lệ bước tới, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào Tiêu Nguyệt Giao, ánh mắt có sự uy nghiêm. Tiêu thương đang ở trong thư phòng phê công văn thì được quản gia đến báo, nói là Tô Khả Nhi bị Tiêu Nguyệt Giao đánh. Hắn lập tức đi tới vừa đúng nhìn thấy cảnh đó.

“Vương thúc, là như này, ta nghe có người nói tại buổi săn bắn thấy nô tì này cải trang thành thị vệ trà trộn vào hoàng cung, rất lén lút như muốn làm chuyện xấu.” Tiêu Nguyệt Giao không ngờ được Tiêu Thương ở trong phủ, vội giải thích.

Tiêu Thương trầm tư một chút, nhướng mày nói: ‘Vậy thì ngươi sai rồi, ngươi nói là buổi săn bắn tối hôm đó sao? Nàng là được bổn vương đưa vào hoàng cung xem vũ hội, không biết nàng làm gì đắc tội với công chúa, bổn vương thay nàng bồi tội.”

Tiêu Nguyệt Giao thấy Tiêu Thương có ý thay Tô Khả Nhi bồi tội, trong khoảng thời gian ngắn có chút kinh ngạc, tuy rằng không cam lòng muốn giáo huấn Tô Khả Nhi một chút, nhưng vì thấy Tiêu Thương cố ý muốn giúp cô ta, Tiêu Nguyệt Giao đành phải thôi, hướng về thị vệ phân phó: “Thả cô ta ra.”

Tuy rằng Tiêu Thương giúp mình, nhưng Tô Khả Nhi không có ý cảm ơn. Cô đưa mắt nhìn Tiêu Nguyệt Giao rồi xoay người đi về phòng của mình. Cái tát vừa rồi rất đau, nhưng, thời cổ đại không có đạo lý và công bằng như thời hiện đại, cô đành nhịn.

“Vương thúc, cô ta là ai vậy? Ngươi cứu cô ta, nhưng cô ta một lời cảm ơn cũng không có, thật là một nha hoàn làm càn. Vương thúc, ngươi không giáo huấn gì sao?” Tiêu Nguyệt Giao tức giận lên tiếng, thuận tiện khích Tiêu Thương.

“Nàng là khách quý của bổn vương, không phải là nha hoàn.” Tiêu Thương nhướng mày nói, quét ánh mắt cảnh cáo về phía Tiêu Nguyệt Giao.

“Khách quý?” Tiêu Nguyệt Giao lắp bắp. Cô ta điều tra được Tô Khả Nhi là nha hoàn của Tiêu vương phủ. Sao lại biến thành khách quý như thế chứ?

“Nguyệt Giao công chúa hôm nay đến bổn vương có việc gì?” Tiêu Thương nhíu mày hỏi, vừa rồi hắn rõ ràng thấy trên má trắng trẻo của Tô Khả Nhi có vết bầm năm ngón tay, một sự giận giữ hiện lên trong mắt. Tiêu Nguyệt Giao là công chúa, tự nhiên chạy tới tiêu phủ của hắn đánh người, đương nhiên làm hắn khó chịu.

“Hả…Không có gì, chỉ là trong hoàng cung rất buồn, muốn ra ngoài một chút nên mới tới phủ đệ của Vương thúc.” Tiêu nguyệt Giao nhoẻn miệng cười, giờ khuôn mặt lại tỏ vẻ thuần lương vô hại.

“Xem ra trí nhớ của công chúa thật tốt. Vào phủ đệ của bổn vương, tùy tiện liếc mắt một cái là có thể nhận ra khách quý của bổn vương, còn đánh người, thật sự là khó hiểu.” Tiêu thương mở miệng, giọng châm biếm.

Tiêu Nguyệt Giao lúng túng, vẻ tươi cười trở nên cứng ngắc, mím môi giả ngốc nói: “Vương thúc nói vậy là có ý gì! Ta chỉ trùng hợp mà thôi. Đúng rồi, ta còn muốn đi nơi khác, cáo từ.” Tiêu Nguyệt Giao vội đưa thủ hạ ngượng ngùng rời đi.

Trở về phòng, tiểu Hoàn mới lên tiếng: “Tô cô nương, công chúa thật là không phân rõ phải trái đánh cô nương, để tiểu Hoàn lấy thuốc bôi cho cô nương.”

Tô Khả Nhi cắn môi, không hiểu vì sao công chúa lại đánh mình, tiểu Hoàn lại nói: “Nghe nói ngũ công chúa được hứa hôn cho Mạc tướng quân, có thật vậy chăng? Nhìn công chúa bộ dạng kiêu ngạo như thế, Mạc tướng quân lại tao nhã nho nhã, lấy công chúa này thật là quá khổ.”

Trong nháy mắt nghi ngờ trong lòng Tô Khả Nhi được giải, đúng rồi, vị công chúa này đột nhiên đến đây, hơn nữa còn đánh mình, nhất định là vì Mạc Dạ Ly, khẳng định là nghe được quan hệ giữa cô và Mạc Dạ Ly, cô ta ghen, cho nên mới chạy đến Tiêu phủ đánh mình cho hả giận. Nghĩ đến đây, Tô Khả Nhi không cảm thấy uất ức, nếu vì Mạc Dạ Ly mà cô bị đánh, cô chấp nhận.

Tiểu Hoàn lấy thuốc bôi lên mặt Tô Khả Nhi, Tô Khả Nhi đau rát rên khẽ: “Nhẹ chút…nhẹ chút….” Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại. Đang lúc cô đang nhăn mặt vì đau, thấy ngoài cửa một dáng người tuấn lãng bước vào, cô lập tức khôi phục lại dáng vẻ bình thường, cắn răng cố nén đau. Không biết vì sao, cô không muốn tỏ vẻ yếu đuối trước mặt Tiêu Thương.

Tiêu Thương cũng đã nhận thấy sự chịu đựng của Tô Khả Nhi, trong lòng thầm hừ một tiếng, nheo mắt lại: ‘Ngươi đắc tội với công chúa khi nào vậy?”

“Tôi không có.” Tô Khả Nhi trả lời, vẻ mặt không cam lòng.

“Không đắc tội với công chúa, vì sao đang yên lành công chúa lại chạy tới vương phủ tìm ngươi, là vì sao?” Tiêu Thương lại hỏi. Tô Khả Nhi này đắc tội với nhiều người, chẳng lẽ trong hoàng cung lại chọc giận công chúa?

“Cô ta thần kinh không bình thường, đầu óc đen tối.” Tô Khả Nhi phát tiết/

“Sau này ngươi đừng đắc tội với những người này nữa. Nếu không phải ta ở trong phủ, chỉ sợ ngươi thật sự bị đánh ba mươi trượng.” Tiêu Thương cường điệu việc mình ra tay tương trợ, đồng thời cũng có ý cảnh cáo. Không phải lần nào hắn cũng có thể kịp thời giúp nàng.

“Ba mươi thì ba mươi, không chết người được đâu.” Tô khả Nhi khinh thường nói.

“Bổn vương cứu ngươi, ngươi còn chống chế. Ân tình này ta sẽ nhớ kỹ, sau này sẽ đòi lại.” Tiêu Thương biểu hiện tà ý. Tô Khả Nhi càng không muốn, hắn càng muốn áp chế nàng, cái này cũng là một lạc thú.

Tô Khả Nhi tức giận trừng mắt với Tiêu Thương. Hoàn lại ân tình cho anh ta, thật sự là đáng ghét. Cô chỉ muốn đánh cho anh ta vài cái. Cô nghĩ thầm, không biết tên đàn ông này khi nào thì gặp cảnh không hay ho nhỉ, cô thật sự mong thấy bộ dạng không hay gì của anh ta, nhất định là rất thích thú!

Tiêu Thương hài lòng nhìn Tô Khả Nhi, đang định đứng lên đi, lại nghe Tô khả Nhi nói: ‘Buổi chiều nay tôi muốn ra ngoài Tiêu phủ.”

Tiêu Thương dừng lại, trầm giọng hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

“Dù sao tôi cũng phải đi, tôi chỉ là khách của huynh.” Tô Khả Nhi không muốn nhiều lời.

Tâm tư của Tô Khả Nhi, Tiêu Thương nhìn một cái là thấu, hắn lên tiếng: “ngươi muốn đi tìm hắn ta?”

Mỗi ngày Tô Khả Nhi đều chạy tới Mạc phủ, hắn đều biết hết, nếu không có sự cho phép của hắn, người trong tiêu phủ sẽ cho nàng ra ngoài hay sao?

Tô Khả Nhi không phủ nhận, nhìn thẳng vào Tiêu Thương, gật đầu nói: ‘Không sai, tôi muốn đi tìm huynh ấy.”

Tiêu Thương nói: “Không cho phép.”

Tô Khả Nhi hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh thường nói: “Việc tôi đi, không cần sự đồng ý của huynh.”

Tiêu Thương cười tàn khốc: “Vậy ngươi thử xem.”

Ngữ khí của Tô khả Nhi càng lúc càng làm càn, quả thực không coi vương uy của hắn vào mắt. Nàng còn là người của Tiêu vưng phủ, như vậy vận mệnh của nàng vẫn nằm trong tay hắn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play