Ban đêm dưới ánh đèn lồng sáng rực, một bóng người vội vàng đi vào phủ của Lưu Nhất úy. Người này chính là quản gia của Tiêu vương phủ. Đến thư phòng của Nhất Úy, hai người vừa ngồi, Lưu Nhất úy đã hỏi, vì đó là người của Tiêu vương phủ nên ông ta rất thận trọng.

“Không biết Lưu quản gia đến quý phủ có chuyện gì?”

“Việc này….” Quản gia tỏ vẻ khó xử, do dự một lúc mới nói: “Không biết con lớn Lưu Nghĩa của Úy đại nhân đã có thê tử chưa?”

Lưu Nhất úy có chút ngạc nhiên, nhíu mày trả lời: “Lưu Nghĩa nhà ta từ nhỏ đã không toàn vẹn, việc này mọi người đều biết. Nay tuổi đã lớn nó cũng không nghĩ là sẽ cưới vợ, đương nhiên là chưa có thê tử. Không biết Lưu quản gia vì sao lại hỏi như vậy?”

“À…Là như này, Vương gia chúng ta…muốn…làm mối cho Lưu thiếu gia, gả một nữ tử cho Lưu thiếu gia.” Quản gia nói xong chỉ muốn vả cho mình một cái, trong lòng tràn đầy sự áy náy với Tiên vương, là tội ác với Tô Khả Nhi, ông ta đang làm gì vậy!

Lưu Nhất Úy nghe vậy dĩ nhiên là hiểu Tiêu vương gia chỉ hôn cho con ông ta. Đây chính là một vinh hạnh. Ông ta khúm núm nói: “A…Tiêu vương gia thực là muốn như vậy sao? Cô nương đó là tiểu thư con nhà ai?”

“Cô nương đó là người của Tiêu phủ, là nữ nhi ân nhân cứu mạng của Tiêu Vương gia, tên là Tô Khả Nhi.” Quản gia thở dài nói, nét mặt không chút gì là vui vẻ khi làm mối, ngược lại vô cùng ưu sầu.

“Tô Khả Nhi? Tên cô nương ngày nghe quen tai quá…” Lưu Nhất Úy thì thào tự hỏi, sau đó ông ta đột nhiên nhớ ra, kinh ngạc nói: “Tô Khả Nhi? Có phải là vị nữ tử lần trước náo loạn ở tiệc cưới của Tiêu Vương không?”

Quản gia gật gật đầu, nói nhanh: ‘Mong Úy đại nhân đừng hoảng sợ. Ta nói thật cho ngươi biết, Tô cô nương không hề điên, mà tinh thần rất bình thường, chẳng những tướng mạo cực kỳ xinh xắn, cũng cực kỳ thông minh. Chuyện xảy ra ở tiệc cưới, chẳng qua là Tô cô nương không muốn lập gia đình nên giả bộ như vậy.”

Lưu Nhất Úy nửa tin nửa ngờ, nhưng đêm đó là chính ông ta tận mắt chứng kiến, trong lòng ông ta còn nghĩ, sau này còn ai dám lấy nữ tử này về nữa? Lấy loại nữ tử này về chẳng khác gì tự hủy hoại tương lai của người lấy cô ta. Thật không thể tưởng tượng được, Tiêu vương gia lại làm mối cho con ông ta?....Thật sự là khó nhận lời?”

“Nếu là như vậy, ta cũng muốn được xem mặt vị cô nương này.” Lưu Nhất úy vẫn có chút hoảng hốt, nếu thực sự là cô nương bình thường, Tiêu vương gia làm sao lại có nhiệt tâm chỉ hôn cho đứa con tàn phế của mình chứ? Nhất định là cô nương này không được bình thường. Quản gia khen cô ta như vậy, chính là muốn đem gả cô ta ra ngoài thôi.

“Việc này…Vương gia chúng ta hy vọng ngày mai Tô cô nương và Lưu thiếu gia thành thân luôn, không thể chậm trễ.” Quản gia nói lại lời của Tiêu thương.

“A….Nhanh như vậy sao? Chúng ta chưa kịp chuẩn bị gì, sao bọn họ lại có thể thành thân được chứ? Việc này không được.” Lưu Nhất Úy muốn cự tuyệt, trong nhà ông ta có một người tàn phế đã mệt muốn chết rồi, giờ lại thêm một cô nương điên khùng nữa, quả thực là ông ta không hề muốn.

“Lưu Nhất Úy, ngài không đáp ứng ư?” Quản gia hỏi, nếu Lưu Nhất Úy từ chối thì tốt quá, ông ta có thể về bẩm báo với Vương gia, sau đó đề nghị Vương gia tuyển phu gia khác.

Quản gia hỏi thẳng ra làm Lưu Nhất Úy hoảng sợ, trong lòng thầm kêu không ổn rồi. Tiêu Vương gia này trong triều quyền thế đạo thiên, nếu không đáp ứng, sẽ bị hắn gây khó dễ. Còn nếu đáp ứng, trong nhà chỉ là thêm một miệng ăn mà thôi. Huống chi, lần này nếu ông ta cưới vị cô nương điên khùng này, chẳng khác nào giúp Tiêu Vương được một việc, cớ sao mà không làm? Sau này, nhất định có thể được ông ta bảo hộ. Lưu Nhất úy lập tức lộ vẻ sợ hãi, nói: “Việc này…sao có thể không đáp ứng? Là Vương gia ban hôn, ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh, làm sao có thể không đáp ứng?”

“A…Nói như vậy, ngài đáp ứng rồi?” Quản gia xác nhận lại một lần nữa.

“Đương nhiên, chúng ta đáp ứng rồi, đáp ứng ròi, đêm nay chuẩn bị, ngày mai thành thân.” Lưu Nhất Úy lập tức đổi sắc mặt cực nhanh, tươi cười rạng rỡ.

‘Lưu Nhất Úy, ngài không chê Tô cô nương chúng ta là không bình thường đấy chứ?” Quản gia hù dọa.

‘Bất kể Tô cô nương là dạng người gì, Lưu Nghĩa nhà chúng ta có thể lấy được, đó là một vinh hạnh.”

Quản gia thở dài, nghĩ thầm, chẳng lẽ đây là số mệnh của Tô Khả Nhi? Rốt cuộc thì Tô Khả Nhi và Vương gia lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Lúc về thì vào phòng ngay, lập tức ra chỉ hôn, giống như là có đại cừu mấy thế hệ. Ông ta đã hết cách rồi, chỉ có thể xem tạo hóa của Tô Khả Nhi.

Suốt đêm, phủ của Lưu Nhất Úy sáng như ban ngày, hạ nhân đi lại nhộn nhịp đều là vì hôn lễ ngày mai.

Còn ở Tiêu vương phủ lạnh tanh, quản gia quay lại phủ, thấy kỳ lạ, không phải là ngày mai thành thân hay sao? Sao Vương gia không phân phó hạ nhân chuẩn bị? Nghĩ xong, ông ta đi tới thư phòng của Tiêu Thương, thấy trong thư phòng, Tiêu Thương vẫn duy trì tư thế ngồi lúc ông ta rời đi, không nhúc nhích, nét mặt mờ mờ ẩn ẩn, phức tạp khó dò. Vương gia hôm nay rất kỳ lạ. Sao dáng vẻ lại đầy tâm sự vậy? Chẳng lẽ gặp phải câu đố khó giải?

“Vương gia…” Quản gia lên tiếng.

“Sự việc thế nào rồi?” Một giọng nói trầm thấp mang hàm ý lạnh nhạt, thờ ơ.

“Sự việc đã thỏa đáng. Lưu Nhất Úy đã đáp ứng hôn sự ngày mai.”

“Tốt lắm, ngươi ra ngoài đi.” Ngữ điệu thản nhiên không chút gợn sóng, tựa như chỉ là một chuyện nhỏ.

“Vương gia, thứ cho lão nô lớn mật hỏi, ngày mai là ngày thành thân, có phải chúng ta có nên đặt mua vật phẩm không?”

Khóe miệng nhếch lên phun ra một câu: “Không cần phiền phức, mang cho cô ta một bộ hỉ phục là được.”

“Hả….Vương gia, Tô cô nương dù sao cũng là người của Vương phủ, như thế có qua loa quá không?” Quản gia không hiểu.

“Cô ta không phải là người của Vương phủ, cô ta chỉ là một người ngoài, không quan hệ với bổn vương.” Lời nói lạnh lùng không chút tình cảm, ánh mắt lạnh lùng như băng.

Quản gia hoảng sợ định hỏi tiếp, lại bị một ánh mắt sắc bén ngăn lại, ông ta chỉ có thể cúi đầu thở dài, khi đi qua Tây viện, ông ta liếc nhìn về căn phòng kia một cái, rồi lắc đầu không thôi.

Tô Khả Nhi căn bản không hề biết vận mệnh của mình sắp bị nghịch chuyển, cô ngồi ở trong phòng thẫn thờ, vừa tức vừa giận, vì sao tên Tiêu Thương này lại nhiều chuyện như vậy? Cô không hiểu, rốt cuộc cô đắc tội gì với anh ta? Sao anh ta lại đối xử với cô như vậy? Rốt cuộc thì cô phải làm thế nào mới thoát khỏi tên ác ma này? Làm cách nào thoát khỏi địa ngục này?

“Thật tức chết, nếu anh ở trong tay tôi, tôi cho anh sống không bằng chết.” Tô Khả Nhi thở phì phò lẩm bẩm. Đôi khi, nói ra cũng làm giảm bớt sự ức chế ở trong lòng.

Đang tức giận, cô lại nhớ đến hình ảnh buổi chiều nay của Mạc Dạ Ly, trong lòng cô lại vui sướng, xem ra, anh ấy thực sự thích mình, a, có thể hấp dẫn được nam tử vĩ đại cổ đại như vậy, trong lòng cô cũng cảm thấy có thành tựu! Tô Khả Nhi nhớ tới nụ hôn kia, mang theo cảm giác ngọt ngào đi vào giấc ngủ.

Còn ở trong thư phòng phía Nam viện, bóng đêm bao trùm lấy Tiêu Thương, tất cả mọi việc đều thỏa đáng, vì sao hắn lại không có chút sự vui vẻ? Gả cho nàng một tên tàn phế, vẫn là quá nhân từ đối với nàng, nếu có thể, hắn nguyện đem nữ nhân luôn nhiễu loạn tâm tư này xóa bỏ hoàn toàn.

Trong đầu tâm tư cuồn cuộn, những hình ảnh xoay quanh trong đầu hắn không ngừng, hình ảnh nụ hôn trong rừng trúc kia luôn chọc vào tâm hắn, làm hắn tức giận, chán ghét, phẫn nộ. Hình tượng của Tô Khả Nhi trong mắt hắn tan vỡ hoàn toàn. Trong mắt hắn, nàng không chỉ là một nữ tử to gan lớn mật hay phản bác lại hắn mà còn là một nữ tử không tuân thủ trinh tiết, còn không chút hổ thẹn với bản thân, lời nói hành động của nàng vượt xa mức độ của một nữ tử khuê các, nàng như vậy, làm cho hắn suy nghĩ, trước kia nàng đi Giang Nam cùng Mạc dạ Ly, có phải hai người đã từng xảy ra việc thân mật hơn không? Tuy rằng không có bằng chứng gì, chỉ bằng tưởng tượng thôi cũng đã phá hủy lý trí của hắn. Chỉ cần nghĩ đến việc nàng ở trên giường triền miên cùng nam nhân khác, là hắn lại có sự xúc động nổi điên phát cuồng, một nữ nhân lang thang, vốn không cần trân trọng.

Trong một đêm này, nhất định là nhiều người không ngủ được. Ở Mạc phủ, Mạc Dạ Ly ngồi dưới ánh nến, hắn không cảm thấy buồn ngủ, trong đầu hắn chỉ có hình ảnh Tô Khả Nhi nhảy múa, đồng thời, một sự bất an bao trùm lấy. Buổi chiều hôm nay, rõ ràng hắn nhìn thấy sự giận giữ trong mắt Tiêu Thương, ngoài ra sâu trong đó không chỉ đơn thuần là sự tức giận. Cùng là nam nhân, hắn biết, Tiêu Thương đối với Tô Khả Nhi cũng có một loại tình cảm nào đó. Ngẫm lại, Tô Khả Nhi thông minh như thế, hoạt bát như thế, nàng đương nhiên có thể hấp dẫn hắn, cũng có thể hấp dẫn Tiêu Thương. Mạc Dạ Ly trằn trọc.

Nam viện trong hoàng cung, Tiêu Lạc Thần đi đi lại lại trong điện, thâm mặc cẩm phục vô cùng tuấn lãng. Nhưng trong ánh mắt trẻ trung lại toát lên sự lo lắng. Hắn phái người đi rồi sao còn chưa về, sao hắn không lo lắng chứ? Rốt cuộc Tô Khả Nhi có gặp chuyện không may gì không? Nàng có tới không?

Nàng đang ở đâu?

Giờ đã rất khuya, hắn mới biết tin tức Tô Khả Nhi đã bình an hồi phủ, nhưng, một tâm tư phức tạp làm hắn băn khoăn. Vì sao Tô Khả Nhi lại không thấy?

Chẳng lẽ nàng để mình chú ý tới cầu vồng ở ngọn núi kia là mục đích bỏ trốn? Chẳng lẽ nàng mượn quyền lực của mình để muốn ra khỏi phủ? Ý nghĩ này làm cho Tiêu Lạc Thần lo lắng, chẳng lẽ mình trong lòng nàng chỉ có một tác dụng này thôi sao?

Ba nam nhân vì Tô Khả Nhi mà không ngủ được. Còn Tô Khả Nhi thì lại ngủ rất ngon, trong mộng, cô tự do tự tại, cô mơ mình và Mạc Dạ Ly ngọt ngào trong tình yêu, giấc mơ này làm cô không muốn tỉnh lại.

Hôm say, mặt trời tỏa ánh nắng phía chân trời, ánh sáng ấm áp này làm cho con người đang nằm trên giường không muốn thức dậy. Tô Khả Nhi duỗi người, không muốn rời giường, nhưng đúng lúc này, vào sáng sớm, nghe bên ngoài có tiếng đập cửa.

“Tô cô nương, cô nương thức dậy chưa?”

“Tôi muốn ngủ tiếp một chút, đừng quấy rầy tôi.” Tô Khả Nhi đáp.

‘Tô cô nương, không được đâu. Quản gia đã phân phó, Tô cô nương nhất định phải thức dậy.” Bên ngoài nha hoàn thúc giục.

Tô Khả Nhi bất đắc dĩ ngồi dậy, ra mở cửa, thấy nha hoàn bưng chậu nước vào, cô nhíu mày hỏi: “Vì sao Quản gia nhất định bắt tôi dậy sớm, chẳng lẽ có chuyện gì sao?’

“Nô tỳ không biết, nhưng, Tô cô nương, nô tỳ nghĩ hôm nay nhất định là ngày lành của cô nương.” Nha hoàn cười rạng rỡ.

“Vì sao?” Tô Khả Nhi không hiểu hỏi, ở Tiêu vương phủ cô chẳng có ngày nào gọi là ngày lành cả.

“Bởi vì….Sáng nay ta thấy có người cầm một bộ hỉ phục vào phủ, nô tỳ nghĩ, nhất định là ngày lành của Tô cô nương. Vương gia chắc gả cô nương đó.” Nha hoàn vô tình nói làm cho Tô Khả Nhi trợn tròn mắt. Cái gì? Tiêu Thương đặt mua hỉ phục? Nhưng, vì sao cô lại không nhận được tin tức gì?

Tô Khả Nhi rửa mặt xong liền vội vàng ra cửa, nhưng ở cửa đã bị hai thủ vệ ngăn lại: “Tô cô nương, Vương gia có lệnh, Tô cô nương không được ra khỏi viện nửa bước, xin mời quay về.”

Tô Khả Nhi về pòng, nhưng, trong lòng cô lại thấy bất an, sợ hãi. Rốt cuộc Tiêu Thương đang làm gì? Sáng sớm không cho mình ra ngoài, trước kia có cầm chừng cô thì vẫn cho phép cô đi dạo xung quanh vương phủ. Vì sao?

Tô Khả Nhi nghĩ người đối xử tốt với mình chỉ có quản gia, cô nghĩ, cho dù xảy ra chuyện gì, quản gia nhất định sẽ nói cho cô biết. Tô Khả Nhi bảo thủ vệ gọi quản gia tới, yêu cầu này không bị từ chối. Chỉ lát sau, quản gia tới tây viện, thấy Tô Khả Nhi đứng ở cửa, ông nghĩ thầm, nhất định là Tô Khả Nhi biết gì rồi.

‘Tô cô nương.” Quản gia lên tiếng.

“Quản gia, tôi hỏi ông, ở vương phủ có phải có chuyện gì không? Vì sao sáng sớm không cho tôi ra ngoài? Hơn nữa, tôi thấy nha hoàn nói các người đặt hỉ phục cho tôi, đây là chuyện gì?” Tô Khả Nhi vội hỏi.

‘Tô cô nương không cần sốt ruột, không sao đâu.” Quản gia trấn an.

Nhưng, thái độ này của quản gia làm càng làm cho Tô Khả Nhi thấy nhất định là có chuyện. Cô khẩn cầu nói: “Quản gia, nhất định là có chuyện phải không? Ông nói cho tôi biết đi, rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao lại may hỉ phục? Chẳng lẽ Tiêu Thương còn muốn cưới thêm vợ?”

‘Chuyện hỉ phục nhất định là nha hoàn nhìn lầm rồi, không thể nào.” Quản gia gạt đi, bởi vì Tiêu Thương đã căn dặn, trước khi xuất giá trước giờ ngọ, không được để Tô Khả Nhi biết chuyện này.

“Quản gia, uổng tôi coi ông là bằng hữu, nhưng ông lại muốn gạt tôi. Nhất định là có chuyện gì rồi, ông không nói, được, tôi đi hỏi Tiêu Thương.” Tô Khả Nhi xoay người định đi.

Quản gia vội vàng gọi lại: ‘Tô cô nương…Không được..” Nếu Tô Khải Nhi đi hỏi Tiêu Thương, không chừng còn bị Tiêu Thương trách phạt.

Tô Khả Nhi quay lại ép hỏi: “Vậy nói cho tôi biết, chuyện hỉ phục là chuyện gì? Có người xuất giá sao?”

Quản gia gật gật đầu, thở dài nói: “Phải….Hôm nay trong vương phủ chúng ta có cô nương sắp xuất giá.”

“Hả? Là ai vậy? Là nha hoàn nào sao?” Tô Khả Nhi nghe quản gia nói vậy thấy không liên quan gì đến mình, cô cười rạng rỡ hỏi.

Quản gia lắc đầu: ‘không phải…là…”

“Là ai? Ông nói mau đi.” Tô Khả Nhi thúc giục.

‘Là…là ngươi.” Tô Khả Nhi nói xong, cúi đầu, không đành lòng nhìn Tô Khả Nhi.

Tô Khả Nhi hoảng hốt lùi ba bước, không dám tin kêu to: “Cái gì? Là tôi?”

“Gả cho ai?” Tô Khả Nhi thì thào hỏi, trong lòng sợ hãi, nhất định không phải là Mạc Dạ Ly/

“Là…:à đại thiếu giá của quý phủ Lưu Nhất úy, một thiếu gia tàn phế hai chân…”

Quản gia vừa nói xong, Tô Khả Nhi thấy đầu óc trống rỗng, yếu ớt không đứng vững….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play