Ban đêm, trong căn phòng yên tĩnh, bốn bóng người ẩn trong bóng tối, chỉ có duy nhất ánh nến nhỏ như hạt đậu. Bốn bóng người bị ánh lửa chiếu vào tóc lộ ra ngọc quan hoa mỹ.

Giọng nói một nam tử trung niên trầm thấp vang lên :”Theo tin tức vừa đến, lần này Mạc Dạ Ly từ biên quan hồi kinh, buồn cười chính là chỉ vì một nữ tử, các ngươi có biết nữ tử đó là người nào không?”

“Nghe nói, là nữ tử lần này mất tích cùng tứ hoàng tử, tên là Tô Khả Nhi.” Một giọng nói khác cất lên.

“Xem ra người tên Tô Khả nhi này rất có ý nghĩa với Mạc Dạ Ly. Giờ đã có thể uy hiếp được Mạc Dạ Ly rồi. Chỉ cần bắt nữ tử đó, sau đó buộc hắn giao binh quyền ra, thắng lời sẽ nắm chắc.”

“Không dễ dàng như vậy đâu, mọi việc cần cẩn trọng. Nếu chúng ta đã đi đến nước này thì cần từng bước kẻo sai lầm, mọi việc phải bình tĩnh.” Giọng nói trung niên cất lên có ý nhắc nhở.

Một giọng nói trẻ tuổi uy nghiêm, giận giữ nhắm vài người nào đó: “Kế hoạch của ngươi thật sự làm ta thất vọng, có một cơ hội tốt như vậy mà các ngươi lại làm qua loa, làm cho Tiêu Lạc Thần tìm được đường sống trong chỗ chết, suýt nữa thì bại lộ kế hoạch của ta.”

“hạ thần tội đáng chết vạn lần, đám người này đã cho uống thuốc độc, tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật của chúng ta.” Trong giọng nói của nam tử trung niên có sự kính trọng mới nam tử trẻ tuổi.

“Các ngươi bớt làm những việc khiến ta lo lắng đi. Tên Tiêu Lạc Thần vẫn còn cơ hội. Trước mắt thái tử mới là mối họa trong lòng chúng ta.”

“Trước đó vài ngày hoàng thượng thân thể không khỏe, mấy ngày nay đã không lâm triều, lộ vẻ để thái tử thay thế, có phải là có ý thiên vị không?”

“Mặc kệ thế nào, cần phải loại bỏ địa vị thái tử của hắn, nếu không, chúng ta sẽ không dễ dàng làm gì được.”

“Tên Tiêu Thương cũng không thể lưu lại, chỉ cần có hắn, thế cục triều đình sẽ không dao động. Trước hết chúng ta cần giải quyết hắn, làm cho đám quần thần dao động, như vậy, thế cục sẽ loạn, phân nửa sẽ nghiêng về chúng ta.”

Giọng nói nam tử trẻ tuổi lại cất lên, vô cùng thống hận: “Tiêu Thương, ta chắc chắn sẽ cho hắn chết không chỗ chôn.” Trong giây lát, sát khi bên trong tràn ngập.

***

Còn lúc này ở Mạc phủ, Mạc Dạ Ly không hề nghỉ ngơi, trong tay hắn là hai phong thư làm hắn suy tư. Một phong thư được ngăn lại ở trước cửa tiêu vương phủ, nội dung trong thư làm cho hắn khó hiểu. Đó là một bức thư cảnh cáo, không có ký tê, nhưng, trong đó hiện rõ sát ý, có thể thấy, trong triều đã có người có ý cừu hận với Tiêu Thương.

Một phong thư khác đến từ nước láng giềng. Nội dung trong thư thật thật giả giả, khó mà phân biệt, nhưng nội dung trong đó cũng khiến người khác khiếp sợ. Đây là một phong thư âm thầm câu kết, đại khái nói là đáp ứng điều khoản gì đó, tóm lại, đây là tai họa của triều đình.

Mạc Dạ Ly tuy biết rằng Tô Khả Nhi bị Tiêu Thương giam lỏng. Nhưng, lúc này, hắn lại thấy một nguy cơ vô hình rất lớn đang nguy hại đến triều đình. Nếu hắn đoán đúng, vậy thì chắc chắn có một thế lực đang âm thầm hoạt động, chờ đợi thời cơ để ra tay. Mà phong thư của nước láng giềng này có nhiều điểm đáng nghi ngờ nhất, rõ ràng là bị người khác hãm hại. Ngay cả Mạc Dạ Ly không hiểu Tiêu Thương cũng biết Tiêu Thương không phải là kẻ câu kết với quân địch để soán vị. Lúc này lại cùng đối nghịch với Tiêu Thương, thật là không phải là chuyện tốt.

Mạc Dạ Ly nhớ lại lần trước những lời ân sư nói: “Quá suy xét, ngược lại khó tìm được sự thoải mái. Có khi, thanh tỉnh quá, ngược lại khiến người ta thống khổ. Nhân sinh quả nhiên chính là một giấc mộng, không được hồ đồ, không được hồ đồ.” Hắn nghĩ đến ý tứ trong lời nói này, không thể nắm bắt. Hắn đang ở giữa thế cục, thực có thể bỏ qua hết thảy không?

Trong đầu hắn lại hiện ra một nụ cười tươi tắn, tiếng cười của nàng thánh thót bên tai. Nhưng, hắn biết, là nàng rất xa. Phong thư trong tay, giống như ngàn sắt đè người, chỉ cần hắn ở trong triều đình trình lên, tuy rằng có thể áp chế được Tiêu Thương, nhưng nhất định sẽ khiến cho triều định đại loạn, việc này sẽ khiến cho một số người âm thầm toại nguyện.

Phía sau, Phương An bước tới, nói: “Tướng quân, đêm đã khuya, ngài nên nghỉ ngơi.”

“Phương An, ngươi nói ta nên phải làm gì?” Mạc Dạ Ly hỏi.

‘Tướng quân, ngài hãy hỏi chính mình, vì nước vì gia, hay vì một nữ nhân.” Phương An cảm kích, bình tĩnh trả lời.

“Nay ở trong triều quan hệ rắc rối khó gỡ, ta lo lắng Tiêu Thương bị hại, trong triều sẽ không còn ai.” Mạc Dạ Ly lên tiếng, muốn nói ra quyết định.

“Tướng quân tâm địa quá tốt, nếu Tiêu Thương biết tướng quân lực bảo địa vị của hắn, không biết hắn sẽ có thái độ gì.” Tiêu Thương không an tâm nói.

“Ta chỉ làm đúng bổn phận của ta, đối với hắn, ta không cần sự cảm kích. Chỉ là, ta cảm giác sắp tới sẽ nảy sinh chuyện lớn.” Mạc Dạ Ly khẽ cụp mắt xuống, trong lòng có cảm giác bất an.

“Tướng quân, đừng suy nghĩ nhiều quá, nghỉ sớm một chút đi.” Phương An nói xong xoay người rời đi.

Ngày cuối cùng của mùa hè đã trôi qua, sáng sớm ánh mặt trời đã chiếu xuống ấm áp, Tô Khả Nhi sáng sớm đã quan tâm tới bệnh tình của Tề Tú Viện. Nghe bệnh tình của Tề Tú Viện đã ổn định, trong lòng cô thấy nhẹ nhõm.

Lúc quay đầu lại, cô cảm nhận có ánh mắt sắc bén ở phía sau. Cô ngoảnh lại, cứ tưởng rằng đó là Tiêu Thương, nhưng không ngờ đó lại là một đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, đó là một tử y nữ tử đang đứng sau lưng cô. Vị nữ tử này làm cho Tô Khả Nhi có một cảm giác rất lạnh, lạnh như băng, giống như một tử thi. Cô ta rất đẹp, nhưng lại là một vẻ đẹp khác biệt, đôi môi dầy, làn da trắng xanh, mái tóc rất dài chỉ dùng một cây trâm vấn lên làm người khác cảm thấy trên người cô ta toát lên sát khí, Tô Khả Nhi có cảm giác thứ hai chính là, cô gái này giống như một sát thủ vô tình.

Tô Khả Nhi quay lại nhìn cô ta, đã thấy cô ấy xoay người bỏ đi. Cô cảm thấy kỳ lạ, cô gái này không phải chỉ đến nhìn cô một cái đấy chứ! Chưa nói câu nào đã bỏ đi rồi? Cô ta là ai? Vì sao cô chưa bao giờ gặp qua?

Trong lúc Tô Khả Nhi đang khó hiểu thì quản gia đến, Tô Khả Nhi gọi ông ta lại, tò mò hỏi: ‘Quản gia, trong phủ có phải là có một tử y cô nương không, cô ta là ai?”

“Nàng là thị vệ bên cạnh Vương Gia, gọi là Khóa Hàn, mới từ trên núi hồi phủ, bảo hộ riêng cho Vương gia.”

Tô Khả Nhi đại khái đã hiểu, trước kia ở ti vi đã xem nhiều phim về nữ bảo tiêu xinh đẹp, chẳng lẽ Tiêu Thương cũng cần phải vậy? Quản gia đi được vài bước, lại do dự quay lại nhìn Tô Khả Nhi một cái. Tô Khả Nhi thấy cái nhìn kỳ lạ của ông ta, lại thấy vẻ mặt ông ta quái dị, bộ dạng như muốn nói lại thôi, vì vậy liền lên tiếng: “Quản gia, ông còn có việc gì sao?”

Quản gia thở dài quay trở lại, lấy trong tay áo ra một phong thư lặng lẽ đưa cho Tô Khả Nhi, nói: “Đây là thư sáng nay Mạc tướng quân gửi cho cô nương, cô nương xem xong rồi đốt đi. Đừng để Vương gia nhìn thấy, hắn sẽ mất hứng.”

Tô Khả Nhi vừa nghe là thư Mạc Dạ Ly thì vô cùng vui sướng, nhận lấy thư định mở ra, quản gia đưa tay ngăn lại, nói: ‘Tốt nhất là ngươi trở về phòng xem đi.”

Tô Khả Nhi gật đầu, định quay về phòng, nhưng đi được vài bước lại ngoái lại nói: “Quản gia, vừa rồi thấy ông do dự, có phải là định không đưa thư cho tôi phải không?”

Quản gia cười gượng, vẫy tay nói: “Không phải, ta chỉ muốn đưa cho ngươi ở trong phòng, không muốn cho người ngoài thấy.”

Tô Khả Nhi gật gật đầu, vui vẻ quay về phòng. Quản gia thở dài, thật ra hai ngày trước cũng có một phong thư tới, cuối cùng, ông ta giao cho Tiêu Thương. Hôm nay, ông ta cũng tính giao cho Tiêu Thương, nhưng, thấy Tô Khả Nhi tươi tắn như hoa, ông ta có chút không đành lòng.

Tô Khả Nhi lấy thư ra, thấy có hai trang giấy, chữ viết cứng cáp, đẹp đẽ. Đầu tiên Tô Khả Nhi cười tán thưởng Mạc Dạ Ly, sau đó, đọc từng chữ, trong đó, mạc Dạ Ly luôn dặn dò cô chú ý an toàn, không được làm loạn. Tô Khả Nhi vừa đọc vừa có chút thất vọng, cái này mà gọi là thư tình sao? Căn bản không có câu nào là biểu đạt tình yêu cả. Căn bản toàn nói chuyện phiếm với cô. Tuy nhiên, Tô Khả Nhi cũng cảm giác cuộc sống tươi đẹp lắm rồi. Ngẫm lại, Mạc Dạ Ly cũng không phải là người hay bộc lộ tình cảm.

Buổi chiều, Tô Khả Nhi trong hành lang lại gặp tử y nữ tử, chỉ là vội vàng đối mặt nhau một chút, không nói gì cả. Tô Khả Nhi có chút buồn bực, chẳng lẽ nữ hầu vệ đều lạnh lùng như vậy sao? Nhưng thật ra nữ tử khó hiểu kia lại luôn để ý tới Tô Khả Nhi.

Tô Khả Nhi rẽ vào một chỗ thì lại đúng lúc Tề Tú Viện đang tản bộ, hai người đối diện với nhau đều có chút bối rối, cuối cùng, vẫn là Tô Khả Nhi cố lấy dũng khí, cười hỏi: “Tề tỷ tỷ, bệnh của tỷ đỡ nhiều chưa?”

Tề Tú Viện ánh mắt chua xót, nói: “Không nhọc ngươi quan tâm, bệnh của ta tốt hơn rồi.”

“Tỷ tỷ…xin lỗi.” Tô Khả Nhi thốt lên, cô biết Tề tú Viện sinh bệnh là vì chuyện Mạc Dạ Ly, trong lòng cô tràn đầy áy náy.

Tề Tú Viện cười, giọng nói đầy vẻ tự giễu: “Tại sao phải xin lỗi?”

“Tôi…” Tô Khả Nhi khó nói, có thể nhận ra Tề Tú Viện tức giận.

“Tô cô nương, Vương phi chúng ta muốn giải sầu, xin ngươi đừng chắn đường.” Nha hoàn nhìn trừng trừng Tô Khả Nhi, dìu Tề Tú Viện rời đi.

Tô Khả Nhi nhìn Tề Tú Viện đi xa, trong lòng thấy rất khó chịu. Cô không biết làm gì với hiểu lầm này. Chỉ là, yêu là yêu, trong tình yêu sẽ có người bị tổn thương, điều này cũng không phải là mong muốn của cô. Chỉ mong Tề Tú Viện nhanh chóng khỏi bệnh.

Tô Khả Nhi tiếp tục tản bộ, chuẩn bị đi xuyên qua hòn giả sơn về phòng, đang lúc đến chỗ hòn giả sơn, lại thấy mặt sau đó truyền đến một cuộc đối thoại, trong giọng nói chứa đầy sự hèn mọn: “Nghe nói, Tô Khả Nhi này không phải là người tốt, chỉ biết quyến rũ nam nhân. Mạc tướng quân trước kia yêu Vương phi rất nhiều! Vậy mà trong thời gian ngắn ngủi một tháng trời đã quay sang thích cô ta rồi.”

“Tiểu Đào tỷ tỷ nói rất đúng, chỉ vì không được Vương phi yêu, quan tâm, nên Mạc tướng quân mới có thể bị quyến rũ. Nay cô ta ở trong vương phủ, không biết chừng ngay cả Vương gia cũng sẽ không buông tha!”

Nghe đến đó, Tô Khả Nhi tức giận, trong lòng thầm mắng: nói cô chỉ biết quyến rũ người khác, lại còn quyến rũ tên Tiêu Thương nữa chứ? Thế gian này hết đàn ông rồi hay sao?

Tô Khả Nhi không nghe nữa mà đi thật nhanh. Nhưng, cô biết, người được gọi là Tiểu Đào tỷ tỷ kia, chình là nha hoàn bên cạnh Tề Tú Viện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play