Trên đường phố náo nhiệt phồn hoa, đồ bán rực rỡ muôn màu, những người bán hàng ra sức rao hàng gọi khách tới mua, Tô Khả Nhi cùng Tiêu Lạc Thần đi trong đám đông rất nổi bật, tuấn nam mỹ nữ, thật khiến cho người khác hiểu lầm là một đôi tình nhân, hơn nữa trên người Tiêu Lạc Thần toát lên quý khí bức người, cẩm phục thêu kim tuyến, mi thanh mục tú, âm thầm lấy trộm đi không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ, nhưng ánh mắt của Tiêu Lạc Thần lại đấy ngạo khí cũng làm cho người khác không dám đến gần.

Tô Khả Nhi cảm thấy sớm hành động theo kế hoạch, cô cố ý dừng lại ở một quán bán trang sức, cầm một cái vòng ngọc ngăm nghía rất lâu, tỏ ra rất thích thú muốn mua nhưng lại không mua, cuối cùng Tô Khả Nhi tỏ ra lưu luyến nói: “Thôi vậy.”

Tiêu Lạc Thần thấy vậy, liền lấy trong người ra một thỏi bạc đặt lên bàn: “Mua vật này đi.”

Ông chủ vừa định lấy tiền đã bị một bàn tay nhanh hơn lấy trước, Tô Khả Nhi cầm thỏi bạc, vừa cười đẩy hắn đi, quay đầu lại nói với ông chủ: “Ông chủ, tôi không mua…”

Bỉ đẩy đi, Tiêu Lạc Thần nhíu mày, khó chịu nói: “Không phải ngươi thích chiếc vòng này hay sao? Chỉ là mấy lượng bạc thôi.”

“Đối với những người phú quý như hoàng tử thì mấy lượng bạc là chuyện nhỏ, nhưng đối với người dân bình thường chúng tôi thì lại rất lớn.” Nói xong, cô đem thỏi bạc kia đặt trong tay hắn, kêu lên: “cắn người miệng mềm, bắt người nương tay, vô duyên vô cớ vì sao tôi phải nhận tiền của người chứ?”

Đứng đằng sau, Tiêu Lạc Thần ngạc nhiên một chút, tiếp theo, hắn tức giận kêu lên: “Này, sao ngươi lại cho là ô nhục, coi là ta có ác ý với ngươi? Hừ, không tự nhìn xem bản thân có điểm gì đáng giá để bổn hoàng tử làm ác hả?”

Tô Khả Nhi không cãi lý với hắn, cô đi đằng trước chỉ cười, hoàng tử này thật thú vị, hai người đi đến ngã tư đường, vừa đi vừa ngắm nghía, cách xa khoảng trăm mét, Tô Khả Nhi như nghĩ ra gì đó, tỏ ra chấn động, miệng lẩm bẩm: “Không được, vừa rồi ông chủ đó nói đó là cái vòng tay cuối cùng, tôi nhất định phải mua, chiếc vòng đẹp đẽ như vậy, bỏ đi chắc chắn sẽ có người khác mua mất, tôi nhất định phải quay lại để mua…”

“Ngươi vừa nói gì?” Tiêu Lạc Thần nhíu mày không vui, quả thực hắn không thể đoán được nàng đang suy nghĩ gì.

Tô Khả Nhi giả vờ rất vội, lên tiếng: “Người ở chỗ này chờ tôi một chút, tôi quay lại mua chiếc vỏng, tôi nhất định phải mua….Cứ như vậy…”

Nói xong, không đợi Tiêu Lạc Thần trả lời, Tô Khả Nhi đã vội vàng nhảy vào trong đám đông, Tiêu Lạc Thần vốn là không muốn đuổi theo, càng tức giận nghĩ nữ nhân này cũng quá to gan, để hắn đường đường đứng chơ vơ giữa đường nhận lấy sự chú ý của mọi người.

Tô Khả Nhi làm sao mà quay lại để mua vòng ngọc chứ, cô chen vào trong đám đông được rồi thì ba chân bốn cẳng chạy trốn, chỉ sợ Tiêu Lạc Thần đuổi theo đằng sau, cô chạy ra sau một thân cây, hổn hển nhìn lại phía sau đã khá xa, thấy mưu kế đã thực hiện được một chút, cô cười thầm rồi chạy vào một ngỏ nhỏ vắng người.

Tiêu Lạc Thần chờ khá lâu, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ mất kiên nhẫn, nữ nhân rốt cuộc muốn hắn chờ đến khi nào? Nghĩ xong, hắn cất bước quay lại quán lúc nãy, thấy ông chủ đang vẻ mặt âu sầu, còn không thấy bóng dáng của Tô Khả Nhi đâu, hắn thấy kỳ lạ liền bước đến hỏi: “Ông chủ, vị cô nương kia đâu?”

Ông chủ nhận ra là Tiêu lạc Thần, ông ta thấy khách quay lại liền tỏ ra vui mừng, cười hỏi: “Công tử, công tử định đến mua vòng cho vị cô nương lúc này phải không?” Nói xong rất nhanh lấy chiếc vòng ra đưa cho Tiêu Lạc Thần.

Tiêu Lạc Thần nhìn chiếc vòng mà sửng sốt, nghi hoặc nhíu mày hỏi: “Vị cô nương đi cùng ta không quay lại đây à?”

“Haizz, vị cô nương đó ư, cô ta quay lại nhưng là chạy qua đây, hơn nữa đi đằng kia kìa.” Ông chủ vừa rồi đang ngồi ngây ra nhìn ra ngoài đường nên thấy bóng dáng của Tô Khả Nhi.

“Cái gì?” Tiêu Lạc Thần khẽ rủa thầm một tiếng, nghĩ ngay ra mình bị lừa, bởi vì vừa rổi có thủ vệ có nhắc nhở làm cho hắn giám sát chặt chẽ nàng, nữ nhân chết tiệt này dám lợi dụng hắn để chạy trốn ư?

Vòng tay cũng không cần, Tiêu Lạc Thân tức giận nghiến răng, chạy nhanh về hướng Tiêu vương phủ, ngay tại cổng lại vừa vặn thấy từ trong xe ngựa một nam tử tuấn tú đang vén rèm lên, đúng là Tiêu Thương vừa hồi phủ. Hắn chạy nhanh tới đem sự việc vừa rồi nói lại, đương nhiên, hắn không nói đến chuyện đánh đố làm hắn mất mặt kia. Tiêu Thương nghe xong, tuy rằng rất giận nhưng người phạm sai lầm là cháu hắn, hắn không truy cứu nhưng lập tức phái người đi tìm, hơn nữa chỉ tập trung tìm ở một nơi, vì hắn biết, nàng chỉ có thể chạy tới một nơi mà thôi.

Tô Khả Nhi chạy qua bảy tám ngõ ngách rốt cuộc cũng từ ngỏ nhõ phức tạp chạy vào đường cái, nàng biết đường đi đến phủ tướng quân, liền nhắm hướng đó mà đi.

Phủ tướng quân, bốn bề vắng lặng, thủ vệ đứng yên như tượng. Tô Khả Nhi đi tới tươi cười hỏi: “Xin hỏi Mạc tướng quân có trong phủ không?”

“Tướng quân chúng ta đã ra biên cương rồi, cô nương có việc gì không/” Thủ vệ trả lời.

Tô Khả Nhi trợn mắt không dám tin, nói: “Cái gì? Hắn đi rồi?”

“Biên cương chiến sự thay đổi, ba ngày trước tướng quân đã đi rồi.” Thủ vệ nói.

“Cái gì?” Tô Khả Nhi lẩm bẩm cảm giác trong lòng vô cùng thất vọng, mạc Dạ Ly đã đi rồi ư? Cô vất vả

chạy đến tìm anh ta, nhưng anh ta lại đi rồi. Tô Khả Nhi thầm thương hại mình, lại nghe giọng nói ôn hòa vang lên: “Là Tô cô nương phải không?”

Tô Khả Nhi ngẩng đầu lên, một đại phu nhân cao quý đứng ở cửa, cười nhìn Tô Khả Nhi, cô kinh ngạc gật gật đầu, nhìn mỹ phụ trước mắt, cô đoán được đây nhất định là mẹ của Mạc Dạ Ly, liền cười nói: “Tôi chính là Tô Khả Nhi.”

‘Vào trong ngồi một lát đi.” Mạc phu nhân mời.

“Vâng.” Tô Khả Nhi gật đầu đi vào theo.

Vừa mới ngồi xuống, thấy Mạc phu nhân còn đang quan sát đánh giá mình, cô không khỏi ngượng ngùng, dù sao đây cũng là mẫu thân Mạc Dạ Ly, nàng đương nhiên rất kính trọng, mặt cô đỏ bừng lên.

Mạc phu nhân nhìn nữ tử thanh tú trước mắt thì hiểu, Tô Khả Nhi mặc dù không phải là tuyệt thế mỹ mạo nhưng trên người nàng toát lên một khí chất tự nhiên tươi tắn. Mạc phu nhân thở dài, trên mặt bao phủ bởi một sự âu sầu lo lắng, thành khẩn nói: “Tô cô nương, có vài lời ta không hiểu không biết có nên nói ra không?”

Tô khả Nhi cảm thấy rất bất an, bình thường người cổ đại dùng giọng điệu này để mở miệng thì không phải là chuyện tốt gì, nhưng Tô Khả Nhi vẫn tỏ ra ngoan ngoãn, cười nói: “Mời phu nhân cứ nói.”

“Ta muốn khuyên cô nương hay quên Ly nhi của ta đi! Các ngươi không hợp nhau.” Mạc phu nhân cũng không vòng vo mà ngắn gọn nói dứt khoát suy nghĩ ra luôn.

Đoán trước là không phải chuyện hay gì, nhưng, Tô Khả Nhi lại không ngờ Mạc Phu nhân nói những lời này, cô khẽ mở to mắt, khó hiểu hỏi: “Phu nhân, vì sao chúng tôi lại không hợp?”

Mạc phu nhân lắc lắc đầu, cười nói: “Tô cô nương, hãy nghe lời khuyên của lão thân, ta cũng không muốn nhiều lời.” Bà tạm dừng một chút, rồi thấp giọng nói, “Tóm lại, ta không muốn Ly nhi nhà ta mệt mỏi vì tình cảm.”

Lúc này Tô Khả Nhi thấy trong đầu hỗn loạn nên câu cuối cùng cô không nghe rõ là gì, cô hỏi lại: ”Phu nhân vừa nói gì?”

“Không có gì, ngươi ở trong phủ tướng quân đối với ngươi rất bất lợi, ta sẽ cho người đưa ngươi ra ngoài.” Nói xong, liền bảo nha hoàn đưa Tô Khả nhi ra ngoài tướng phủ. Tô Khả Nhi bị đưa ra ngoài cổng tướng phủ, trong lòng như mộng, Mạc phu nhân tuy rằng hiền hòa dễ gần, nhưng vì sao Tô Khả Nhi cảm thấy bà vô cùng lạnh nhạt. Vì sao? Cô đã làm sai điều gì? Tô Khả Nhi khó hiểu, cũng không suy nghĩ nữa, ánh nắng giữa trưa gay gắt làm cô hoảng hốt, hiện giờ, cô nên đi đâu về đâu? Tóm lại, có đánh chết cô thì cô cũng không quay về Tiêu Vương phủ.

Ngay khi Tô Khả nhi vừa mới đi ra khỏi phủ tướng quân, đối diện là bốn quan binh ngăn cô lại, Tô Khả Nhi nhìn bốn người đàn ông sắp tới gần, cô thầm kêu không ổn rồi, ý nghĩ chạy trốn trong đầu vừa nổi lên đã bị hai bàn tay to bắt được cô, Tô Khả Nhi kêu lên: “Buông ra, ai cho các người bắt tôi…?”

Thì ngay lúc này, một giọng nói giận giữ vang lên: “Là bổn hoàng tử.”

Tô Khả Nhi giật mình ngẩng lên, nhìn thấy bóng dáng cao lớn và gương mặt tuấn tú đầy giận giữ của Tiêu Lạc Thần đang đứng ngay trước mặt mình, đáy lòng cô lại một lần nữa kêu thảm, không xong rồi, chọc vị hoàng tử khó chơi này, về sau sao còn có thể thoát thân được chứ? Tuy rằng bị giữ, Tô Khả Nhi cũng không kiêu ngạo, không nịnh nọt, chỉ nhướng mày lên nói: “Người định sẽ ăn nói như nào.”

“Đương nhiên là trước tiên ta sẽ cho Vương thúc một công đạo, sau đó đem giam giữ ngươi lại.” Tiêu Lạc Thần tỏ ra tà ác, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng bị nữ tử qua mặt dễ dàng như vậy, quả thực tổn hại tới uy nghiêm của hắn, đương nhiên là hắn muốn đòi lại.

Vừa nghe đến câu phải quay về Tiêu Vương phủ, Tô Khả Nhi như khó thở, trên mặt toát lên vẻ sợ hãi, cô ra sức giãy dụa kêu lên: “Không cần…Không…Tô không quay về Tiêu vương phủ đâu…Tôi không muốn quay về…”

“Mang về.” Tiêu Lạc Thần sẽ không bị lừa, lạnh lùng nói.

Nhưng Tô Khả Nhi lại dùng hết bình sinh để giãy dụa, hai binh lĩnh phải ra sức để giữ cô lại, lúc này cô cũng không khác kẻ điên, hét lớn: “Tôi không muốn trở về với tên ác ma kia, tôi không muốn quay lại địa ngục…Tôi không muốn quay về…” Tô Khả Nhi kêu to, trong lòng lại nảy sinh một khổ nhục kế, nói xong, cô khóc rống lên thất thanh, bốn binh lính cùng với Tiêu Lạc Thần ngẩn ra, Tô Khả Nhi thừa dịp binh lính lơi lỏng, liền bệt xuống đất khóc rối tinh rối mù, nói thật, Tiêu Lạc Thần rất kinh sợ, Tô Khả Nhi vốn ở trước mặt hắn tươi tắn hay cười, giờ nhìn nàng khóc lóc, trong lòng hắn có chút bối rối, một binh lính cũng không dám kéo nàng, chỉ hướng về Tiêu Lạc Thần nói: “Tứ hoàng tử, nên làm gì bây giờ?”

Tiêu Lạc Thần tức giận hướng về Tô Khả Nhi, hừ một tiếng: ‘Bổn hoàng tử không bắt nạt gì ngươi, ngươi khóc cái gì chứ?”

Tô Khả Nhi khóc nức nở nói: “mấy ngày hôm trước tôi bị tên Tiêu Thương khốn kiếp kia phạt đói ba ngày liền, thiếu chút nữa là bỏ mạng rồi, nay lại bị hắn nhốt một tháng, rõ ràng là muốn tôi chết mà.”

Tiêu lạc Thần nghe vậy nhíu mày. Cái gì? Vương thúc sao lại ngược đãi như thế chứ? Hắn còn đang hiếu kỳ vì sao Vương thúc lại muốn giam cầm nàng, hơn nữa nàng còn muốn chạy trốn, thì ra là bị tra tần. Hắn không biết làm thế nào, liền hỏi tên binh lính: “Nàng nói có đúng sự thật hay không?”

Binh lính cũng không dám giấu, thành thật nói: “Vị Tô cô nương này quả thật là bị Vương gia phạt bỏ đói ba ngày đến ngất xỉu…”

Tiêu Lạc Thần nhìn Tô Khả nhi đang khóc, lại kết hợp với thực tại, tính khí thiếu niên nhiệt huyết của hắn sôi trào, hắn cảm thấy Tô Khả Nhi vô cùng đáng thương, tuy rằng nàng có chọc giận hắn nhưng, nghĩ lại thì nàng cũng không phải là quá đáng ghét. Một chủ định nảy lên trong đầu, hắn hướng về binh lính ra lệnh: “Các ngươi về trước đi, việc này ta tự có chủ trương.”

“Tứ hoàng tử, nhưng Vương gia nói cần đem người về giam giữ.” Binh lính run giọng nói.

“Bổn hoàng tử làm việc các ngươi còn lo lắng sao?” Tiêu Lạc Thần quát lớn.

Thật ra những binh lính này cũng rất khó xử, nói thật ra, nếu không phải là Tiêu Lạc Thần thì Tô Khả Nhi cũng không chạy trốn ra ngoài được, nhưng ngại thân phận hắn nên cho dù khó xử thế nào bọn họ cũng đành phải rời đi trước.

Tô Khả Nhi ôm mặt, đương nhiên cũng nghe được những lời nói này rất rành mạch, biết mình đã gặp được người đồng tình, trong lòng rất vui, cô cắn môi đứng lên, hướng về Tiêu Lạc Thần nói cảm ơn: “Cám ơn Tứ hoàng tử đã cứu mạng.”

Tiêu Lạc Thần tự thầm trách bản thân mình, rốt cuộc mình đang làm gì vậy? Nhưng giúp đỡ nàng là do hắn mở miệng, vì vậy, hắn lên tiếng nhưng biểu hiện có chút không vui: “Sau này ngươi dự định như nào?”

“Tôi…muốn đi ra biên ải.” Tô Khả Nhi căn bản không biết mình đang nói gì, nhưng, chính là cô đang muốn như vậy.

Tô Khả Nhi làm cho Tiêu Lạc Thần cả kinh, hắn giật mình, cái gì, nữ nhân yếu đuối này muốn ra biên ải chiến loạn ư?” Hắn tò mò hỏi: “Vì sao ngươi lại muốn ra biên ải? Ngươi cũng biết đi đến đó rất cực khổ.”

“Nguy hiểm đến mấy tôi cũng phải đi.” Tô Khả nhi kiên định.

Không biết vì sao, Tiêu Lạc Thần bắt đầu cảm thấy nữ nhân trước mặt làm hắn bội phục, vẻ mặt còn nước mắt của nàng lại toát lên vẻ đẹp khác thường, Tiêu Lạc Thần lại bắt đầu nảy sinh ý nghĩ trong đầu, hắn mở miệng: “ngươi đi tìm người hay sao?”

Tô Khả nhi không muốn nói là đi tìm Mạc Dạ Ly, liền nói dối: ‘Tôi đi biên ải để tìm ca ca của tôi, ở kinh thành tôi đã không có chỗ dung thần, ngoài trừ việc đi tìm ca ca ở biên ải ra, tôi không còn nơi nào để đi.” Vì nói dối nên cô phải tỏ ra rất đau khổ.

Tiêu lạc Thần vốn chỉ là có chút động tình, nhìn thấy vẻ tuyệt vọng trên mặt Tô Khả Nhi, khuôn mặt tuấn tú của hắn yên lặng lộ ra sự thương hại, hắn nhìn Tô Khả Nhi, trong lòng đang suy nghĩ để quyết định, quyết định này cũng khiến hắn giật mình, bởi vì, hắn muốn đưa nàng đi ra biên ải. Vì sao? Dù sao ở hoàng cung rất nhàm chán, đi bên ngoài giải sầu cũng tốt, hắn tự an ủi mình.

Tô Khả Nhi thấy hắn không nói gì, cô cắn môi định bỏ đi, phía sau lại vang lên: “Chờ đã.”

Tô Khả Nhi sợ hắn đổi ý, lại tỏ ra đáng thương, có chút yếu đuối hỏi: “Hoàng tử còn có chuyện gì sao?”

“Vừa lúc bổn hoàng tử cũng có chuyện phải ra biên ải một chuyến, bổn hoàng tử thấy ngươi lẻ loi liền có thiện tâm ban ân cho ngươi đi cùng bổn hoàng tử.” Tiêu Lạc Thần nói, trong ngữ điệu tỏ ra là là hoàng tử cao thượng, chứ không muốn cho Tô Khả Nhi biết, là hắn cố ý đi cùng nàng.

“Cái gì?” Lần này thì đến lượt Tô Khả Nhi mở rộng tầm mắt, tên này muốn đi cùng mình? Có phải là bộ dạng của mình đáng thương quá không cho nên khiến hắn động lòng muốn đi cùng mình?

“Bổn hoàng tử đã quyết định rồi thì sẽ không thay đổi, Vương thúc ta đang muốn bắt ngươi, ngươi hãy đến ở chỗ ta trước, ta hồi cung bẩm báo phụ hoàng ân chuẩn đã.”

“A…” Tô Khả Nhi trợn tròn mắt, biểu hiện định từ chối, nhưng, nghĩ lại có hoàng tử làm bạn cũng tốt, trên đường đi đỡ phải bị người khác bắt nạt, đến biên ải, gặp Mạc Dạ Ly thì trốn hắn. thật có lỗi với vị hoàng tử đại nhân quá!

Tô Khả Nhi theo Tiêu Lạc thần đến một biệt viện tao nhã lịch sự, chỉ chốc lát sau, Tiêu Lạc Thần cũng đi, Tô Khả Nhi nghĩ, chắc Tiêu Lạc Thần không đi tìm Tiêu Thương đâu! Vì thế cô an tâm ở lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play