Hai người ôm nhau, trong khoảnh khắc này như
quên hết sự tồn tại của trời đất, cái ôm này làm cho Mạc Dạ Ly buông lơi sự cảnh giác, một đôi mắt hung ác nham hiểm như mắt hổ oán hận theo dõi hắn.
'Các ngươi đang làm gì vậy?" Một tiếng thét vang lên đằng
sau, Mạc Dạ Ly chấn động, nhẹ nhàng đẩy Tô Khả Nhi ra, quay đầu lại,
ngoài ý muốn thấy Tiêu Thương nét mặt giận giữ, hàng mi dài nhíu chặt,
hắn bỗng nhiêu hiểu nguyên nhân Tô Khả Nhi bảo hắn đứng lên. Tô Khả Nhi
trái lại vẻ mặt thản nhiên, không hề sợ hãi, đón ánh mắt của Tiêu
Thương, trả lời: "Làm gì, huynh không thấy rõ à?"
"Làm càn, theo bản vương trở về." Tiêu Thương quả thực phát điên lên, nữ nhân này không nên chọc giận hắn như thế chứ?
Tô Khả Nhi nhíu mày, phản bác lại: "Tôi không về, ngày hôm nay tôi muốn ở cùng huynh ấy."
"Tô Khả Nhi..." Ánh mắt Tiêu Thương sầm lại, lúc này quả thật hắn tức sùi
bọt mép, từ trước đến nay chưa có người nào làm hắn tức giận như vậy.
Tô KHả Nhi thấy Tiêu Thương ngang ngược, cô cũng bốc hỏa, nổi giận: "Tiêu
Thương, tôi chịu hết nổi rồi, tôi nói cho huynh biết, bất luận là việc
gì của tôi, huynh cũng không có quyền can thiệp vào, huynh không có tư
cách, tôi yêu ai kệ tôi, từ giờ trở đi, tôi không còn là nữ nhi của ân
nhân huynh nữa, tôi chỉ là một người xa lạ không có quan hệ gì với huynh cả." Tô Khả Nhi đem toàn bộ sự tức giận phát tiết ra hết, cô chỉ sợ cô
không phát điên lên thôi.
Tiêu Thương hầu như chấn động kinh
ngạc, Mạc Dạ Ly đứng bên cũng giật mình ngạc nhiên, nhưng, sự phát tiết
của Tô Khả Nhi chỉ rước lấy lửa giận như sông vỡ đê, nhìn nữ tử trước
mắt, sát ý nảy sinh, chưa từng có người nào kích thích sát tính của hắn
mạnh mẽ như thế, để ý tới ánh mắt nguy hiểm của Tiêu Thương, Mạc Dạ Ly
ngay tức khắc đem giấu Tô Khả Nhi ra sau lưng, trầm giọng nói: 'Tiêu
Vương gia, nói thế nào thì Tô cô nương cũng là nữ nhi của ân nhân ngươi, nàng nên có quyền tự do."
"Mạc Dạ Ly, việc của bản vương nhà ngươi không có quyền can thiệp vào." Tiêu Thương lạnh lùng.
"Nhưng, đây là Mạc phủ, là ý nguyện của Tô cô nương, ta cũng không cưỡng cầu." Mạc Dạ ly phản bác.
'Thật sao?" Tiêu Thương nói chưa dứt thân hình đã di chuyển tới bên người Tô
Khả Nhi, hai tay đập vào sau lưng cô, Tô Khả Nhi còn chưa kịp làm gì, cả người đã ngã vào lòng Tiêu Thương ngất xỉu. Tiêu Thương ôm lấy Tô Khả
Nhi, hướng về mạc Dạ Ly hừ một tiếng, cảnh cáo: "Nếu ngươi còn muốn
tranh giành, ta khuyên ngươi đừng vọng tưởng, nàng là người của tiêu
vương phủ, là người của Tiêu Thương ta."
Mạc Dạ Ly lo lắng liếc
nhìn Tô Khả Nhi đang hôn mê, ánh mắt toát lên sự phẫn nộ: "Tiêu Thương,
ta không có ý là kẻ địch với ngươi, nhưng, chuyện của Tô cô nương, Mạc
mỗ tuyệt không dừng tay."
Tiêu Thương ôm Tô Khả Nhi đang hôn mê
định bỏ đi liền quay đầu lại khiêu khích: "Hừ! Rốt cuộc ngươi đã thiếu
kiên nhẫn. Được lắm. Bản vương chờ mong biểu hiện của ngươi." Nói xong,
hắn nhíu mày nhìn nử tử trong lòng, khẽ tính toán, nhận ra Mạc Dạ Ly rất quan tâm nữ nhân này, tất nhiên, nữ nhân này có giá trị lợi dụng.
Mắt mở trừng trừng nhìn Tiêu Thương ôm người đi, Mạc Dạ Ly hai tay nắm chặt lại, ánh mắt đen kịt khác thường, hiện lên sự thâm hiểm. Mọi người chỉ
biết Mạc Dạ Ly là một người ôn hòa, cũng chưa từng nghĩ, hắn có thể ngồi lên vị trí tướng quân nhất phẩm, lẽ nào, chỉ có thể là khuôn mặt ôn hòa thôi sao? Triều chính lúc này luôn là người người lừa gạt nhau, nếu như đúng là hạng người nhu nhược vô năng, tất nhiên sẽ bị người khác khinh
khi, cho nên sự ôn hòa này che giấu sự thâm trầm vốn có của hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT