Ra khỏi phòng Mạc Dạ Ly rồi mà tâm trạng của Tô Khả Nhi vẫn rối loạn, đầu óc bị bao phủ hình ảnh phun máu trong hơi
nước, cơ thể của Mạc Dạ Ly quá đẹp, lại còn trần truồng nữa chứ, thế này chẳng phải con người dễ phạm tội hay sao? Tô Khả Nhi đóng cửa lại, thấy Tiểu Mạn đi tới gõ cửa phòng bên cạnh, Tôn Thanh Liễu bước ra, thấy Tô
Khả Nhi liền mỉm cười chào, điều may mắn của Tô Khả Nhi chính là Tôn
Thanh Liễu không biết cô là nữ, nếu không nhất định sẽ liệt cô vào dạng
tình địch.
Lúc Tô Khả Nhi và Tôn Thanh Liễu đang ngồi ở mâm cơm
thì Mạc Dạ Ly từ ngoài cửa bước vào, cùng với đó là cây hoa quế thơm
ngát ngoài cửa sổ, sự xuất hiện của Mạc Dạ Ly càng làm cho cảnh đẹp ý
vui, Tôn Thanh Liễu không kìm được tình cảm, nàng e thẹn cười với Mạc Dạ Ly, bởi vì chỗ ngồi của Mạc Dạ Ly ngay cạnh nàng, thật ra đây là tri
huyện ngầm sắp xếp như vậy, trong mắt ông ta, Tôn Thanh Liễu và Mạc Dạ
Ly đương nhiên là một đôi.
Trên mâm cơm mọi người cùng nhau nói
chuyện rôm rả, nói đến chuyện năm nay được mùa, rồi hiện nay là thế cục
gì, chỉ có Tô Khả Nhi là chăm chú ăn uống, thỉnh thoảng mắt cô lại chạm
phải mắt của Mạc Dạ Ly, điều đó cũng rất tự nhiên thôi, cũng chẳng cần
gì phải né tránh, mặc dù vừa rồi Tô Khả Nhi bất cẩn xông vào phòng hắn,
với chuyện đó có chút áy náy, nhưng cô không phải là thiếu nữ cổ đại hay e thẹn, cho nên ngay lập tức biểu hiện của cô trở lại bình thường như
cũ, chẳng có gì gọi là xấu hổ cả.
Trong bữa ăn, Tôn Thanh Liễu
trước mặt mọi người gắp một miếng cá bỏ vào bát Mạc Dạ Ly, rất tự nhiên
nói: "Công tử ngày hôm nay đã cứu chúng ta, hao tổn thể lực, ăn nhiều
một chút để tẩm bổ."
Mạc Dạ Ly lịch sự gật đầu mỉm cười nói: "Cảm ta Tôn cô nương."
Tô Khả Nhi thấy Mạc Dạ Ly chẳng từ chối gì, lại còn cười nữa, trong lòng
nghĩ thầm, nhất định là anh ta rất vui, có người đẹp chăm sóc rồi còn
gì!
Bữa cơm ăn xong rất muộn, cơm nước xong mọi người đều trở về
phòng mình, bởi vì phòng của Tô Khả Nhi cách phòng của Mạc Dạ Ly một hoa viên, cho nên cũng không đi về cùng nhau, còn Tôn Thanh Liễu và Mạc Dạ
Ly lại cùng đường, Tô Khả Nhi đã quen với việc này nên chẳng còn ghen tị gì nữa, cũng không tỏ thái độ gì.
Trở về phòng, Tô Khả Nhi ngủ
mãi không được, trong lòng cô buồn bực, thử hỏi, nếu như thích một người đàn ông mà không có được người đó, thật sự là một chuyện luôn dằn vặt
mình, chuyện tình cảm này luôn luôn chi phối đầu óc, có ngăn cũng không
ngăn được, ai bảo Mạc Dạ Ly có khuôn mặt gây chết người như thế chứ?
Loại người này thường có tính cách rất đáng ghét đúng không? Nhưng Tô
Khả Nhi chẳng tìm được lý do đáng ghét nào ở anh ta cả.
Đúng lúc
này ngoài cửa có tiếng gõ cửa, Tô Khả Nhi giật mình, ra mở cửa, thấy
Phương An đứng dựa vào cửa, tay cầm một lọ màu xanh biếc: "Tiểu Tô, mang cái này cho tướng quân."
Tô Khả Nhi thấy Phương An nói vậy, nhất định là vì vết thương trên cánh tay của Mạc Dạ Ly, nhưng cô đang bực
mình nên kêu lên: "Anh tự mình mà mang đi."
Phương An ngáp một
cái, thể hiện rất buồn ngủ, nói: "Tướng quân không thích mùi rượu, hơn
nữa, các cô nương luôn dịu dàng mà." Nói xong, Phương An đặt cái lọ vào
tay Tô Khả Nhi rồi đi vào gian phòng bên cạnh, Phương An đã mấy ngày nay không được nghỉ ngơi rồi, cho nên hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Cầm lọ thuốc trong tay, ngoài miệng tuy Tô Khả Nhi nói rằng không đồng ý,
nhưng trong lòng thì lại đang nở hoa, mang thuốc cho Mạc Dạ Ly, cô còn
vô cùng tình nguyện ý chứ. Nghĩ vậy, Tô Khả Nhi đóng cửa phòng lại, soi
mình trong tấm gương, mình mặc nam trang, cô tự sửa sang lại tóc tai một chút, sau đó mở cửa đi đến phòng của Mạc Dạ Ly, trong lòng rạo rực vui
sướng nghĩ, anh ta bị thương ở cánh tay, như vậy là phải bôi thuốc cho
anh ta, chẳng phải anh ta sẽ phải cởi áo hay sao? Nghĩ đến đó, Tô Khả
Nhi nở nụ cười ám muội.
Đi tới trước cửa phòng, rút kinh nghiệm
lần trước, lần này cô lịch sự gõ nhẹ cửa, một lát sau, bên trong vang
lên một giọng nói trầm ấm: "Vào đi."
Tô Khả Nhi giữ sắc mặt như
bình thường rồi đẩy cửa bước vào, nhưng khi cô nhìn vào trong, cõi lòng
xấu xa của cô lại bị oanh tạc một lần nữa, trong phòng ngoại trừ Mạc Dạ
Ly ra còn có một ...bóng dáng mảnh mai ngồi đó, Tô Khả Nhi không lường
trước được là Tôn Thanh Liễu cũng ở trong phòng, hơn nữa, tay cô ta lại
đang cẩn thận khâu áo bào cho Mạc Dạ Ly do đánh nhau với sơn tặc mà bị
rách một đường, bên cạnh đó là Mạc Dạ Ly mặc áo cẩm bào màu đen, đang
uống trà, thái độ nhàn nhã.
Tô Khả Nhi đến làm cho Mạc Dạ Ly hơi
giật mình một chút, còn Tôn Thanh Liễu cầm chiêc áo bào trong tay nhìn
Tô Khả Nhi cười hỏi khẽ: "Tiểu Tô, ngươi có việc gì không?"
Tô
Khả Nhi cười cười: "Phương đai ca bảo tôi mang thuốc đến cho công tử."
Nói xong, cô giơ lọ thuốc ra, tuy không thể hiện thái độ nhưng cô biết
nội tâm của mình đang quay cuồng, trời ạ! Cô thừa nhận là cô đố kỵ đến
phát điên rồi.
Tô Khả Nhi nói vậy làm cho Tôn Thanh Liễu vô cùng
mừng rỡ, nàng tỏ thái độ hòa nhã với Tô Khả Nhi, nàng cười dịu dàng nói
với Tô Khả Nhi: "Vậy ngươi hãy để nó trên bàn đi."
Tô Khả Nhi mở
to mắt, cái gì? ngay cả cơ hội này cũng cướp mất của cô ư? Đang nghĩ xem phải làm thế nào để nắm bắt cơ hội thì thấy Tôn Thanh Liễu cắn đứt sợi
chỉ, đặt chiếc áo lên bàn, rồi đi tới chỗ Tô Khả Nhi: "Tiểu Tô, nói vậy
ngươi cũng mệt mỏi rồi, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi! Vết thương của
tướng quân đã có ta lo rồi."
Tô Khả Nhi im lặng không nói gì,
đành đưa lọ thuốc giao cho Tôn Thanh Liễu, ai bảo hiện giờ cô đang mang
thân phận là thư đồng chứ? Lúc sắp đi, Tô Khả Nhi không cam lòng quay
lại nhìn bóng hình tao nhã đang ngồi đó, sau đó cô đi ra.
Mạc Dạ Ly ngồi đó cũng không nói gì, chỉ nhìn theo bóng lưng của Tô Khả Nhi đi ra, trong mắt hắn ánh lên một tia buồn bã.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT