Sáng sớm hôm sau, thị trấn nhỏ đã được trận mưa tối qua cọ rửa rất sạch sẽ, ngay cả không gian dường như cũng trong
lành hơn, mùi vị trong lành thơm ngát thấm sâu vào trong phổi, vô cùng
thoải mái dễ chịu. Đoàn người Tô Khả Nhi ăn xong liền xuất phát từ rất
sớm, nhưng vì nơi đó cũng không còn xa nên bọn họ không cần lo lắng gì
nữa, chỉ vui vẻ du ngoạn, nói chuyện phiếm.
Nói chuyện phiếm thì
toàn là Tiểu Mạn và Tô Khả Nhi nói nhiều nhất, thỉnh thoảng, Tô Khả Nhi
còn tranh cãi với Phương An, ngay cả Phương An cũng không hiểu vì sao,
mình đã hơn ba mươi tuổi rồi mà còn đấu võ mồm với Tô Khả Nhi chứ, hơn
nữa lại còn thua bởi sự lanh mồm miệng của nàng, hình như Tô Khả Nhi
hiểu biết rất nhiều, nàng luôn có đủ lý do để đấu lại Phương An, lần nào cũng khiến cho Phương An còn đang vắt óc ra nghĩ, còn Tô Khả Nhi thì
lúc nào cũng tỏ vẻ ung dung.
Giống như lúc này đây, bọn họ đang
tranh luận vấn đề thời tiết, mọi người nói tối qua sấm chớp làm mọi
người rất sợ, cho nên, khi bàn luận về thời tiết, Phương An nói: "Nhất
định trận mưa tối qua là do có người làm chuyện xấu, ông trời tức giận
nên mới cho sét đánh, mục đích để trừng phạt."
"Phương đại ca, anh tin rằng trên trời có thần tiên phải không?" Tô Khả Nhi hất cằm hỏi.
"Có chứ! Chung quanh hoàng triều chúng ta đều có miếu thờ để tế bái thần
linh." Phương An kỳ lạ liếc nhìn Tô Khả Nhi, tín ngưỡng của người cổ đại ai cũng biết, vì sao Tô Khả Nhi lại hỏi như vậy?
Tô Khả Nhi mím môi, lắc đầu nói: "Dông tố tối qua là một hiện tượng tự nhiên mà thôi, chẳng phải thần thánh tức giận gì cả."
"Khắp nơi trên trời đều có thần tiên cai quản, họ bao quát hết tội ác của
nhân gian, nếu là tội ác ngập trời, tất nhiên phải chịu sự trừng phạt."
Phương An nói, trong lòng hắn nghĩ hắn nhất định sẽ thắng một lần.
Tô Khả Nhi cũng đang muốn phản bác lại, lấy kiến thức hiện đại để giải
thích sự xuất hiện của mưa thật chẳng liên quan gì đến ông trời cả, cho
nên, cô nghĩ một chút rồi nói: "Tôi từng xem một bộ sách, trong đó viết
vì sao trời mưa, vì hơi nước dưới mặt đất bay lên gặp phải không khí
ngưng lại thành hạt nước nhỏ, chạm phải tầng mây, hạt nước nhỏ bị trọng
lực đó cho nên rơi xuống, hình thành hạt mưa, đây là một quá trình tuần
hoàn."
"Ngươi chẳng để ý gì cả, ta tin rằng đây là thần tiên tức
giận, nghiêm phạt nhân gian, giống như lần trước phía Nam của Thiên
triều xảy ra thiên tai lũ lụt, tất cả mọi người đều nói do quan viên ở
đó làm những việc trái luật, nhận hối lộ, nên mới bị tai họa trừng
phạt.' Phương An phản bác.
Tôn Thanh Liễu và Tiểu Mạn nghe những
lời Tô Khả Nhi nói thấy vô cùng mù mịt, chỉ có Mạc Dạ Ly tuy không nói
gì nhưng trong mắt lộ vẻ tán thưởng với Tô Khả Nhi, Mạc Dạ Ly là một
trong số ít người cổ đại không tin rằng có quỷ thần, hắn tin tưởng rằng
tất cả đều có quy luật của nó, trên chiến trường, một người chiến sĩ hy
sinh, không phải bởi vì người đó phạm lỗi lầm gì, mà đó là trách nhiệm
làm con dân của Thiên triều với sứ mệnh bảo vệ quốc gia, quen nhìn thấy
chiến tranh tàn khốc, nên đối với nguyên nhân dẫn đến trời mưa, Mạc Dạ
Ly lại rất tán thành với những lời nói của Tô Khả Nhi, bởi vì lý giải
của nàng đều rất tỉ mỉ, cặn kẽ.
Những lời của Phương An nói Tô
Khả Nhi không tán thành, thế gian cho dù có lưu truyền như vậy, nhưng
kiến giải đó lại bất công với bình dân bách tính, cô nhướng mày nói:
"Nếu như nói những quan viên đó là quân trộm cướp, vậy thì những tội đó
lại đổ hết lên đầu người dân, bọn chúng tham lam tiền tài của người dân, nhưng vì sao người bị chịu những thiên tai lại là bách tính? Còn bọn
quan viên vẫn sống sờ sờ ra đó? Vậy chẳng phải ông trời không công bằng
hay sao? Tôi tin tưởng có thần tiên, nhưng đó chỉ là một tín ngưỡng
trong lòng mỗi người mà thôi."
'Ngươi...Vậy người nói xem vì sao ở phía Nam lại có thiên tai lũ lụt chứ?" Phương An vẫn bất mãn hỏi.
Với câu hỏi này, thật ra là hỏi Tô Khả Nhi, nhưng cô căn bản không biết
chuyện thiên tai xảy ra ở đó, cô nhíu mày hỏi: "Trận lũ lụt xảy ra lúc
nào?"
Người trả lời là Tôn Thanh Liễu, nàng nhỏ nhẹ nói: "Xảy ra
vào hồi đầu mùa xuân, phía nam đột nhiên bị lũ lụt, phá hủy vô số nhà
dân, tổn thất trầm trọng, nhân dân đau khổ."
Tô Khả Nhi tìm được
trọng điểm trong lời nói của Tôn Than Liễu, cô nhíu mày nói: "Nếu như
xảy ra vào mùa xuân, nhất định đê điều phía Nam đã không được củng cố tu sửa, cho nên mùa đông dễ kết băng, khi tới mùa xuân, nước đá hòa tan,
băng hóa thành nước, nước tập trung ở đê, đê không chịu nổi nước nên bị
vỡ đê làm nước tràn tạo thành lũ lụt."
Tô Khả Nhi vừa nói xong,
Tôn Thanh Liễu gật đầu nói: "Phía nam chính xác có một con sông, đê điều hơn năm chưa được tu sửa, cho nên ....đợi lần lũ lụt này qua đi sẽ xây
dựng lại."
"Có thế chứ, nhưng nói điều này với quan viên cũng vô
dụng, nếu sớm phòng bị, thì đã không xảy ra thảm kịch như vậy." Tô Khả
Nhi gằn giọng.
Phương An không nói gì, bởi vì trong lòng hắn đang tiêu hóa những phân tích của Tô Khả Nhi, nghe rất hợp lý. Nhưng bởi vì
bách tính lưu truyền thiên tai lũ lụt là do chọc giận hà bá, nói rằng
thần linh giáng tội, giờ ngẫm lại, thần linh thần liếc gì đó thật không
thể tin tưởng nổi, thường thường bởi vì khắp nơi...đều nhận thức như vậy mà quên đi thực tế.
Mạc Dạ Ly cũng đang suy nghĩ những lời Tô
Khả Nhi nói, sự phân tích của Tô Khả Nhi rất rõ ràng, điều này làm hắn
rất tán thành, nhưng hắn lại hiếu kỳ, chẳng phải nàng ở kinh thành hay
sao? Sao lại không hề biết về trận lũ lụt đó chứ? Tin chắc rằng trận lũ
lụt này khắp nơi người dân nào cũng biết, nàng lại không biết, điều này
không phải rất kỳ lạ hay sao? Hơn nữa, càng khiến hắn không hiểu được
là, nàng và Tiêu Thương có quan hệ gì? Vì sao Tiêu Thương lại muốn làm
chủ hôn sự của nàng? Có phải người nhà của hắn đâu chứ? Đương nhiên Mạc
Dạ Ly biết Tiêu Thương không hề có biểu muội nào, vậy rốt cuộc nàng là
ai? Dường như tất cả đều rất bí ẩn, đang chờ hắn đi tìm đáp án, Mạc Dạ
Ly luôn thông minh hơn người, có rất nhiều chuyện hắn chỉ liếc mắt thôi
là đã nhìn thấu điểm trọng yếu rồi, nhìn người cũng vậy, nhìn thấu nhân
tâm là sở trường của hắn, nhưng hắn phát hiện hắn lại không thể nhìn
thấu trong lòng Tô Khả Nhi đang nghĩ gì.
Xe ngựa chậm rãi đi về
phía trước, bởi vì người trên đường thưa thớt, Phương An cũng không nói
chuyện, chỉ mở to hai mắt chú ý động tĩnh bốn phía, có người nói ở đây
sơn tặc rất nhiều, buổi trưa, bọn họ ở trong xe ngựa ăn lương khô, điều
này thể hiện rõ cuộc sống tiện lợi của người hiện đại khác hẳn người cổ
đại là ở đâu cũng có cửa hàng, Tô Khả Nhi cũng dần quen được với nếp
sống người cổ đại.
Ăn lương khô xong, Tô Khả Nhi liếc sang Mạc Dạ Ly, thấy anh ta đang nhắm mắt ngủ, cũng đúng, tối qua lúc cô ngủ trên
giường, Mạc Dạ Ly hầu như không hề ngủ chút nào, Tô Khả Nhi lại đảo mắt, thấy Tôn Thanh Liễu đang say sưa ngắm nhìn Mạc Dạ Ly, ánh mắt trong
suốt long lanh, Tô khả Nhi vội rời mắt ra chỗ khác, cô nhận ra Tôn Thanh Liễu đã yêu Mạc Dạ Ly rồi. Cô ôm cánh tay rồi cũng nhắm mắt lại, nhưng
chợt cảm thấy hình như Tiểu Mạn đang nhìn mình, cô liền mở mắt ra nhìn
lại, thấy Tiểu Mạn đỏ mặt, e lệ cúi đầu xuống, Tô Khả Nh rùng mình một
cái, không phải chứ? Từ lúc nào mà ánh mắt của Tiểu Mạn lại...như vậy
với mình? Tô Khả Nhi giả vờ không phát hiện ra, lại nhắm mặt lại tiếp
tục ngủ, trong xe ngựa tràn ngập không khí mờ ám.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT