Từ lúc Tô Khả Nhi rời khỏi Tiêu Vương phủ, cả tòa phủ vẫn sóng êm gió
lặng, tỏa ra không khí nặng nề, yên tĩnh đến mức chỉ thỉnh thoảng vang
lên tiếng bước chân của hạ nhân, bầu không khí trong phủ liên quan đến
tính cách của chủ nhân nơi đây, quản gia cúi đầu đứng trước cửa thư
phòng, định gõ cửa nhưng rồi lại thu tay lại, cuối cùng, ông thở dài lắc đầu rời đi.
Từ khi chưa tìm thấy Tô Khả Nhi, đến nay cũng vẫn
không có tin tức gì, quản gia nhiều lần muốn hỏi thăm tâm trạng của
Vương gia, bởi vì từ sau khi cẩm y vệ đi rồi, không thấy Vương gia có
bất cứ động tác gì là đi tìm Tô Khả Nhi cả, trong lòng quản gia thầm
nghĩ, nhất định là Tô Khả Nhi chọc giận Vương gia tự ý bỏ trốn khỏi
Vương phủ, trở lại nhân gian tự sinh tự diệt.
Trong thư phòng
sáng sủa lộng lẫy, một bóng dáng tuấn dật đang ngồi dựa vào cửa sổ với
những tấm rèm màu xanh lam, sắc mặt Tiêu Thương trầm lãnh, vẻ mặt tập
trung vào miếng ngọc bội trong tay, đó là miếng ngọc bội của Tô Khả Nhi, đối với Tiêu Thương mà nói, việc bỏ đi của Tô Khả Nhi không quan trọng, việc sống chết của nàng không liên quan gì đến hắn cả, nhưng điều làm
hắn buồn bực chính là hắn đã chuẩn bị việc chọn ngày kết hôn cho nàng
rồi, nhưng cuối cùng lại phải bỏ giữa chừng, ít nhiều cũng đã hao tốn
không ít tâm tư của hắn.
Nhưng hôm nay có một chuyện thú vị làm
hắn tràn ngập hy vọng, chính là một tháng nữa hắn sẽ nạp Tề Tú Viện làm
Vương phi, trong mắt người bên ngoài thì cho rằng Tiêu Thương coi trọng
dung mạo xuất chúng của Tề Tú Viện, nhưng chỉ có trong lòng Tiêu Thương
mới biết rõ rằng hắn lấy Tề Tú Viện chỉ có một nguyên nhân duy nhất, đó
là trả thù Mạc Dạ Ly, hắn muốn Mạc Dạ Ly nếm được mùi vị bị người khác
chiếm mất người phụ nữ mà Mạc Dạ Ly yêu nhất.
Tiêu Thương không
bao giờ quên được, năm hắn mười tuổi, phụ thân hắn giữa chiến trường
chiến đấu oanh liệt ba ngày ba đêm, cuối cùng chiến bại mà quay về, khi
về đến Vương phủ thì trên người đầy vết thương, máu chảy không ngừng,
chỉ còn lại nửa cái mạng, khi đó, Tiêu Thương mới mười tuổi vô cùng sợ
hãi, hôm đó, lúc hắn sắp vào phòng thăm phụ thân, lúc đừng ngoài cửa đã
nghe được một chuyện làm hắn vô cùng khiếp sợ, hắn vẫn còn nhớ rõ khẩu
khí tức giận của cha hắn đối với tướng quân, trong trận chiến ấy người
làm cha hắn suýt mất mạng chính là phụ thân của Mạc Dạ Ly, đại tướng
đương triều Mạc Trường Phong, chiến trường luôn tàn khốc vô tình, nhưng
trong trận chiến ấy, bởi vì quân địch quá hùng mạnh, Mạc Trường Phong vì muốn bảo toàn tính mạng của hơn ba vạn binh sĩ, cuối cùng đã lựa chọn
cách không trợ giúp các tướng sĩ đang chiến đấu ở trận tuyến phía trước, trong đó bao gồm cả lãnh quân Tiêu Tiên Vương, cha của Tiêu Thương.
Lúc đó, tuy rằng Tiêu Tiên Vương không hề trách cứ với quyết định đó của
Mạc Trường Phong, nhưng với Tiêu Thương năm ấy chỉ mười tuổi lại ghi nhớ tận đáy lòng, bởi vì hắn không thể nào quên được sự đau khổ của mẫu
thân trước sự trọng thương của phụ thân hắn, hắn càng không quên được
phụ thân hắn nằm trên giường trị thương trong ba tháng trời, toàn thân
bị đau đớn dày vò, đó là phụ thân mà hắn vô cùng kính trọng, cho nên,
lúc hắn được phong Vương, hắn đã một lòng báo thù Mạc phủ, Mạc Trường
Phong sau đó chết trận nơi sa trường, cho nên, thù hận trong lòng hắn
chuyển sang Mạc Dạ Ly.
Mạc Dạ Ly và Tiêu Thương từ nhỏ đã thành
danh hiển hách, Mạc Dạ Ly thông minh nên trở thành quân sư, tay nắm quân quyền thống lĩnh trăm vạn quân binh, còn Tiêu Thương với bản lĩnh của
mình, tuổi còn trẻ đã lên nắm quyền, giữ một vị trí trọng yếu trong
triều. Một người thâm trầm khó đoán, xử sự lạnh nhạt. Một người còn lại
nội tâm kín đáo, lãnh lệ bức người.
Nghĩ đến hôn sự sắp tới, khóe môi của Tiêu Thương nhếch lên vui vẻ, Tề Tú Viện có vị trí quan trọng
như thế nào trong lòng Mạc Dạ Ly, thì sẽ càng đả kích đối với Mạc Dạ Ly
bấy nhiêu.
***
Đoàn người của Tô Khả Nhi đã đi được gần ba ngày, hôm nay, đáng nhẽ thời tiết rất thuận lợi, nhưng đến chạng vạng,
sắc trời bỗng đột nhiên thay đổi, mây đen kéo đến ầm ầm, đoán là sắp có
mưa to, Phương An vội đánh xe ngựa đến một trấn nhỏ, trong trấn nhỏ chỉ
có vài căn nhà, khó khăn lắm mới tìm được một nhà trọ nhỏ ở đó, tối nay
họ phải nghỉ ở đây.
Nhóm năm người đi vào nhà trọ, ông chủ nhà trọ sửng sốt một chút, rồi ngay lập tức tươi cười hói: "Các vị muốn nghỉ tối nay?"
'Chúng ta cần bốn phòng ." Phương An ném bạc lên bàn, khí thế áp đảo ông chủ.
Ông chủ nhìn nén bạc trắng trên bàn, gương mặt nhăn nhó, ông ta cười khổ
nói: "Khách quan đại gia, không nói dối gạt ngài, nhà trọ chúng tôi là
nhà nhỏ trong thị trấn bé này, quanh năm cũng chỉ có một hai khách nhân
thôi, ngài xem hôm nay trời mưa, cho nên một phòng đã bị dột, nhà trọ
chúng tôi chỉ còn hai phòng thôi."
"Cái gì? Hai phòng?" Phương An hét lên, bọn họ có năm người, hai phòng làm sao đủ?
Ông chủ đưa mắt nhìn năm người một lần nữa, lập tức tươi cười rạng rỡ nói:
"Thật ngại quá, khách quan, đêm nay đành để các vị chịu thiệt một chút
rồi."
Lời vừa nói xong, trong lòng Tô Khả Nhi đã thầm tính toán,
Mạc Dạ Ly và Phương An một phòng, Tôn Thanh Liễu và nha hoàn Tiểu Mạn
một phòng, vậy còn cô thì sao? Làm sao bây giờ? Nói thế nào đây, hiện
giờ thân phận của cô là thư đồng của Mạc Dạ Ly, cũng là đàn ông mà.
"Ba vị nam khách quan sẽ nghỉ ở phòng phía đông! Phòng đó khá rộng, có thể
ngủ dưới đất được, còn hai vị cô nương thì nghỉ ở phòng nhỏ ngay bên
cạnh, vượt qua đêm nay thì sẽ không thành vấn đề, mưa to sẽ sớm chấm dứt thôi, các vị có muốn lên lầu nghỉ luôn không?" Ông chủ nỗ lực khuyên.
Ánh mắt Phương An hướng về Mạc Dạ Ly muốn xin ý kiến của hắn, đó là chủ tử
của hắn, ai cũng có thể chịu thiệt được nhưng tướng quân thì không thể
được, thấy Mạc Dạ Ly mở miệng nói: "Như này đi, ta và Tiểu Tô một phòng, Tôn cô nương và tiểu Mạn cô nương một phòng, Phương An, ngươi chịu
thiệt một chút, ngủ ở ngoài xe ngựa."
"Cái gì?" Phương An mở to
hai mắt, không thể tin tướng quân của hắn được, làm sao như thế được? Để tướng quân và Tô Khả Nhi một phòng? Người khác không biết Tô Khả Nhi là nữ nhân, tướng quân lại biết rõ mà!
Tô Khả Nhi cũng giật mình,
nhưng sau một giây, cô lại thấy vui vẻ, đêm nay được ở cùng với trai
đẹp? Chuyện tốt đẹp tự nhiên rơi xuống đầu cô chứ? Ha Ha! Tô Khả Nhi cô
bắt đầu được yên ổn rồi.
"Tướng quân, làm sao mà được..." Phương
An lắp bắp, lại bị Mạc Dạ Ly cắt ngang: "Cứ sắp xếp như vậy đi." Nói
xong, theo ông chủ lên lầu.
Tôn Thanh Liễu và Tiểu Mạn vì không
biết Tô Khả Nhi là nữ cải nam trang, cho nên cũng đồng ý với sự sắp xếp
này, nhưng thật ra cái đuôi là Phương An lại vô cùng lo lắng, điều này
làm sao có thể được chứ? Danh tiết của tướng quân chẳng phải cũng bị hủy bởi Tô Khả Nhi hay sao? Lúc trở về làm sao ăn nói với Tề cô nương đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT