Một bóng dáng ngang tàng cuồng ngạo bước vào Tiêu vương phủ, Tiêu Thương với khuôn mặt hờ hững, ánh mắt nghiêm nghị lạnh lẽo, ai thấy cũng phải lui xuống, quản gia sửng sốt một chút, cúi đầu tiến lên cung nghênh: "Chủ tử đã về."

"Tô Khả Nhi đâu?" Tiêu Thương trầm giọng hỏi.

Quản gia ngỡ ngàng, chẳng phải Tô tiểu thư tham gia hội thi cùng Vương gia hay sao? Vì sao Vương gia trở về là hỏi ngay Tô cô nương rồi? Quản gia nghi hoặc ngước lên hỏi: "Chủ tử, Tô cô nương còn chưa về ạ."

Tin tức này càng làm cho sắc mặt của Tiêu Thương thêm âm u, mắt nheo lại, cái gì? Nha đầu làm mất mặt Vương phủ như vậy mà còn lớn mật ở bên ngoài chưa về? Tô Khả Nhi lần này múa trên sân khấu mặc dù đã áp đảo toàn bộ, nhưng kỹ thuật nhảy lại quá khác người, hình dáng yêu mị, dâm đãng lỗ mãng, mê hoặc nhân tâm, hoàn toàn không phải là điệu múa của khuê nữ, nếu cô ta là nữ tử của nhà người khác thì kệ, nhưng cô ta lại là người của Tiêu vương phủ, nếu chuyện này lưu truyền ra ngoài thì Tiêu Thương hắn còn mặt mũi nào nữa chứ?

Thấy sắc mặt chủ tử khó coi, quản gia càng nghi ngờ, Tiêu Thương hừ một tiếng rồi nói: "Khi nào cô ta về thì yêu cầu cô ta đến gặp bản vương ngay." Phân phó xong, Tiêu Thương đi thẳng về thư phòng.

Sau khi ra khỏi hội thi Tô Khả Nhi không về Vương phủ ngay mà cùng nha hoàn đi dạo phố, khó có được thời gian ra ngoài, cô có mà ngốc mà trở về ngay! Chỉ hơi tiếc là trên người cô không có mang theo nhiều tiền, có một số thứ chỉ có thể ngắm nghía thôi, lúc này, cô đang ngắm nhìn say sưa một viên trân châu to bằng ngón cái, ông chủ thúc giục: "Tiểu thư, cô xem xong chưa? Rốt cuộc cô nương có mua không, không mua thì đừng cản trở việc bán hàng của tôi."

"Cái này giá bao nhiêu?" Tô Khả Nhi mở miệng hỏi.

"Mười hai lượng." Ông chủ đáp.

Mười hai? Tô khả Nhi đau lòng thấy trên người mình chỉ còn năm lượng, nghĩ thầm, nhưng mình có thể trả giá xuống năm lượng, nghĩ xong, Tô Khả Nhi lập tức tỏ thái độ kinh ngạc: "Cái gì? Một viên trân châu mà mười hai lượng? Ông chủ muốn giết người à? Một viên trân châu mười hai lượng thì ai dám mua!"

Ông chủ liền tỏ thái độ khinh thường, trên mặt lộ rõ vẻ bất mãn phiền hà: "Cô nương, đây chính là trân châu ở Nam Hải, trân quý dị thường, loại này cũng chỉ phù hợp với những người trong hoàng thất, nếu cô nương không muốn mua thì để lại. Đừng ở đây phá hoại nữa, cô nương không mua nổi đâu."

Tô Khả Nhi thấy ông chủ khó như vậy đành phải nói thật: "Năm lượng nhé. Ông bán cho tôi đi, ông bày hàng ở đây cũng chỉ mong bán được hàng thôi mà."

"Cô nương, hôm nay buôn bán ế ẩm, cô nương không vì thế mà làm khó ta, không mua thì đi chỗ khác đi." Nói xong, ông chủ lấy lại viên trân châu trên tay Khả Nhi.

Đúng lúc một nén bạc màu trắng từ người bên cạnh Tô Khả Nhi đưa ra, một giọng nói vang lên: "Vậy viên trân châu này thiếu chủ nhà ta sẽ mua."

Tô Khả Nhi kinh ngạc quay sang, chỉ thấy sau lưng mình có một thiếu niên không biết đứng đó từ bao giờ, rất đẹp trai, trên người mặc y phục màu lam, người thiếu niên mỉm cười với Tô Khả Nhi, đã thấy ông chủ cướp lấy nén bạc với tốc độ kinh người, rồi lập tức đưa ra viên trân châu cười nịnh nọt: "Công tử, của ngươi."

Trong lúc Tô Khả Nhi tức giận thấy viên trân châu mà mình thèm muốn đến nhỏ dãi giờ đã bị người khác mua mất, thì người thiếu niên đã hướng về Tô Khả Nhi cười nói: "Tô cô nương, đây là chủ tử của ta mua tặng cho cô nương, mời cô nương hãy nhận lấy."

Tô Khả Nhi giật mình, không dám tin người thiếu niên trước mặt, cái gì? Mua tặng mình phải không? Tô Khả Nhi không hiểu, hỏi: "Chủ tử của huynh là ai?"

"Chủ tử nhà ta nói, cô nương sau này sẽ biết hắn là ai." Nói xong, thiếu niên đặt viên trân châu vào trong tay Tô Khả Nhi rồi xoay người bước đi, để lại Tô Khả Nhi vẫn ngạc nhiên đứng ngây ra ở đó không hiểu gì, đến nửa buổi cô mới hoàn hồn, thầm kêu, vậy rốt cuộc vị công tử đó là cố tình? Mua tặng trân châu cho mình? Còn nói sau này sẽ gặp lại? Vậy có phải tên công tử béo mập lần trước mình cự tuyệt không nhỉ? Nhưng thấy thiếu niên này rất lễ phép, vậy thì suy đoán vừa rồi là không đúng, vậy người đó là ai?

Tô Khả Nhi không muốn, vậy mà vị công tử kia còn nói sau này sẽ gặp lại, vậy thì lúc đó sẽ gặp vậy! Cô cầm viên trân châu trở về Tiêu vương phủ, đi được nửa đường, đột nhiên có linh cảm bất thường, tại hội thi, cô rõ ràng thấy vẻ mặt tức giận của Tiêu Thương, nghĩ đến lần này trở về thể nào cũng bị giáo huấn một trận cho mà xem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play