Tô Khả Nhi đi xa rồi, khi quay đầu lại, lại phát hiện Tiêu Thương không hề đuổi theo, trong lòng cô lại có cảm giác mất mát. Vì sao anh lại không đuổi theo chứ? Chỉ cự tuyệt thôi, anh ta đã tức giận rồi ư? Vốn không có hứng thú đi dạo, cô rầu rĩ đi về nhà.

Ngay khi Tô Khả Nhi vừa đi, Tiêu Thương đang định đuổi theo, đúng lúc một thị vệ trong trang phục bình dân bước tới, nói nhỏ: “Vương gia, có người muốn gặp ngài.”

“Ai?” Tiêu Thương nhíu mày.

“Đương kim hoàng thượng đang trong Nam Cung phủ chờ Vương gia.”

Trong lòng Tiêu Thương khẽ run, nhưng thái độ vẫn trầm ổn bình tĩnh, điều chỉ làm hắn khó hiểu chính là, thái tử vừa mới đăng vị, sao lại rời cung xuất hiện ở Giang Nam chứ? Chẳng lẽ là trong cung xảy ra chuyện gì?

Tiêu Thương ngẩng lên nhìn về hướng Tô Khả Nhi đi, sớm đã không thấy bóng người, hắn khẽ thở dài, trong lòng tự trách, có phải hắn đã nói gì làm tổn thương đến nàng không? Có lẽ hắn không nên đề cập đến chuyện nạp phi vội.

Nam Cung Phủ, bầu không khí nghiêm trọng, hạ nhân nín thở, không giống như trước có thể nói chuyện tùy ý, công việc bận rộn, bởi vì hôm nay trong phủ không như mọi lần, bọn hạ nhân mặc dù không biết thân phận người khách hôm nay đến,nhưng thấy lão gia cung kính như vậy, có thể hiểu thân phận người đó rất đặc biệt.

Lúc này, bên ngoài cửa lớn, một người khác cũng toát lên khí thế vương gia, chắp tay sau lưng đi vào, hoa phục cẩm mang, ánh mắt thâm trầm, sắc bén lạnh thấu xương, khuôn mặt tuấn tú không lộ thái độ gì, vô cùng bình tĩnh, gây cho người khác một sự uy hiếp, hạ nhân đón tiếp Tiêu Thương đi vào đại sảnh, thấy nam tử trẻ tuổi ngồi đó, hắn khẽ hành lễ: ‘Thần tham kiến hoàng thượng.”

“Vương thúc bình thân.” Thái tử bước đến nghênh đón, hai tay nâng Tiêu THương lên, cực kỳ có lễ, tuy rằng chỉ kém bốn tuổi, nhưng dựa theo bối phận, Tiêu Thương bối phận cao hơn đương kim thái tử một ít.

Nam Cung lão gia đánh giá hai vị cao quý trước mặt, bàn nhân quân lâm thiên hạ, không khỏi cảm khái, xem ra trong thiên hạ thất hiếm có. Sau một lúc lễ nghĩ, Tiêu Thương quan tâm nhất là mục đích giá lâm của hoàng thượng, hắn nhướng mày hỏi: “Hoàng thượng kế vị chưa lâu, không ở trong triều chủ trì triều chính, sao lại nam hạ Giang Nam ? Chẳng lẽ cũng giống như bổn vương là đạp thanh thưởng cảnh?”

Thái tử trẻ tuổi cười ôn hòa, hàm ý có chút chua xót: “Vương thúc nói đùa, trẫm làm sao có thể nhàn hạ thoải mái như vậy. Lần này đến Giang Nam , trẫm muốn mời Vương thúc quay lại triều chính.”

Tiêu THương nhíu mày, đôi mắt sáng lên hiểu, xem ra sau khi hắn đi, trong triều lại xảy ra chuyện gì rồi. Ngẫm lại ngay trước đó không lâu, hắn bị tiên hoàng uy hiếp giao ra binh quyền, nay, thái tử đích thân tới đón, nhất là đối với hắn cung kính, tỏ vẻ thành ý, quả nhiên là mục đích rõ ràng.

“Vương thúc có điều không biết, cục diện triều đình này tản mạn, từ lúc Vương thúc đi, quần thần có nhiều khúc mắc, ngôn ngữ bất hòa, thế lực chia bốn chia năm, hơn nữa biên quan khấu địch xâm nhập, quả thật làm trẫm đau lòng, cho nên, trẫm mới bất đắc dĩ quấy rầy nhã hứng của vương thúc, đến đây mời Vương thúc về kinh chủ trì đại cục.” Thái tử thở dài nói, quả thật có thể nhận ra, sắc mặt rất tiều tụy.

Quả nhiên, ý đồ đến đây của thái tử Tiêu Thương đoán không sai, chỉ là, hắn không quên trước đó tiên hoàng đã dùng thủ đoạn bức hắn giao ra binh quyền như nào. Nhưng hắn không vì thù riêng của mình mà kết oán với hoàng thượng, hắn trầm tư chốc lát, nói: “Hãy để bổn vương suy nghĩ hai ngày.”

“Xin vương thúc suy nghĩ, thời gian cấp bách, thật lòng trẫm muốn ngày mai Vương thúc cùng trẫm hồi kinh luôn.” Thái tử yêu cầu, vẻ mặt lo lắng, xem ra tình hình trong triều quả thật là nguy cơ, tuy rằng hắn cảm thấy tức giận chuyện cũ, nhưng nếu triều đình hỗn loạn, thì lại không là chuyện tốt.

“Vương gia nếu không vội đi, hãy lưu lại uống chén trà đã.” Nam Cung lão gia cười thỉnh cầu.

“Đúng vậy. Vương thúc khó được gặp mặt, hãy ở lại uống chén trà.” Thái tử chuyện công đã bàn xong, trên mặt tươi cười.

Tiêu Thương nhìn sắc trời xa xa, thấy đã sắp chạng vạng, mặc dù có chút lo lắng cho Tô Khả Nhi, nhưng hoàng thượng ở ngay đây, không thể không để ý cấp bậc lễ nghĩa, liền gật đầu: ‘Ừm.”

Tô Khả Nhi về đến nhà, quay nhìn lại đằng sau, vẫn tối den, Tiêu Thương không hề đuổi theo, cô đã cảm thấy mất mát rồi, giờ cảm giác đó càng thêm mãnh liệt, tuy rằng cô bướng bỉnh không chịu thua, nhưng trong lòng vẫn ngẫm nghĩ, có phải vừa rồi cô cự tuyệt chuyện nạp phi làm cho anh tức giận không? Cô đẩy cửa ra, thấy trong phòng trống rống, tâm trạng của cô không được yên tĩnh.

Đốt nến lên, cô ngồi ở đại sảnh, dùng bếp nấu nước trà, tối nay cô không có khẩu vị, vừa uống trừa, vừa nhìn ra cổng, trong lòng lại sợ hãi, nếu Tiêu Thương đi rồi thì sao? Nếu anh thật sự không trở lại thì sao? Cảm giác mãnh liệt này làm cô không thở được, rõ ràng là không thích anh, vì sao lúc anh không có ở bên, cô lại nhớ đến anh? Đến lúc này thì cô thật sự hối hận rồi, biết như vậy thì cô không nên từ chối anh.

Đột nhiên, tiếng ánh chớp, rồi tiếng sét trên bầu trời vang lên, cô sợ hãi, tay run rẩy làm nước trà nóng bắn lên tay bỏng rát, cô nhìn mây đen ngoài cửa sổ, dự báo sắp có cơn mưa to, cô phút chốc lo lắng, không để ý tới vết đau ở tay, trong lòng chỉ nghĩ, Tiêu Thương đang ở đâu? Anh có tìm được nơi trú chân không? Có bị dính mưa hay không?

Đúng như cô dự đoán, chỉ lát sau, mưa to tầm tã rơi xuống, giờ là thời tiết tháng năm, thay đổi thất thường, không có dự báo trước, cô đứng ở đại sảnh, nghe mưa gõ bên ngoài cửa, có chút lạnh, lại có chút sợ hãi, bởi vì nhiều chuyện quỷ quái thường xảy đến vào ngày mưa, cô vẫn còn nhớ con rắn rơi vào thùng nước tắm bị chết nóng lần đó, cả người cô lại nổi da gà, nhìn bên ngoài tối đen, trong lòng cô bức thiết mong Tiêu Thương quay về.

Đang ở trong Nam Cung phủ uống trà, nghe tiếng sấm lần thứ nhất, cả người hắn chợt căng thẳng, sự lo lắng trào lên, ý nghĩ trong đầu hắn chính là, Tô Khả nhi đang ở nhà một mình, hắn bất chấp lễ nghĩa, đứng lên nói: “Bổn vương còn có việc phải làm, xin hoàng thượng cứ lưu lại từ từ thưởng trà.”

“Vương thúc phải đi sao?” Hoàng thương kinh ngạc.

“Tiêu vươn gia, bên ngoài trời mưa to, đêm nay ở lại trong phủ đi.” Nam Cung lão gia khuyên bảo.

“Không cần, làm phiền Nam cung lão gia chuẩn bị xe ngựa cho bổn vương.” Tiêu Thương nôn nóng nói, tâm trạng sốt ruột.

Toàn bộ Giang Nam đều phủ trong màn mưa dày đặc, còn lúc này trên đường, một chiếc xe ngựa phi như bay.

Tô Khả Nhi châm nến khắp nơi, đứng ở trong đại sảnh, một bước cũng không dám đi, tiếng sấm chớp bên ngoài cửa sổ vang lên, cô bịt lỗ tai, co rúm lại trên ghế, từ từ nhắm mắt lại, sợ hãi.

Đúng lúc này, trong tiếng mưa rơi, cô nghe có tiếng vó ngựa dồn dập, cô ngẩng đầu lên, bên ngoài vẫn tối đen, trong lòng thầm thất vọng. Nghe nhầm rồi, anh ấy không thể quay về đâu.

Trong lúc cô đang cười nhạo mình, đột nhiên thấy cửa tiểu viện bị đẩy ra, một người quen thuộc hiện ra trong màn mưa làm cô đứng bật lên, sự vui mừng không khống chế được làm cô lao tới trước mặt người đó, thấy Tiêu Thương toàn thân ướt đẫm, làm cô cảm động muốn khóc, hai mắt ươn ướt, lại cười xán lạn: “Sao huynh lại quay lại?”

“Lo lắng cho muội.” Tiêu THương thở gấp, giọng nói khàn khàn thâm tình, chỉ muốn ôm lấy nữ nhân trước mặt, nhưng ý thức được mình ướt đẫm cả người, hắn cố gắng nén sự xúc động lại.

“Ngốc quá, sao huynh không biết bên ngoài mưa lớn vậy sao? Nếu bị ốm thì làm sao?” Cô vừa thốt ra, lại thấy khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Thương dính đầy nước mưa, lại còn cười vui sướng.

“Huynh còn cười, nhanh đi thay quần áo đi.” Cô lo lắng nói.

Nhìn Tiêu Thương đi lên lầu, cô đứng đằng sau, vỗ ngực, khóe miệng cong lên cười, một nụ cười tươi thỏa mãn, thì ra anh không hề bỏ đi.

Thay một chiếc áo đơn đi xuống, trễ ngực lộ ra vầng ngực khỏe mạnh, thấy Tô Khả Nhi đỏ mặt, hắn đến trước bàn, dừng lại ở gương mặt nhỏ nhắn của nàng, hỏi khẽ: ‘Vừa rồi là muội chờ bổn vương phải không?”

“Muội…muội không có…” Tô khả Nhi lắp bắp.

Tiêu Thương nhìn vẻ lo lắng của nàng, không hề giận, vừa rồi trong mưa, hắn rõ ràng thấy trong mắt nàng có sự vui mừng, ánh mắt không bao giờ lừa được người.

ĐÚng lúc một tiếng sét đánh đinh tai nhức óc giáng xuống, cô xoay người lại muốn tránh, không cần thận lại nhào vào lòng Tiêu Thương, Tiêu Thương ôm chặt lấy cô, khàn giọng nói: ‘Muội vội vàng muốn bổn vương sủng hạnh như vậy sao?” Hơi thở ấm áp thổi vào bên tai cô, ám muội.

Tô Khả Nhi thấy ánh mắt thâm trầm nóng bỏng kia, cô kêu: ‘Ai muốn huynh sủng hạnh? Muội không…” còn chưa nói hết câu, đôi môi đã bị hôn xống, đầy khát vọng.

“Ưm…” Tô Khả Nhi mở to mắt, bối rối, cảm nhận được đầu lưỡi của anh ở trong miệng, mút vào, đầu óc cô trống rỗng, theo bản năng muốn phản kháng, nhưng lại dần dần bị kìm hãm, bàn tay cô lại ôm lấy chiếc lưng to lớn kia, thở dài, không còn khống chế ý nghĩ của mình nữa, tại đêm mưa này, hãy để cho mọi việc thuận theo tự nhiên đi. Cô đã vẫn không muốn thừa nhận cô yêu Tiêu Thương, nhưng, trong sự kích tình của anh, sự kiên trì kia sớm đã không còn tồn tại nữa, không biết từ lúc nào, người đàn ông cường ngạnh này đã chú ẩn ở trong lòng cô rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play