Đối với chất vấn của Tả Á, Kiều Trạch không có bất kì lời giải thích nào, anh chỉ ôm Tả Á thật chặt, cằm đặt lên đỉnh đầu cô, như đang lâm vào trầm tư, khó xử.

Nhưng Kiều Trạch càng trầm mặc như vậy càng khiến cho trái tim Tả Á trở nên lạnh lẽo, sự tin tưởng của cô đối với anh bắt đầu dao động, không còn tin anh tuyệt đối như trước nữa, cô không nhịn được mà suy nghĩ miên man, anh và Tình Văn thật sự kết thúc rồi sao ?

Không, không phải, có lẽ hai người vẫn còn vương vấn không dứt, Tình Văn vẫn còn một chỗ đứng nhất định trong lòng Kiều Trạch. Thời gian cô ấy ở bên anh so với cô còn dài hơn, nói không chừng hai người còn trải qua chuyện gì đó mà cô không biết .

Tình Văn giống như em gái của Kiều Trạch vậy, có lẽ còn thân thiết hơn cả người nhà, bạn bè của anh nữa. Cô là thư kí đắc lực của Kiều Trạch, cũng từng là bạn gái, là vợ chưa cưới của anh, bạn giá, nữ nhân. Nếu như quan hệ giữa Kiều Trạch và Tình Văn là trong sáng thì cũng sẽ không xảy ra chuyện ngày hôm nay.

Tả Á nghĩ vậy, trong lòng cảm thấy rất chán nản, tình cảnh như bây giờ, cô nên làm như thế nào đây. Cô không rõ tim mình thế nào, không biết phải làm sao, không muốn yêu cầu bất cứ cái gì, nhưng Kiều Trạch cũng không lên coi cô như con cừu nhỏ, như một đứa ngốc như vậy chứ.

Không phải cô không tức giận, chỉ là cô không muốn vì chuyện như vậy mà hai người cãi vã, đối chọi gay gắt với nhau, khiến cho hai người càng thêm xa cách,cô không muốn phá vỡ cuộc sống hiện tại của hai người. Nhưng không nói ra không có nghĩa là không để ý, chỉ là cô không biết phát tiết ra thế nào mà thôi.

Như bây giờ cục diện tình cảm có chút phức tạp, cô lại tham dự ở trong đó, để cắt đứt một đoạn tình cảm, đối với bất kì ai cũng cần phải có thời gian và dũng khí, huống chi, đối với Tình Văn, Kiều Trạch còn phải có trách nhiệm, cho nên, có lẽ hai người bọn họ cũng cần có thời gian.

Tả Á lắc lắc cái đầu đang đau nhức, tự nói với mình không lên lại đi hỏi chuyện thỏi son và hoa tai là như thế nào cũng, anh trầm mặc lâu như vậy không phải cũng đã cho cô hiểu hết được rồi sao. Giờ phút này nàng lâm vào trạng thái mờ mịt, tình cảm của cô với Kiều Trạch nên tiếp tục, hay cô nên bảo vệ tim mình, học cách kìm nén trái tim mình, không nên tiếp tục trầm luân nữa, như vậy cô mới không bị tổn thương…

Mọi chuyện trở lại bình thường, Tả Á rời khỏi cái ôm ấm áp của Kiều Trạch một cách lạnh lùng, trở lại phòng ăn ăn cơm, cô theo thói quen coi cơm như kẻ thù, ăn từng miếng lớn, cũng không nói một lời, Kiều Trạch chăm chú nhìn nàng, như đang suy nghĩ điều gì đó.

Sau bữa cơm chiều, Tả Á trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, Kiều Trạch thì đi vào phòng sách bận rộn giải quyết các công việc còn lại.

Tả Á mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, không biết bao lâu mới cảm giác được Kiều Trạch nằm xuống bên cạnh cô. Môi mỏng của anh mang theo hương bạc hà nhàn nhạt hôn lên môi cô, lộ ra tình yêu say đắm cùng nỗi bất an trong lòng, cuối cùng anh ôm cô thật chặt.

Cô ngủ, nhưng không ngủ yên được, cô cảm giác được Kiều Trạch dường như không ngủ, bàn tay anh vẫn luôn nắm chặt tay cô, lồng ngực của anh áp sát vào cô, rất gần, nhưng là trái tim của anh giống như biển, như làn nước xoáy sâu, khiến cô nhìn không thấu, cũng không thấy được đáy.

Sáng hôm sau lúc tỉnh dậy, Tả Á có chút mơ màng, thật giống như đang lọt vào sương mù vậy. Sau khi ăn sáng xong cô cùng Kiều Trạch đi xuống lầu, Kiều Trạch vẫn theo thói quen nắm lấy tay cô, còn cô thì mặc cho anh nắm tay mình, cùng đi xuống dưới lầu. Anh vẫn giống như trước, muốn đưa cô đi làm.

Từ sáng sớm, Tả Á đã không thèm để ý đến Kiều Trạch.

Mặt lạnh, không chỉ có anh mới làm được, cô cũng làm được vậy.

Sau khi lên xe, Kiều Trạch không vội đi ngay, mà quay sang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của Tả Á, khẽ thở dài, vươn tay nắm lấy bả vai nàng, lạnh lùng nói: “Đừng suy nghĩ lung tung nữa, đến chiều anh sẽ đến đón em.”

Tả Á vẫn im lặng, Tình Văn tìm đến cửa, lại xảy ra chuyện vậy, cô có thể không suy nghĩ lung tung được sao, không biết cô ta có bình thường không nữa….Ai lại muốn ôm phiền não vào người đâu? Cô hận bản thân mình hiện tại, cứ như một đứa ngốc, lo được lo mất, như đang bị bệnh vậy. Anh nói cô đừng suy nghĩ lung tung, nhưng cô có thể không nghĩ được sao? Đúng là nói mà không biết suy nghĩ. Tả Á nặn ra nụ cười giả tạo, ánh mắt cũng cong lên: “Em không có suy nghĩ lung tung, anh lái xe đi, trễ giờ làm rồi.”

Tây Kiều Trạch kìm chặt người cô, môi mỏng ấn lên, nụ hôn bá đạo, cường thế cướp đi hô hấp của cô, cho đến khi mặt cô đỏ bừng lên, khiến cô mất đi lý trí, không thể suy nghĩ lung tung nữa, đến khi nhìn thấy bộ dạng ý loạn tình mê của Tả Á, anh mới vừa lòng buông cô ra.

“Tả Á, không được phép chiến tranh lạnh.”

Chiến tranh lạnh, thực sự rất đáng sợ, so với đánh lộn còn đáng sợ hơn rất nhiều.

Tả Á gật đầu: “Mau lái xe đi, thật sự trễ giờ làm rồi.”

Lúc này Kiều Trạch mới khời động xe rời đi, chạy nhanh tới công ty của Tả Á. Lúc đến lầu dưới của công ty, trước khi Tả Á bước xuống xe, cô khẽ nghiêng người hôn lên mặt anh một cái: “Làm việc vui vẻ, tạm biệt..!” Trong mắt cô chợt lóe lên tia giảo hoạt khiến cho Kiều Trạch không khỏi cảnh giác, cô nhóc này vừa bày trò xiếc gì vậy?

Tả Á đang định xuống xe, tay lại bị bàn tay to lớn của Kiều Trạch túm lại, cô quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy trong mắt anh có chút không vui. Anh không vui cái gì chứ, người không vui phải là cô mới đúng, Tả Á xuống cố tay mình: “Còn có chuyện gì nữa sao? Em bị muộn rồi.”

Kiều Trạch cau mày, lạnh lùng nói: “Lần sau không cho phép mặc váy ngắn thế này nữa.”

Tả Á nhìn xuống váy của mình, đâu có ngắn, cũng dài đến đầu gối rồi mà, rất phù hợp, chính cô cũng cảm thấy rất hài lòng, liền không để ý đến anh nữa: “Vâng, vâng, biết rồi, sếp à, ngài không mau đến công ty đi, không phải còn có cuộc họp à?!” Xem anh còn đắc ý được bao lâu nữa.

Có vấn đề, chắc chắn có vấn đề. Kiều Trạch nhận ra được, nhưng cũng không nói gì nữa, buông tay Tả Á ra, nhìn thân ảnh mảnh khảnh của cô trước mặt anh xoay người, vội vã đi về phía cửa lớn công ty. Một đôi chân thon dài không tỳ vết sáng ngời trước mắt anh, khiến anh có chỉ muốn bao kín lấy đôi chân đó của cô. Đưa mắt nhìn cho đến khi Tả Á bước vào cửa lớn công ty, rồi biến mất khỏi tầm mắt anh, Kiều Trạch mới lái xe rời đi.

Lúc Kiều Trạch đưa Tả Á đến công ty cô đã nhận ra được tia giải hoạt lóe lên trong mắt cô, nhưng anh không đoán ra được Tả Á có quỷ kế gì, chỉ nghĩ rằng cô đang tức giận mà phát tiết ra thôi. Anh thích nhìn vẻ mặt tức giận ấy của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khiến anh không nhịn được mà muốn hôn cô, nhưng, anh sẽ không cố ý khiến cô tức giận đâu, bởi anh hi vọng cô luôn được vui vẻ.

Lúc chuẩn bị vào họp, chuông điện thoại của Kiều Trạch chợt vang lên, anh ra dấu xin lỗi mọi người, tay lấy điện thoại di động, nếu như là người khác gọi đến, anh sẽ lập tức tắt máy, tiếp tục cuộc họp, nhưng, đây là nhạc chuông riêng của Tả Á, vì vậy, bất kể hiện tại đang làm gì, chỉ cần Tả Á gọi tới, anh không thể không bắt máy.

Bàn tay của Kiều Trạch chạm tới không phải là cảm giác cưng cứng của điện thoại mà lạicó cảm giác mềm mại giống như tơ lụa, cảm giác này lại có chút quen thuộc, động tác móc điện thoại ra của anh theo bản năng mà chậm lại, đến khi chiếc điện thoại được lấy ra trong tay anh còn kèm theo một chiếc quần lót gợi cảm bắt mắt, điện thoại di động của anh bị quần lót bịt kín lấy, tiếng nhạc điện thoại xuyên qua quần lót truyền ra ngoài, thân thể Kiều Trạch thoáng cứng lại, vội vàng phủ kín thứ đồ kia trong lòng bàn tay.

Mọi người kinh ngạc nhìn món đồ trong tay Kiều Trạch, sắc mặt như đang cố gắng kìm nén cái gì đó, cuối cùng khi cảm thấy ánh mắt lạnh như băng của anh tất cả mọi người đều đồng loạt cúi đầu, hoặc là quay đi chỗ khác, chỉ sợ…Ánh mắt sắc lạnh của Kiều Trạch đảo qua mọi người.

Chuông điện thoại vang lên không ngừng, bàn tay to lớn của Kiều Trạch cầm chặt chiếc điện thoại vẫn được bao trong quần lót, đứng dậy đi ra khỏi phòng họp, trở lại phòng làm việc của mình. Trong mắt tràn đầy vẻ nguy hiểm, anh tự tay kéo quần lót nhỏ bao bên ngoài ra, nhận điện thoại.

“Kiều Trạch, anh đang làm gì vậy?” Giọng nói của Tả Á có chút xấu xa, thậm chí còn dường như còn có chút hả hê.

Khóe môi Kiều Trạch cong lên, trong nhớ đến bộ dạng tiều hồ ly của Tả Á đang nở nụ cười gian sảo, đắc ý, lạnh lùng hỏi: “Em nghĩ anh đang làm gì?”

“Ái chà, sao nghe như anh đang không vui thế nhỉ? Chiều tới đón em sớm chút nha, em sẽ về nấu chè cho anh ăn giải nhiệt.”

“Tả Á.”

Kiều Trạch gọi tên của cô, thản nhiên không chút gợn sóng, nhưng Tả Á lại có cảm giác lạnh buốt sống lưng: “Sao thế?…Sao nghe u ám vậy…?”

“Tốt nhất em nên cầu nguyện đi, món chè của em có thể khiến anh hạ hỏa được sao?”

“Hì hì..” Tả Á chột dạ cười khúc khích.

“Tối nay về nhà chúng ta sẽ vui vẻ ‘hàn huyên’.”

“A…em có việc bận, cúp mày trước, tạm biệt.”

Tả Á rất không khách khí cúp điện thoại. Kiều Trạch nhìn chiếc quần lót nhỏ trên bàn, cầm lấy, định ném vào trong thùng rác, nhưng cuối cùng lại chợt dừng lại, cất lại vào trong túi quần, cô nhóc này cần phải ăn đòn!

Trở lại phòng họp, vẻ mặt Kiều Trạch vẫn rất bình tĩnh, lạnh lùng, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì, nhưng tầm mắt của mọi người lại không tự chủ được mà lén nhìn mặt anh, không xảy ra chuyện gì, vừa rồi bọn họ không nhìn thấy gì hết, đó không phải là quần lót gợi cảm, có lẽ chỉ là một chiếc khăn tay thôi.

Mà sự thật là mọi người cũng không nhìn rõ đó chính xác là thứ gì, chỉ là nghi ngờ thôi, vô cùng nghi ngờ.

Kiều Trạch lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người một cái, tròng mắt đen híp lại, nhưng lại lộ ra ánh sáng rét lạnh: “Thấy cái gì sao?” Quả không hổ danh Kiều Trạch, gặp loạn không sợ hãi.

Mọi người bị ánh mắt kia đảo qua, vội vã lắc đầu:”Không có, không có!”

“Bắt đầu họp!”

Trên đường Kiều Trạch đưa Tả Á về nhà, Tả Á vẫn luôn quan sát nét mặt của Kiều Trạch, vẻ mặt anh như không xảy ra chuyện gì cả, không có ‘hung ác’ như đã đe dọa trong điện thoại. Về đến nhà, Tả Á tìm chìa khóa mở của nhà, mới vừa thay dép, treo áo khoác lên giá áo, thân thể chợt bị nhấc bổng lên không trung, cô bị Kiều Trạch ôm lấy, vác lên vai.

“Kiều Trạch…anh làm gì thế, thả em xuống.”

Nửa người Tả Á nằm trên vai Kiều Trạch, chỉ thấy bước chân sải dài của Kiều Trạch trên sàn ngà, cửa phòng ngủ bị mở ra, Kiều Trạch ngồi xuống giường, mà trước mắt Tả Á lại trở nên mờ mịt. Cô bị anh đặt vắt ngang đùi anh, mông cô bị người nào đó đánh lên, Tả Á bị đau liền kêu lên, Kiều Trạch đánh cô, anh dám ‘ngược đãi’ cô, đánh cô.

“Khốn kiếp, Kiều Trạch, đồ khốn kiếp, anh dám đánh em…”Tả Á giãy dụa, sợ Kiều Trạch lại đánh mình, vừa vội, vừa tức, liền bấm móng tay vào đùi Kiều Trạch, nhưng da thịt trên đùi Kiều Trạch rất rắn chắc, cô không bấm vào được : “Còn dám làm loạn nữa?” Tiếng nói của Kiều Trạch chợt vang lên trên đỉnh đầu, vừa hung dữ, vừa lạnh lùng. Chỗ bị đánh rất đau, nước mắt cô không nhịn được mà trào ra, không được vùng vẫy, không được phản kháng nếu không sẽ bị anh đánh chết mất.

Kiều Trạch thấy Tả Á ngoan ngoãn nằm gục trên đùi mình, không nhúc nhích, biết là đã làm cô sợ, vội đỡ cô dậy, lại thấy khuôn mặt Tả Á giàn giụa nước mắt, trong mắt cũng đều là ấm ức, nước mắt giống từng hạt trân châu rơi xuống khiến trái tim Kiều Trạch nhói đau. Anh muốn an ủi, nhưng lại bị Tả Á đẩy ra, cô quay người chạy ra khỏi phòng ngủ, khóc lóc chạy lên tầng. Lúc Kiều Trạch chạy lên tầng hai, Tả Á đã chạy vào một gian phòng, khóa cửa lại.

“Tả Á, mở cửa.”

“Cút đi, cút đi, em không muốn thấy mặt anh nữa…Đồ độc ác…em muốn mẹ…em muốn đòi công bằng, hu hu…Đồ độc ác…” Tả Á khóc nức nở, vô cùng ấm ức, chỗ bị đánh truyền đến cảm giác đu rát. Tả Á lau nước mắt, đánh lên một cái gối.

Kiều Trạch cũng không tiếp tục gọi cô nữa, mà đi xuống dưới lầu, làm xong cơm tối mới lên tầng, mở khóa cửa một cách dễ dàng, liền thấy Tả Á đang ôm gối ngủ, anh bước tới, ngồi xuống cạnh cô, ôm ngang người cô, đi xuống dưới nhà.

Khi bị Kiều Trạch ôm Tả Á đã tỉnh lại, nhưng vẫn giả vờ ngủ, không thèm để ý đến anh, cho đến khi Kiều Trạch ôm cô vào trong phòng tắm, làm như định cởi quần áo tắm cho cô, Tả Á mới “Tỉnh”, giữ lấy bàn tay to lớn của anh, giãy giụa thoát khỏi ngực anh.

“Tắm rửa, ăn cơm.” Anh lạnh lùng nói.

Thôi bỏ qua đi, còn ồn ào nữa khác gì trẻ con đâu chứ, Tả Á cau mày nói: “Em tự làm được, anh ra ngoài trước đi.”

Kiều Trạch đặt Tả Á xuống, rồi đi ra khỏi phòng tắm, vào phòng ăn, dọn cơm xong, thấy Tả Á đã thay bộ quần áo trong nhà đang đi tới, hắn ngồi xuống, chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình: “Ngồi xuống, ăn cơm.”

Vẻ mặt Tả Á có chút sầu khổ, không chịu ngồi xuống. Kiều Trạch cau mày, con nhóc này còn cáu kỉnh nữa, cũng không nghĩ xem thứ đồ riêng tư như vậy lại bị bao nhiêu người nhìn thấy, có khác nào để người ta nhìn thấy chỗ riêng tư kia của cô đâu, lúc ấy anh thật sự rất muốn giết người, không biết là nên đâm mù mắt mình hay đâm vào mắt mấy người kia nữa.

“Có giận dữ thế nào cũng không nên tự hành hạ mình chứ, ăn cơm đi.”

Tả Á tức giận nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Kiều Trạch, bị đánh là cô, đau cũng là cô, còn anh từ đầu đến cuối lại làm như không có chuyện gì, giống như là cô đang cố tình gây sự vậy: “Anh….hôm nay….đồ đáng ghét…chán muốn chết…!”

Tả Á xoay người rời phòng ăn, đi ra phòng khách nằm sấp xuống ghế sofa, tìm điều khiển mở tivi lên. Kiều Trạch đen mặt đi ra, nhìn bộ dạng của Tả Á, có vẻ như đang rất tức giận. Anh đi tới vươn tay túm cô ngồi dậy, nhưng Tả Á lại đột nhiên kêu đâu: “Sao thế?” Anh ngơ ngác.

“Đau…!” Tả Á cau mày, vẻ mặt đau đớn.

Kiều Trạch chợt lo lắng: “Đau ở đâu?”

Tá Á liếc nhìn Kiều Trạch một cái, tức giận nói: “Đau ơi nơi bị tên điên nào đấy đánh đó!”

Kiều Trạch nhìn ánh mắt ai oán của Tả Á:”Để anh xem nào.”

“Không!” Tả Á cố nhịn đau, tránh đi bàn tay của Kiều Trạch, nhưng vẫn bị anh bắt được, nằm sấp xuống trên đùi Kiều Trạch, quần cũng bị anh kéo ra.

Kiều Trạch nhìn thấy mông Tả Á sưng đỏ cả lên, dấu bàn tay rất rõ ràng như bằng chứng lên án anh đã sử dụng “bạo lực” với cô, thảo nào cô không chịu ngồi xuống, trong lòng anh không khỏi nhói đau, hối hận vô cùng, không nói lên lời.

Một lát sau….

“Anh xin lỗi!”

Giọng nói trầm thấp tràn đầy áy náy khác với vẻ lạnh lùng thường ngày chợt vang lên trên đỉnh đầu Tả Á, có phải cô nghe nhầm rồi không? Kiều Trạch đang xin lỗi cô sao, hình như đây là lần đầu anh nói xin lỗi, cách đây rất lâu, khi anh cướp đi lần đầu tiên của cô, anh cũng không hề nói xin lỗi. Tả Á có chút khó khăn quay đầu lại cau mày nhìn Kiều Trạch: “Anh vừa nói gì? Em nghe không rõ.”

“Anh đã nói xin lỗi em rồi, em…còn muốn được voi đòi tiên hả?” Kiều Trạch đỡ Tả Á ngồi lên đùi anh, cố gắng không đụng đễn chỗ đau của cô, trong tròng mắt đen tràn đầy sự áy náy cùng đau lòng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng lại có chút không được tự nhiên.

Nói xin lỗi cũng không có thành ý, vừa lạnh lùng vừa nghiêm nghị lại hung dữ như vậy đấy.

Kiều Trạch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không vui của Tả Á, bàn tay đỡ lấy vòng eo thon của cô, trầm giọng: “Nói đi, anh phải làm gì em mới không giận nữa?”

Đây có lẽ đây đã là giới hạn của Kiều Trạch rồi, là cách Kiều Trạch bày tỏ sự hối lỗi, nếu cô còn tiếp tục ép anh nữa thì có chút quá đáng rồi, cô hít mũi một cái, không có ý tốt nói: “Muốn em tha thứ cho anh, được thôi, nhưng em có ba điều kiện.”

Gương mặt lạnh lùng của Kiều Trạch có chút giãn ra: “Nói anh nghe xem.”

Tả Á níu lấy cổ áo anh: “Ta muốn biết… uhm… lúc nghe điện thoại anh đang làm gì?”

Mặt Kiều Trạch chợt đen lại, con nhóc này, vết sẹo vừa liền đã liền quên đau, vừa bị anh lại đã quên mất rồi, nhất định là cô rất để ý chuyện thỏi son môi và hoa tai kia. Tả Á nhìn mặt Kiều Trạch đen như đít nồi, nhưng cô cũng có thể khẳng định Kiều Trạch sẽ không đánh cô nữa, cô liền vừa làm nũng vừa ép buộc anh: “Nói mau đi, nếu không em sẽ không tha thứ cho anh đâu.”

“Chuẩn bị họp!”Kiều Trạch lạnh lùng phun ra ba chữ khiến cho Tả Á ôm bụng cười lớn, Kiều Trạch đen mặt đặt Tả Á xuống ghế salon, đứng dậy định dời đi, Tả Á cười đến mức chảy cả nước mắt: “Anh…anh đi đâu vậy?”

“Mua thuốc.”

“Thuốc gì?”

“Không phải em bị đau à?” Khóe mắt Kiều Trạch co giật, lạnh mặt nói xong liền đi ra ngoài, trong đầu Tả Á tưởng tượng cảnh Kiều Trạch lấy điện thoại ra nghe, nhất định là rất luống cuống, cười lớn, mặt cũng không khỏi đỏ lên, nhưng lúc này cô mới chợt có phản ứng, Kiều Trạch đang chuẩn bị họp thì nghe điện thoại, không phải là bị mọi người nhìn thấy hết rồi sao…Vẻ mặt của Kiều Trạch nhất định là rất mất mặt….Vẻ tươi cười của Tả Á chợt cứng lại, thôi rồi, cô biết mình xong đời rồi, xong thật rồi…

Sự trả thù của Tả Á đổi lấy mông cô bị đánh, đổi lấy cả đêm bị Kiều Trạch hành hạ, bây giờ Tả Á mới biết, Kiều Trạch nói là hỏa, không phải là lửa giận mà là lửa dục.

Cô, hình như bị lỗ vốn mất rồi. Tả Á hoàn toàn không biết được, đều là vì sự chiếm hữu của Kiều Trạch quá mạnh mẽ cho nên mới mất đi khống chế như vậy, quần nhỏ của cô đâu thể cho người khác thấy được, hơn nữa còn là nhiều người như vậy… Mặc dù anh không cố ý làm cô đau , nhưng kết quả lại khiến cô đau mất rồi.

Sáng hôm sau Tả Á mang đôi mắt gấu mèo đi làm, thắt lưng cũng bị Kiều Trạch hành hạ đến đau nhức, đi cũng không thể đi nhanh được, cô bị đồng nghiệp trêu chọc là túng dục quá độ, cô càng giải thích thì càng bôi nhọ, nên dứt khoát câm miệng lại, nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng của Kiều Trạch, hận đến chỉ muốn…cắn anh mấy phát.

Sau khi tan làm, Kiều Trạch nói mười phút sau sẽ tới đón cô, Tả Á định đi xuống lầu đợi Kiều Trạch, nhưng khi vừa mới ra khỏi công ty chợt có hai người đàn ông gầy gò, một trước một sau tới vây cô lại : “Các người… Có chuyện gì không?” Tả Á cảnh giác nhìn hai người, hai gã đàn ông này đều đeo kính đen, Tả Á chỉ thoáng nhìn thấy ánh mắt bén nhọn.

“Lão đại của chúng tôi muốn mời cô đi một chuyến.”

“Lão đại các người là ai, tôi không biết, phiền các người tránh đường, tôi phải về nhà.”

“Xin lỗi, cô không thể về nhà được.”

Hai người vừa nói vừa kéo cánh tay Tả Á, Tả Á hoảng hốt hô to :”Cứu với, buông ra…”

Nhưng, chỉ chớp mắt sau cô đã bị nhét vào trong một chiếc xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play