Tài xế tiến lên kéo Tả Á tránh ra, nhường đường cho Kiều Trạch.

Tả Á sững sờ nhìn Kiều Trạch, giờ đây đối với anh cô chỉ là người xa lạ mà thôi, lần đầu tiên cô thấy được sự lạnh lẽo xa cách ngoại trừ nét mặt lãnh đạm từ trên người anh, nhìn mỗi bước Kiều Trạch đi vào trong, Tả Á như bước từng bước vào địa ngục.

Không, không, cô không thể thất bại, không thể từ bỏ dễ dàng như vậy được, cô không để ý đến đám người đang vây đầy xung quanh xem náo nhiệt, dùng sức hất tay tài xế ra, như phát điên mà xông ra, bắt thật chặt lấy cổ tay Kiều Trạch, vội vàng khẩn cầu: “Kiều Trạch, chúng ta nói chuyện một chút được không, mười phút, chỉ mười phút thôi!”

“Buông tay!” Giọng nói đông lạnh của Kiều Trạch không mang theo bất kỳ nhiệt độ nào, đủ để người ta cảm thấy được giá rét đang dâng trào, con ngươi đen sâu không đáy của anh tựa như đóng băng, không thấy được bất kỳ cảm xúc nào, tầm mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, không một lần liếc nhìn Tả Á bên cạnh.

Tả Á túm chặt lấy tay Kiều Trạch, như bị sự lạnh lẽo của anh xâm nhập, xuyên qua cánh tay của anh lạnh đến trong lòng, không nhịn được mà sợ hãi, sợ anh cự tuyệt đến cùng, khiến cô cùng đường, cơ thể Tả Á không nhịn được mà khẽ run, sắc mặt trắng bệch không một tia máu, đôi môi luôn đỏ thắm cũng nhợt nhạt đi.

Cô nghĩ nếu như cô không thể tái hôn cùng Kiều Trạch, vậy thì….. Không, tuyệt đối không thể! Tả Á không dám nghĩ nữa, đành phải tiếp tục mặt dày, vứt đi lòng tự ái, khóc lóc cầu khẩn anh: “Không, tôi không thể buông tay. Kiều Trạch, anh đồng ý đi, xin anh hãy…..đồng ý….đồng ý với tôi!”

Kiều Trạch rốt cuộc cũng quay đầu lại, cau mày mất kiên nhẫn nhìn cô, cổ tay nhanh nhẹn vừa động, dứt khỏi bàn tay đang nắm chặt của Tả Á, rồi sau đó dứt khoát đi lên lầu, để mặc Tả Á lại sau lưng, nước mắt của cô, nỗi đau của cô đã chẳng còn liên quan gì đến anh nữa.

Tả Á tuyệt vọng nhìn bóng lưng Kiều Trạch, cô biết mình đã thất bại, anh không chấp nhận lời cầu khẩn của cô, ha ha, cô còn cách nào nữa đây.

Anh không chấp nhận, cô cũng không cách nào cưỡng ép được. Tả Á nghĩ ngợi đến thất hồn lạc phách mà đi ra ngoài, ra khỏi tòa nhà, cũng không biết mình phải làm gì nữa đây, lòng bất lực, dạ dày cũng theo đó mà co rút, đối chọi với cô.

“Cô ơi, coi chừng xe!”

Một tiếng la chợt vang lên bên tai Tả Á, coi chừng xe? Cô còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy chỗ nào đấy trên thân thể đau đớn, trước mắt tối lại, còn chưa kịp nhìn thấy gì, chưa kịp nghe được âm thanh nào đã mất đi tri giác, trong phúc chốc ngất đi kia, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy một từ ‘con’.

…..

Bệnh viện

Khi Tả Á tỉnh lại đã là buổi chiều, vừa mở mắt ra, cô như bị thứ gì đó kích thích, đột nhiên ngồi phắt dậy, hồi hộp thở gấp, đôi mắt cũng lo sợ đảo quanh bốn phía, cô nhìn thấy Kiều Trạch, bóng dáng cao lớn rắn rỏi của anh đang đứng trước cửa sổ, dư âm của ánh tà dương rọi vào trên người anh, tựa như được dát lên một lớp vàng, còn anh như một pho tượng điêu khắc hoàn mỹ nhất.

Dường như anh cảm nhận được cô đã tỉnh lại, từ từ xoay người lại, con ngươi đen sắc bén không mang theo bất kỳ cảm xúc nào nhìn về phía cô, vừa thấy cô tỉnh lại, anh liền bước chân về phía cửa như muốn rời đi, lòng Tả Á căng thẳng, vội la lên: “Kiều Trạch!”

Kiều Trạch nghe được tiếng Tả Á gọi, khẽ dừng bước, nhưng không quay đầu lại, chỉ hờ hững nói: “Nghỉ ngơi một chút, ngày mai là có thể xuất viện.”

“Không, anh đừng đi, Kiều Trạch…..A!” Tả Á vội vàng xuống giường ngăn Kiều Trạch rời đi, nhưng bởi vì chân cô bị đau nên liền ngã giúi xuống giường, cây kim truyền nước biển trên tay đâm trúng mạch máu, Tả Á không nhịn được đau đớn mà la lên.

Anh quay đầu lại, thấy dáng vẻ chật vật của cô, nhìn khuôn mặt tái nhợt không có chút máu, trên mu bàn tay đang chảy máu tươi, trái tim anh khẽ bóp lại, chạy nhanh về phía cô, đưa tay nhổ cây kim đang cắm găm trên tay ra, duỗi tay ôm cô lên giường.

Tả Á vội vàng nắm lấy tay anh, sợ anh rời đi, cầu khẩn nói: “Kiều Trạch, tôi biết yêu cầu của tôi rất quá đáng, nhưng, xin anh…..xin anh hãy tái hôn với tôi, được không….. ?”

Kiều Trạch lạnh lùng đẩy tay Tả Á ra, con ngươi đen như hai lưỡi dao sắc bén bắn thẳng về phía cô : “Tôi thật sự coi thường cô !” Kiều Trạch hừ lạnh, “Đàn ông có rất nhiều, muốn kết hôn tôi có thể giới thiệu cho cô!”

Tả Á sợ mất đi cơ hội duy nhất này, vội vàng ôm chặt lấy Kiều Trạch, nhất quyết không cho anh rời đi, gấp đến độ bật khóc, nức nở cầu khẩn : “Tôi xin anh…..xin anh tái hôn với tôi. Anh muốn sao mới chịu đồng ý tôi ?……Phải thế nào anh mới chịu đồng ý….. ?”

Sự giận dữ dâng lên trong mắt Kiều Trạch, anh đưa tay đẩy vai Tả Á ra, con ngươi đen nhìn thẳng vào gó má giàn dụa nước mắt và đôi mắt đầy đau xót của cô : “Vì sao tôi phải đồng ý với cô… ? Vì sao cô lại yêu cầu tái hôn với tôi ?” Anh tức giận nói xong liền lấy lại vẻ bình tĩnh, giọng điệu chậm rãi, lạnh lùng nói: “Vài ngày nữa tôi sẽ kết hôn với Tình Văn, nếu như cô muốn, có thể đến tham gia hôn lễ của chúng tôi.”

Anh xoay người, vô cùng lạnh lùng. Anh dứt khoát không cho cô bất kỳ cơ hội nào, dứt khoát một đao cắt đứt với cô, sự cầu xin của cô trong mắt anh cũng chỉ là một màn kịch, cô biết, cô không yêu anh, cũng không cần anh đã khiến anh hoàn toàn chết tâm, cũng khiến anh rất khổ sở. Ban đầu cô không cần anh, hôm nay lại quay về cầu xin anh, là cô tự rước lấy nhục nhã, nhưng, thế thì sao chứ, nếu như có thể, cô có thể chết.

Nhưng cô thật sự cùng đường rồi, Tả Á nhìn bóng lưng lạnh lùng vô tình của anh, hết cách, cô khóc và gào lên: “Kiều Trạch, anh hỏi tôi dựa vào đâu, như vậy anh lúc đầu thừa lúc tôi uống say cướp đi sự trong sạch của tôi là dựa vào đâu, dựa vào đâu, anh dựa vào đâu chứ ? Cũng vì anh yêu tôi phải không, thế nên anh chẳng cần quan tâm tôi có tình nguyện hay không, anh dùng tình yêu ngang ngược của mình ép buộc tôi, đoạt lấy tôi, cưỡng ép chiếm đoạt tất cả những gì anh muốn…”

Tay Tả Á ôm tim, khổ sở khóc: “Tôi đã bị anh chiếm đoạt đến chẳng còn gì cả, chỉ còn trái tim này thôi, tôi mất tất cả rồi….. Tất cả mọi chuyện anh anh làm là dựa vào đâu chứ? Bây giờ tôi…..yêu cầu tái hôn cùng anh, không thể được ư? Ít ra, tôi không cần tự trọng, mặt dày đến cầu xin anh cho tôi cơ hội, tôi có đến cầu xin sự đồng ý của anh. Nhưng trước đây anh có không, anh có không, anh có hỏi tôi có nguyện ý không ? Bây giờ, anh có tư cách hỏi tôi tại sao ư ? Anh có tư cách gì nói tôi không có tư cách chứ ?…..Kiều Trạch, anh là đồ khốn kiếp, anh là đồ khốn kiếp!”

Tả Á gào thét khóc không thành tiếng, gập chân, mặt chôn trên đầu gối, hai cánh tay bất lực mà khỏ sở, cơ thể vì kích động và tức giận mà chết lặng, nếu bây giờ Kiều Trạch rời đi, cô cũng không còn sức để đuổi theo nữa. Cơ thể Tả Á khẽ run lên, bả vai run run, như chú nai con cô đơn và bất lực.

Kiều Trạch sững người, anh từ từ quay đầu lại, trái tim bị mỗi một câu của Tả Á làm đau đớn không dứt. Đúng như Đường Lăng nói, anh vừa bắt đầu đã yêu sai cách rồi, thua ngay lúc xuất phát, muốn xuất phát lại lần nữa cũng không thể quay về quá khứ được. Đi tới, ôm lấy cơ thể yếu ớt của cô vào ngực, cô khẽ run rẩy, giọng nói Kiều Trạch có chút nặng nề hỏi: “Cô hận tôi đến thế sao?”

Đôi mắt Tả Á tràn đầy nước mắt nhìn Kiều Trạch, không thể khống chế được, bàn tay nhỏ bé cũng siết chặt quần áo của anh, khóc không thành tiếng mà nói: “Chỉ cần anh tái hôn với tôi…..tôi sẽ không hận…..Tôi chỉ muốn tái hôn với anh, tôi sẽ không hận, không hận…..”

“Tại sao, cho tôi một lý do! Lý do để tái hôn?”

“Bởi vì…..” Tả Á lo lắng nhìn Kiều Trạch, cố gắng tìm kiếm một lý do thích hợp, do dự nói: “Bởi vì…..tôi cần…..”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play