Khách khứa lần lượt kéo nhau về hết, hôn lễ long trọng nhốn nháo hạ màn vì
không biết cô dâu đi đâu về đâu. Điền Văn Lệ vô cùng tức giận, được Kiều Vân khuyên giải thì giận dữ rời đi. Kiều Trạch giật cái nơ đen vứt sang một bên, vươn tay kéo cổ áo bó sát bên cổ, cuối cùng phiền não cởi lễ
phục màu đen ném xuống đất, mọi thứ trên người đều trói buộc khiến anh
khó chịu, phiền não.
Một người đàn ông cao gầy đi đến bên cạnh Kiều Trạch, hỏi: “Anh Kiều, đã
tìm khắp nơi nhưng không thấy người đâu cả. Chị dâu có nơi nào hay đến
không, các anh em sẽ chia nhau đi tìm.”
Một người có dáng vẻ thô kệch tỏ ra không vui, làm ầm lên: “Người phụ nữ
này thật không nể nang ai gì cả, bỏ trốn vào ngày cưới. Anh Kiều, phụ nữ kiểu gì mà chẳng có, em thấy khỏi tìm nữa thì hơn.”
“Cậu bớt lời dùm cái!” Người đàn ông cao gầy đạp cho người đàn ông vạm vỡ
một phát. Anh ta biết Kiều Trạch coi trọng hôn lễ này đến mức nào, bao
nhiêu ngày không ngủ không nghỉ cùng tụi anh em này sắp xếp tất cả, bao
gồm cả việc trang trí lễ đường. Từng chi tiết nhỏ đều do Kiều Trạchbố
trí tỉ mỉ, chỉ muốn cho cô dâu một đám cưới kinh ngạc khó quên.
Nhà của hai người cũng bài biện trong thời gian ngắn nhất, ngay cả váy
cưới, giầy, đồ trang sức cũng do Kiều Trạch tự tay chọn lựa. Lần đầu
tiên anh ta thấy người nguội lạnh như Kiều Trạch để tâm đến vậy, thậm
chí làm tất cả những chuyện nhỏ nhặt này vì một người phụ nữ. Thậm chí
anh còn chắc chắn rằng nếu người phụ nữ kia muốn sao trên trời, Kiều
Trạch cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho cô.
Nhưng người phụ nữ kia lại chạy trốn vào ngày cưới, việc này rõ ràng là muốn
làm cho Kiều Trạch xấu mặt. Nếu như không phải Kiều Trạch quan tâm đến
người phụ nữ kia như vậy, nhất định mình sẽ tóm lấy cô ta về hành hung
cho một trận.
Nhìn gương mặt âm trầm, ánh mắt bi thương của Kiều Trạch, mặc dù bản thân có rất nhiều ý kiến với Tả Á, nhưng giờ phút này không nên rắc muối lên
vết thương của Kiều Trạch nữa.
“Đi tìm đi, chia nhau tìm khắp các bệnh viện trong thành phố!” Tròng mắt
của Kiều Trạch u ám, lo âu. Anh sợ rằng Tả Á sẽ không cần con của họ.
Bàn giao xong toàn bộ, anh bước nhanh ra ngoài.
Kiều Trạch đi tới xe thể thao của mình, mở cửa lên xe, sau khi khởi động vội vã rời đi. Anh buồn bực xoay tay lái, tròng mắt đen sắc bén mà lạnh
lẽo, căm tức nhìn con đường phía trước, cho xe lao đi băng băng.
Trong đầu đều là bóng hình Tả Á mặc váy cưới màu trắng, cô biến mất vào ngày
cưới là vì trả thù và trừng phạt anh. Trả thù anh cướp đêm đầu tiên của
cô, trừng phạt anh ép cô kết hôn, phá đám cưới của cô và Chung Dương.
Hay là….Cô vẫn muốn ở bên Chung Dương?
Kiều Trạch nóng lòng đến phát bực, chưa từng mất bình tĩnh như vậy, chỉ muốn tìm ra cô ngay lập tức. Kiều Trạch đã tìm Tả Á hai ngày liên tiếp, tìm
khắp mọi nơi, ngôi nhà ở thành phố A của cô, căn phòng ở thành phố Q,
trường học, nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.
Đã hai ngày Kiều Trạch không hề chợp mắt, mải miết tìm kiếm Tả Á không
ngừng. Râu trên cằm lởm chởm, hai mắt đỏ ngầu, mệt mỏi như thể chỉ trong một đêm già đi mười tuổi.
Xe chạy đến bờ biển thì dừng lại. Từ đằng xa anh thấy vài khối đá ngầm. Đá Liền Cành, chợt nhớ lại đêm hôm ấy, Tả Á say rượu suýt nữa vùi thân
trong biển rộng, đêm hôm ấy, anh đã có được cô. Anh đã từng cho rằng họ
sẽ bắt đầu từ đây, nhưng hóa ra lại kết thúc tại nơi này.
***
Mạch Tử và các chị em trong kí túc xá cũng tìm kiếm khắp mọi nơi, lùng sục
từng nơi quen thuộc nhưng vẫn không thấy cô đâu. Mạch Tử gọi điện cho
Kiều Trạch, biết Kiều Trạch đã đã tìm ở phòng Tả Á thuê tại thành phố,
nhưng một ngày sau khi Kiều Trạch đi tìm, cô quyết định ôm hy vọng tới
căn phòng Tả Á thuê xem thử.
Mạch Tử tới trước cửa gõ mạnh, vẻ mặt nôn nóng, đợi lâu cũng không thấy ai
trả lời. Lúc Mạch Tử định bỏ cuộc rời đi, cửa đột nhiên mở ra, gương mặt tái nhợt của Tả Á xuất hiện trước mặt cô.
“Tả Á!” Mạch Tử kêu lên một tiếng, tóm chặt lấy bả vai cô, “Cậu về lúc nào
vậy, cậu đi đâu thế, cậu có biết mọi người tìm cậu đến điên rồi không?”
Tả Á yếu ớt nói: “Đừng hoảng nữa….”
Mạch Tử không hề thương tiếc cô, lôi cô vào nhà, đẩy cô xuống ghế sofa, hơi
tức giận nói: “Tả Á, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại trốn khỏi hôn lễ, để Kiều Trạch ở lại đó một mình….Cậu có biết như vậy sẽ làm bao nhiêu người bị tổn thương không, sẽ khiến Kiều Trạch đau lòng đến mức
nào không….”
Tả Á tái mặt nói: “Mạch Tử…. Mình chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn với anh ta, đây là đáp án.”
Mạch Tử nhất thời cứng họng, nhìn sắc mặt tái nhợt của Tả Á, cô cố gắng bình tĩnh trở lại, lo lắng hỏi: “Sao sắc mặt của cậu lại khó coi như vậy,
không thoải mái sao?”
Tả Á ngẩn ra, lắc đầu nói: “Không sao, mình muốn nghỉ ngơi, cậu về đi.”
Sắc mặt của Tả Á càng thêm khó coi, nhìn thẳng vào Mạch Tử, sao cô ấy biết
mình mang thai? Tả Á liền nghĩ tới mức độ thân quen của Mạch Tử và Kiều
Trạch, thản nhiên nói: “Cậu và Kiều Trạch quen biết nhau lâu rồi phải
không?”
Mạch Tử không nói gì, Tả Á đã biết đáp án, cô đứng dậy đi vào phòng ngủ, “Chẳng trách anh ta biết hết mọi chuyện về mình.”
Mạch Tử nhìn vẻ mặt bất thường của Tả Á, vội lấy điện thoại ra nhắn tin cho
Kiều Trạch, nói cho Kiều Trạch biết Tả Á đang ở đây. Cô cũng không dám
rời đi, cũng không dám quấy rầy Tả Á, chỉ có thể coi chừng trong phòng
khách. Đợi khoảng mười phút, tiếng gõ cửa vang lên, cô vội vàng ra mở
cửa, chỉ thấy Kiều Trạch lo lắng xông vào.
Anh hỏi ngay, “Cô ấy đâu rồi?” Lúc Mạch Tử gửi tin nhắn, anh đang chạy tới
từ thànhh phố A, cũng có ý tưởng như Mạch Tử, trở lại xem sao, không ngờ Tả Á về đây thật.
Mạch Tử nhìn gương mặt lãnh đạm tuấn tú của Kiều Trạch, dáng vẻ mệt mỏi, cô
đưa tay chỉ vào phòng ngủ. Kiều Trạch vội vàng đẩy cửa vào, chỉ thấy Tả Á mệt mỏi nằm trên giường, hình như đã ngủ thiếp đi. Trái tim Kiều Trạch
căng thẳng lẫn bất an, đáy lòng đang sợ hãi điều gì đó. Anh siết chặt
nắm tay đi tới bên giường Tả Á ngồi xuống khiến tấm nệm lún sâu.
Mặt cô tái nhợt suy yếu, đôi mắt nhắm nghiền làm nổi bật hàng mi dài. Anh
vươn tay khẽ vén lọn tóc đen vương trên mặt cô, lửa giận và sự sốt ruột
trong nháy mắt tan đi nhanh chóng. Không có hôn lễ thì sao chứ, cô ấy đã là vợ hợp pháp của mình rồi. Anh chạm vào khiến mí mắt của Tả Á run
run, anh biết cô đang giả bộ ngủ.
“Tả Á, về nhà với anh đi!” Anh lạnh lùng nói, trong lòng cũng đang chờ đợi Tả Á hết giận sẽ trở về ngôi nhà mới của họ.
Tả Á nhẹ nhàng mở mắt ra, nhìn gương mặt mệt mỏi lạnh nhạt của Kiều Trạch, cô gằn từng chữ một: “Đây chính là nhà của tôi.”
Kiều Trạch cau mày đưa tay kéo cô dậy, “Chúng ta đã kết hôn rồi, em phải sống cùng tôi.”
Tả Á lạnh lùng nhìn anh, hờ hững nói: “Tôi sẽ bảo luật sư đưa đơn ly hôn cho anh!”
Đơn ly hôn? Trái tim Kiều Trạch như bị ai bóp nghẹt, mặt mày xanh mét, “Ly
hôn? Đừng hòng!” Nói rồi bế ngang Tả Á lên bước nhanh ra ngoài.
Tả Á giãy giụa, kêu lên: “Kiều Trạch, thả tôi xuống, thả tôi xuống, tôi không muốn sống cùng anh.”
Mặt Kiều Trạch sa sầm, không quan tâm tới sự kháng cự của Tả Á, không nói
một lời đi ra ngoài, nhìn Mạch Tử ngồi ngoài phòng khách, anh quát: “Mở
cửa!”
“Dạ!” Mạch Tử chạy vội ra mở cửa, Kiều Trạch bế Tả Á đi khỏi nhà, bước chân
mang theo cơn giận dữ, đi rất nhanh rất gấp gáp. Mạch Tử chạy theo ở
sau, dưới ánh mắt của Kiều Trạch, lôi chìa khóa xe trong túi áo anh mở
cửa xe ra. Kiều Trạch tống Tả Á vào xe, Tả Á giùng giằng muốn xuống, lại bị Mạch Tử ngăn lại, “Tả Á đừng giận nữa, hai người từ từ nói chuyện
đi!”
Kiều Trạch lên xe, khởi động, cất giọng quả quyết: “Cô cũng lên đi!”
“Dạ!” Mạch Tử cau mày, không dám chống lại mà ngoan ngoãn lên xe ngồi cạnh Tả Á.
Kiều Trạch khởi động xe chạy về căn nhà tân hôn của họ.
***
Kiều Trạch biết tâm trạng của Tả Á không tốt, không muốn nhìn thấy anh, có
Mạch Tử đi cùng sẽ khá hơn chút. Trở lại nhà mới, Tả Á bị cánh tay mạnh
mẽ của Kiều Trạch lôi vào phòng ngủ, Mạch Tử đi theo sau, lại thấy chỗ
mông của Tả Á hình như có máu thấm ra ngoài.
Người đã tìm được, Kiều Trạch cũng an tâm hơn, anh cần yên tĩnh một chút,
cũng muốn Tả Á yên tĩnh một chút. Mạch Tử nhìn Kiều Trạch xoay người rời đi, cô không nhịn được nói: “Tiểu Á, cậu có kinh à? Có muốn thay đồ
không….”
Kiều Trạch vừa ra cửa nghe thấy lời Mạch Tử nói, giật mình hoảng hốt xoay
người lại, níu lấy tay Tả Á, tròng mắt đen nhìn chằm chằm vào gương mặt
tái nhợt yết ớt khác thường của cô, dằn nỗi lo lắng và sợ hãi, hỏi “Tả
Á….Đứa bé đâu?”
Tả Á cắn môi không nói gì, chỉ nhìn lại Kiều Trạch. Kiều Trạch lo lắng giận dữ hét lên: “Nói cho tôi biết, đứa bé đâu?”
Tả Á nhìn về phía cửa sổ sát đất, cất giọng khe khẽ: “Đứa bé… Không còn nữa… Không còn nữa rồi!”
Tay Kiều Trạch từ từ buông ra, thân thể lảo đảo lùi về phía sau mấy bước,
con ngươi lành lạnh tràn ngập nỗi khổ sở, trái tim co rút đau đớn từng
cơn, hốc mắt đỏ lên, khàn khàn mà nói: “Em nói gì, nói gì hả?”
Tả Á nghẹn ngào kêu lên: “Đứa bé mất rồi, Kiều Trạch, tôi không cần con của anh, anh nghe rõ chưa? Nghe rõ chưa?”
Khuôn mặt tuấn mỹ lãnh đạm của Kiều Trạch nhăn nhúm, trái tim đau như bị dao
cắt. Anh tiến lên mấy bước tóm lấy bả vai Tả Á, cất giọng khào khào nói: “Đứa bé có tội gì, người em hận là tôi, Tả Á….!”
Tại sao lại tàn nhẫn với anh như vậy? Tại sao?
Kiều Trạch hiểu rõ, thời khắc Tả Á ký tên đó là vì trừng phạt anh, anh hủy
diệt tình yêu của cô, hủy diệt đám cưới của cô và Chung Dương, cô cũng
hủy diệt tất cả của anh. Cô không phải lâm trận rồi lùi bước mà là cố ý, cố ý.
Anh không nói lời trách móc nặng nề gì cả, càng không thể nổi giận với cô,
chỉ có thể đau đớn trong lòng, đau đến mức không thể thở được. Giọt lệ
đau khổ dâng trào trong hốc mắt, anh đưa tay ấn chặt đôi mắt đỏ, xoay
người nhìn ra ngoài cửa sổ lại quay người lại nhìn Tả Á, chỉ vào cô định nói gì đó nhưng cuối cùng lại vung tay, tức giận mà khổ sở rời khỏi
phòng ngủ.
Tả Á nhìn bóng dáng đau thương của Kiều Trạch, người cô mềm nhũn ngã xuống đất, mặt xám như tro tàn.
Kiều Trạch đi vào phòng khách, chợt nhìn thấy hình hai đứa trẻ đáng yêu vẻ
trên khay trà, anh nhấc chân đạp đổ phát ra tiếng vang thật lớn. Tả Á,
Tả Á, là mình đã hủy diệt Tả Á, hay đang tự hủy diệt chính mình.
Mạch Tử đứng sững sờ, bị Kiều Trạch làm cho sợ hãi, muốn quát Kiều Trạch
nhưng không thể mở miệng. Cô chưa từng thấy Kiều Trạch chịu đả kích như
vậy, cũng chưa từng thấy Kiều Trạch yếu ớt, ngã lòng như thế, tức giận
và đau lòng như vậy, càng chưa từng thấy Kiều Trạch đỏ mắt mà khóc không ra nước mắt. Một người đàn ông lạnh lùng kiên cường như vậy mà lại có
lúc đau thương không kiềm nén nổi và yếu ớt y hệt như đứa trẻ.
Mạch Tử hoàn hồn, quay đầu lại liếc nhìn Tả Á, dáng vẻ như người mất hồn mất vía, không ngờ kẻ muốn khóc lại chính là Mạch Tử mình.
Cô tiến lên đỡ Tả Á dậy, để cô ngồi lên giường, không biết phải nói sao,
cũng không có tư cách nói những lời trách móc nặng nề. Nhưng tại sao Tả Á có thể độc ác bỏ đứa bé đi được? Sao có thể làm Kiều Trạch tổn thương
như vậy?
“Tả Á, đừng trách Kiều Trạch nữa, Kiều Trạch yêu cậu, rất yêu cậu, có lẽ
Kiều Trạchđã dùng không đúng cách, có lẽ đã phạm phải sai lầm không nên
có. Sai ở chỗ đã làm cho cậu và Chung Dương phải chia xa. Nhưng dẫu sao
Kiều Trạch cũng chỉ là vì yêu cậu, cậu có biết không, Kiều Trạch đã yêu
cậu sáu năm rồi.Sáu năm qua, Kiều Trạch luôn đợi chờ cậu lớn lên, nhưng
cậu lại yêu Chung Dương. Kiều Trạchnhìn thấy mà đau khổ biết nhường nào, nhưng vẫn luôn đứng một bên làm bến đỗ cho cậu, là nơi để cậu dựa dẫm
vào. Nhìn cậu và Chung Dương thân mật thắm thiết, tim của Kiều Trạch đau đớn biết bao nhiêu, cậu có biết không?Chẳng lẽ những năm nay, cậu không hề có chút tình cảm nào với Kiều Trạch sao? Cho dù Kiều Trạch có lỗi,
sao cậu có thể làm tổn thương Kiều Trạch như vậy được, làm tổn thương
một người đàn ông đã yêu cậu như sinh mạng….” Mặc dù Mạch Tử vẫn luôn
cân nhắc phải nói thế nào, nhưng khi nói ra vẫn có phần kích động.
Cuối cùng nước mắt của Tả Á cũng rơi từng giọt từng giọt như chuỗi ngọc đứt
đoạn. Lòng Mạch Tử cũng đớn đau, ôm chằm lấy Tả Á. Cô nói chuyện này làm gì chứ, Tả Á cũng chẳng vui vẻ gì, yêu Chung Dương lại có con với Kiều
Trạch, hôn lễ tốt đẹp lại trở nên thế này. Cô chỉ suy nghĩ trên lập
trường của Kiều Trạch, chưa bao giờ nghĩ tới Tả Á. Cô nhất thời đau lòng lo lắng nói: “Xin lỗi Tả Á, mình không có ý chỉ trích cậu, mình chỉ
muốn cho cậu biết Kiều Trạch là một người đàn ông trong nóng ngoài lạnh
lại không biết diễn đạt tình cảm của mình. Kiều Trạch sẽ không nói cho
cậu nghe những lời này, thà rằng ép buộc cậu, cũng không nói những lời
này để nhận được sự đồng tình của cậu.Hôm nay, hai người đã kết hôn rồi, hãy thử sống hòa hợp với nhau có được không….Mình nói chuyện này không
phải vì mình có ý gì với Kiều Trạch, mà Kiều Trạch chính là cậu út của
mình. Cậu biết không, Kiều Trạch có thể lẳng lặng nghe mình nói chuyện
về cậu cả ngày mà không thấy phiền.Kiều Trạch rất yêu cậu, mình biết rất rõ. Mấy năm đằng đẵng Kiều Trạch chờ đợi cậu mình cũng biết hết. Kiều
Trạch nói rằng muốn cho cậu một mái nhà, một mái nhà ấm áp, phòng tân
hôn của hai người cũng do Kiều Trạch tự tay trang trí, Kiều Trạch yêu
cậu nhiều lắm….Tả Á, hãy suy nghĩ kỹ lại đi, cho đôi bên một cơ hội có
được không?”
Tả Á khổ sở nhắm mắt lại, “Để cho mình yên tĩnh một chút, Mạch Tử….Mình muốn được ở một mình!”
Mạch Tử rời đi, Tả Á đờ đẫn tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo. Căn nhà rộng hai
trăm mét vuông chỉ còn lại mình cô. Cô từ từ nhìn khắp căn nhà, phong
cách ấm áp. Phòng khách mang phong cách đơn giản thoáng đãng mà cô
thích, nhưng không mất vẻ cao quý. Phòng ngủ cũng là màu sắc ấm áp mà cô thích, bởi vì Kiều Trạch biết cô thiếu hơi ấm và cảm giác gia đình.
Phòng ngủ bên cạnh là một căn phòng của trẻ con, đầy đủ đồ dùng của em bé,
thể hiện tình thương sâu đậm của người cha, có thể nhận ra người bài trí phòng trẻ mong đợi đứa bé này đến mức nào.
Tả Á bụm chặt miệng bật khóc không thành tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT